Viên linh thạch thượng phẩm kia của Trần Thuận thật ra chỉ lớn bằng viên trân châu.

Nếu chỉ đơn thuần xét về năng lượng thì không bằng hai mươi viên linh thạch trung phẩm cộng thêm một nghìn linh thạch hạ phẩm.

Cái giá mà Đào Nhất Phàm báo ra lại tương đương với ba mươi viên linh thạch trung phẩm.

Mà một viên linh thạch thượng phẩm cũng chỉ tương đương với một trăm viên linh thạch trung phẩm mà thôi.

Nhưng linh thạch thượng phẩm quá mức ít ỏi, rất quý giá!

Hơn nữa, cũng không chỉ đơn thuần là xét đồng giá.

Lại giống như một người tu luyện tới thời điểm đột phá bình cảnh, tác dụng của linh thạch thượng phẩm đối với hắn lại tốt hơn nhiều so với một trăm viên linh thạch trung phẩm.

Đào Nhất Phàm vừa nói ra lời này, trong lòng anh ta cũng hiểu rất rõ.

Những người khác cũng thấy động lòng.

Chẳng qua lại không có ai chen chân vào trong lúc này, bằng không sẽ kết thù kết oán với Đào Nhất Phàm.

Đào Nhất Phàm là đệ tử thiên tài của Hoàng Phong Cốc, tu vi chính là Thông Thần cảnh Trung kỳ, thực lực mạnh mẽ, địa vị cũng cao.

Không ít người vẫn hơi kiêng kỵ!

Sau khi Đào Nhất Phàm nói xong thì nhìn Trần Thuận, chờ câu trả lời của hắn.

Trần Thuận nghe vậy, ngược lại không liều lĩnh trả lời ngay như trước!

"Thế nào, Trần huynh không dám sao?"

Đào Nhất Phàm mỉm cười nói.

Vẻ mặt Trần Thuận chợt biến đổi, sau đó nói: "Tôi có gì không dám chứ? Anh đừng quên, tôi vừa mới thắng anh!"

"Tôi thấy không chỉ như vậy, còn có thể thêm một điều kiện nữa, giống như trước đây, người nào thua còn phải đưa linh thạch mà mình cắt ra cho đối phương, thế nào?"

Trần Thuận lộ ra dáng vẻ tôi nhất định sẽ thắng, hơi ngạo mạn.

Dường như hắn mới thắng Đào Nhất Phàm nên có hơi phiêu!

"Không thành vấn đề!"

Đào Nhất Phàm đồng ý đặc biệt sảng khoái.

Anh ta chỉ sợ Trần Thuận không nhận lời.

Lúc này còn thêm điều kiện như vậy, lại càng tốt hơn.

Trong lòng Đào Nhất Phàm mừng thầm, xem ra hôm nay sẽ thu được lợi ích rất phong phú đây.

Cho dù anh ta không phải là thánh thủ đổ thạch gì, nhưng ở trên đạo đổ thạch, anh ta cũng xem như là người tương đối có thiên phú, có nghiên cứu rất kỹ!

Anh ta có được không ít tài nguyên tu luyện cũng là nhờ vào đổ thạch.

"Trần huynh, mời!"

Đào Nhất Phàm giơ tay ra hiệu mời!

Trần Thuận thấy thế, cũng không khách sáo.

Hắn lại đi dạo trong mấy khu vực.

Mà Đào Nhất Phàm cũng đã hành động.

Chẳng qua lần này, anh ta nghiêm túc chưa từng có!

Anh ta dùng hết thủ pháp đổ thạch mà mình từng học qua để phán đoán, phân biệt rõ ràng, cảm nhận những nguyên thạch này!

Mà so với anh ta, Trần Thuận có vẻ thả lỏng hơn nhiều.

Sau khi đi dạo một vòng qua mấy khu vực, hắn cũng không do dự nhiều.

Hắn chỉ tay vào một khối nguyên thạch nặng sáu trăm cân ở khu vực thứ sáu: "Cái này lớn nhất, tôi lại muốn cái này!"

Mọi người thấy thế đều lộ ra ánh mắt thương hại!

Đồng thời, bọn họ cũng có phần bất đắc dĩ.

Người này thật là, từ sau khi mở ra linh thạch ở một khối nguyên thạch lớn, hắn thật sự chỉ nhìn chằm chằm vào những khối lớn.

Hắn thấy cái nào lớn nhất lại chọn cái đó!

Mà theo tất cả mọi người thấy, lần này hắn chọn nguyên thạch nặng sáu trăm cân còn không bằng hai khối mà hắn đã chọn trước đó.

Làm không tốt, bên trong thậm chí còn chẳng có linh thạch đâu.

Sau khi liếc qua, mọi người lại không chú ý tới hắn nữa, tất cả đều tập trung ở trên người Đào Nhất Phàm đang tập trung tinh thần để lựa chọn nguyên thạch.

Thấy mọi người không quan tâm tới mình nữa, Trần Thuận lại nhếch mép cười lạnh.

Đời trước, sau khi sư phụ hắn chết, trước khi hắn trở thành chủ Ma giới, hắn chưa từng gia nhập bất kỳ thế lực nào, lấy thân phận là một tán tu leo lên tới đỉnh cao của vũ trụ, trở thành một chủ Ma giới ở Tinh Vực lớn, tài nguyên tu luyện từ đâu ra?

Ngoại trừ lừa đảo, hãm hại, cướp bóc ra, vậy chính là dựa vào các phường đổ thạch lớn.

Nhớ năm đó, trong lúc vô tình hắn nhận được một môn "Đổ Thạch Tâm Kinh". Từ đó về sau, các phường đổ thạch lớn đều liên kết với nhau kéo hắn vào danh sách đen, cho dù dùng thánh thủ đổ thạch cũng không đủ để hình dung về hắn.

Thậm chí hắn còn có một lần được người ta gọi là "Đổ Thần"!

Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Trần Thuận cũng nhìn về phía Đào Nhất Phàm.

Lúc này, Đào Nhất Phàm cuối cùng cũng đã xác định lựa chọn một khối nguyên thạch nhìn có vẻ giống với con dê ở trong khu vực thứ hai.

Sau khi quyết định chọn xong, Đồng trưởng lão cũng không do dự, nữa lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên khối nguyên thạch hình con dê kia.

Rất nhanh, lớp vỏ đá bên ngoài của nó rơi xuống.

Một sóng dao động linh khí nồng đậm dần dần truyền ra!

"Mười viên linh thạch trung phẩm!"

Cuối cùng, Đồng trưởng lão lên tiếng.

Đào Nhất Phàm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù không bằng lần đầu tiên, nói riêng về giá trị thì tốn một nghìn linh thạch hạ phẩm, cắt ra mười viên linh thạch trung phẩm chính là không lời không lỗ, nhưng chắc hẳn là sẽ thắng.

Sau đó, đám người Đồng trưởng lão lại đi về phía Trần Thuận.

"Cậu bạn nhỏ có thể có áp lực hay không?"

Đồng trưởng lão nói đùa.

Bởi vì bọn họ đều thấy được vẻ mặt nặng nề này của Trần Thuận.

Nhưng lời này vừa nói ra, Trần Thuận lại lập tức thay đổi sắc mặt, có vẻ vẫn bình tĩnh: "Tôi chắc chắn có thể thắng được!"

Thấy Trần Thuận tự tin như vậy, những người khác cũng chỉ mỉm cười.

Bọn họ đi tới trước nguyên thạch nặng sáu trăm cân mà Trần Thuận đã chọn.

Đồng trưởng lão lại giơ tay và ấn xuống.

Chân nguyên lưu chuyển được truyền vào trong nguyên thạch.

Bề ngoài của nguyên thạch lập tức hiện ra đầy những vết nứt.

Vỏ đá bong ra từng màng!

Năng lượng bắt đầu phát ra!

Hả?

Thật sự có linh thạch à?

Lúc đầu bọn họ cho rằng trong khối nguyên thạch mà Trần Thuận lựa chọn có thể còn chẳng có linh thạch trung phẩm. Bây giờ bọn họ ngược lại vô cùng kinh ngạc, hóa ra mình nhìn lầm.

"Linh thạch hạ phẩm!"

Đồng trưởng lão lên tiếng nói.

Những người khác cũng nhìn thấy.

Phần lớn nguyên thạch nặng sáu trăm cân này đều là vỏ đá vô dụng, chỉ có một phần ở chính giữa là linh thạch!

Nhưng đó cũng chỉ là linh thạch hạ phẩm.

Cho dù còn chưa hoàn toàn hiện ra, nhưng nếu là linh thạch hạ phẩm thì xem ra tất cả đều giống nhau. Chắc hẳn cũng chỉ là mấy trăm linh thạch hạ phẩm, không khác với nguyên thạch có thể tích lớn bằng mấy người mà Trần Thuận đã chọn trước đó.

Chẳng qua so với mười viên linh thạch trung phẩm của Đào Nhất Phàm lại còn kém xa.

"Trần huynh, xem ra… huynh thua rồi!"

Đào Nhất Phàm mỉm cười nói.

Nói thật, khi khí tức năng lượng trong khối nguyên thạch này của Trần Thuận tràn ra, anh ta thật sự có hơi lo lắng. Nếu chẳng may Trần Thuận gặp phải vận cứt chó gì đó, thắng được anh ta thì sao?

Nhưng lúc này, trong lòng Đào Nhất Phàm lại dự tính trước mọi việc.

"Không thể nào. Còn chưa hoàn toàn tách ra mà."

Vẻ mặt Trần Thuận chợt thay đổi, lại trầm giọng nói.

Giọng điệu và vẻ mặt hắn đã không còn ngạo mạn như trước đó nữa.

Chẳng qua mọi người thấy vậy, chỉ xem là vịt chết còn mạnh miệng mà thôi!

"Được, vậy chờ cắt xong hết rồi quyết định!"

Đào Nhất Phàm lại mỉm cười nói.

Với cục diện đã thắng chắc, anh ta cũng không ngại phải chờ lâu một thêm lúc.

Dù sao cũng là hãm hại Trần Thuận, phải kiên trì với người ta một chút.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt mọi người lại lập tức biến đổi.

"Linh thạch trung phẩm à?"

Lập tức, có người kinh hãi kêu lên.

"Không ngờ tầng giữa lại là linh thạch trung phẩm!"

Cho dù là Đồng trưởng lão cũng biến sắc.

Trước đây không phải là không có tình huống này, nhưng rất hiếm khi xuất hiện, phần lớn mọi người đều sẽ quên mất tình huống này.

Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện!

Giờ phút này, Đào Nhất Phàm đã hoàn toàn biến sắc.

Vẻ vui mừng khó nén trên gương mặt anh ta trước đó đã lập tức cứng đờ.

Anh ta nhìn linh thạch mà Đồng trưởng lão cắt ra với vẻ khó tin.

Ban đầu, khối nguyên thạch này cắt ra chính là linh thạch hạ phẩm, nhìn thể tích còn lại thì tối đa cũng chỉ sáu trăm, bảy trăm linh thạch hạ phẩm.

Anh ta thắng chắc rồi.

Nhưng lúc này, ở khu vực trung tâm nhất của linh thạch hạ phẩm tự nhiên có khoảng ba mươi viên linh thạch trung phẩm bị linh thạch hạ phẩm xung quanh bảo vệ!

Anh ta... anh ta thua rồi!

Không ngờ anh ta lại thua!

Vẻ mặt Đào Nhất Phàm hơi khó coi.

Lẽ nào Trần Thuận là cố ý… giả heo ăn hổ, hắn đang lừa người?

Giờ phút này, trong đầu Đào Nhất Phàm và mọi người không khỏi hiện lên một suy nghĩ như vậy.

Cho dù là Đồng trưởng lão cũng không nhịn được mà nghĩ vậy.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, mọi người nhìn vẻ mặt mừng như điên của Trần Thuận thì đều khẽ lắc đầu.

Người này, nhìn biểu hiện của hắn không hề giống với giả heo ăn hổ, cố ý bẫy người.

Đây căn bản chỉ là một kẻ không hiểu gì về đổ thạch!

Nếu không ở tầng một, hắn đã không chọn một viên đá bị mọi người công nhận là “đá than đen” vô dụng.

Ở tầng bốn, hắn cũng chỉ chọn loạn một hồi, liên tục có hai lần không cắt được gì.

Lần thứ ba, sau khi cắt ra linh thạch từ trong một tảng đá lớn, hắn vẫn chọn nguyên thạch lớn, cái nào lớn thì chọn cái đó.

Nếu không phải là thế, mọi người chắc hẳn sẽ thật sự nghi ngờ là hắn cố ý.

Nhưng bây giờ xem ra, lần này hắn chỉ thuần túy là gặp vận may thôi.

"Đào huynh, thật sự ngại quá, tôi lại thắng rồi!"

"Tôi cũng không ngờ tôi có thể thắng đấy. Tôi còn tưởng mình sắp thua rồi!"

"Xem ra, tôi quả nhiên là người vốn có may mắn lớn, thánh thủ đổ thạch thế hệ mới sắp sinh ra!"

Trần Thuận cười ha ha nói.

Nhìn hắn rõ ràng là dáng vẻ cậu ấm của nhà giàu mới nổi.

Sau đó, hắn dường như mới nhớ ra Đào Nhất Phàm chính là cường giả Thông Thần cảnh, mà hắn chỉ là Luyện Khí đỉnh phong mà thôi, hắn lập tức ngừng cười, có vẻ dè dặt hỏi dò: "Đào huynh, huynh... huynh sẽ không tức giận chứ?"

Cho dù vẻ mặt Nhất Phàm khó coi, nhưng cũng không tính toán với Trần Thuận.

"Tôi chấp nhận thua cuộc, họ Đào tôi không phải là người không thua nổi."

Anh ta nói dứt lời giao cho Trần Thuận cả mười viên linh thạch trung phẩm mà anh ta mới cắt được cộng thêm hai mươi viên linh thạch trung phẩm và một nghìn viên linh thạch hạ phẩm đã giao hẹn.

Long Tiềm đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng như vậy, vẫn không nói một lời, chỉ là khóe miệng lại giật giật!