Trần Thuận vừa nói ra câu này, cả phố phường lập tức yên tĩnh.

Ngay cả một vài người đồng tình với Trần Thuận, lúc này nhìn Trần Thuận chẳng khác gì như nhìn một người đã chết.

Đây đúng là tự tìm đường chết bằng thực lực, đâm đầu vào chỗ chết.

Một kẻ Đỉnh phong tầng Luyện Khí lại dám chống lại hai cường giả Thông Thần Cảnh, nói thế, thực sự coi mình là truyền nhân của những thế lực lớn đó.

Tả Hồng Phi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là bật cười.

Giận dữ nhưng lại cười!

“Được, được lắm, còn định giữ lại mạng sống cho cậu, nhưng nếu cậu tự đâm đầu vào chỗ chết, vậy tôi thành toàn cho cậu!”

Nói xong, Tả Hồng Phi tung ra một chưởng, một bàn tay chỉ do chân nguyên hóa thành bỗng hiện ra, hướng về phía Trần Thuận, định thẳng tay bóp chết Trần Thuận.

“Tài vặt!”

Trần Thuận hừ lạnh, tung ra một chưởng.

Khi nắm đấm của Trần Thuận tung ra, linh khí xung quanh bắt đầu điên cuồng tụ lại.

Sau đó bỗng hóa thành vô số năng lượng, chống lại một chưởng của Tả Hồng Phi.

Đánh nát một chưởng của Tả Hồng Phi ngay trên không.

Còn Trần Thuận thì bay ngược ra, sắc mặt nhợt nhạt.

Tất nhiên, đầy là do Trần Thuận giả vờ.

Trần Thuận còn định tiêu diệt hai người này.

Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được hơi thở của Long Tiềm đến với tốc độ cực nhanh nên đã thay đổi suy nghĩ.

Giả vờ đỡ lấy một chưởng của Tả Hồng Phi, nhưng bản thân lại bị thương không nhẹ!

“Xì…”

Thấy vậy, mọi người trên phố đều hít vào một hơi.

Trời ạ.

Tôi nhìn thấy cái gì vậy?

Một tên tu sĩ Đỉnh phong Luyện Khí lại đỡ được một chiêu của cường giả Thông Thần Cảnh Trung kỳ?

Nếu Trần Thuận là truyền nhân thiên tài của những thế lực lớn đó, có lẽ bọn họ sẽ không bất ngờ như thế, nhưng Trần Thuận lại chỉ là một tán tu mà thôi.

Nên biết rằng, tán tu thiếu hụt tài nguyên, thiếu công pháp, đa phần đều là chắp vá lung tung mà ra, ngoại trừ tuyệt thế thiên tài chân chính, có rất ít tán tu tu luyện tới cảnh giới cao thâm.

Hơn nữa, nếu trong giới tán tu thật sự xuất hiện thiên tài siêu cấp thì sẽ nhanh chóng bị những thế lực lớn khác phát hiện, sau đó sẽ thu vào tông môn.

Thế nên, theo đúng nghĩa, có rất ít cường giả là tán tu!

Chẳng lẽ, Trần Thuận chính là một tán tu thiên tài vẫn chưa gia nhập tông môn?

Không chỉ những người khác nghĩ thế, mà Tả Hồng Phi và Thống lĩnh Trần, khi nhìn thấy Trần Thuận đỡ lấy một chưởng này, trong đầu đều hiện lên suy nghĩ đó.

Nếu là thế, vậy Trần Thuận càng phải chết.

Nếu đã đắc tội, vậy không thể để mặc cho hắn sống sốt, tiếp tục trưởng thành sẽ gây ra uy hiếp cho bản thân sau này.

Nghĩ thế, Tả Hồng Phi càng muốn ra chiêu lần nữa.

Lần này sẽ không còn phải tùy tiện ra chiêu.

Mà là định tiêu diệt Trần Thuận.

Nhưng vào lúc này, một bóng người mặc bộ đồ trắng xuất hiện bên cạnh Trần Thuận.

Nhìn Trần Thuận, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Trần Thuận lại có thể đỡ lấy một chiêu của cường giả Thông Thần Cảnh Trung kỳ, đúng là khiến hắn ta hơi kinh sợ.

Nhưng cũng không coi là quá bất ngờ.

Nếu dễ dàng bị cường giả Thông Thần Cảnh tiêu diệt, vậy cũng không đáng để hắn ta kết bạn.

“Tả Bang chủ, sao lại tùy tiện ra tay với bạn tôi như thế?”

Thanh niên mặc đồ trắng lạnh lùng hỏi.

“Thiếu thành chủ, đây là bạn của cậu sao?”

Tả Hồng Phi nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Lúc này Thống lĩnh Trần cũng nhíu mày.

Rồi đột nhiên, sắc mặt của ông ta lại thay đổi.

Ra là hắn!

Chính là hắn đã làm Nghiêm Tùng bị thương, khiến Đại Thống lĩnh giận tím mặt, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống?

“Không sai, tại sao lại ra tay với hắn?”

Thanh niên mặc đồ trắng, chính là Long Tiềm.

Sau khi nhận được tin tức, hắn ta lập tức chạy tới.

Vừa hay nhìn thấy cảnh Tả Hồng Phi ra tay với Trần Thuận.

“Vậy phải hỏi người bạn của cậu rồi, vì sao hắn ăn trộm đan dược của Thiên Lang Bang tôi, lại còn chối bỏ không chịu trả lại?!”

Tả Hồng Phi hừ lạnh, nhưng cũng không ra tay nữa.

Nhưng khăng khăng đan dược của Trần Thuận, là đan dược ăn trộm của Thiên Lang Bang.

“Ơ? Nếu ông nói tôi ăn trộm của Thiên Lang Bang, vậy xin hỏi, Thiên Lang Bang lấy đâu ra nhiều đan dược phẩm chất cực phẩm như thế?”

Lúc này Trần Thuận giễu cợt hỏi.

“Thiên Lang Bang tôi tự có cách!” Tả Hồng Phi lại hừ lạnh.

Nếu không vì kiêng kị Long Tiềm, đúng hơn là ba của Long Tiềm, Long Hoa, thành chủ Long Hoa thành, Tả Hồng Phi sao lại nói nhảm nhiều thế, trực tiếp xuất chiêu là hết chuyện.

“Nếu ông thật sự có cách có được nhiều đan dược phẩm chất cực phẩm như thế, vậy sẽ không đã già như thế mà vẫn là Thông Thần Cảnh Trung kỳ!”

Trần Thuận lại giễu cợt nói.

Vừa nói ra câu này, không chỉ có Tả Hồng Phi, mà cả Thống lĩnh Trần đều đổi sắc mặt.

Sắc mặt của Long Tiềm cũng thay đổi.

“Vậy thì cậu nói xem, một kẻ Luyện Khí như cậu, nếu không trộm từ Thiên Lang Bang của tôi thì cậu lấy đâu ra những đan dược này.

Tả Hồng Phi âm trầm nhìn Trần Thuận, trong mắt là sát ý không hề che giấu.

Trần Thuận lại cứ như không thấy được.

Lại cười lạnh: “Đúng thế, tôi chỉ là một tên Luyện Khí Đỉnh phong, nếu có thể trộm được nhiều đan dược phẩm chất cực phẩm từ Thiên Lang Bang, điều này có nghĩ là gì? Nó cho thấy rằng Thông Thần Cảnh Trung kỳ như ông, cũng chỉ là kẻ phế vật mà thôi!”

“Được, được lắm, mồm mép lưu loát thật.”

Lúc này, sự giận dữ và vẻ âm trầm trên mặt Tả Hồng Phi như biến mất, trở nên bình tĩnh.

Nhưng nếu là người hiểu rõ ông ta sẽ biết rằng, đây chính là biểu hiện khi Tả Hồng Phi tức giận đến cực điểm!

“Nhưng cậu vẫn không giải thích rõ, số đan dược của cậu, nếu không ăn trộm từ Thiên Lang Bang của tôi thì lấy đâu ra?”

Tả Hồng Phi, cứ thế mà nhìn Trần Thuận, thản nhiên nói.

“Tôi tự luyện chế, không được sao?”

Trần Thuận bình tĩnh nói.

Cứ như nói một chuyện nhỏ cỏn con vậy.

Song, Trần Thuận vừa nói ra lời này, y chang ném một cục đá lên mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra từng lớp rung động.

“Cậu là luyện đan sư?”

Tả Hồng Phi, sắc mặt sợ hãi!

Luyện đan sư rất hiếm, thân phận còn tôn quý hơn tu sĩ!

Mà Trần Thuận, nếu có thể luyện chế ra Bồi Nguyên Đan cực phẩm, nó chứng tỏ hắn ít nhất là luyện đan sư cực tam phẩm.

Dù sao thì Bồi Nguyên Đan cực phẩm, đối với cường giả Thông Thần Cảnh cũng có tác dụng nhất định, nằm trong phạm vị đan dược tam phẩm.

Mà luyện đan sư tam phẩm có nghĩa là gì?

Dù nhìn khắp Đông Vực, cũng không tìm ra được mấy người.

Không ai không phải là đại năng có thân phận cực kì tôn quý.

Tất nhiên, với tuổi tác và cảnh giới Trần Thuận có được, gần như không ai tin hắn nói do hắn tự luyện chế.

Nhưng lúc này, hầu như mọi người đều nghi ngờ, có lẽ Trần Thuận lấy ra được số đan dược này, cũng chưa chắc là phi pháp mà có.

Trần Thuận rất có khả năng có một trưởng bối trong sư môn là luyện đan sư tam phẩm, thậm chí là luyện đan sư cao phẩm hơn!

Nếu là thế thật, dù có cho Tả Hồng Phi mười lá gan, ông ta cũng không dám ra tay với Trần Thuận lần nữa.

Nếu không, đó đúng là tự tìm đường chết.

Nên biết rằng, tuy thực lực của luyện đan sư chưa chắc rất mạnh, nhưng chỉ cần mở miệng sẽ có cường giả bằng lòng làm việc cho người đó, qua lại thân thiết với người đó.

Luyện đan sư tam phẩm mở miệng, có khi mời được cả cường giả Thần Hải Cảnh.

Lúc này, sắc mặt của Tả Hồng Phi phải nói là rất đặc sắc.

Mà Long Tiềm cũng ngạc nhiên nhìn Trần Thuận.

Cực kì ngạc nhiên.

Nhưng Long Tiềm cũng không nói gì, rất hứng thú nhìn Tả Hồng Phi.

Sắc mặt Tả Hồng Phi nhất thời thay đổi, lại nhìn Trần Thuận: “Nếu cậu nói đan dược đó do cậu tự luyện chế, vậy xin hỏi cậu theo học vị tiền bối nào?”

Thái độ của Tả Hồng Phi vẫn hơi lạnh nhạt như cũ, dù sao mọi chuyện đều chỉ là suy đoán.

Nhưng vừa nói ra câu này, cũng có nghĩa là chịu thua trá hình.

Bởi vì khả năng rất cao.

Nếu không thì ai có thể lấy ra nhiều Bồi Nguyên Đan cực phẩm thế được, ngoại trừ Bồi Nguyên Đan còn có Chân Nguyên Đan, và vô số Tụ Khí Đan.

“Một kẻ tán tu, không môn không phái!”

Trần Thuận hừ lạnh, không nhìn Tả Hồng Phi nữa mà quay người rời đi.

Chuyện hôm nay, tất nhiên sẽ truyền ra ngoài.

Để mấy người tùy tiện đoán đấy.

Sau này, chắc sẽ có ít rắc rối hơi.

Ít nhất là trước khi xác nhận thân phận của hắn, người bình thường cũng không dám tìm hắn gây phiền toái nữa.

Tả Hồng Phi thấy vậy, thấy Trần Thuận không coi ai ra gì như thế, sắc mặt lại thay đổi.

Luyện đan sư thường rất kiêu ngạo, thậm chí là không coi ai ra gì, một kẻ Luyện Khí Đỉnh phong như Trần Thuận, lại dám không coi Thông Thần Cảnh Trung kỳ là ông ta là gì.

Hơn nữa đó còn không phải là giả vờ.

Ông ta có thể nhìn ra, hình như Trần Thuận coi thường ông ta thật, không coi ông ta ra gì.

Điều này càng đúng với tính tình của luyện đan sư.

Hơn nữa Long Tiềm còn kết bạn với hắn.

Nhất thời Tả Hồng Phi cũng không ngăn cản Trần Thuận rời đi.

“Kẻ vô dụng!”

Lúc này, Tả Hồng Phi nhìn thấy Ngô Khuê, lại hừ lạnh một tiếng.

Làm cho Ngô Khuê trào máu miệng máu mũi.

Nhưng cũng không dám lau máu đi.