Không làm Thanh Ngọc thất vọng, thanh phi kiếm kia bay đến nửa đường đã bị một thanh phi kiếm khác do nữ đệ tử tên Trịnh Kiều kia đánh văng ra ngoài.Không để ý tới bọn đệ tử Mai Dương tông còn đang ngơ ngác, Thanh Ngọc lao đến phía mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc, hắn lại gào lên:- Mọi người chạy mau, đằng sau có một đàn ong độc lớn đang đuổi tới!Mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc nghe vậy thì giật mình hốt hoảng nhìn về phía khu rừng, quả thật là có cả một bầy Hắc Lôi Phong đang vo ve trực chỉ tiến về phía này.Tất cả đều hoảng sợ, chạy nhanh về phía sâu trong hầm mỏ, chỉ còn lại một đám đệ tử Mai Dương tông đứng lại đây.

Tên nam tử mặt sẹo kia ngơ ra một lúc, chợt cũng hét to:- Không xong, mọi người chạy mau, trúng kế rồi!Hắn chưa kịp nói xong thì đã rút phi kiếm ra đạp lên, hóa thành một đạo trường hồng bắn về phía xa, để lại một đám đệ tử Mai Dương tông chưa phi hành được đứng ba chân bốn cẳng chạy thục mạng trên mặt đất.Nhưng bọn hắn chạy bằng chân thì làm sao nhanh bằng đàn Hắc Lôi Phong bay vun vút kia?Một đám Hắc Lôi Phong lớn đuổi theo mười mấy tên đệ tử Mai Dương tông, chạy sâu vào rừng mất hút không thấy đâu nữa.

Một lúc sau còn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết vọng lại từ phía xa.Tên nam tử mặt sẹo kia vừa mới bay được một lúc thì đã cảm thấy bản thân mình một luồng uy áp mãnh liệt đè xuống, sau đó hai thân ảnh mờ mờ hiện ra, rồi một giọng nữ trong trẻo vang lên:- Dám đến xâm phạm Vạn Hoa cốc ta, chết!…Lúc này, Thanh Ngọc đã cùng mấy nữ đệ tử cùng mấy chục phàm nhân chạy sâu vào trong hầm mỏ.

Vị sư tỷ tên Trần Kiều kia mới lấy ra một cái trận bàn đã sắp hỏng, khảm linh thạch vào, rồi ném xuống mặt đất.

Trận bàn kêu vài tiếng ong ong, một lồng bảo vệ lớn tỏa ra từ trận bàn, kết thành một tiểu trận, bảo vệ mọi người ở trong.- Không sao rồi, Hắc Lôi Phong hầu hết đều là Phàm yêu, không phá được trận này, chúng ta an toàn rồi.Sau đó nàng mới nhìn về phía Thanh Ngọc:- Vị đệ đệ này, cám ơn đệ đã cứu chúng ta, nhưng mà đệ là ai, tại sao lại một mình ở trong Tụ Quy sơn mạch, còn đi vào khu vực Vạn Hoa cốc?Thanh Ngọc nhìn thấy ánh mắt nàng mang theo vài phần nghi hoặc và chất vấn, cũng không có ác ý, mới từ từ lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc lệnh bài đưa cho nàng, bên hông hắn còn đeo túi trữ vật Lý Mỵ Nương cho nên hắn cũng không e ngại gì.- Sư tỷ, đệ là dược đồng của Cốc chủ, đệ tên là Tiểu Ngọc.

Đệ vào sau núi săn bắt yêu thú, trên đường lại gặp các sư tỷ đang bị vây công, nên mới…Trần Kiều nhìn hắn, kinh ngạc:- Đệ là dược đồng của Cốc chủ? Đệ ở trong Mẫu Đơn phong?Thanh Ngọc chậm rãi gật đầu.Mấy vị nữ đệ tử nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, lộ ra vẻ kỳ quái.

Nhưng mà lệnh bài là thật, không sai.

Từ khi nào Cốc chủ lại nuôi một tiểu nam hài vậy nhỉ?- Sư đệ, ngươi làm sao để đàn ong kia đuổi theo bọn hắn vậy?Thanh Ngọc cười mỉm:- Đệ từng xem qua một cuốn dược điển, trong đó nói rõ rằng Hắc Lôi Phong vô cùng kiêng kỵ phấn của Trầm Hải Hoa, nếu ngửi thấy mùi Trầm Hải Hoa trên người ai, bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi theo tấn công cho tới chết.

Vì thế khi đệ chạy tới gần đã chuẩn bị phấn Trầm Hải Hoa trong tay, ném vào bọn đệ tử Mai Dương tông, thế là…Mấy nữ đệ tử quay sang nhìn nhau, cảm thấy cậu nhóc này thật đáng sợ.

Lúc này Thanh Ngọc lại nói- Sư tỷ, tỷ xem bây giờ bọn người kia cũng bị đuổi đi hết rồi, các tỷ cứ chờ ở bên trong trận pháp đi, chờ đàn ong tản đi, tỷ thả đệ ra ngoài nhé, đệ muốn vào trong linh thạch quáng một chút, không phải đệ muốn lấy linh thạch đâu, mà có đồ vật đệ cần tìm ở trong này.Thanh Ngọc tỏ ra ngây thơ vô tội xua xua tay nói.Trần Kiều nhìn mấy nữ đệ tử phía sau, gật gật đầu rồi nói với hắn:- Đệ đi đi.

Nhưng không được lâu quá đâu đấy, lúc ra phải cho ta kiểm tra túi trữ vật, nếu không ta không thể bàn giao với sư môn.- Dạ, đệ biết.

Hì hì.- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Giải cứu đồng môn”, nhận được 50 điểm tích lũy.…Sâu trong linh thạch quáng.Thanh Ngọc đi theo la bàn đến một căn hầm lớn rộng rãi trống trải.

Xung quanh đường hầm tối mờ mờ, chỉ có vài viên Dạ Quang thạch toả ra ánh sáng trên đỉnh hầm.

Xung quanh đây chất đầy linh thạch thô sơ chưa được khai thác, nhưng Thanh Ngọc không có hứng thú với những linh thạch này.

Mặc dù hắn có trữ vật giới chỉ có thể ẩn hình, không ai biết được, nhưng hắn không lấy.Hắn đã hứa với người ta là không lấy linh thạch rồi.Lời hứa đối với người tu hành vô cùng quan trọng, nếu nói được mà không làm được thì khi tu luyện tâm sẽ bị dao động, dễ dàng bị tâm ma nhiễu loạn.Chỉ trừ khi ngươi có bảo vật cường đại, có thể ngăn cản tâm ma, còn nếu không thì đừng làm sai lời hứa là tốt nhất.Thanh Ngọc đi đến giữa căn hầm, thì la bàn trong tay hắn đột nhiên vỡ vụn, hóa thành những điểm sáng li ti, tản đi mất.Hắn nhìn ngó xung quanh.Cơ duyên?Ở đây có cơ duyên gì?Thấy hắn ngó nghiêng tỏa ra thần thức tìm kiếm khắp xung quanh, Tiểu Long bò ra từ trong ngực áo hắn, giơ móng vuốt chỉ xuống dưới đất.Thanh Ngọc thấy vậy, bèn lấy ra hai thanh kiếm nhỏ, bắt đầu đào bới ở chỗ Tiểu Long chỉ.Một lát sau, sau khi đào sâu hơn trượng, Thanh Ngọc mới thấy ở đây có một cái bọc vải.

Cái bọc vải này thật thần kỳ, lại có tác dụng ngăn cản thần thức.

Khi mở bọc vải ra, Thanh Ngọc chỉ thấy một hạt màu đen, không biết để làm gì, một lệnh bài màu đồng tỏa ra hơi thở cổ xưa tang thương vô tận, cùng với một cái dược đỉnh ba chân cũ kỹ có vẻ đã rỉ sét.Sau khi giám định hạt màu đen, Thanh Ngọc nhận được tin tức.

Hóa ra đây là hạt mầm của một loài cây, còn cây gì thì Ly Ly không nói cho hắn biết, chỉ khuyên hắn khi về nên lập tức nhỏ máu vào hạt và đem gieo trồng.Cây gì mà trước khi trồng phải nhỏ máu vào hạt?Kỳ lạ.Còn tấm lệnh bài kia, Ly Ly giải thích đây là một chìa khóa giải phong ấn.

Còn phong ấn gì thì Ly Ly cũng không nói.Cái dược đỉnh cũ kỹ kia hóa ra lại là thứ tốt nhất.“Kỳ Lân Đỉnh bị phong ấn, đẳng cấp tạm thời chưa biết, bên trong bị đặt 108 đạo cấm chế, hiện tại đẳng cấp bị rớt xuống linh khí trung phẩm”Hắn rất ghét phải nhận tin tức kiểu mù mờ thế này.Căn bản là do thực lực chưa đủ.Nhưng mà dù sao Ly Ly cũng đã nói đây là một lần cơ duyên, và trước giờ Ly Ly chưa bao giờ hại hắn.

Hắn cất lệnh bài vào trong nhẫn trữ vật, còn mầm cây kia thì không thể thu vào nhẫn được rồi.

Hắn gói mầm cây lại, cất kỹ vào trong ngực áo.- Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ tuyến “Lịch luyện”, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận?- Tiếp nhận.…Sau khi Thanh Ngọc đi ra ngoài, đã thấy mấy vị đệ tử Vạn Hoa cốc giải trừ trận pháp, đang chữa thương, còn mấy phàm nhân đã bắt đầu lấy dụng cụ để đi xuống khai thác linh thạch.Trần Kiều thấy hắn đã đi ra, vẫy hắn lại nói:- Tiểu Ngọc sư đệ, cho ta kiểm tra túi trữ vật.Thanh Ngọc cũng cười ôn hòa, lấy túi trữ vật bên hông xuống cho nàng kiểm tra.Sau khi kiểm tra thấy không có gì khả nghi, Trần Kiều đưa lại túi trữ vật rồi trả lệnh bài thân phận cho hắn, sau đó lại đưa ra một cái túi trữ vật khác:- Đệ cầm đi, đây là túi trữ vật của mấy tên Mai Dương tông đã chết bỏ lại.

Chín tên bị ong đốt chết, còn mấy tên chạy thoát, tên cầm đầu cũng bị Cốc chủ và Thái thượng Trưởng lão xử lý rồi.

Công lao lần này là của đệ, Cốc chủ bảo ta đưa túi này cho đệ.Thanh Ngọc nghĩ tới Lý Mỵ Nương, hóa ra nàng vẫn luôn đi theo mình, nếu không không thể nào chạy tới đây nhanh vậy được.

Lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.Hắn cầm lấy túi trữ vật, ngó vào trong, thấy có mấy bình đan dược, linh khí đao kiếm cũng có mấy kiện, mấy chục cây linh dược hạ phẩm, và hơn 400 viên linh thạch.Bọn này chết cũng đáng tiền!- Sư tỷ, đệ chỉ lấy mấy cây linh dược này và 100 viên linh thạch thôi, còn đâu tỷ chia cho các tỷ khác nhé.

Hì hì, đệ đi lịch luyện tiếp đây!Nói xong, hắn dúi lại chiếc túi trữ vật vào tay Trần Kiều, rồi chạy vun vút vào sâu trong sơn mạch xa xa.…Ba tháng sau.- Đinh! Chúc mừng thiếu gia đã đánh chết Phàm yêu sơ kỳ 219/200.- Đinh! Chúc mừng thiếu gia đã đánh chết Phàm yêu trung kỳ 100/100- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Lịch luyện” nhận được ba viên Tố Tinh Đan, ba viên Tố Thần Đan, 50 điểm tích lũy.Thanh Ngọc thở hắt ra, hắn đang đứng trên một mỏm đá cao chót vót trên một đỉnh sơn phong ở ngoại vi Tụ Quy Sơn Mạch.

Người hắn dính đầy máu và vết thương, xung quanh thì toàn là xác Bối Lang yêu.

Tiểu Long đang hứng khởi bay vòng quanh, như thể đang không biết ăn con nào trước vậy..