Mạc Vô Vi thấy Liễu Hồi chạy, liền co giò đuổi theo, nhưng chưa đi được mấy bước thì cậu đã bị Liễu Ngọc Phong túm lại.

"Nàng bình tĩnh nào, chuyện cần làm bây giờ là xem xét thỏ của nàng." Hồi nãy nghe Liễu Hồi nói xằng nói bậy, Liễu Ngọc Phong đã biết thằng nhóc ấy đã hiểu sai bét nhè rồi, khốn nỗi hắn chưa kịp giải thích thì nó đã chạy đi mất. Để tránh chuyện sai càng thêm sai, hắn quyết định ngăn "Mạc đại tiểu thư" đuổi theo. Hơn nữa, hai vị tổ tông này đều thuộc dạng nóng tính, ở chung một cái là thế nào cũng đánh nhau cho mà xem. Liễu Hồi lại ra tay không biết chừng mực, lỡ gây thương tích cho "Mạc đại tiểu thư" thì hỏng bét.

Mạc Vô Vi vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát khỏi cánh tay cứng như gọng kiềm của Liễu Ngọc Phong, chỉ đành hung dữ trừng hắn, thở phì phì, "Còn xem cái gì nữa chứ, A Khôi chết thật rồi." Nói xong, vành mắt cậu cũng đỏ ửng, muốn khóc lắm nhưng vẫn phải kiềm lại.

Liễu Ngọc Phong dở nhất là món an ủi con gái. Hắn chỉ đành cẩn thận bế A Khôi từ trong lòng Mạc Vô Vi ra, kiểm tra một phen, quả thật nó đã tắt thở rồi.

"Con thỏ này do già quá mà chết, không liên quan gì đến Liễu Hồi hết. Lúc nãy thằng bé đem A Khôi qua đây là muốn ta cứu nó đó." Liễu Ngọc Phong nói.

Mạc Vô Vi ôm rịt lấy xác thỏ, buồn bã nói: "Ngươi nói đúng, A Khôi cũng đã mười mấy tuổi rồi. Từ mấy ngày trước nó đã không ổn, cứ ủ rũ nằm một chỗ, cỏ cũng chẳng buồn ăn. Tối qua ta không về phòng, chắc nó cảm nhận được mạng mình sắp tận, muốn gặp ta lần cuối, nên nó mới tìm đến nơi này." Nói đến đây, nước mắt đã lăn trên gò má Mạc Vô Vi.

"Khi nó còn nhỏ, không biết vì sao lại té gãy chân, bị ta bắt gặp, thế là ta đã cứu nó. Từ đó, nó liền đi theo ta. Ngươi không biết đâu, lúc ấy, cha ta dữ ơi là dữ, cả ngày ông ấy chỉ biết bắt ta luyện công, không cho ta rớ vào những thứ khác vì sợ ta bị phân tâm. Ta phải năn nỉ lắm, ông ấy mới cho ta giữ A Khôi lại. Từ ngày có nó làm bạn, tuổi thơ ta không còn vô vị nữa. Không ngờ bây giờ nó lại đi trước một bước..."

"Nó già lắm rồi, còn sống ngày nào là chịu tội ngày đó, nó chết coi như là một sự giải thoát. Nàng nên mừng cho nó mới phải." Liễu Ngọc Phong đề nghị, "Chúng ta vẫn nên đem chôn nó đi."

"Ngươi nói phải, vậy chôn nó bên cạnh hồ sen đi." Mạc Vô Vi sụt sùi.

Liễu Ngọc Phong tìm một cây xẻng, sau đó theo Mạc Vô Vi đến hồ sen.

Hắn đào một cái hố dưới gốc đại thụ, đặt cái xác đã mất đi độ ấm của A Khôi vào, lấp lại.

Mạc Vô Vi nhìn nơi yên nghỉ của người bạn ấu thơ, hít sâu một hơi, lau khô nước mắt.

Cậu liếc sang người bên cạnh, bấy giờ cậu mới phát hiện ra, chỉ trong một buổi tối, cậu đã thất thố trước mặt tên này đến mấy lần. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Liễu Ngọc Phong đã giúp cậu rất nhiều. Cậu nhăn nhó, đấu tranh dữ dội lắm mới có thể thốt ra những lời này: "Ừm... Cảm ơn ngươi."

"Không có gì, nàng thấy tốt hơn chưa?" Liễu Ngọc Phong ân cần hỏi thăm.

"Không sao rồi, à, quên mất, tối qua là ngươi đưa ta về phòng hả? Ngươi có, ừm, thấy gì không?" Mạc Vô Vi sợ Liễu Ngọc Phong phát hiện ra sự thật cậu là con trai.

Câu nói này vào tai Liễu Ngọc Phong lại biến thành một nghĩa khác, Liễu Ngọc Phong thoáng liên tưởng đến những lời bậy bạ của Liễu Hồi, da mặt mỏng của hắn lại nóng lên. Hắn nghĩ mình cần giải thích một chút: "Tối qua nàng say bí tỉ nên ta đành đưa nàng về phòng mình. Nhưng nàng yên tâm đi, ta ngủ ở gian ngoài, lấy danh dự của ta ra thề, rằng ta không thấy gì, cũng không làm gì nàng hết!"

"Vậy được."

Mạc Vô Vi thấy Liễu Ngọc Phong vẫn chưa nghi ngờ mình, trong lòng thở phào, thở xong thì mắng thầm: Thế mà vẫn không phát hiện ra mình là nam nhân, độ ngu của tên này cũng không phải dạng vừa đâu.

Cậu không biết, trong lúc say, cậu đã vô tình tổn thương Liễu Ngọc Phong nhiều như thế nào, đến mức dù đã ôm cậu đi một quãng đường xa như vậy rồi, hắn vẫn không phát hiện thân thể người trong lòng có gì sai sai.

Hai người lại im lặng.

Mạc Vô Vi thỉnh thoảng lại không tự chủ được liếc xuống mộ A Khôi, dù đã cố làm ra vẻ ung dung, nhưng đôi mắt không biết nói dối, nó đã vô tình làm lộ ra tâm trạng thật sự của cậu.

Niềm xót thương và khổ sở trong mắt Mạc Vô Vi bị Liễu Ngọc Phong dễ dàng phát hiện. Hắn mím môi, hạ quyết tâm, đoạn nói với Mạc Vô Vi: "Ta cho nàng xem vật này."

Nói xong, hắn rút một cây sáo ngọc vắt bên hông ra, đưa cho Mạc Vô Vi. Cây sáo này trước giờ bị Liễu Ngọc Phong giấu dưới thắt lưng, vì thế nên mới may mắn thoát khỏi chiêu móc túi lúc trước của Mạc Vô Vi.

Mạc Vô Vi quan sát thật kỹ sáo ngọc, cậu không rành nhạc khí, cây sáo này đúng là đẹp thật, nhưng cậu không nhìn ra nó có gì đặc biệt cả.

"Tự nhiên ngươi lấy sáo ra làm gì, muốn thổi cho ta nghe à?"

Liễu Ngọc Phong đáp lại bằng một nụ cười mỉm. Hắn lấy lại sáo, đưa đến bên môi. Tiếng sáo du dương cất lên, khi trầm bổng khi réo rắt, đến Mạc Vô Vi vốn chẳng mấy hứng thú cũng vô thức bị cuốn vào.

"Hay đấy." Sáo dứt, Mạc Vô Vi mới bừng tỉnh. Cậu vỗ tay, khen thật lòng.

"Cho nàng này!" Liễu Ngọc Phong lại đưa sáo cho Mạc Vô Vi.

Mạc Vô Vi khoát tay liên hồi, "Thôi thôi thôi, ta có biết thổi sáo đâu, đưa ta làm gì?" Hiếm khi Mạc Vô Vi tự biết thân biết phận như vậy.

Thấy Mạc Vô Vi từ chối, Liễu Ngọc Phong cũng không cưỡng ép. Hắn lại đặt sáo bên môi, nhưng lần này âm thanh phát ra không phải là một đoạn nhạc làm say lòng người nữa, mà là từng âm điệu ngắn ngủi, nghe như tiếng chim hót.

Không lâu sau, một chú chim nhỏ bay về phía Liễu Ngọc Phong, vui vẻ lượn trên đỉnh đầu hắn, kêu từng tiếng chíp chíp như đệm cho tiếng sáo. Tiếng sáo ngừng, chim nhỏ dứt khoát đậu lên bả vai Liễu Ngọc Phong.

Mạc Vô Vi thích thú, "Cây sáo này còn có thể dụ chim luôn hả? Hay à nha." Nói xong, Mạc Vô Vi liền thò tay muốn sờ vào chim nhỏ. Có điều chim nhỏ không thèm nể mặt cậu, chíp một tiếng, xòe cánh bay lên cao, thoát khỏi móng vuốt của Mạc Vô Vi.

Thế nhưng khi Liễu Ngọc Phong xòe tay ra, chim nhỏ lại đậu xuống tay hắn, thân thiết mổ yêu vài cái.

Mạc Vô Vi nhướng mày, cười cười: "Đây là chim ngươi nuôi phải không?"

"Phải."

"Thú vị nha, không ngờ ngươi lại nuôi mấy thứ bé bé xinh xinh này, xem ra tâm địa ngươi thật ra cũng không xấu lắm."

Mạc Vô Vi chịu cười, lòng Liễu Ngọc Phong cũng cao hứng theo: "Giờ con chim này là của nàng rồi."

"Cho ta hả? Nhưng nó có thèm để ý ta đâu. Chíp chíp, lại đây nào." Câu sau tất nhiên là nói với chim nhỏ.

"Lúc trước ta vô tình cứu được một đôi chim Kim Linh từ miệng chim ưng. Con chim này sống ở núi cao, rất có linh tính. Để ta dạy nàng cách ra lệnh bằng sáo, rồi nó sẽ để ý nàng thôi."

Mặc Vô Vi được cho một con chim, còn khuyến mãi thêm một cây sáo nên vui lắm, nỗi buồn vì mất A Khôi cũng vơi đi gần nửa.