Mãi đến tối lúc ngủ Mạnh Trúc vẫn còn giận dỗi Lạc Thịnh Vũ, mắt cũng không thèm nhìn y một lần. Lạc Thịnh Vũ hơi cảm thấy buồn cười. Người nọ nóng giận bĩu môi, đưa lưng về phía mình, vẻ mặt đều là điệu bộ "ta rất mất hứng".

Lạc Thịnh Vũ vẫn giống như thường ngày, chờ sau khi người ta đưa nước nóng tới, liền giúp Mạnh Trúc cởi quần áo, ôm vào trong thùng tắm tắm rửa cho hắn.

Mạnh Trúc nửa cúi đầu vẫn còn không nhìn y, nắm tóc của mình buộc chơi. Lạc Thịnh Vũ ngược lại là không để ý chút nào, vẻ mặt vẫn mềm mỏng như cũ. Nghĩ đến cuộc sống giống như bây giờ, thật sự là rất an nhàn, nếu có thể vẫn tiếp tục như vậy...

Lạc Thịnh Vũ không khỏi thở dài, nhiều năm như vậy trăm phương ngàn kế chung quy có lúc mệt mỏi, mà y là thật sự mệt chết đi rồi. Lại không biết sau khi Tiểu Trúc khỏi còn nguyện ý sống với mình như thế này nữa không. Có lẽ chuyện thứ nhất của người kia là báo thù đi? Vân Thiên cốc vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng người kia.

Mạnh Trúc chơi với tóc mình trong chốc lát, sau đó thì nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ tư tưởng không tập trung tắm rửa cho mình. Lần này càng tức giận, lúc trẻ con giận dỗi đều nên có người dỗ đùa, ai giống Lạc Thịnh Vũ chẳng tỏ vẻ gì cả.

Mạnh Trúc phồng má dùng sức vỗ mặt nước một cái, rầm một tiếng bắn tung tóe, trên người Lạc Thịnh Vũ không thể tránh khỏi bị ướt, trên mặt đối phương cũng bắn không ít nước.

Lạc Thịnh Vũ giật mình tỉnh lại liền nhìn thấy Mạnh Trúc xụ mặt, nhưng bộ dáng lập tức sẽ bật cười. Có chút bất đắc dĩ lau mặt, sờ sờ tóc người nọ, nói: "Ngươi làm cả người ta ướt có phải muốn ta tắm cùng ngươi hay không?"

Mạnh Trúc nghe không hiểu lời y, nhịn cười cúi đầu không để ý tới y, lại khôi phục thái độ tức giận không nhìn y.

Lạc Thịnh Vũ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ hắn, xương quai xanh tinh tế khiến y lưu luyến. Mấy ngày nay Mạnh Trúc tựa hồ là nặng chút, bụng cũng rõ ràng hơi nhô lên.

Biểu tình trên khuôn mặt Lạc Thịnh Vũ lại dịu dàng hơn, bàn tay xẹt qua bả vai Mạnh Trúc, ngón tay quét qua màu đỏ thắm nhô ra trước ngực hắn, tùy ý vuốt ve.

"A!" Mạnh Trúc thở nhẹ một tiếng, tựa hồ là hoảng sợ, trước ngực đau nhói rất nhẹ, trên sống lưng tê dại một trận, không có chuẩn bị thiếu chút nữa nhảy ra từ trong thùng tắm.

Lạc Thịnh Vũ cười nhẹ một tiếng, ngực Mạnh Trúc phập phồng kịch liệt hơn, hô hấp cũng nhanh dần, nhưng người nọ tựa hồ còn nhớ mình đang tức giận, mím môi cúi đầu, vẫn không để ý tới y.

Lạc Thịnh Vũ thấy, tay kia thì trượt xuống dưới nước, vuốt ve thắt lưng hắn, cảm thụ sự mềm dẻo của da thịt dưới bàn tay. Tay lưu luyến trước ngực Mạnh Trúc càng thêm càn rỡ.

Mạnh Trúc cắn môi, nhưng mà thật sự chịu không nổi, mạnh mẽ ngẩng đầu, hung hăng trừng Lạc Thịnh Vũ một cái. Hô hấp của Lạc Thịnh Vũ cũng có chút ồ ồ, lại nhìn thấy ánh mắt sương mù của người nọ, càng chịu đựng không nổi. Quần áo cũng không kịp cởi ra, bỗng nhiên bước vào trong thùng tắm ôm lấy đối phương.

Mạnh Trúc mở to hai mắt, nhất thời không kịp phản ứng. Hai người dán thật chặt vào nhau, nước trong thùng tắm bị tràn ra một đống lớn. Người nọ từ phía sau lưng ôm mình, quần áo ướt nhẹp áp trên người hắn, có chút không thoải mái giãy giụa mấy cái.

"Ngoan, đừng lộn xộn."

Mạnh Trúc ngọ ngoạy trong lòng Lạc Thịnh Vũ, Lạc Thịnh Vũ ôm chặt hắn, hôn từng cái lên tóc, gáy và bả vai hắn.

"A... Ưm..."

Chỗ trong thùng tắm có hạn, Mạnh Trúc ngay cả giơ tay lên cũng không thể, đột nhiên có cái gì chen vào chỗ còn có chút nóng rát phía dưới mình, khiến hắn kêu lên.

Lần này Mạnh Trúc gây sức ép càng lớn, Lạc Thịnh Vũ bị hắn trêu chọc vẫn muốn tiến thẳng vào nơi chật khít cực nóng đó, nhưng lại sợ làm hắn bị thương, chỉ có thể vừa dỗ người ta vừa từ từ mở rộng.

Mạnh Trúc ban đầu cảm thấy khó chịu, nhưng không bao lâu cũng thích ứng. Hơn nữa bị Lạc Thịnh Vũ làm cho toàn thân vô lực, chỉ có thể nằm sấp trên vách thùng tắm, mặc Lạc Thịnh Vũ ta cần ta cứ lấy.

"Ư, ưm..." Cổ Mạnh Trúc dương lên, bị Lạc Thịnh Vũ nắm cằm, môi lập tức đã bị chiếm cứ. Thứ cực nóng to lớn phía dưới đang chậm rãi ra vào tại chỗ đó, tựa hồ châm chước thân thể mệt mỏi của hắn, không có quá kịch liệt. Nhưng loại ra vào thong thả này, tra tấn ý thức hắn.

Mạnh Trúc tựa vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ, cơ hồ nâng không nổi một ngón tay, cả người đều mềm oặt, đừng nói tức giận, hắn bây giờ còn không tức giận nổi.

Lạc Thịnh Vũ làm người ta mệt muốn chết, hôn hôn trán hắn, nước cũng hoàn toàn lạnh, đành phải qua loa rửa một chút, liền bế người ra, đặt lên giường đắp kín chăn.

Sáng ngày hôm sau ngủ dậy, Mạnh Trúc ngoại trừ cảm thấy phía sau có chút không thoải mái, tựa hồ đã sớm quên hắn còn đang giận Lạc Thịnh Vũ, quả nhiên giống như một hài tử, tỉnh ngủ một giấc là không nhớ chuyện không vui ngày hôm qua. Lại bắt đầu đến nơi nào cũng dính lấy Lạc Thịnh Vũ.

Mọi người dùng qua cơm sáng, liền chuẩn bị khởi hành về Lạc gia. Mạnh Khanh vốn thoạt nhìn tâm tình không tệ, nhưng nhìn thấy Mạnh Trúc đi ra cùng Lạc Thịnh Vũ liền lập tức đen mặt, trên cổ Mạnh Trúc đều là vết hôn, cổ áo căn bản che không hết. Có điều Mạnh Trúc đương nhiên là không biết.

Mấy người thu thập xong liền khởi hành, lộ trình đường đi cũng không gần, hơn nữa Mạnh Trúc không hợp bôn ba, cho nên tốc độ cũng không nhanh.

Trên giang hồ trong khoảng thời gian này tựa hồ bình tĩnh hơn nhiều. Lần trước Lạc Thịnh Vũ nhốt các môn phái, mọi người đều tổn thương rất nặng, khoảng thời gian này đều đang tĩnh dưỡng. Uông Cẩm Tùng và Sở Trung Kiệt vốn liên hợp muốn đổi chủ Vân Thiên cốc, chỉ tiếc ai cũng không ngờ Da Luật Hàm lại đột nhiên nhảy ra. Lúc này Vân Thiên cốc cơ hồ hoang phế, Mạnh Khanh Mạnh Hiểu cứu ra một vài người, bọn họ tạm thời cũng cần dưỡng thương, tạm thời đều không có về Vân Thiên cốc. Mà Uông Cẩm Tùng và Sở Trung Kiệt chẳng biết đi đâu.

"Toàn bộ võ lâm có tính là thua không còn manh giáp hay không?" Mạnh Khanh không khỏi có chút buồn cười, cười đến châm chọc, giương mắt nhìn nhìn Lạc Thịnh Vũ.

Lạc Thịnh Vũ không nói gì.

Mấy người đi gần nửa tháng mới tới chỗ Lạc gia. Dọc theo đường đi võ lâm vô cùng kinh sợ, chính như Mạnh Khanh nói, thua không còn manh giáp... Tống Liêu chiến dịch không ngừng, nay võ lâm lại tiêu điều, cũng không biết sau này sẽ là cảnh tượng ra sao.

Lạc gia ngược lại là không có tổn thất gì. Gã sai vặt ở cửa nhìn thấy có xe ngựa qua đây, đang muốn tiến lên hỏi, đã nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ từ phía trên đi xuống, lập tức chạy chậm qua.

"Trang chủ đã trở lại? Tiểu nhân lập tức đi bẩm báo lão phu nhân."

Lạc Thịnh Vũ thoáng cười khổ, hai chữ "trang chủ" kia trong tai y quả thực chính là mỉa mai. Nhưng trên ngoài trừ mấy người bọn họ, còn chưa có ai biết thân phận y.

Lạc Thịnh Nghĩa đi theo, nói: "Ngươi đi nói với lão phu nhân, chúng ta thu xếp xong sẽ qua."

Gã sai vặt kia vội vàng đáp lại, một đường lại là chạy chậm đi bẩm báo.

Lạc Thịnh Vũ nhìn cửa lớn Lạc gia, lại có chút do dự. Y ở đây hai mươi mấy năm, nói không có chút cảm tình nào cũng là giả, nói cho ai nghe ai cũng không tin, mà y ngay cả chính mình cũng không lừa được. Nhưng bây giờ đứng ở chỗ này, lại cảm thấy bất an và xa lạ.

Mạnh Trúc đợi không được Lạc Thịnh Vũ, chính mình đã chạy ra khỏi xe, nhìn y đứng đó ngẩn người, có chút mất hứng. Chạy tới kéo tay áo y.

"Đi thôi." Lạc Thịnh Vũ cười cười giữ chặt tay hắn, dẫn hắn vào.

Mạnh Trúc đương nhiên không cần về sân từng ở ngày trước, bị Lạc Thịnh Vũ đưa đến chỗ mình ở. Phòng ở có người thường xuyên quét tước, rất sạch sẽ. Lạc Thịnh Vũ gọi người tới đun nước nóng, giặt qua quần áo đi đường, lại sai người chăm sóc Mạnh Trúc cho tốt, sau đó liền chuẩn bị ra đằng trước gặp Lữ Văn Quân.

Mạnh Trúc thấy Lạc Thịnh Vũ muốn đi ra ngoài, lại không dẫn theo mình liền tức giận. Kéo y không cho đi, khăng khăng đòi cùng đi. Lạc Thịnh Vũ thở dài, đành phải cũng thay quần áo mới cho Mạnh Trúc, đưa hắn cùng đi.

Lữ Văn Quân đã sớm đợi đằng trước. Những ngày qua trên giang hồ sự tình không ngừng, Lạc gia đương nhiên cũng có chút nghe ngóng, chỉ là chuyện thân phận Lạc Thịnh Vũ người biết ít lại càng ít, hiển nhiên cũng truyền không đến nơi này.

Lạc Thịnh Nghĩa đến trước Lạc Thịnh Vũ một bước, thấy Mạnh Trúc cũng theo lại đây, không khỏi có chút ngẩn người. Trước không nói chuyện thân phận Lạc Thịnh Vũ, chỉ riêng chuyện người con dâu này từ nữ biến thành nam, mẹ cũng...

Có điều Lữ Văn Quân cũng thật sự không nghĩ Mạnh Trúc là nam nhân, hơn bà căn bản cũng không nghĩ theo hướng đó. Cũng trải qua nữ giả nam trang là chuyện quá bình thường, chỉ cho rằng Mạnh Trúc chưa kịp thay quần áo. Hơn nữa bụng Mạnh Trúc hơi hơi nhô ra, quần áo cũng có chút che không hết, người tinh mắt vừa thấy đã biết là mang thai.

Lữ Văn Quân đâu còn nghĩ hắn là nam nhân, vui mừng còn không kịp. Lạc Thịnh Vũ tuổi cũng không nhỏ, nhiều năm như vậy cũng không có hài tử, bảo y nạp mấy người thiếp, nhưng cũng không có động tĩnh.

"Vì sao trở về, một đám đều trông buồn thế, có phải không muốn thấy ta hay không?" Lữ Văn Quân thấy sắc mặt mấy người cũng không tốt, không kìm nổi mở miệng trước.

"Sao có thể?" Lạc Thịnh Nghĩa vội vàng nói: "Đúng rồi mẹ, đại ca có chuyện nói với người, nếu không con đỡ chị dâu đi nghỉ ngơi trước."

Mạnh Trúc tuy rằng không muốn đi, có điều Lữ Văn Quân kia khí thế thoạt nhìn cũng có chút sợ hãi. Hắn rụt cổ một cái, đi theo Lạc Thịnh Nghĩa ra ngoài cửa chờ. Nhưng mà thế nào cũng không chịu về sân, liền ngồi trong đình hóng mát ở tiểu hoa viên bên ngoài.

"Mạnh... Chị dâu này, ghế đá ấy rất lạnh, nếu không chúng ta về phòng trước." Lạc Thịnh Nghĩa vốn muốn gọi hắn Mạnh cốc chủ, nhưng vội vàng lên tiếng, nếu để cho mẹ nghe thấy thì hỏng.

Mạnh Trúc liếc gã một cái, không thèm để ý. Lạc Thịnh Nghĩa bị liếc đến hoảng sợ. Mặc dù Mạnh Trúc bây giờ giống như hài tử, tính cách cũng mềm mỏng không ít, nhưng mà tướng mạo thì không thay đổi chút nào, cặp mắt phượng kia khiến người ta có chút rùng mình.

"Nhị trang chủ ngài đã trở lại?"

Lạc Thịnh Nghĩa khuyên Mạnh Trúc không được, thì nghe thấy thanh âm một nữ tử bỗng nhiên the thé, quay đầu lại nhìn, nữ tử một thân váy mẫu đơn đi tới, không phải chính là một trong mấy thị thiếp của Lạc Thịnh Vũ kia.

Tôn Huyên vẻ mặt kinh hỉ, nói: "Nghe hạ nhân nói trang chủ cũng trở về, không biết bây giờ ở nơi nào? Huyên nhi chuẩn bị một ít đồ ăn cho trang chủ."

Lạc Thịnh Nghĩa không biết ứng phó những nữ nhân này, chỉ chỉ sảnh trước nói: "Đại ca ở đằng trước, tự ngươi đi tìm."

Tôn Huyên vừa định cảm ơn, liền nhìn thấy Mạnh Trúc ngồi trên ghế đá. Nàng ban đầu còn tưởng rằng là bạn bè nhị trang chủ mang đến, nhưng mà chờ người nọ ngẩng đầu, liền phát hiện có chút quen mắt, không phải là phu nhân trang chủ cưới hỏi đàng hoàng còn có thể là ai.

Tôn Huyên thoáng kinh ngạc, lại liếc thấy cái bụng hơi nhô lên của Mạnh Trúc, sắc mặt lập tức liền trắng. Cố tự trấn định nửa ngày, nặn ra nụ cười, cười nói: "Thì ra đại tỷ tỷ cũng ở đây, Huyên nhi thật sự là thất lễ, lại liếc mắt không có nhận ra."

Mạnh Trúc đương nhiên sẽ không để ý người nọ, dù sao hắn cũng nghe không hiểu lời của Tôn Huyên. Ánh mắt quét qua người nàng, không dừng lại một khắc nào. Loại hành động này chọc tức đối phương, cơ hồ cắn răng.