“Thần tử!”

Lâm Thiên Hoa thấy thế, thì vẻ mặt đầy tuyệt vọng, rồi hét lên ngay.

Hắn cảm thấy nếu Mục Thiên Thần tử không quan tâm đến mọi thứ, điên cuồng chém giết Trần Thuận như vậy, thì Mục Thiên đã gặp nguy hiểm rồi.

Mà hắn chắc chắn cũng không còn cơ hội để sống tiếp.

Dưới tiếng hét lớn của Lâm Thiên Hoa, ánh mắt của Mục Thiên đã khôi phục lại sự tỉnh táo.

Đồng thời, lại phun ra máu lần nữa.

Ánh mắt nhìn Trần Thuận đã không còn sự điên cuồng, mà là sự kiêng kỵ sâu sắc.

Tại sao, một thế giới nhỏ bé như Chân giới Duy Nhất lại xuất hiện một tu sĩ mạnh mẽ như thế?

Mục Thiên không nghĩ ra.

Nhưng rõ ràng anh ta không có cơ hội để suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Trần Thuận lại xông tới đây.

Hắn vẫn chỉ đánh một đấm.

Con ngươi Mục Thiên thu nhỏ lại, rồi đột ngột vươn tay túm lấy Lâm Thiên Hoa.

Lâm Thiên Hoa nhất thời bị Mục Thiên túm lấy.

“Thần tử, người...”

Lâm Thiên Hoa bỗng biến sắc.

Mục Thiên định bắt hắn làm bia đỡ đạn ư?

Lâm Thiên Hoa cũng không quan tâm đến mọi thứ, cũng mặc kệ chuyện Mục Thiên có phải là Thần tử hay không.

Hắn điên cuồng bộc phát, muốn thoát khỏi tay Mục Thiên.

Nhưng dù Mục Thiên bị thương nặng, thì Lâm Thiên Hoa cũng không thể đối phó được.

Mục Thiên túm lấy Lâm Thiên Hoa, rồi ném thẳng về phía Trần Thuận.

Sau đó, trong tay Mục Thiên lại xuất hiện thêm một ngọc phù.

Dây chính là độn phù cực kỳ quý giá, được Tông môn ban tặng, dù ở Di Khí Chi Địa này cũng có thể tách không gian để truyền tống đi nơi khác.

Không cần phải dùng tới Truyền Tống trận.

Đối mặt với Lâm Thiên Hoa đang bị ném tới, lần này Trần Thuận không đánh hắn thành từng mảnh.

Mà nhẹ nhàng đổi thành một chưởng.

Lâm Thiên Hoa nhất thời bị trọng thương.

Rồi Trần Thuận túm lấy Lâm Thiên Hoa.

Nhưng lúc này, Trần Thuận đã không còn truy sát Mục Thiên nữa.

Bởi vì đạo phù trong tay Mục Thiên đã có hiệu lực.

Bóng dáng Mục Thiên bắt đầu trở nên mờ ảo.

Rồi biến mất tại chỗ trong nháy mắt.

Trần Thuận cười khẩy.

Nếu anh ta vẫn còn ở trong Di Khí Chi Địa này, thì rất có thể hai người sẽ gặp lại lần nữa, đến lúc đó hắn sẽ tiện tay giết chết anh ta.

Trần Thuận nhìn Lâm Thiên Hoa đang ở trong tay mình.

Trong nháy mắt thần thức đã thăm dò vào thức hải của Lâm Thiên Hoa.

Nhưng vừa mới tiến vào đã đụng phải một tầng cấm chế.

Sự va chạm mạnh mẽ này đã làm thức hải của Lâm Thiên Hoa vỡ vụn.

Trần Thuận thu hồi thần thức.

“Anh nói đi, các anh tới Di Khí Chi Địa này với mục đích gì?”

Trần Thuận hỏi.

Đây mới là vấn đề hắn hứng thú nhất.

Giờ Lâm Thiên Hoa không dám che giấu chuyện gì cả.

“Tôi chỉ theo Thần tử tới đây thôi, còn mục đích cụ thể thì tôi không biết rõ.”

Lâm Thiên Hoa nói.

Nhưng sau khi thấy sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo của Trần Thuận, Lâm Thiên Hoa liền bổ sung thêm: “Mặc dù bọn họ không nói cho chúng tôi biết, nhưng tôi cũng biết được chút ít, hình như bọn họ tới đây là vì Hỗn Độn Thể.”

“Nhưng chúng tôi cũng mới tiến vào Di Khí Chi Địa này, bởi vì một tháng này là thời kỳ yên bình nhất ở đây.”

“Sau khi tiến vào, Thần tử liền dẫn chúng tôi đi bắt thuồng luồng đen, chứ chưa đi làm chính sự.”

Lâm Thiên Hoa vội nói ra những gì mình biết.

Nhưng dù gì chuyện hắn biết cũng không nhiều.

Bởi vì đúng lúc Lâm Thiên Hoa là Thần Thông Cảnh Đỉnh phong, lại thuộc nhất mạch của Mục Thiên Thần tử, nên được Mục Thiên chọn trúng, rồi cùng tới đây thôi.

“Hỗn Độn Thể?”

Mắt Trần Thuận bỗng sáng lên.

Thần Châu Tinh Vực cũng biết Hỗn Độn Thể à?

“Sao các người biết trong Di Khí Chi Địa này có Hỗn Độn Thể, hơn nữa tại sao Mục Thiên biết nơi này có thuồng luồng?”

Trần Thuận lại hỏi.

“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì lớn ở Thần Châu Tinh Vực, bởi vì năm trăm năm trước, Hỗn Độn Thể đã từng đến đây, hắn cưỡng ép xuyên qua thông đạo đã bỏ hoang hơn bốn ngàn năm, rồi tiến vào Thần Châu Tinh Vực, gây ra một trận hỗn loạn, nhưng sau khi Hỗn Độn Thể tiến vào Thần Châu Tinh Vực, đã bị trọng thương, đúng lúc lại bị mấy vị tiền bối phát hiện, rồi bị truy sát, nên hắn nhanh chóng quay lại đây.”

“Lúc đó, ở Thần Châu Tinh Vực, mấy vị tiền bối Nguyên Thần Cảnh, thậm chí còn có tiền bối là Kim Đan Cảnh cùng đuổi theo Hỗn Độn Thể, mạnh mẽ tiến vào Di Khí Chi Địa, rồi tất cả đều không trở về, dựa theo tin tức được truyền ra từ các Tông môn, thì mệnh bài của họ đều bị vỡ.”

“Mà lúc đó, trong số các cao nhân tiền bối gặp Hỗn Độn Thể, đúng lúc có một vị tiền bối Nguyên Thần Cảnh trong Thần Nguyệt Tiên tông chúng tôi, cũng vì đuổi theo Hỗn Độn Thể, mà từ khi tiến vào nơi này đã bặt vô âm tín.”

“Sau đó mọi người phát hiện ra, không có cách nào để tới đây từ Thần Châu Tinh Vực, mãi đến mấy năm gần đây, chúng tôi mới nhận ra, nơi này có liên thông với Thần Châu Tinh Vực, không ít thế lực bắt đầu phái người tới đây, nhưng phần lớn đều bỏ mạng.”

“Thần Nguyệt Tiên tông của chúng tôi có một vị sư huynh là Thần Hải Cảnh, hai năm trước đã tiến vào đây, rồi thành công sống sót, tin tức thuồng luồng đen cũng là do hắn mang về, nhưng giờ vị sư huynh này vẫn chưa khôi phục vết thương, nên đang bế quan trong Tông môn.”

“Vì thế mà nơi này được chúng tôi gọi là tử địa.”

“Tám năm trước, cũng có tu sĩ Thần Châu Tinh Vực gặp người trong Chân giới Duy Nhất, nhưng... không có ai mạnh như anh!”

Lâm Thiên Hoa vội nói.

Hắn có thể nhìn ra, Trần Thuận không phải là người lương thiện.

Một khi Trần Thuận phát hiện ra hắn có điều che giấu, chắc chắn sẽ giết hắn.

“Hóa ra là thế!”

Trần Thuận gật đầu.

Quả nhiên hắn đoán không sai.

Mấy năm trước, chắc chắn Chân Tiên Kiếm tông đã có không ít đệ tử phải bỏ mạng ở Di Khí Chi Địa này.

Bằng không Chân Tiên Kiếm Tông sẽ không nói tin tức này ra cho toàn bộ Chân giới Duy Nhất biết.

Chỉ sợ trong một ngàn tu sĩ Thông Thành Cảnh, phần lớn đều sẽ trở thành bia đỡ đạn.

Tất nhiên Trần Thuận cảm thấy, ngoài Chân Tiên Kiếm tông thì bốn nhà Vạn Pháp Tiên tông, nắm giữ công pháp vô địch thiên hạ, có lẽ sẽ vì đệ tử Tông môn đứng đầu bên mình, mà chia sẻ không ít tin tức.

Bằng không, bốn nhà kia cũng đâu phải tên ngốc.

“Tiền bối, tôi đã nói hết sự thật với anh rồi, xin anh hãy tha mạng cho tôi.”

Lâm Thiên Hoa nói xong thì nói tiếp.

Hắn không hề che giấu điều gì.

Cứ nói ra hết những chuyện mình biết.

“Tha cho anh một mạng cũng không phải chuyện gì khó!”

Trần Thuận lạnh nhạt nói.

Nói xong, Trần Thuận vung tay lên, ném Lâm Thiên Hoa ra ngoài.

“Mau cút đi, nếu lần sau tôi còn nhìn thấy anh, tôi chắc chắn sẽ giết không tha.”

Trần Thuận nói.

Lâm Thiên Hoa đâu dám do dự, mặc kệ vết thương trên người mình, vội vàng bỏ chạy thật xa.

Trần Thuận cũng không để tâm đến hắn ta.