Sau mấy ngày dưỡng bệnh, cơ thể của Thu Giác hoàn toàn hồi phục.

Ngày hôm đó, Bùi Thanh đưa cho nàng mấy bộ quần áo, tất cả màu sắc hồng phấn tươi tắn rực rỡ, những cánh hoa đào được thêu tỉ mỉ trên từng thước vải.

”Mặc vào thử xem.”

Bùi Thanh cầm quần áo phóng tới giường nàng. Thu Giác liếc qua, mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Ta không muốn mặc cái này.”

Màu hồng đó nhìn ngứa cả mắt.

”Sao vậy?” Bùi Thanh không hiểu, rõ ràng trẻ con thích màu hồng ngọt ngào này mà. Con bé mà mặc vào nhất định dễ thương không biên giới!

”Ta thích màu đen.”

Bùi Thanh nghe xong nhíu mày, nghe nói trẻ con thích hay giả vờ chín chắn, ví dụ như hay học theo cách nói chuyện của người lớn, thích mặc quần áo đậm màu để tỏ vẻ mình trưởng thành. Không ngờ Manh Manh cũng thuộc dạng này, thật đúng là đáng yêu.

Bùi Thanh thở dài một hơi, đồng ý: “Được, ta may cho con bộ màu đen nữa vậy.”

May?

Thu Giác trừng to mắt, lộ vẻ khó tin nhìn Bùi Thanh, “Tất cả những thứ này... Đều do ông may?”

Bùi Thanh nhấp môi, vành tai trắng bỗng đỏ đỏ, giọng nói đanh lại, “Rảnh thì ta làm thôi.”

Thu Giác: “...”

Không biết lão ta rảnh bao nhiêu mà may nhiều bộ y phục cẩn thận như thế? Thật không nhìn ra, Bùi lão tặc lòng dạ hiểm ác cũng có mặt hiền lành này. Chờ đến khi nàng khôi phục lại vóc dáng cũ, nhất định phải lấy chuyện này ra làm lão xấu hổ một phen!

”Trước tiên con hãy mặc mấy bộ này đi, còn màu đen thì ta sẽ nhanh chóng may sau.”

Dứt lời, Bùi Than duỗi tay về phía nàng.

”Ông định làm gì?” Thu Giác hoàn hồn, hai tay túm chặt đai lưng, ánh mắt lộ rõ vẻ kì quái nhìn hắn.

Bùi Thanh nghiêng đầu một chút, “Thay quần áo.”

Thu Giác ngưng thở, mặt mày đỏ ửng, “Không... Không cần ông thay giúp.”

”Tay của con bị thương.”

Bị thương?

Thu Giác đưa tay lên nhìn, có một vết thương nhỏ tí tí trên ngón giữa.

“...”

Nếu cái này là bị thương, chẳng lẽ khi lão thấy nàng hộc máu thì nghĩ nàng gặp diêm vương luôn phải không?

Bùi Thanh chắc chắc phân nửa là mắc bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ đâu.

”Huống chi làm cha nên thay quần áo y phục cho con mới phải.

Cha?

Con?

Ai là cha?

Ai là con?

Bùi Thanh đưa tay ngắt hai má phúng phính của ai kia còn ngu ngơ, giọng nói lạnh lùng có phần dịu dàng, “Gọi cha đi.”

Thu Giác, “Cút.”

Bùi Thanh cũng không tức giận, ngược lại tỏ vẻ vui mừng nhìn nàng, trước kia những đứa bé khác không dám nhìn hắn chút nào cả, càng đừng nhắc đến chuyện thiếu lễ độ với hắn. Bởi vậy có thể thấy được, Manh Manh thật sự là bảo bối trời ban cho hắn, không những hoạt bát hiếu động mà còn ngỗ nghịch với hắn.

”Ngoan nào.” Tâm trạng của Bùi Thanh đang rất tốt, hắn tự dưng cúi đầu lấy cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Giác.

Thu Giác bực tức đẩy hắn ra. Buồn nôn quá, bị Bùi lão tặc cọ thật buồn nôn.

”Ông ra ngoài đi, ta phải thay quần áo.”

”Con phải gọi ta là cha.”

”Ta không có cha, ông không phải là cha ta!”

”Ta cứu được con, ta chính là cha của con.”

Hừ!

Nếu nàng gọi Bùi Thanh là cha, đúng thật là nhận giặc làm cha rồi.

Hiện giờ cơ thể nàng bị biến nhỏ xíu xiu, Bùi Thanh đánh răm một cái đã có thể bắn chết nàng. Nhưng ngẫm nghĩ kĩ lại, ở lại bên cạnh Bùi Thanh chưa chắc là chuyện xui xẻo. Thứ nhất, nàng có thể dễ dàng tìm kiếm lại cách khôi phục. Thứ hai, lão Bùi Thanh thiểu năng trí tuệ không đề phòng chút gì đối với nàng, không chừng nàng sẽ có cơ hội đánh chết lão.

Hắc hắc, nghĩ tới thấy kích động không ít!

”Điều này ta phải suy nghĩ lại, ta không thể tùy tiện nhận người lạ làm cha được.” Thu Giác ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đôi mắt long lanh còn trong hơn cả nước Giao trì.

Trái tim Bùi Thanh lần nữa bị đôi mắt ti hí của nàng bắn trúng.

”Được.” Hắn nhéo khuôn mặt tròn vo của nàng đầy yêu thương, “Con nói gì thì là đấy.”

Ta muốn ông chết, cầu ông nhanh chết đi!

Đợi Bùi Thanh vừa đi, Thu Giác phun nước bọt phì phèo sau bóng lưng của hắn, sau đó đưa tay chà mạnh nơi trên mặt bị ai đó ngắt nhéo đã đời.

Hai chân ngồi khoanh lại, nàng nhắm chặt mắt để phần linh khí yếu ớt chảy đều khắp kinh mạch toàn thân. Không rõ tại sao thể chất hiện giờ suy yếu, căn cơ bất ổn, mới vừa ổn định không bao lâu cũng có cảm giác mệt mỏi. Nếu nóng vội sợ sẽ phản hiệu quả, Thu Giác vội ngừng lại, chuẩn bị xuống giường đi tìm một ít thức ăn.

Mấy ngày nay, nàng toàn phải cạp trái cây rau cỏ vô cùng vô vị. Không biết chỗ Phù Ngọc cung có món ăn mặn gì đây, nhắc đến làm nàng thèm thuồng...

Thu Giác vuốt bụng, bỗng phát hiện một cậu nhóc mập mạp đang ngồi dưới gốc cây. Thu Giác híp híp mắt, nhóc mập này hình như tên là Tử Nguyệt, hôm đó còn dám hôn nàng một cái.

Thu Giác sáng mắt lên, nàng hắng giọng một cái, tiến tới, “Oắt con.”

Tử Nguyệt không động, tiếp tục chăm chú đọc sách.

”Oắt con, gọi ngươi đấy.”

Lần này thì có động tĩnh. Tử Nguyệt giật lỗ tai, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đầu tiên cậu hơi sững sờ, sau khi hoàn hồn xong giữa hai hàng lông mày giãn nở biểu lộ sự vui mừng, “Tiểu sư muội ~ “

”Ta không phải là tiểu sư muội của ngươi.” Thu Giác tiến lên, ngồi xuống trước mặt cậu, “Ngươi đang làm gì đó?”

”Đọc sách.” Cậu hỏi thăm, “Tiểu sư muội đã khỏe hơn chút nào chưa? Hôm đó muội ngất xỉu làm ta rất sốt ruột.”

Nhóc mập nói chuyện đâu ra đấy, mười phần ngây thơ chân thành.

”Là như vậy.” Bốn bề vắng lặng, Thu Giác tiện thể sáp lại gần, “Ta đói.”

Tử Nguyệt nháy mắt, móc một túi kẹo mứt ra, “Thứ này được là Đại sư huynh lén đem cho ta. Sư muội ăn đi, đừng để sư tôn phát hiện.”

Nàng không thích ăn ngọt.

Thu Giác nhếch miệng, “Ta không ăn cái này.”

”Vậy muội muốn ăn gì?”

”Ngươi giúp ta đi trộm gà, chúng ta ăn gà đi!” Thịt gà ơi, nhắc tới đã chảy nước miếng.

Tử Nguyệt nghiêng đầu một chút, con ngươi trong trẻo phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn của nàng,“Ăn... Gì cơ?”

”Gà...”

...

...

Thu Giác đột nhiên ý thức được điều gì đó, nháy mắt khuôn mặt đỏ lựng lên trong khi ánh mắt của Tử Nguyệt vẫn trong sáng ngây thơ nhìn nàng chăm chăm. Cảm giác tội lỗi bất giác nảy sinh, Thu Giác nâng trán, “Được rồi, không ăn gà.”

Không ăn gà nữa vậy.

Tử Nguyệt hoàn toàn thuần khiết nghĩ nàng đang ỉu xìu, cậu không thay đổi nét mặt nhìn Thu Giác chăm chú. Là sư huynh của tiểu sư muội, cậu muốn sư muội lúc nào cũng phải vui vẻ. Mặc dù cậu không có gà nhưng cậu có Phì Phì. Tuy đó là của sư phụ...

Người ta thường bảo con gái thấy thứ gì đáng yêu sẽ rất vui vẻ...

Tử Nguyệt quyết định, cậu xoa đầu Thu Giác, “Sư muội chờ ta, ta lấy bảo bối cho muội xem.”

Thu Giác: “...”

Chốc lát sau, Tử Nguyệt nhanh chóng trở lại với nụ cười thật tươi, lồng ngực căng phồng không biết giấu gì trong đó.

Thu Giác nhíu mày, nhìn ngực cậu. Tử Nguyệt bước đến, lôi thứ trong ngực ra.

”Sư muội, cho muội chơi này. Đáng yêu không?”

Lúc thấy món “đồ chơi” đó, con ngươi ai kia híp chặt, lông tơ lập tức dựng ngược hết cả lên.

Đó là một con vật nho nhỏ đáng yêu giống như mèo con, trên thân có lông bờm cùng chiếc đuôi dài tuyết trắng. Đôi mắt tròn sáng, lớp lông tầng tầng thu hút...

Khi con vật nhỏ vừa nhìn thấy Thu Giác, nó phát ra tiếng kêu nhẹ nhưng tiếng mèo, sau đó vẫy đuôi muốn nhảy lên người nàng.

Thu Giác liên tiếp lui về phía sau, “Ngươi đừng tới đây!!”

Dường như nàng phải hét lên đến rát cả họng. Thu Giác không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mấy thứ có lông xù xì như mèo hay thỏ hay là con vật nhỏ trước mắt này. Mỗi lần nàng thấy chúng, lòng bàn chân lạnh ngắt, sợ hãi đến cực điểm.

Tử Nguyệt ôm Phì Phì, có chút khó hiểu, “Sư muội không thích Phì Phì?”

”Ngươi đưa nó đi cho ta! Đưa nó đi đi!”

“... Thế nhưng nó rất đáng yêu mà.” Tử Nguyệt ôm Phì Phì bước đến, “Muội nhìn xem, siêu cấp đáng yêu!”

”Đáng yêu cái rắm!” Đối diện với ánh mắt của Phì Phì, toàn thân nàng nổi hết da gà. Thu Giác tận dụng cả chân tay leo lên thân cây to bên cạnh,“Nếu ngươi không đưa đi thì ta sẽ giết chết tên tiểu súc sinh này!”

”Meo meo?” Phì Phì nghiêng đầu, chớp chớp mắt, nó cảm thấy hoang mang.

Tử Nguyệt cắn môi dưới, luống cuống khó xử.

”Tử Nguyệt...”

Đúng lúc này sau lưng cậu vang lên tiếng của Bùi Thanh.

Tử Nguyệt cứng đờ người, lỡ buông tay đánh rơi Phì Phì. Ngay khi gần chạm đất, Phì Phì lộn một vòng tiếp đất hoàn hảo.

Ngửi được mùi của chủ nhân, Phì Phì đứng phắt dậy, vui vẻ lao vào lòng Bùi Thanh.

“Sư.. Sư tôn.”

Tử Nguyệt thận trọng nhìn sư phụ, dáng người đàn ông cao lớn, tễ nguyệt thanh phong, bàn tay với các ngón thon dài vuốt bộ lông mềm mại của Phì Phì. Bùi Thanh ngước mắt lên, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Cậu ngừng thở, tức khắc hai mắt đỏ hoe.

Thấy đệ tử trưng ra vẻ bị bắt nạt, Bùi Thanh đành thở dài không biết làm sao, lại dời ánh nhìn sang Thu Giác đang bám chặt trên cành cây y hệt như con gấu trúc.

Thật hoạt bát hiếu động.

Bùi Thanh có chút vui vẻ.

Hắn cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng, “Xem ra con khỏe rồi nhỉ, leo cây được cơ đấy.”

”Ông mau đưa nó đi.” Thu Giác cảnh giác nhìn Phì Phì trong lòng hắn, “Đưa nó đi nhanh lên.”

Hả?

Bùi Thanh liếc xuống thấy Phì Phì tỏ vẻ vô tội. Hắn lập tức hiểu rõ: thì ra Manh Manh sợ Phì Phì. Manh Manh quả thật không giống với những đứa trẻ khác thích khóc thích quấy, mỗi lần thấy Phì Phì đều ôm chặt không buông, đúng là phiền phức. Duy chỉ có Manh Manh nhà hắn sợ Phì Phì mà thôi.

”Ngươi đi đi.” Bùi Thanh thả Phì Phì xuống để nó tự chạy.

Chờ tiểu súc sinh kia biến đi, Thu Giác mới thở phào.

Ngay khi nàng vừa muốn trèo xuống, Bùi Thanh chợt bay vọt đến trước người nàng, bàn tay tóm một phát đã ôm nàng gọn vào lòng.

Thu Giác giật nảy người, cánh tay nhỏ xíu bất chợt ôm lấy cổ hắn.

Bùi Thanh ôm nàng thật chặt, vững vàng đáp xuống đất.

Hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, lôi một viên kẹo trong ngực ra rồi bất ngờ nhét vào miệng nàng.

”Ngọt không?” Hắn hỏi, thanh âm mang theo ý cười.

Sư tôn thật ôn nhu.

Sư muội thật đáng yêu.

Rõ ràng đều là trẻ con như nhau nhưng sao lại bị đối xử khác biệt thế này?! Bạn nhỏ Tử Nguyệt đứng bên làm nền thật ủy khuất.

Nhưng đúng vào lúc này, vừa nuốt kẹo xong, Thu Giác không biến sắc phun hết nước bọt lên người Bùi Thanh.

”Ngọt muốn nôn luôn, ọe —— “

Thu Giác nôn khan một tiếng, lè lưỡi tống hết hương vị ngọt ngào trong miệng ra.

“...”

Cái này có vẻ xấu hổ.

”Với lại ta không thích con vật đó. Có nó không có ta, có ta không có nó. Ông tự nghĩ xem muốn nuôi bên nào.”

Bàn tay ôm ấp nàng của ai thoáng cứng đờ, ánh mắt xám xịt.