"Ngụy huynh! Ngụy huynh!" Lúc Ngụy Anh đang ngủ say thì Nhiếp Hoài Tang dùng sức lay hắn.

"Nhiếp huynh, đừng lắc! Ta chóng mặt!" Ngụy Anh gian nan mười phần khi cố gắng đào thoát khỏi tay của Nhiếp Hoài Tang.

"Sáng sớm ngươi không ngủ tiếp lại chạy tới phòng ta làm gì?" Ngụy Anh không vui nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang.

"Ngụy huynh, hôm nay Lam lão nhân đi Thanh Hà nhà ta dự Thanh Đàm Hội.

Thừa dịp hắn không có mặt chúng ta đi chơi đi!" Nhiếp Hoài Tang cười hì hì nhìn Ngụy anh, Ngụy Anh một bên xoa bóp bả vai đau nhức, một bên gật đầu.

"Đi! Đi gọi Giang Trừng!" Ngụy Anh nói xong liền nhanh chóng chạy tới phòng Giang Trừng.

Một hàng ba người hi hi ha ha đi xuống núi, sau khi rẽ qua một hành lang gấp khúc thì gặp được Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ.

"A! Hai cái tiểu cũ...!Lam Trạm?" Ngụy Anh vui vẻ hô.

"Hai vị là..." Lam Hi Thần nhìn Ngụy Anh cùng Giang Trừng mặc một thân tử y, từ khi bọn họ xuất hiện thì vẻ mặt Lam Vong Cơ có chút biến hóa.

Giang Trừng thi lễ.

"Vân Mộng Giang thị Giang Vãn Ngâm."

Ngụy Anh cũng nhanh chóng thi lễ.

"Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện."

"Hi Thần ca ca!" Nhiếp Hoài Tang tránh sau lưng Ngụy Anh, sợ hãi nói nhỏ.

Lam Hi Thần hoàn lễ, nói với Nhiếp Hoài Tang.

"Hoài Tang, lần trước ta đi qua Thanh Hà, Nhiếp huynh còn hỏi ta về việc học của đệ như thế nào, năm nay có thể kết nghiệp không?"

"Hình như là có đi!" Nhiếp Hoài Tang dùng quạt che mặt mình, nói nhỏ, đồng thời dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ngụy Anh.

"Trạch Vu Quân, các ngươi định đi đâu vậy?" Ngụy Anh tò mò hỏi.

"Trừ thủy quỷ, không đủ người, trở về tìm Vong Cơ." Lam Hi Thần mỉm cười trả lời.

"Trừ thủy quỷ? Ta cũng đi, Trạch Vu Quân cho ta đi được không?" Ngụy Anh vội vàng tự tiến cử.

"Không thể!" Lam Hi Thần chưa nói nhưng Lam Vong Cơ đã mở miệng trước.

"Tại sao? Chúng ta ở Vân Mộng thường xuyên bắt thủy quỷ, hơn nữa mấy ngày này không cần đi học!" Ngụy Anh cãi lại, đồng thời nháy mắt ra dấu với Giang Trừng.

"Phải đó Trạch Vu Quân, chúng ta nhất định có thể giúp được!" Giang Trừng hiểu ánh mắt của Ngụy Anh, đồng thời cũng muốn thể hiện mình trước mặt Lam thị Song bích nên cũng mở miệng.

"Cũng được, đa tạ!" Lam Hi Thần nhanh chóng đồng ý trước khi Lam Vong Cơ nói lời cự tuyệt.

"Vậy chúng ta trở về lấy bội kiếm, phiền Trạch Vu Quân chờ chúng ta một chút." Ngụy Anh nói xong thì nhanh chóng kéo Giang Trừng về ký túc xá.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm bàn tay lôi kéo Giang Trừng, hơi híp mắt.

"Hoài Tang muốn đi cùng sao?" Lam Hi Thần mỉm cười nhìn Nhiếp Hoài Tang vẫn còn đứng yên tại chỗ, hỏi.

"Ta không đi, ta về học bài!" Vừa nói xong, Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng trốn về phòng.

"Huynh trưởng, vì sao lại đồng ý để bọn họ cùng đi?" Lam Vong Cơ không vui hỏi, và đương nhiên cũng chỉ có Lam Hi Thần là nhìn thấy được hắn đang không vui.

"Thiếu tông chủ cùng Đại đệ tử của Vân Mộng là người có bản lĩnh, hơn nữa huynh thấy Vong Cơ vui vẻ khi nhìn thấy Ngụy công tử." Lam Hi Thần ôn hòa cùng Lam Vong Cơ nói chuyện.

"Không có!" Lam Vong Cơ lạnh lùng nói, Lam Hi Thần lại cười rất vui vẻ.

Đoàn người nhanh chóng đến Bích Linh Hồ, lần trước họ bắt mấy con thủy quỷ về nhưng những người khác trong trấn không quen biết họ, mọi người đi thuyền đến trung tâm hồ.

"Bình thường thì thủy quỷ đều quen với khu vực nước, vì sao những thủy quỷ này những người dân không biết?" Ngụy Anh đứng trên mũi tàu, đăm chiêu hỏi Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện muốn Ngụy Anh lịch lãm có kinh nghiệm, không cần lúc nào cũng dựa vào mình nên không trả lời hắn.

Đúng lúc này, bên thuyền xuất hiện những bóng đen, mọi người bắt đầu rút kiếm chém giết thủy quỷ.

"Kiếm tốt!" Lúc Ngụy Anh thu kiếm, Lam Vong Cơ đứng gần đó nói.

"Kiếm này tên gì?"

"Tùy Tiện." Ngụy Anh cười hì hì nói với Lam Vong Cơ, thấy y không nghe rõ liền lặp lại lần nữa, "Tùy Tiện."

"Kiếm này có linh, tùy ý xưng hô là bất kính." Lam Vong Cơ dùng ngữ khí lạnh băng nói.

"Không phải! Kiếm này tên là Tùy Tiện." Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ thay đổi sắc mặt thì giải thích, thuận tay đưa thân kiếm ra, xoay hai chữ Tùy Tiện được viết theo phong cách cổ xưa về phía hắn.

Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn Ngụy Anh, chậm rãi thở ra một hơi, im lặng đọc gia quy Lam gia..