Mạc Vô Vi cảm thấy thái độ lúc nãy của mình chẳng có gì sai cả, thấy chẳng có ai đuổi theo "vuốt lưng" cho, cậu liền hậm hực. Chắc đám người kia thấy Liễu Ngọc Phong tốt hơn cậu, nên nhao nhao chạy hết sang phe hắn rồi chứ gì? Hừ, rặt một lũ ăn cây táo rào cây sung!

Mạc Vô Vi càng thương thân bao nhiêu, nỗi oán hận đối với Liễu Ngọc Phong càng cao bấy nhiêu. Tức mà không có chỗ xả, Mạc Vô Vi đành chạy đi kiếm chuyện với tỷ tỷ.

Tuy Thanh Vân giáo nằm cách xa võ lâm Trung Nguyên, một mình một cõi, nhưng không vì thế mà quan niệm trọng nam khinh nữ bị "lạc hậu". Trên thực tế, thứ quan niệm cổ hủ đó rất phổ biến ở nơi này, bằng chứng thứ nhất là mọi chức vụ quan trọng trong Thanh Vân giáo đều do nam giới đảm nhiệm, bằng chứng thứ hai là truyền thống cha truyền con trai nối của ngôi vị giáo chủ của giáo. Trừ vị nữ hộ pháp duy nhất là Tây hộ pháp ra, thực lực của mấy nữ đệ tử trong giáo cũng chỉ bình bình, thế nên sau cuộc bị vây quét lần trước, phái nữ trong giáo đều bị chuyển ra sau núi hết, mục đích chính là để được bảo vệ tốt hơn.

Mạc Mị Nhi, con gái của giáo chủ Thanh Vân giáo là một mỹ nữ, cầm, kỳ, thi, họa không môn nào không giỏi, cũng tuân thủ nghiêm ngặt những điều lệ hà khắc đối với nữ giới. Nàng tài sắc vẹn toàn, thân phận lại cao quý, rất nhiều nam nhân trong giáo say nàng như điếu đổ, nhưng nàng chỉ ưu ái một người duy nhất, ấy là thanh mai trúc mã, đồng thời cũng là đại sư huynh của nàng, Quân Thanh Cửu. Có điều, tính nàng hay ngại, mà Quân Thanh Cửu cũng kín miệng, nên đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra mối quan hệ mờ ám của hai người.

Lúc này, Mạc Mi Nhi đang ở trong phòng riêng ở sau núi thêu túi tiền cho người yêu, vừa thoăn thoắt đưa kim vừa nghĩ cách tặng cho Quân Thanh Cửu mà thần không biết quỷ không hay.

"Tỷ tỷ!" Mạc Vô Vi xông vào khuê phòng Mạc Mị Nhi như chốn không người, mặt nhăn mày nhó gọi toáng lên.

"Đã dặn đệ bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phòng người khác thì phải gõ cửa chứ. Tuy chúng ta là tỷ đệ, nhưng nam nữ thọ thọ bất thân, năm nay đệ cũng đã mười sáu rồi còn gì?" Mạc Mị Nhi khẽ trách.

Mạc Mị Nhi lớn hơn Mạc Vô Vi sáu tuổi, mẹ của họ đã mất sau khi sinh Mạc Vô Vi không lâu. Cha bận lo việc trong giáo, nên từ nhỏ đến lớn, Mạc Vô Vi đều do một tay Mạc Mị Nhi chăm sóc. Vì vậy, đối với Mạc Vô Vi, Mạc Mị Nhi vừa là chị vừa là mẹ, còn Mạc Mị Nhi thì rất dung túng đứa em bé bỏng của mình.

Tình cảm hai người từ trước đến giờ vốn rất khắng khít, nhưng kể từ cái ngày Mạc Thiên Thu nhắc đến chuyện giao lại vị trí giáo chủ cho chồng tương lai của Mạc Mị Nhi, Mạc Vô Vi liền cảm thấy như bị nàng phản bội, tình cảm như keo sơn cũng xuất hiện vài vết rạn. Chỉ cần nhắc đến hôn sự của Mạc Mị Nhi là Mạc Vô Vi lại nổi đóa, giận lây sang cả chị mình.

Mạc Mị Nhi cũng biết chuyện Mạc Vô Vi vì bị tẩu hoả nhập ma mà thay đổi tính cách, càng ngày càng ấu trĩ hơn, nhưng nàng vẫn nhất mực thương cậu.

Mạc Vô Vi bỏ ngoài tai mấy lời trách cứ của Mạc Mị Nhi, đặt mông xuống ghế, tự nhiên rót cho mình một chén trà, ngửa đầu uống cạn, sau đó dằn mạnh cái chén không xuống bàn, hừ lạnh.

"Sao thế? Là tên mù dở nào dám đắc tội tiểu công tử nhà chúng ta vậy?"

Mấy năm qua Mạc Vô Vi vẫn quái gở như vậy, động tí là giận, Mạc Mị Nhi nhìn mãi thành quen, nên nàng cũng không để ý lắm, vừa thêu túi tiền vừa ghẹo Mạc Vô Vi.

"Tỷ tỷ đắc ý quá ha! Cũng phải, sắp trở thành giáo chủ phu nhân rồi mà, không đắc ý sao được?"

"Đệ nói bậy bạ gì đó hả? Cái gì mà giáo chủ phu nhân?" Người đến cầu hôn Mạc Mị Nhi không ít, nhưng đều bị Mạc Thiên Thu từ chối hết, nàng nghĩ lần này cũng vậy nên chẳng mảy may để tâm.

"Tỷ không biết à, lúc nhỏ cha đã lập một cái hôn ước chó má gì đó cho tỷ, giờ người ta đã tìm đến cửa rồi, đang tâm sự hết sức vui vẻ với cha trong sảnh hội nghị kìa! Tên này cũng không vừa gì đâu, là Liễu Ngọc Phong đỉnh đỉnh đại danh đấy!"

Tim Mạc Mị Nhi bỗng đập hẫng một nhịp, nàng bỏ túi tiền đang làm dở sang một bên, nghiêm túc hỏi: "Đệ nói thật chứ?"

"Người cũng đã đến rồi, còn giả cái gì nữa? Không tin thì tỷ đi hỏi cha đi." Mạc Vô Vi bĩu môi.

Mạc Vô Vi vừa dứt lời, Mạc Mị Nhi liền thật sự xách váy chạy đi tìm Mạc Thiên Thu thật.

Nhìn bóng lưng gấp gáp của Mạc Mị Nhi, Mạc Vô Vi càng xốn mắt: "Vội cái gì chứ? Nóng lòng muốn gả cho người ta đến vậy sao?"

Mục đích đến đây của Mạc Vô Vi là để trút giận, nhưng chưa xả được mấy câu thì Mạc Mị Nhi đã chạy mất rồi. Cậu chán nản định rời đi, lại vô tình nhìn thấy cái túi tiền nằm chỏng chơ trên giường, bèn tò mò cầm lên xem. Cái túi này rất đẹp, mặt trên có thêu hình hai con uyên ương trông sống động như thật. Mạc Vô Vi thích nên tiện tay lấy làm của riêng luôn.

Ra khỏi phòng Mạc Mị Nhi, Mạc Vô Vi cũng không vội về phòng, tự dưng nổi hứng nên cậu quyết định đi dạo cho khuây khoả đầu óc. Cậu đi dọc theo đường mòn, vừa đi vừa đạp đạp ngắt ngắt, bao nhiêu hoa thơm cỏ đẹp đều bị tai bay vạ gió, thảm không nỡ nhìn.

Dạo chán rồi, Mạc Vô Vi bèn dừng chân bên hồ sen xây ở eo núi Thanh Vân. Nước trong hồ được dẫn vào từ suối nước nóng tự nhiên, nên sen trong này mọc tốt lắm. Có điều, chúng nó xanh tốt bao nhiêu thì Mạc Vô Vi càng thấy chướng mắt bây nhiêu. Để giải tỏa tâm trạng bức bối, cậu liền nhặt một hòn đá, ném rách một cái lá sen...

Bên kia, Liễu Ngọc Phong cùng các vị đường chủ và hộ pháp hàn huyên được một lát thì Mạc Thiên Thu cho thuộc hạ lui hết. Ông nắm tay Liễu Ngọc Phong, quan tâm bảo: "Tiểu Bảo à, cháu đi đường mệt nhọc, nên về nghỉ ngơi đi, để ta kêu người dẫn cháu đến phòng cho khách. Giờ cũng qua bữa trưa rồi, thôi cháu ăn tạm vài món đơn giản nhé, tối nay ta sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho cháu."

Con người Liễu Ngọc Phong xưa nay thích yên tĩnh, hắn bèn khéo léo từ chối: "Mạc thúc phụ đừng khách khí như vậy, đều là người trong nhà cả. Cháu xin nhận tấm thịnh tình của ngài, nhưng tiệc gì đó thì không cần đâu ạ."

Tất nhiên là Mạc Thiên Thu không đồng ý, ông kiên trì thuyết phục: "Không cần là không cần thế nào? Cháu không nể mặt ta đấy phỏng?"

Liễu Ngọc Phong thấy cung kính không bằng tuân mệnh, bèn nói: "Vậy... Xin nhờ cả vào Mạc thúc phụ ạ... Ừm, còn một chuyện nữa..." Hai má Liễu Ngọc Phong bất giác ửng đỏ.

"Ấp a ấp úng gì đấy, nếu cháu là nam tử hán đại trượng phu thì nói thẳng ra xem nào!"

"Thúc phụ à, sau này trước mặt người ngoài, ngài có thể đừng gọi cháu là "tiểu Bảo" được không ạ?"

"À, đúng đúng đúng, ta quên mất, ài, già cả nên lẩm cẩm rồi, ta xin lỗi nhé. Vậy sau này ta sẽ gọi cháu là Ngọc Phong, thế đã được chưa?"

"Cảm ơn ngài."

Mạc Thiên Thu cười ha ha, Liễu Ngọc Phong xấu hổ cúi đầu, Liễu Hồi núp sau lưng Liễu Ngọc Phong cũng che miệng cười trộm.