Sau trận sống mái với đám bạch đạo một tháng trước, Thanh Vân giáo có hơi thần hồn nát thần tính.

Cấp cao của Thanh Vân giáo bàn luận đến tận chiều, thân là thiếu chủ, dù hai cái cẳng đã mỏi nhừ rồi, Mạc Vô Vi cũng phải ráng ưỡn sống lưng hiên ngang đứng thẳng. Hội nghị chấm dứt cũng là lúc Mặt Trời xuống núi, Mạc Vô Vi được thả, lập tức ù té về phòng, chẳng thèm thay y phục đã lăn đùng ra giường, chuẩn bị đi gặp Chu Công.

"Vô Vi, Vô Vi!" Trời không chiều lòng người, Mạc Vô Vi còn chưa kịp ngáy tiếng nào, một thanh niên đã tông cửa xông vào.

"Tiểu công tử của ta à, mới giờ này mà đã ngủ là sao? Dậy, dậy, đi họp tiếp kìa!" Quân Thanh Cửu vừa nói vừa kéo đống bùn nhão là Mạc Vô Vi dậy.

"Đồ đáng ghét, người ta nằm còn chưa ấm giường nữa đó!" Thanh âm trong trẻo của thiếu niên mang theo ý nũng nịu.

"Vô Vi à, lại có tin tức mới, giáo chủ mở cuộc họp khẩn, đệ không đi sao? Vậy để ta xin giáo chủ giúp đệ nha?"

"Rồi rồi, đệ đi. Mấy ngày nay bị cái gì ám vậy trời, xui xẻo thế không biết..." Mạc Vô Vi chán nản ngồi dậy thay đồ, thay xong thì cùng Quân Thanh Cửu đến sảnh hội nghị.

Đây là lần đầu tiên chưỡng quỹ của khách điếm Thanh Vân Sơn Duyệt Lai bước chân vào cổng Thanh Vân giáo, nhưng vì lão biết, những người trong này tuy võ công cao cường, nhưng ai cũng là người tốt hết, cho nên lão cũng không thấy sợ gì.

Có điều, thái độ của chưỡng quỹ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ ngay từ giây đầu tiên lão bước chân vào sảnh nghị sự: Trong sảnh chỉ thắp vài ngọn nến, ánh sáng le lói không đủ xua tan bóng tối âm u, những kẻ bên trong thì mặt nhăn mày nhó, hung tợn như sắp vác đao xẻ thịt lột da ai. Sát khí nồng nặc trong sảnh khiến chưỡng quỹ ngã chỏng vó, sợ muốn són ra quần, thiếu điều ôm đầu hét to hai chữ "Cứu mạng".

"Đứng dậy đi, đừng sợ. Nào, nói cho ta nghe những gì ngươi biết về hai vị khách người Giang Nam đang trọ trong khách điếm của ngươi đi." Mạc Thiên Thu thấy chưởng quỹ mặt cắt không còn giọt máu, sợ lão vỡ tim mà chết, ông bèn dịu giọng.

Chưỡng quỹ cảm ơn vị Bắc hộ pháp vừa đỡ mình dậy, sau đó lấy tay áo lau mồ hôi lạnh túa đầy trên trán rồi dè dặt kể những tin tức mà lão nghe ngóng được.

Các vị hộ pháp và đường chủ nghe rất nhập tâm, khi thì gật gù tán thưởng, lúc lại cau mày đăm chiêu.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bắc hộ pháp, "Ngươi bảo, người lớn hơn luôn cầm một cây quạt giấy?"

"Dạ, cái quạt kia rất đẹp, tiểu nhân chưa từng thấy cây quạt nào đẹp như cây quạt đó cả. Mặt quạt mỏng như cánh ve, óng ánh trong suốt, vừa nhìn là biết đồ tốt rồi. Hơn nữa người kia rất chịu chi, vừa vào là hắn đã đặt ngay phòng thượng hạng mà chẳng cần hỏi giá gì hết, còn thưởng cho tiểu nhân rất nhiều ngân lượng nữa ạ, xem ra nam nhân kia là một người có tiền."

"Hắn có tiền hay không thì kệ hắn chứ, chúng ta chỉ cần biết mục đích hắn đến đây thôi." Đông hộ pháp quát. Tính tình gã vốn nóng nảy, chẳng có kiên nhẫn đâu mà nghe chưỡng quỹ nói tràng giang đại hải.

"Á, dạ dạ dạ, ngài nói đúng, nãy giờ tiểu nhân lan man quá, xin ngài thứ lỗi ạ."

"Bình tĩnh đi Đông hộ pháp, ngươi dọa chưỡng quỹ sợ rồi kìa. Không cần nói nữa, ta đã biết nam nhân kia là ai rồi." Bắc hộ pháp vừa nói xong, những người còn lại lập tức nghi hoặc nhìn sang.

"Người này là một đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, gọi là Liễu Ngọc Phong. Còn cây quạt lúc nãy chưỡng quỹ có nhắc tới, đó là "Thiền Dực Phiến" (có nghĩa là cây quạt mỏng như cánh ve), vũ khí độc nhất vô nhị của hắn."

"Hóa ra là hắn à!" Mọi người ồ lên, cái tên Liễu Ngọc Phong này không ai là không biết cả.

"Tên Liễu Ngọc Phong này, mười sáu tuổi hành tẩu giang hồ, mười năm trước một mình hạ gục mười hai tên cướp Giang Tây, nổi danh từ đó. Sau đó, hắn kết bái huynh đệ với "Biến quét Giang Nam" Vương Viễn Chí và "Y độc song tuyệt" Chu Tử Thất. Cả ba đều thuộc loại thích độc lai độc vãng, dù được rất nhiều danh môn chính phái chào mời, nhưng không nghe nói ba người có quan hệ thân thiết với nhà nào cả. Hơn nữa, thiên hạ đồn rằng, những năm gần đây, Liễu Ngọc Phong đi khắp trời Nam đất Bắc, nơi nào cũng từng in dấu chân hắn, không ai biết tại sao hắn lại làm vậy."

"Nghe đồn Liễu Ngọc Phong bách chiến bách thắng, là đại cao thủ trong giới giang hồ. Nếu bọn danh môn chính phái lôi kéo được hắn, thì..."

"Giáo chủ, để tránh đêm dài lắm mộng, thuộc hạ đề nghị thế này: Tứ đại hộ pháp cùng liên thủ lại, đêm nay đột nhập khách điếm, "xoẹt" một phát, tiễn tên Liễu Ngọc Phong kia về Tây Thiên luôn."

"Chưa có chứng cứ rõ ràng, không được lạm sát người vô tội." Mạc Thiên Thu khoát tay, "Tuy giang hồ gọi chúng ta là ma giáo, nhưng chúng ta cũng có quy tắc riêng của mình, không được làm xằng làm bậy."

Mạc Thiên Thu lại nhìn sang chưỡng quỹ, hỏi dò, "Ngươi có biết hai người kia thường nói về những gì không?"

Chưỡng quỹ vội đáp, "Có, tiểu nhân nghe thấy người nhỏ gọi người lớn hơn là "sư phụ", à đúng rồi, bọn họ cứ luôn miệng nhắc đến "cầu hôn" gì đó ạ."

" "Cầu hôn" à?" Giáo chúng Thanh Vân giáo nghệch mặt nhìn nhau.

"Nói bậy, dân chúng Nghĩa Thành từ xưa đến nay chưa bao giờ kết hôn với ngoại tộc cả! Ngươi đã ăn hối lộ của bọn chúng rồi phải không?! Khai mau, nếu không ta chém rớt lưỡi ngươi!"

Chưỡng quỹ chân yếu tay mềm bị Đông hộ pháp dọa muốn rớt nửa cái mạng già, hai chân mềm nhũn như hai cọng bún thiu, "Tiểu nhân oan quá! Những lời nãy giờ tiểu nhân nói đều là thật đấy ạ, tiểu nhân thề là tiểu nhân không ăn một đồng hối lộ nào của họ hết! Tiểu nhân thật sự nghe họ nhắc đến chuyện cầu hôn mà!"

"Giáo chủ, việc này rất kỳ lạ, tại sao Liễu Ngọc Phong lại đến đây cầu hôn? Đông hộ pháp cũng đã nói, người dân ở Nghĩa Thành chỉ kết hôn với những người cùng tộc mà thôi, còn Thanh Vân giáo chúng ta, tuy cũng có nữ đệ tử người Hán, nhưng rất ít, số lượng thiếu nữ thậm chí còn có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Liễu Ngọc Phong hết."

Lời của Bắc hộ pháp cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người, trừ Mạc Thiên Thu. Ông thoáng nhíu mày: Lẽ nào... Không, tên khác nhau, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

"Được rồi, chuyện này ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Nam hộ pháp, ngươi tiếp tục cho người theo dõi, có gì thì lập tức báo lên trên, những người còn lại, án binh bất động."

Một đêm yên bình trôi qua.

Hôm sau, Liễu Ngọc Phong dậy thật sớm. Mấy ngày nay uống gió nằm sương, người ngợm bẩn thỉu, bởi vậy nên hắn không lập tức đến Thanh Vân giáo ngay, mà tìm một khách điếm để nghỉ chân.

Tối qua hắn đã tắm rửa rồi, thay mấy lượt nước, kì cọ sạch sẽ từ đầu tới chân. Sáng nay dậy sớm, Liễu Ngọc Phong tranh thủ rửa mặt thay y phục, đổi sang một bộ đồ trắng tinh, chỉnh trang xong xuôi, Liễu Ngọc Phong thần thái sáng láng chuẩn bị ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu tương lai.

Liễu Hồi nhìn thấy vị sư phụ sáng lòa lòa của mình, nhất thời cũng trố mắt ngây ngốc: Ôi thần linh ơi, sao hôm nay sư phụ cậu lại đẹp trai ngời ngời thế này? Hiếm khi thấy sư phụ ăn diện như vậy, xem ra ngài ấy rất xem trọng chuyến đi lần này... Hoặc cũng có thể là do căng thẳng quá.

Đôi sư đồ Liễu Ngọc Phong ăn sáng ở khách điếm xong mới xuất phát lên Thanh Vân giáo. Tổng đàn của Thanh Vân giáo tọa lạc trên núi Thanh Vân, cách Nghĩa Thành dưới chân núi khoảng một canh giờ đi bộ.

Đến chân núi rồi, chào đón Liễu Ngọc Phong và Liễu Hồi là hai thủ vệ của Thanh Vân giáo. Liễu Ngọc Phong dặn Liễu Hồi dắt ngựa đứng ở đằng xa, còn mình thì đi về phía hai thủ vệ.

Liễu Ngọc Phong chưa kịp chào hỏi, hai thủ vệ kia đã xoay ngang đao, chĩa thẳng vào hắn, hung hãn quát, "Là ai mà dám xông vào Thanh Vân giáo!"

Liễu Ngọc Phong tao nhã nở nụ cười, chắp tay đáp, "Phiền hai vị đại ca đi bẩm báo giúp, con của cố nhân, Liễu Ngọc Phong xin cầu kiến Mạc giáo chủ." Nói rồi, hắn lấy một tấm bái thiếp từ trong tay áo ra, đưa cho một trong hai thủ vệ.

Thủ vệ nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng nhận lấy bái thiếp, sau đó liếc từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá Liễu Ngọc Phong: Người này tuy tướng mạo phi phàm, nhưng tuổi đời còn trẻ như vậy mà lại dám thẳng thắn đòi cầu kiến giáo chủ? Hắn nói thật hay giỡn vậy?

Hai thủ vệ trao đổi ánh mắt cho nhau, khẽ gật đầu. Một người quay sang nói với Liễu Ngọc Phong: "Được, ngươi chờ ở đây đi."

"Đa tạ hai vị đại ca." Liễu Ngọc Phong lễ phép cảm ơn.

Thật ra, từ lúc hai người Liễu Ngọc Phong rời Nghĩa Thành đi về hướng núi Thanh Vân, mật thám của Thanh Vân giáo đã nhanh chóng quay về báo tin cho Mạc Thiên Thu.

Mạc Thiên Thu lại triệu tập các hộ pháp và đường chủ, sẵn sàng nghênh đón đại địch. Vì không rõ mục đích của đối phương, bầu không khí trong sảnh nghị sự hết sức căng thẳng.

"Khởi bẩm giáo chủ, có một người tên Liễu Ngọc Phong xin cầu kiến giáo chủ, hiện đang ở dưới chân núi. Đây là bái thiếp của hắn ạ."

Đại đệ tử Quân Thanh Cửu đi đến tiếp nhận bái thiếp rồi trở lại bên người Mạc Thiên Thu, cung kính dâng bái thiếp cho ông.

Mạc Thiên Thu không nhận, vẫy tay ra hiệu gã đọc cho mọi người cùng nghe.

Quân Thanh Cửu quay về phía mọi người, mở bái thiếp, cao giọng: "Kính gửi Mạc thúc phụ, cháu phụng mệnh gia phụ quá cố, nay đến quý giáo cầu thân. Liễu Ngọc Phong xin cầu kiến."

Lời vừa dứt, mỗi người ở đây đều trưng ra một biểu cảm đặc sắc, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó nhất tề quay sang nhìn giáo chủ của mình.

Mạc Thiên Thu nhận bái thiếp từ tay Quân Thanh Cửu, nghiêm túc nghiền ngẫm từng chữ. Xác định trong này không có điều mờ ám nào, ông mới ngẩng lên, ho khan một tiếng, "Việc này nếu kể ra thì dài dòng lắm, nói tóm lại, nhiều năm trước, đúng là ta có lập một hôn ước cho Mị nhi, nhưng hai nhà đã mất liên lạc lâu rồi, ta cứ nghĩ mọi chuyện đã trở thành quá khứ, không ngờ... Đứa bé trai năm nào lại là Liễu Ngọc Phong!"

Mọi người im lặng vài giây, sau đó bùng nổ.

"Giáo chủ, có khi nào đây là quỷ kế của bọn võ lâm kia không?"

"Sao có thể? Ai lại lấy chuyện hôn nhân đại sự ra đùa chứ?"

"Đúng đó đúng đó, huống hồ gì phe Liễu Ngọc Phong chỉ có hai mạng, hắn có tài giỏi cách mấy cũng không đấu lại chúng ta đâu."

Mạc Thiên Thu thấy phía dưới ồn như cái chợ, bèn ra hiệu cho mọi người im lặng, "Đừng suy đoán lung tung. Chuyện thế nào, cứ gọi Liễu Ngọc Phong lên sẽ rõ."

"Giáo chủ, Liễu Ngọc Phong lai lịch bất minh, sao có thể tự tiện cho hắn vào giáo?"

"Chính xác, mong giáo chủ cân nhắc lại."

"Trước khi gia nhập giáo, ta có kết bái với một người anh em, tên là Liễu Nham. Huynh ấy có một đứa con trai thông minh lanh lợi. Ta rất thích nó, vì vậy đã cùng Liễu huynh lập hôn ước cho nó và con gái ta. Nếu đứa bé kia chính là Liễu Ngọc Phong, giáo chúng ta sẽ bớt được một kẻ địch đáng gờm trong tương lai." Mạc Thiên Thu nhớ lại chuyện xưa, lòng bùi ngùi da diết, càng khao khát được gặp Liễu Ngọc Phong. Lấy thân phận giáo chủ, ông ra lệnh, "Mau mời Liễu Ngọc Phong lên núi."

Nói xong, ông quay sang Liễu Vô Vi, "Vô Vi, nhờ con thay cha xuống núi đón tiếp khách quý."

Mạc Vô Vi đang hăng hái hóng chuyện, nhưng từ lúc nhận ra cha mình coi trọng Liễu Ngọc Phong, cậu đã thấy khó chịu rồi, máu bà tám cũng mất tăm mất tích, nghiến răng nghiến lợi vạch một dấu vô sổ đen cho Liễu Ngọc Phong.

Nay nghe cha bảo mình phải đích thân xuống núi nghênh đón cái tên chẳng biết chui từ xó nào ra kia, cậu lập tức làm mình làm mẩy, "Cha, sao con phải đi?"

Mạc Thiên Thu dịu dàng đáp, "Đó là phu quân tương lai của tỷ tỷ con, cho con đi đón người ta là thích hợp nhất rồi. Nhớ chú ý lễ nghi đó."

Mạc Vô Vi chổng mông vào đống lễ nghi lằng nhằng kia, tiếp tục bất mãn truy vấn, "Cha, cha thật sự muốn gả tỷ tỷ cho một gã đại hiệp giang hồ sao?"