"Cha!"

Mạc Vô Vi trợn mắt, hoàn toàn không dám tin rằng cha cậu vừa đánh cậu, nhưng một bên má bỏng rát đã nhắc nhở rằng đó là sự thật. Từ lúc Mạc Vô Vi bị cha bắt ép luyện công quá độ dẫn đến tẩu hoả nhập ma, cha cậu luôn dung túng cậu, dù cậu có gây ra lỗi lớn thế nào, ông cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, cùng lắm là phạt cấm túc một, hai ngày là xong. Thế mà hôm nay cha cậu lại có thể thẳng tay tát cậu trước mặt bao người, đủ hiểu ông đang giận đến mức nào.

Mạc Vô Vi bưng má, cái má đáng thương này đã lãnh hai cú tát long trời lở đất rồi đó, một của Liễu Ngọc Phong, một của cha cậu, đau muốn rớt nước mắt luôn.

Mạc Thiên Thu đánh xong thì không thèm để ý đến thằng con đang tiu nghỉu của mình nữa. Ông quay sang Liễu Ngọc Phong, áy náy nói: "Đều tại ta dạy con không tốt, Tiểu Bảo con đừng giận nha? Mị nhi chắc chưa đi xa đâu, ta sẽ lập tức phái người lôi đầu nó về."

"Không cần đâu ạ, Mạc đại tiểu thư đã không muốn, Mạc thúc thúc đừng cưỡng ép nàng. Nếu các người đã xem hôn sự này là trò đùa, vậy thì thôi, con sẽ coi như chưa từng có hôn ước." Liễu Ngọc Phong nói mà mặt không có một chút cảm xúc nào.

Mạc Thiên Thu choáng váng: "Vậy sao được chứ, hôn ước đã định rồi mà, sao đổi được? Cháu cứ yên tâm đi, ta hứa sẽ bắt Mị nhi về ngay lập tức, còn thằng nghiệt tử này, giao cho cháu tùy ý xử trí!"

Liễu Ngọc Phong lạnh lùng chỉ vào Mạc Vô Vi: "Cậu ta, để cháu tùy ý xử trí?"

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười chua chát, đôi mắt đầy tuyệt vọng. So với việc hôn thê đào hôn, hắn càng căm hận Mạc Vô Vi hơn. Người này không chỉ lấy hắn ra đùa bỡn mà còn cưỡng bức hắn, quá đáng hơn nữa là cậu ta còn chẳng nhớ gì về chuyện đồi bại cậu ta đã làm.

"Vậy nếu cháu nói cháu muốn cậu ta chết thì sao?" Liễu Ngọc Phong rít qua kẽ răng.

"Chuyện này... Như vậy có nặng quá không..." Mạc Thiên Thu khó xử, đúng là con trai ông đã gây ra chuyện tày đình, nhưng vẫn chưa đến mức phải lấy mạng ra đền mà.

Nếu Liễu Ngọc Phong muốn giết Mạc Vô Vi thật, thì lúc nãy Thiền Dực Phiến đã không do dự chỉ vì ánh mắt sợ hãi của đối phương rồi. Chỉ vì tức quá nên Liễu Ngọc Phong mới nói vậy thôi.

Liễu Ngọc Phong không muốn tiếp tục trò khôi hài này nữa. Hai mắt hắn đờ đẫn, chậm rì rì nói với Liễu Hồi: "Hồi nhi, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, hắn kéo tay Liễu Hồi, bước nhanh ra ngoài.

"Tiểu Bảo, cháu đừng đi mà..." Mạc Thiên Thu vội giơ tay chặn Liễu Ngọc Phong lại.

Liễu Ngọc Phong chẳng buồn liếc nhìn ông, kéo Liễu Hồi tránh sang một bên, bước đi như gió, đầu không ngoảnh lại lấy một lần.

Hắn về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống núi.

Nhưng Mạc Thiên Thu đã nhanh hơn hắn một bước, dẫn một đoàn người chặn trước cửa phòng Liễu Ngọc Phong. Ông vội bắt lấy bọc hành lý của Liễu Ngọc Phong, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bảo à, cháu đừng đi vội mà, ở lại thêm mấy ngày nữa đi. Vô Vi, còn không mau qua đây xin lỗi!"

Mạc Vô Vi vừa mới bị Mạc Thiên Thu dạy dỗ xong, quần áo xốc xếch, một bên má sưng to, trông cực kỳ đáng thương.

Cậu nghe cha thét gọi, chậm chạp lết sang, bất đắc dĩ cúi thấp đầu, tủi thân nói: "Liễu đại ca, xin lỗi."

"Ai cần ngươi xin lỗi, cút sang một bên!" Liễu Hồi mặt mũi hằm hằm đẩy Mạc Vô Vi ra.

Mạc Thiên Thu vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục khuyên bảo: "Tiểu Bảo, cháu muốn đi cũng được, nhưng giờ thương thế của cháu vẫn chưa lành, sao không đợi khỏe lại rồi hẵng đi?"

"Không cần đâu ạ, cháu không ngại mấy vết thương xoàng này đâu. Những ngày qua đã làm phiền quý giáo, giờ chúng cháu cũng nên tạm biệt rồi." Nói xong, Liễu Ngọc Phong kéo tay Liễu Hồi, khai triển khinh công thượng thừa của mình, thoáng cái đã biến mất trước mắt mọi người.

Mạc Thiên Thu thở dài, mặt mũi ông bị con trai con gái làm mất hết rồi, sau này xuống suối vàng, ông phải ăn nói thế nào với nghĩa huynh đây?

Lòng chán chường vô cùng, ông khép hờ hai mắt, thở dài thườn thượt: Thôi, việc cấp bách bây giờ là tìm cho ra con gái, sau đó sẽ dẫn hai đứa bất hiếu này đến tận Giang Nam để tạ tội với gia đình nghĩa huynh.

Ý đã định, một mặt Mạc Thiên Thu phái người đi tìm Mạc Mị Nhi, một mặt hung hăng răn dạy Mạc Vô Vi. Mạc Mị Nhi đi rồi thì còn đỡ, chí ít không phải trực tiếp hứng trận lôi đình của cha. Chỉ khổ cho Mạc Vô Vi, bị Mạc Thiên Thu dạy dỗ xong, mấy ngày sau cậu vẫn chưa xuống nổi giường.

Về phần Liễu Ngọc Phong, hắn không muốn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Thanh Vân giáo nữa, kể cả từng cành cây ngọn cỏ trên núi Thanh Vân, nên hắn cố gắng đi càng nhanh càng tốt, gần như là thúc ngựa chạy trối chết, thường xuyên bỏ rất xa Liễu Hồi, làm cậu nhóc đuổi theo muốn bở hơi tay.

Tâm Liễu Ngọc Phong loạn như ma. Hắn chưa bao giờ chịu khuất nhục cỡ này, thậm chí còn không thể tâm sự với ai, chỉ biết giấu cho riêng mình, khó chịu muốn chết. Hắn đành mượn việc phi ngựa như bay để giải toả phần nào nỗi lòng, nếu không một ngày nào đó hắn sẽ bức bối chết mất.

Trước giờ Liễu Ngọc Phong là một nam nhân phóng khoáng hào hiệp, tính cách ôn hòa, đến đồ đệ Liễu Hồi còn dám cười đùa thoải mái trước mặt hắn nữa là. Nhưng từ giây phút rời khỏi Thanh Vân giáo, Liễu Ngọc Phong luôn đeo bộ mặt nặng như chì, lầm là lầm lì không nói chuyện, dọa Liễu Hồi sợ chết khiếp, chỉ dám đứng ở xa xa quan sát sư phụ mình.

Hoàng hôn của hai, ba ngày sau, hai người đi đến một con suối nhỏ phụ cận núi Thanh Vân. Cách đây năm mươi dặm có một trấn nhỏ, hai người định trước khi mặt trời lặn sẽ đến đó tìm khách điếm. Lúc này, Liễu Ngọc Phong đột nhiên cảm thấy ngực đau ghê gớm, suýt nữa là ngã khỏi lưng ngựa.

Hắn cố nén đau, ghì dây cương, con ngựa lập tức phanh lại.

"Hồi nhi, nghỉ một lát đi, sư phụ thấy không khỏe lắm." Liễu Ngọc Phong nhíu mày, yếu ớt nói với Liễu Hồi.

"Sư phụ, để con dìu người. Người bị sao thế ạ?" Liễu Hồi vội xuống ngựa, chạy lại đỡ Liễu Ngọc Phong xuống.

Liễu Ngọc Phong đè ngực mình, nói: "Thương cũ ấy mà, e là đêm nay chúng ta phải cắm trại ở đây rồi."

Thân thể của hắn, trước có độc khí vẫn chưa được trục xuất hoàn toàn do quá trình bị Mạc Vô Vi phá ngang, sau có nội thương do bị phản phệ từ một chưởng của Mạc Thiên Thu. Vì đau buồn quá độ nên hắn quên khuấy mất tình trạng của bản thân, đến tận hôm nay, được cơn đau ngực bất thình lình này nhắc nhở, hắn mới nhận ra, thương thế của mình đã chuyển xấu rồi.

Liễu Ngọc Phong tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống điều tức. Vì lo cho sư phụ nên Liễu Hồi không dám đi xa, bèn nhóm một đống lửa ở gần chỗ Liễu Ngọc Phong ngồi, sau đó xuống suối bắt hai con cá, làm một cái giàn nướng đơn giản, vừa nướng cá vừa để mắt đến sư phụ.

Chừng một canh giờ sau, sắc mặt xám trắng của Liễu Ngọc Phong dần hồng hào trở lại, đỉnh đầu bốc lên vài sợi khói mỏng manh. Hắn hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, sau đó thu lại nội lực, chậm rãi đứng dậy.

"Sư phụ, người sao rồi, có tốt hơn chút nào chưa?" Liễu Hồi thấy Liễu Ngọc Phong đã điều tức xong, lập tức sốt sắng hỏi.

"Ổn rồi." Liễu Ngọc Phong đáp.

Nội thương thì đã khỏi, nhưng độc thì vẫn còn. Ngày ấy, hắn bị Mạc Vô Vi quấy rầy đúng ngay lúc quan trọng, độc khí sắp được bức ra lại trở ngược vào tâm mạch, mọc rễ luôn ở trong đó, không thể dùng cách vận công để lôi nó ra được nữa. Nhưng hắn biết, dù có nói thì Liễu Hồi cũng sẽ ù ù cạc cạc thôi, trái lại còn làm cho thằng nhóc lo lắng hơn, thôi thì giấu luôn đi cho lành. Sau khi về Giang Nam, hắn sẽ liên hệ với nhị ca Chu Tử Thất, nhờ huynh ấy chữa cho.

Màn đêm buông xuống, hai thầy trò Liễu Ngọc Phong ngồi bên đống lửa, chia nhau hai con cá nướng, tất nhiên là Liễu Hồi nhường sư phụ con bự hơn rồi.

Liễu Ngọc Phong nhận cá, cắn từng miếng nhỏ, ăn mà chẳng nếm ra được vị gì. Mắt hắn nhìn đăm đăm vào đống lửa, chợt thấy thấp thoáng trong đó khuôn mặt tươi cười của Mạc Vô Vi.

Liễu Ngọc Phong giật mình, cúi đầu không dám nhìn nữa. Vết thương lòng khác vết thương trên thân thể. Thứ sau có thể khỏi hẳn, nhưng cái trước thì không như vậy. Những ngày này, dù hắn đã cố kháng cự, nhưng những ký ức khi ở bên Mạc Vô Vi vẫn nhân lúc hắn lơ là mà rủ nhau ùa về, nhất là cái đêm đầy khuất nhục đó. Chúng cứ quấn quanh tâm trí hắn, từng chút từng chút bóp nát trái tim hắn.

Liễu Ngọc Phong cứ ngồi như vậy, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào chẳng hay.

Tình trạng bất thường của Liễu Ngọc Phong không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Liễu Hồi. Cậu biết, sư phụ rất để ý đến Mạc Vô Vi. Cậu cũng biết, tình cảm sư phụ cậu dành cho Mạc Vô Vi là thật. Cho nên, người làm sư phụ phải rơi nước mắt, chắc chắn không phải ai khác ngoài tên ma giáo biến thái bất nam bất nữ thối từ trong thối ra Mạc Vô Vi kia!

Sư phụ khóc làm Liễu Hồi đau lòng muốn chết. Cậu vụng về an ủi: "Sư phụ, người đừng buồn mà. Con sẽ chăm chỉ luyện công, một ngày nào đó con sẽ làm thịt Mạc Vô Vi, trả thù cho sư phụ. Con hứa đó. Vậy nên sư phụ đừng khóc nữa nha."

Nghe giọng của Liễu Hồi, Liễu Ngọc Phong mới hoàn hồn. Nhận ra mình vừa khóc trước mặt đồ đệ, mặt hắn thoáng đỏ lên vì xấu hổ. Hắn gượng gạo quay mặt sang bên, lén lấy tay gạt nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Khuya rồi, ngủ đi, mai còn lên đường nữa."

Hôm sau, trời vừa sáng, hai người đã lục tục ngồi dậy, xuống suối rửa mặt.

Liễu Ngọc Phong vốc một vốc nước, hất lên mặt. Hắn nhìn xuống mặt nước, bắt gặp một khuôn mặt xám trắng, dưới mắt có hai quần thâm mờ mờ, trông tiều tụy vô cùng. Mặc dù chính hắn nhắc Liễu Hồi đi ngủ, nhưng hắn mới là người trằn trọc cả đêm.

Mới tháng trước thôi, hắn còn hăng hái vượt ngàn dặm xa xôi, mang theo một tấm lòng thành đến tận nơi biên thùy để cầu hôn. Thế nhưng thứ hắn nhận được là gì? Đau khổ, nhục nhã, bị người ta xem như một trò hề.

Liễu Ngọc Phong khốn khổ nhếch môi, chua chát nói với cái bóng trong nước của mình: "Ngươi có thật là Liễu Ngọc Phong không? Sao lại biến thành cái bộ dạng thảm hại này chứ?"