Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 125: Sự tuyệt vọng của vương minh vy

“Cho cô cơ hội cuối cùng, nếu như cô còn ngoan cố, vậy thì chỉ có thể để cô nếm thử cái gì gọi là nỗi đau thấu xương thôi.”

Người đàn ông trung niên nói với sắc mặt trầm lạnh.

Trong đại sảnh, ngoại trừ bọn họ ra thì còn vài người nữa.

Trong đó, có một đôi vợ chồng, đang quỳ trên mặt đất.

đôi mắt người đàn ông đỏ như máu, móng tay gần như cắm sâu vào trong da thịt.

“Cầu xin gia chủ, tha cho Minh Vy đi.”

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp ở bên cạnh ông ta cũng cắn răng, nước mắt không ngừng tuôn ra, thanh âm nghẹn ngào: “Cầu xin gia chủ nể mặt Minh Vy cũng là hậu bối của nhà họ Vương mà tha cho nó đi!”

Người đàn ông trung nhiên nhìn hai người bọn họ, cho dù ông ta đã là thần cảnh cường giả rồi, trong lòng cũng không khỏi dấy lên một sự sảng khoái.

“Anh cả, năm đó anh kiêu ngạo thế nào, thà tự phế võ công toàn thân, cũng không muốn cúi đầu cầu xin tha với tôi, tôi còn tưởng, anh kiêu ngạo từ trong xương cốt, vĩnh viễn không chịu cúi đầu chứ!” Người đàn ông trung niên cười ha ha: “Nếu anh cả đã cầu xin rồi, vậy thì tiểu đệ nể mặt anh, ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu như cô ta đồng ý khai báo thành thât công pháp tu luyện của cô ta, giao nó cho gia tộc thì tôi sẽ thả cô ta ra, nếu không…”

Nói đến đây, ánh mắt người đàn ông trung niên chợt thay đổi, lóe qua một tia sắc bén.

“Còn cô nữa, nếu như ba ngày sau, cô vẫn không chịu giao công pháp tu luyện của cô ra, thì tôi không những sẽ khiến cô sống không bằng chết, còn sẽ khiến cho ba mẹ cô, và cô, cầu chết không được, cầu sống cũng không xong!”

Người đàn ông trung niên lại nhìn sang Vương Minh Vy, nói với giọng lạnh lùng.

Vương Minh Vy cắn chặt môi không nói gì.

“Hừ!”

Người đàn ông trung niên hừ lạnh, hất tay bước ra ngoài.

Người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh ông ta vội vàng bước theo ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy họ đi, thần sắc của Vương Minh Vy cuối cùng cũng thay đổi.

Đôi mắt cương nghị trở nên mềm mại.

Bước nhanh đến trước mặt đôi vợ chồng trung niên, quỳ xuống muốn đỡ họ dậy.

“Ba, mẹ …” Vương Minh Vy nhìn họ, cố gắng kìm nước mắt: “Nếu như không phải con đến tìm ba mẹ, thì cũng sẽ không liên luỵ ba mẹ rồi, đều tại con, đều tại con hết…?”

Vừa nói, khoé mắt vừa không kìm được nước mắt nữa mà trào ra.

“Con à, không trách con, không trách con…mẹ còn tưởng, cả đời này không còn cơ hội gặp được con nữa…” Nhậm Thục Hoa ôm lấy Vương Minh Vy vào lòng mình, ôm thật chặt, khóc không thành tiếng.

Vương Cảnh Huy ở bên cạnh, siết chặt hai tay: “Minh Vy, đều là ba vô dụng, để con lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, khó lắm mới về được, không những không được tận hưởng sự ấm cúng của gia đình, mà ngược lại còn dâng dê đến miệng hổ!”

23 năm trước, gia tộc ẩn danh họ Vương thay đổi.

Trực tiếp khiến cho người có thiên phú xuất chúng nhất thế hệ trẻ nhà họ Vương, người thừa kế không có gì để tranh cãi của nhà họ Vương lúc đó là ông ta, trực tiếp trở thành phế nhân.

Vì để bảo vệ con của mình, chỉ có thể nghĩ hết mọi cách vứt đi Vương Minh Vy chỉ có mấy tháng tuổi.

Chỉ khi cả bọn họ cũng không rõ Vương Minh Vy rốt cuộc là ở đâu, chỉ có như vậy, mới có thể bảo toàn con của bọn họ.

Kể từ đó về sau, thiên chi kiêu tử trở thành phế nhân.

Vì vợ của ông ta, ông ta thậm chí không dám tự sát, chỉ có thể thoi thóp hơi tàn cho đến giờ.

Để mặc cho Vương Thiên Phong, người đã từng bị ông ta đàn áp đến không ngóc đầu dậy nổi, thấy ông ta là phải tránh, nhưng bây giờ đã là gia chủ đương thời của nhà họ Vương, thực lực đạt đến thần cảnh sỉ nhục mình.

….

“Ba, ba nói Vương Minh Vy sẽ thành thực khai báo không?”

Sau khi ra khỏi đại sảnh, người trẻ tuổi đi theo sau Vương Thiên Phong cung kính mà hỏi.

“Lập Hiên à, theo như con thấy, cô ta sẽ thành thực khai báo chứ?” Vương Thiên Phong hỏi ngược lại.

Vương Lập Hiên gần như không suy nghĩ, liền nói: “Cũng như Vương Cảnh Huy vì vợ của ông ta mà không dám tự sát, chỉ cần ông ta chết rồi thì kết cục của vợ ông ta sẽ thê thảm đến thế nào, ông ta biết rất rõ. Vương Minh Vy cũng như vậy, chỉ cần cô ta có tình cảm với ba mẹ mình, cô ta hẳn sẽ biết nên lựa chọn thế nào, cho dù cô ta không sợ chết, không sợ hành hạ, không lẽ cô ta không quan tâm đến ba mẹ mình sao?”

“Theo như con trai thấy, cuối cùng thì cô ta cũng sẽ thành thực khai báo thôi, nhưng trong quá trình này, khó tránh sẽ hơi khó nhằn một chút!”

Vương Thiên Phong nghe xong, trên mặt lộ ra một thần sắc hài lòng.

“Người phụ nữ Vương Minh Vy này, có cơ thể nguyên âm, cô ta chỉ giao công pháp tu luyện ra thôi thì vẫn chưa đủ!” Vương Thiên Phong vừa đi vừa lắc đầu nói.

Vương Lập Hiên nghe xong, sắc mặt mừng rỡ: “Ý của ba là?”

“Cô ta có cơ thể nguyên âm, không những thiên phú tu luyện rất cao, mà càng là người xuất sắc trong việc song tu, luận thiên phú, ba không thể không thừa nhận, mạch của chúng ta quả thực không bằng mạch của bọn người Vương Cảnh Huy, ba sở dĩ có thể tiến vào thần cảnh vào những năm tứ tuần, chính là vì đã cấy máu trong cơ thể Vương Cảnh Huy thông qua bí pháp, nếu không thì hiện tại ba có thể đạt tới Thần cảnh hay không thì còn chưa rõ. Mà nếu như không có những cách khác trợ lực, thì đời này của con, hy vọng vào được thần cảnh có thể nói là mù mịt, cho dù có thể tiến vào thần cảnh bằng nhiều loại tài nguyên khác nhau, vậy thì cũng là chuyện của mấy mươi năm sau rồi, nhưng bây giờ, có Vương Minh Vy rồi thì lại khác, đợi sau khi cô ta đạt tới thần cảnh nửa bước, thì có thể song tu với con, đến lúc đó, khi con xông kích vào thần cảnh, hấp thụ nguyên âm chi lực trong cơ thể cô ta, thì hy vọng thăng lên thần cảnh của con, ít nhất sẽ cao hơn 30%.”

“Cho nên, sau khi cô ta giao công pháp ra, còn phải để cô ta gả cho con! Như vậy, vừa có thể nâng cao hy vọng thăng vào thần cảnh của con, lại có thể cho con một người vợ nửa bước thần cảnh, cho dù con có hấp thụ nguyên âm chi lực của cô ta, thì tương lai cô ta vẫn có thể có hy vọng vào thần cảnh, đến lúc đó, nếu như hai người các con đều là thẩn cảnh, cả nhà họ Vương, ai còn dám nói nửa chữ không với con nữa chứ, cho dù là đám trưởng lão đó, đều phải ngoan ngoãn câm miệng, đừng nói là trong nhà họ Vương nữa, cho dù là ở trong gia tộc ẩn danh, còn ai dám có ý đồ với nhà họ Vương chúng ta, chống đối với chúng ta nữa!” Vương Thiên Phong nói, ánh mắt loé lên.

Kể từ sự thay đổi của nhà họ Vương cách đây hai mươi ba năm, thần cảnh cường giả của mạch Vương Cảnh Huy đã bị bọn họ giết chết hết rồi, nhưng thần cảnh cường giả của mạch bọn họ cũng thân mang trọng thương, đến nay vẫn đang bế quan.

Thực lực của nhà họ Vương kể từ đó trở nên sa sút hẳn, trong gia tộc ẩn danh, khắp nơi chịu phải sự chèn ép của những gia tộc ẩn danh khác.

Nếu như không phải ông ta đã thăng đến thần cảnh, thì tình hình nhà họ Vương, có thể sẽ càng gian nan hơn nữa.

Nhưng ông ta không chút hối hận nào, nếu như không phải vậy, thì ông ta tuyệt đối sẽ không có quyền thế và địa vị như bây giờ, giẫm đạp những người mà ông ta đã từng ngước nhìn xuống dưới chân mình, muốn sỉ nhục thế nào thì sỉ nhục thế đó.

Cũng càng không thể trở thành một thần cảnh cường giả vào những năm mới 30-40 tuổi rồi.

“Nhưng mà, bây giờ khoan hẵng nhắc đến cái này, cứ từng bước từng bước, chỉ cần cô ta có thể giao công pháp ra, thì có thể tiếp tục đưa ra thoả hiệp!” Vương Thiên Phong nói.

Trong ánh mắt Vương Lập Hiên loé lên tia sáng, cung kính nói: “Vẫn là ba nhìn xa trông rộng!”

Chí ít có thể nâng cơ hội đi vào thần cảnh 30%, quả thực đã nghe rợn cả người rồi.

Đừng nói là 30%, cho dù là 10% thì cũng đã có thể khiến cho đám người nửa bước thần cảnh nghĩ hết mọi cách để có được rồi.

Vương Minh Vy cho dù có là một con heo nái xấu nhất thiên hạ, Vương Lập Hiên cũng có thể cam tâm tình nguyện.

Càng huống hồ, một thứ đẹp đẽ vừa quyến rũ vừa ưu nhã như Vương Minh Vy, nghĩ nghĩ thôi là Vương Lập Hiên đã động lòng rồi.

“Ngoài cái này ra, con còn thấy được gì nữa?” Vương Thiên Phong tiếp tục hỏi.

Vương Lập Hiên sững sờ, sau đó lại trầm tư.

Sau khi trầm tư vài giây, Vương Lập Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang Vương Thiên Phong, cung kính mà nói: “Thế lực đằng sau Vương Minh Vy!”

Vương Thiên Phong lại hài lòng mà gật gật đầu.

“Công pháp tu luyện của Vương Minh Vy rất đặc biệt, những chiêu thức mà cô ta sử dụng lúc xuất chiêu, ba chưa từng thấy qua, quan trọng nhất là, mỗi một chiêu của cô ta vậy mà đều có thể khơi dậy thiên địa linh khí, có thể nói là huyền diệu cực kỳ, công pháp như vậy, nếu như nhà họ Vương chúng ta có thể có được, thì thực lực của chúng ta chắc chắn sẽ tăng cao.”

“Càng huống hồ, người có thể truyền thụ cho Vương Minh Vy công pháp như vậy, há có thể là người bình thường sao. Chỉ cần con có thể lấy được Vương Minh Vy, vậy thì chính là người một nhà rồi, cao nhân ở đằng sau Vương Minh Vy, đương nhiên cũng chính là bạn bè của nhà họ Vương chúng ta.”

“Cho nên, cái này phải xem con có thể thật sự chinh phục người phụ nữ đó, khiến cô ta cam tâm tình nguyện phụ tá con hay không rồi!”

Vương Thiên Phong vỗ vỗ vai của Vương Lập Hiên, mang theo ánh mắt trông đợi.

Vương Lập Hiên, đích trưởng tử của ông ta, người thừa kế gia chủ mà ông ta bồi dưỡng, Vương Thiên Phong gửi gắm rất nhiều hy vọng.

“Ba yên tâm, những cái khác thì con không dám đảm bảo, nhưng chinh phục phụ nữ thì con có lòng tin, chỉ cần lên giường của con, thì người phụ nữ có cứng rắn đến mấy cũng phải trở nên ôn nhu như nước, ngoan ngoãn phục vụ thôi…”

Vương Lập Hiên vỗ ngực bảo đảm.

Vương Thiên Phong biết đứa con trai của ông ta có chút háo sắc, nhưng vẫn luôn phân biệt được nặng nhẹ, háo sắc, nhưng không trầm mê, ông ta cũng không có nói gì nữa.

Ba ngày sau.

“Thế nào rồi, suy nghĩ kỹ chưa?”

Vương Thiên Phong nhìn chằm chằm vào Vương Minh Vy ở bên dưới, lạnh giọng hỏi.

Vương Minh Vy vẫn không nói tiếng nào.

“Tốt, rất tốt…” Vương Thiên Phong không tức giận mà còn cười.

Sau đó, Vương Thiên Phong lại lên tiếng: “Mang lên đây…”

Vương Thiên Phong vừa dứt lời, ngay lập tức hai vợ chồng Vương Cảnh Huy lại bị đưa đến trong sảnh.

“Thời gian ba ngày đã đến, tôi đã nói rồi, nếu như cô vẫn không chịu giao công pháp tu luyện của cô ra, tôi không những sẽ khiến cô sống không bằng chết, còn sẽ khiến cho ba mẹ của cô, và cả cô cầu sống không được, cầu chết cũng không xong!”

Vương Thiên Phong nở nụ cười đáng sợ.

Gương mặt xinh đẹp của Vương Minh Vy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Minh Vy, con đừng quan tâm đến bọn họ…”

Vương Cảnh Huy lập tức muốn nói chuyện.

Thế nhưng, lời của ông ta vừa nói ra, mới nói chưa được vài chữ, chỉ thấy Vương Thiên Phong hất tay một cái, ngay lập tức Vương Cảnh Huy trực tiếp bay lên, đập vào cây cột trong gian nhà, phun ra một ngụm máu.

Sau đó, lại rơi xuống đất.

Trực tiếp khiến cái bàn bị đập nát tứ tung.

“Đây chỉ là bắt đầu, cứ mỗi phút cô dây dưa, tôi sẽ khiến ba mẹ cô mỗi người cảm nhận một chút, để xem bọn họ rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu!”

Vương Thiên Phong vô tình mà nói.

Nghe thấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Minh Vy lại thay đổi, sắc mặt như tàn tro, tuyệt vọng vô cùng.

“Vương Thiên Phong, có chuyện gì, ông cứ nhắm vào tôi đi…”

Vương Minh Vy cuối cùng cũng lên tiếng.

Tuy vợ chồng Vương Cảnh Huy vừa mới nhận lại cô không bao lâu, nhưng Vương Minh Vy vẫn cảm nhận được một tình yêu chưa bao giờ có ở trên người bọn họ.

Cô vốn dĩ nghĩ rằng tìm được bọn họ rồi, chất vấn bọn họ xem, ban đầu tại sao lại bỏ rơi cô ta.

Nhưng sau khi biết được chân tướng, trái tim Vương Minh Vy gần như là vỡ nát.

Cô rất hối hận, tại sao sau khi biết tin tức mình còn có người thân ở hướng Đông Nam, thì không kiềm nén một chút mà lại tìm ngay tới đây.

Dựa vào việc theo dõi huyết thống mà Trần Thuận thi triển, Vương Minh Vy có cảm ứng với huyết mạch ruột thịt, nên không phí bao nhiêu sức thì đã có thể tìm đến đây rồi.

Thế nhưng, cái nghênh tiếp cô, hoàn toàn không giống như những gì cô tưởng tượng.

Thay vào đó, nó đã mang lại tai họa cho cha mẹ ruột của cô.

Lúc này trong đầu cô hiện lên một hình bóng, nếu Trần Thuận có ở đây, chắc sẽ không để cô như thế này đâu đúng chứ.

“Nhắm vào cô sao? Hắc hắc, cô đừng nôn nóng, để cho ba mẹ cô chơi vui vẻ trước, tôi hỏi lại cô một câu, cô, nói hay là không?”

Nói xong, Vương Thiên Phong lại xua tay lần nữa.

Cơ thể Vương Cảnh Huy lại bay lên, sau đó đập mạnh lên mặt đất.

Lập tức, sàn nhà bị nứt ra.

Vương Cảnh Huy lại ói ra một ngụm máu.

“Ba…”

Vương Minh Vy nhìn thấy cảnh này, trái tim sắp vỡ nát rồi.

Thế nhưng, Vương Cảnh Huy vẫn khư khư cắn chặt răng, rên một tiếng cũng chả có.

“Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô khai, hay là không khai?”

“Tôi đếm ngược đến ba, nếu như cô còn không nói, tôi sẽ chặt đứt một cái chân của ba cô!”

Thanh âm của Vương Thiên Phong, lạnh lẽo cực kỳ.

“Ba!”

Khoé môi Vương Thiên Phong khẽ nhúc nhích, thanh âm truyền ra khắp đại sảnh.

“Hai!”

Ánh mắt Vương Thiên Phong nhìn chằm chặp vào Vương Minh Vy, ông ta phải xem thử, Vương Minh Vy rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào.

“Một!”

Cơ thể Vương Minh Vy chợt run lên.

Trần Thuận, tôi có lỗi với anh!

Vẻ mặt Vương Minh Vy tràn đầy tuyệt vọng.

Vì ba mẹ mà cô mới vừa gặp mặt, Vương Minh Vy không thể không thoả hiệp.

Thế nhưng, chính vào lúc này, một thanh âm lại đột nhiên truyền đến.

“Tìm chết!”

Cùng với thanh âm quen thuộc, một bóng người quen thuộc cũng đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh.