Đến chiều chuyện công ty mới được giải quyết xong, Tống Thiên Hy vội vàng cùng Trần Thuận đến bệnh viện.

Lúc này, hai mẹ con Tống Thùy Hạnh và Tần Phụng Kiều đã ngồi chờ đợi lúc lâu rồi, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Chị, cuối cùng hai người cũng tới rồi.”

Tống Thùy Hạnh vừa nhìn thấy Trần Thuận và Tống Thiên Hy đi vào đã bật dậy ngay.

Sau đó cô mới phát hiện, hình như cô lại theo bản năng ngó lơ Trần Thuận rồi, thầm nghĩ cô còn phải dựa vào hắn để cứu chữa cho ba nên cất tiếng chào hỏi hắn.

Tần Phụng Kiều cũng là lần đầu tiên chủ động chào hỏi Trần Thuận.

Bà đã nghe Tống Thùy Hạnh và Tống Thiên Hy kể lại những chuyện gần đây rồi.

Cho dù bà không muốn tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, buộc bà phải tin, đồng thời, ngoài khiếp sợ, bà lại có cảm giác mừng thầm.

Điều bà không thích nhất ở chàng con rể Trần Thuận này chính là hắn quá hèn nhát, vô dụng, làm bà mất mặt trước tất cả bạn bè thân thích.

Bà cảm thấy, con gái bà gánh vác cả công ty, áp lực quá lớn còn hắn không những không trợ giúp được gì, còn làm ảnh hưởng đến con gái, hạnh phúc một đời bị hủy hoại trong tay một người nhu nhược như thế.

Nhưng nếu hắn trở nên lợi hại hơn vậy thì Tống Thiên Hy sẽ không cực khổ nữa, người làm mẹ như bà cũng mát mặt.

Có điều, đáp lại sự nhiệt tình đột xuất của Tần Phụng Kiều, Trần Thuận vẫn lạnh nhạt như trước.

Hắn không có cảm tình với người mẹ vợ này.

Hắn cũng không nói nhiều, quyết đoán rút ngân châm ra chuẩn bị châm cứu.

Hiện tại, hắn đã đến trung kỳ cảnh giới luyện khí, cơ thể tràn đầy năng lượng, chỉ cần dùng ngân châm đưa năng lượng Hỗn Độn vào trong cơ thể Tống Kiến Nguyên, kích thích thần kinh của ông ta, ông ta sẽ tỉnh lại được.

Nhưng lúc Trần Thuận định châm cứu, cửa phòng bệnh bỗng mở ra.

“Khoan đã!”

Là giọng của một người tuổi tác khá cao rồi.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Một ông lão tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt hồng hào, rất minh mẫn bước vào.

Mà đi sau ông ấy là Lý Thi, bác sĩ điều trị chính cho Tống Kiến Nguyên.

“Đây là bệnh viện, xin hỏi cậu lấy thân phận gì để châm cứu chữa trị cho bệnh nhân?” Ông lão đi tới, trừng mắt nhìn Trần Thuận.

Cũng may ông tới kịp thời, nếu không tên nhóc con vắt mũi chưa sạch này làm bừa, để bệnh nhân xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?

“Tôi à? Tôi là con rể ông ấy.” Hắn khẽ híp mắt lại, nhìn lướt qua ông lão rồi nhìn về phía Lý Thi đang đứng sau.

Lúc này anh ta cũng đang nhìn hắn, ánh mắt thoáng qua vẻ cười trên nỗi đau người khác.

“Đúng vậy, hắn là con rể tôi.” Lúc này Tần Phụng Kiều đứng lên, thẳng thắn thừa nhận Trần Thuận là con rể bà.

Nhưng ông lão nghe xong càng tức giận hơn, dời mắt khỏi Trần Thuận, nhìn bà tức giận nói: “Hắn là con rể bà chứ không phải bác sĩ. Bà dám để hắn tới làm bừa, bà vô trách nhiệm với chồng mình thế à?”

Tần Phụng Kiều sửng sốt, quả thật Trần Thuận không phải bác sĩ.

Trần Thuận cũng ngừng hành động lại rồi, hắn muốn xem xem, rốt cuộc ông lão này muốn làm gì?

“Xin hỏi ông là?” Lúc này, Tống Thiên Hy cũng đứng dậy.

“Vị này là Tôn Quốc An, nguyên viện trưởng bệnh viện Giang Châu chúng tôi, đồng thời cũng là hội trưởng hiệp hội đông y Giang Châu.”

Lý Thi lập tức giới thiệu ngay, đương nhiên có một câu anh ta vẫn chưa nói ra, đó là ngoài hai thân phận trên, ông ấy còn là cậu ruột của anh ta nữa.

Nếu không thì sao anh ta lại lên được vị trí bác sĩ điều trị chính trong bệnh viện này chứ?

Có điều, ít ai biết mối quan hệ này của bọn họ.

“Ông là Tôn thần y, Tôn Quốc An à?”

Lý Thi vừa dứt lời, Tần Phụng Kiều và Tống Thiên Hy đều mở to mắt, vẻ không dám tin.

Ông ấy là bác sỹ kết hợp hài hòa được cả Đông y và Tây y.

Ông đã theo nghề y mấy chục năm rồi, tỷ lệ ca phẫu thuật ông ấy mổ chính thành công là 100%, có thể nói ông ấy là huyền thoại của giới y học.

Không chỉ thể, thuật châm cứu của ông cũng đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần.

Rất nhiều chứng bệnh dùng thiết bị máy móc tiên tiến cũng không phát hiện ra được mà ông ấy châm cứu lại phát hiện ra, nhiều ca có chuyển biến tốt, thậm chí là khỏi hẳn.

Có điều, tuổi tác ngày càng lớn, Tôn Quốc An dần lui về nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống, càng lúc càng ít khám chữa bệnh.

Tôn Kiến Nguyên trở thành người thực vật ba năm nay, không phải mấy mẹ con Tống Thiên Hy không nghĩ ra việc mời Tôn thần y tiếng tăm lừng lẫy khám giúp nhưng cuối cùng cũng không thành công, bọn họ còn chưa được gặp mặt nữa.

“Danh xưng Thần y thì không dám nhận, nhưng Tôn Quốc An chính là tôi đây.”

Ông nhìn thấy vẻ mặt của Tống Thiên Hy và Tần Phụng Kiều thì trong lòng hơi thỏa mãn.

Hai mẹ con nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Trong cuộc đời làm bác sỹ của Tôn Quốc An, anh chưa từng thất bại lần nào, nếu ông ấy chịu ra tay, vậy thì chắc chắn Tống Kiến Nguyên sẽ tỉnh lại.

“Nếu không vì Lý Thi cứ luôn khẩn cầu thì tôi sẽ không lặn lội từ xa chạy về đây đâu.” Ông nói tiếp.

Lý Thi nghe vậy thì không nhịn được ưỡn ngực, trong lòng cực kỳ khen ngợi người cậu ruột này.

Đồng thời, anh ta nhìn Trần Thuận với vẻ xem thường.

“Cảm ơn bác sĩ Lý.” Tống Thiên Hy và Tần Phụng Kiều cùng nói cảm ơn với Lý Thi.

“Đừng khách sáo, tôi luôn cố gắng chữa trị cho ông Tống, chỉ cần có bất kỳ hy vọng nào, tôi đều dốc hết sức lực, chỉ là tôi vẫn còn trẻ, tạm thời không thông thạo y thuật nên đi tìm người khác, bệnh nào cũng sẽ có cách chữa trị, chỉ cần làm ông Tống hồi phục, tôi không tiếc thứ gì.” Lý Thi nói năng hùng hồn.

Chuyện lần trước anh ta đánh cược thua Trần Thuận nhưng không thực hiện lời hứa khi cá cược đã truyền khắp bệnh viện này, nhiều người tuy không nói trước mặt nhưng anh ta đã nghe thấy họ lén lút thảo luận về mình nhiều lần rồi.

Điều này làm anh ta gần như phát điên, cuối cùng anh ta chỉ có thể nghĩ cách mời Tôn Quốc An xuất hiện, nhằm lúc Trần Thuận định chữa trị cứu tỉnh Tống Kiến Nguyên lần nữa sẽ giẫm đạp lên hắn, tôn hình tượng cao cả của anh lên.

Quả nhiên, Lý Thi vừa dứt lời, mấy bác sĩ y tá đi cùng nhìn anh ta với ánh mắt khác hẳn.

Cũng đành chịu, đa phần thế nhân đều nông cạn.

Nhưng bỗng có một giọng nói không hề thân thiện phá hỏng hình tượng cao cả mà anh ta đang dựng lên: “Cậu cũng biết mình không thông thạo y thuật à, là một bác sĩ chuyên nghiệp mà không thông thạo y thuật cũng đừng nên nói ra, giữ trong lòng thôi, không thì sau này ai dám tới tìm cậu chữa bệnh nữa?”

“Anh…”

Lý Thi tức nghiến rang ken két.

Trong tình huống bình thường, chẳng có bác sĩ nào là chủ động nói mình không chữa khỏi được cho bệnh nhân, rồi đẩy cho bác sĩ khác, nếu bác sỹ khác chữa khỏi thì khác gì tự vả mặt mình, chứng minh bản thân chuyên môn kém cỏi?

Lý Thi đã hành động ngược lại, đến tìm Tôn Quốc An.

Không ai không biết Thần y Tôn Quốc An, y thuật của Lý Thi không bằng ông ấy thì người khác cũng thấy đó là điều bình thường. Mà Lý Thi cam chịu hy sinh danh tiếng của mình để mời ông ấy đến chữa khỏi cho bệnh nhân của mình.

Nhưng một câu của Trần Thuận giống như một cái tát đau điếng vào mặt anh ta, hủy tan nát hình tượng mà anh ta đang dựng lên.

“Hừ, Trần Thuận, thần y đến rồi, anh còn không mau tránh ra.”

Lý Thi cười lạnh nói.

Trần Thuận lạnh lùng nhìn Lý Thi, anh ta bỗng thấy toàn thân như run lên.

Trong khoảnh khắc, Lý Thi tưởng như bản thân đang bị một Ma Thần nhìn chằm chằm, mặt đỏ lên tận mang tai, Trần Thuận chỉ tùy tiện liếc anh ta một cái thôi mà anh ta đã sợ hãi run rẩy, đúng là mất mặt.

Tôn Quốc An thấy Trần Thuận làm cháu mình mất mặt thì cau mày lại, ông ta không nhớ đã bao lâu rồi mới lại có người chẳng nể nang gì ông ta như thế.

Nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn nói: “Cậu tên là Trần Thuận đúng không, thấy cậu có hiếu, muốn chữa trị cho ba vợ mình, tôi có thể thông cảm cho cậu, nhưng…”

“Ồn ào.”

Trần Thuận nhìn vẻ cao cao tại thượng, muốn dạy dỗ mình của Tôn Quốc An thì thấy vô cùng phản cảm.

Trên thế giới này, người được phép dạy dỗ hắn chỉ có mình sư phụ, nhưng sư phụ hắn đã tọa hóa cách đây trăm năm rồi.

Muốn dạy dỗ hắn, ai đủ tư cách?

Cho dù là chủ của Ma giới đời trước cũng không được phép chứ đừng nói là một người phàm tục.

Nhưng hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong phòng đều sửng sờ.

Trần Thuận, sao hắn lại dám nói lời như vậy với Tôn thần y?

Lúc trước, hắn mỉa mai Lý Thi, mọi người có thể hiểu được nhưng hành động không hề tôn trọng thần y này lập tức chọc giận tới nhiều người.

“Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Mau xin lỗi đi.”

Đặc biệt là những bác sĩ y tá sùng bái Tôn thần y, bọn họ cảm thấy như vị thần mà họ tôn thờ bị khinh nhờn, hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Trần Thuận.

Ba mẹ con nhà Tống Thiên Hy cũng sửng sốt với thái độ của hắn.

“Ha ha, hóa ra là một thằng ngốc không có não, tiếp tục đi, càng mắng càng tốt, cậu của tôi tính khí càng lớn tuổi càng nóng nảy, anh dám đắc tội ông ấy thì sau này đừng mong lăn lộn trong giới y học ở Giang Châu này nữa.”

Lý Thi mừng thầm.

Lần trước Trần Thuận cứu sống được Tống Kiến Nguyên, Lý Thi tuy không muốn thừa nhận nhưng quả thật cũng tự biết bản thân không bằng hắn, anh ta thấy Trần Thuận có y thuật cao, đoán hắn cũng là bác sỹ, và giờ Trần Thuận đắc tội Tôn Quốc An thì coi như xong đời, đừng mong làm ăn được gì nữa.

“Trần Thuận…”

Tống Thiên Hy đánh mắt ra hiệu cho hắn, mau xin lỗi ông ấy đi.

Tôn Quốc An là thần y chưa thất bại lần nào, đương nhiên có quan hệ mật thiết với các nhà quyền quý ở Giang Châu, càng là người có tiền có thế thì càng sợ chết, lo lắng cơ thể mình sinh bệnh.

Có thể nói ở Giang Châu, ông ấy thuộc về kiểu người bất kể là ai, tránh được thì đừng bao giờ đắc tội với ông ấy, mà nên lôi kéo, giữ mối quan hệ tốt.

Lúc này, Tống Thiên Hy cũng không lo Trần Thuận đắc tội với Tôn Quốc An thì sẽ dẫn đến tai họa gì cho nhà họ Tống.

Mà ngược lại, cô lo Trần Thuận đắc tội với ông ta thì sẽ trở thành kẻ địch của các nhà quyền quý ở Giang Châu căm thù, chẳng có lợi gì với hắn cả.

Nếu Trần Thuận nhàng nhàng còn đỡ, nhưng hắn lại đang bộc lộ tài năng xuất chúng, với thực lực của hắn, tương lai chắc chắn sẽ tiếp xúc với nhiều nhà quyền quý, nếu đắc tội với Tôn Quốc An thì tương lai khó mà thuận lợi được.

Nhưng Trần Thuận nhìn thấy Tống Thiên Hy ra hiệu bằng mắt rồi nhưng lại làm như không thấy.

“Tốt, rất tốt.”

Tôn Quốc An nghe xong hai từ “ồn ào” thì sửng sốt một giây, sau đó sầm mặt xuống.

“Xem ra tôi tự mình đa tình rồi, nếu cậu đã nói vậy thì tùy các người, muốn làm gì thì làm.”

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

“Tôn thần y, xin đợi một lát!”

Tần Phụng Kiều vội gọi Tôn Quốc An lại.

Khi biết ông lão này là Tôn Quốc An, Tần Phụng Kiều đã đặt hết hy vọng lên người ông ta.

Tôn Quốc An được xưng tụng là thần y mấy chục năm nay, chưa có bệnh nhân nào qua tay ông mà không khỏi bệnh cả.

Mặc dù mấy ngày nay, bà nghe Tống Thùy Hạnh nói Trần Thuận lợi hại thế này thế kia, nhưng nếu so sánh, bà vẫn tin tưởng Tôn Quốc An hơn.