Thanh Phong biết y uống liệt rượu, nhanh nhanh dìu y vào phòng rồi hấp tấp chạy tới trù phòng thúc giục kêu ngao thang giải rượu, giữa trưa Trừ Tịch, nha hoàn tiểu tư phần đông nghỉ phép về nhà, hoặc không lưu tại tiền thính hầu hạ, vài ba hạ nhân khác lác đác ở các nơi chơi đùa ăn uống, nên trong phòng vì thế không một bóng người, Thượng Quan Thiên Trảm tự nhiên an bài ảnh vệ ngày đêm bảo hộ Lý Thư Bạch, nhưng nay Lý Thư Bạch nguy hiểm cũng không gì gì cũng chẳng sao, nhiêu lắm chỉ xem như tinh thần có điểm nhiễu loạn, bởi vậy ảnh vệ vẫn ẩn thân trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy loại chuyện an ủi người khác không thuộc phạm vi chức trách của mình, liền mừng rỡ không hiện thân.

Cho nên Lý Thư Bạch khóc lóc nửa ngày, bưng thang giải rượu gấp gấp trở về Thanh Phong mới phát hiện.

「 Ôi, công tử của ta, đây là làm sao vậy?」 Thanh Phong sợ điếng hồn thất thanh kêu toáng lên, liếc mắt thấy gối đầu bên cạnh Lý Thư Bạch ẩm ẩm ướt ướt mảng nước mắt, thầm than ai nếu để Cung chủ thấy, lại nghĩ do ta trêu chọc, ta…… Ta còn chẳng phải bị lột một tầng da a.

Đang nghĩ, thình lình Lý Thư Bạch vươn tay kéo hắn, liên miên cằn nhằn không ngớt chuyện cũ năm xưa, nào thì việc chính mình cỡ nào oan uổng linh tinh….

Thanh Phong chợt tỉnh ngộ, nguyên lai là do rượu. Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, vội vàng bưng thang giải rượu đệ lên, bồi cười khuyên nhủ:「 Đến, đem thang này uống, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ ổn.」

Lời chưa dứt, Lý Thư Bạch đột nhiên hoảng sợ ngồi bật dậy, hét toáng lên:「Không, ta không uống, ta không uống dược thang đâu, người tới a, cứu mạng a, cứu mạng a……」 Y quyền đấm cước đá, Thanh Phong nhất thời không đề phòng, luống cuống hẫng tay khiến chén canh giải rượu cấp tạp đánh đổ.

Ảnh vệ ẩn thân trong tối nghe động: Cái gì? Có kẻ dám dưới mí mắt ta ám hại người a, lớn mật quá đi. Vì thế lập tức tận trách quỷ mị hiện thân, hơi kém tý hù chết Thanh Phong. Vuốt vuốt ngực tỉnh ngộ nhận ra là ảnh vệ, hắn vô lực phất tay nói:「 Uống rượu, bị rượu giỡn điên, ngươi, nên ở chỗ nào đợi thì đi đi.」

Ảnh vệ cận thân quan sát, xác định lời Thanh Phong không giả, vì thế quay về hắc ám náu thân. Thanh Phong dồn sức đè tay chân Lý Thư Bạch, lớn tiếng đánh gãy cơn hoảng loạn của y:「 Công tử, công tử, ngươi xem, đây là Ma Cung a, ngươi là ái nhân của Cung chủ a, không có kẻ nào dám yếu hại người a, mặc kệ ngươi trước kia từng gặp qua chuyện gì gì, hiện tại đừng sợ, hắc ảnh thoắt đến thoắt đi tựa như từ Địa Ngục bước ra nãy sao? Là ảnh vệ, bình thường Cung chủ chưa bao giờ dụng đến, kết quả hắn lại lệnh ảnh vệ bảo hộ ngươi, Cung chủ với người tình sâu nghĩa đậm, không ai gan to lớn mật ám toán người đâu, công tử……」

Hắc mâu ảm đạm mờ mịt ngước nhìn hắn, lẩm bẩm:「Ma Cung, Thiên Trảm, đúng rồi, hiện tại Thiên Trảm, không, không đúng, là Thượng Quan, Thượng Quan bảo hộ ta. Ta không cần sợ, ai cũng không sợ.」 Bởi Thượng Quan Thiên Trảm không thích Lý Thư Bạch gọi hắn Thiên Trảm, nghe có vẻ như tiểu hài tử, nên bắt ép Lý Thư Bạch đổi gọi hắn Thượng Quan.

Nhất tưởng khởi Thượng Quan Thiên Trảm, Lý Thư Bạch như người chết đuối vớ được cọc vội vàng bật dậy, gắt gao túm chắt tay Thanh Phong, khẩn trương nói:「Thượng Quan, ngươi nói bảo hộ ta, có phải hay không thật sự, ngươi không biết ta từ trước……」 Y càng nói mắt càng giãn mở ánh lên tia kinh hoảng cùng hoảng loạn, vứt bỏ Thanh Phong một bên, lớn tiếng lảm nhảm:「 Không đúng, ngươi không phải Thượng Quan, Thượng Quan, ngươi ở nơi nào……」

「 Ta ở đây.」 Theo tiếng nói, Thượng Quan Thiên Trảm từng bước khóa vào môn nội thất, tầm mắt không tự chủ ngưng trên tay Thanh Phong, sợ hãi khiến gã tiểu tư vội vàng lắp bắp biện bạch:「 Vừa rồi…… Vừa rồi là công tử cường lạp tay ta, y tưởng ta là người, cũng may…… Cũng may y liền lập tức nhận ra, Cung chủ, Người xem công tử đối với người tình nghĩa cũng thật sâu đậm a.」 Thanh Phong cười cười lấy lòng, trong lòng thầm kêu to oan uổng đổ mi.

「 Ân.」 Thượng Quan Thiên Trảm lạnh lùng ứng đáp, tâm thầm mắng: ta nếu không biết, hai móng tử ngươi còn có thể giữ? Xoay người hướng chỗ khác, vô tình bắt gặp đôi mắt lờ đờ mông lung của Lý Thư Bạch, kia hai gò má tái nhợt vựng nhiễm đà hồng, càng khiến y động lòng người vô cùng.

Ánh mắt hắn vì thế nhất chuyển thành ôn nhu như nước mùa xuân. Từ từ tốn bước lại gần cẩn trọng nắm lấy tay Lý Thư Bạch, nhẹ nhàng nói:「 Thư Bạch, ta ở đây, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai dám động vào ngươi.」

Thật sự là…… đãi ngộ khác biệt a. Thanh Phong thở hắt ra, ai oán than vãng: Cung chủ a Cung chủ ah, tốt xấu gì ta cũng hầu hạ người nhĩ hảo vài năm, nhĩ hảo trung thành tận tâm… sao người nỡ …? Hắn hướng về phía trước sau lưng Thượng Quan Thiên Trảm lặng lẽ giả quỷ, rồi rón ra rón rén xuất môn, vừa quay đầu, đã thấy tiểu tiểu Vệ đứng dưới mái hiên, không khỏi hô to lão thiên ban cơ hội, hai tay dụng sức dụi a dụi a, nhất thời cơn đau khiến hắn điệu ra hai khỏa nước mắt, lại bi thiết kêu:「 tiểu Vệ.」 không chần chờ thọc sâu quăng mạnh vào lòng tiểu Vệ, tựa như vừa bị thiên đại ủy khuất.

Hành động của hắn dọa tiểu Vệ nhảy dựng, hơi hơi ngẩn người, tay chân luống cuống, do dự vỗ vỗ bả vai Thanh Phong, nhẹ giọng khuyên nhủ:「 Đừng khóc đừng khóc, ngươi bị ủy khuất gì, nói cho ta hay.」

Tiểu vệ chưa từng có như vậy ôn nhu nói với ta a. Thanh Phong mừng thầm reo hò, nghĩ quả nhiên ai bi chi sách là hảo chiến lược tối hữu hiệu a, cổ nhân thành không khi ta cũng…. Hắn thêm mắm thêm muối đem sự tình trần thuật lại, vừa khoa trương phóng đại ủy khuất của mình, vừa chết dính trên người tiểu Vệ, bị tiểu Vệ bán tha bán phù mang ra hành lang.

Mà ở phòng trong, Lý Thư Bạch bị rượu thao túng, lôi kéo tay Thượng Quan Thiên Trảm, tầng tầng ủy khuất khổ sở mấy năm qua trút bỏ hết. Y mặc dù cùng Thượng Quan Thiên Quan cởi bỏ khúc mắc, nhưng chưa từng hướng hắn nói qua bất cứ điều gì về quãng thời gian kia, nhân lúc này đây lại triệt để nói hết, chọc đối phương tức giận gân xanh bạo khiêu, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ:「 Đáng chết, đáng chết, bọn hỗn đản đó thật đáng thiên đao vạn quả.」

Thượng Quan Thiên Trảm thế mới hay biết vì cái gì khi tái ngộ y đối với mình lại đặc biệt hoảng sợ khúm núm, vốn thấy kỳ quái, Lý Thư Bạch trong tâm trí hắn, là người cốt khí thanh cao, dẫu trải qua năm năm cuộc sống hạ phó, cũng không thể biến đổi y lăng lăng giác giác cấp thành cái loại tình trạng này.

Này mới biết thửa đầu cuộc sống phó nô của y, cũng bởi mỹ mạo hơn người kém tý bị đại quan phu nhân cấp hủy diệt dung, nếu không phải đột nhiên nhảy ra con dã cầu, khẳng cắn lộng du tay tiện nhân kia, sau lại kỳ tích tiêu thất, khiến phu nhân kia nghĩ bản thân chọc giận thần tiên nên mới có yển kì tức cổ, bằng không chỉ sợ nay nếu nhìn đến ái nhân sẽ là bộ dạng quái nhân tối đáng sợ tối quái dị.

Còn tên quan thứ hai, đam mê diễn hí, thanh giọng Lý Thư Bạch hảo, rất nhanh bị chủ nhân thứ nhất bán cho đại quan này, tâm vẫn ôm hy vọng trầm oan giải tội, mỗi ngày mỗi sáng vẫn thích thư xác nhận bối thi, kết quả giọng nói thanh thanh của y lọt đến tai quan, bị thăng thành thiếp thân thị đồng đọc sách, ai ngờ lần này chọc giận vị phu nhân hay ghen, sai người mạnh mẽ tống quán ách dược.

Thật may lão thiên gia có mắt, ách dược mới quán tiến cổ họng hai ba giọt, đại quan kia ngoại ý quay về, mới cứu được y, nhưng từ đấy về sau, y không bao giờ khôi phục lại thước vàng thanh ngọc như xưa, đại quan kia nào có thể dàng tha thứ dung nạp thứ tạp âm trong phủ, nhanh chóng qua tay đem y bán cho người khác. Nên di chứng ngày đó lưu lại là một giọng hơi khàn khàn, Thượng Quan Thiên Trảm không biết nguyên do, còn tưởng là do năm năm lang bạc kỳ hồ tự nhiên biến hóa thành.

Lí Thư Bạch liên miên, nói đến nói sau, đã có điểm lộn xộn, nhưng Thượng Quan Thiên Trảm vẫn lặng yên chân thật ngồi nghe. Hắn ôm Lý Thư Bạch, gắt gao ôm y, dường như chỉ có vậy mới có thể thế chế trụ khối thân thể đang run run này.

Tâm ôm hối hận như bị mấy ngàn vạn con kiến cắn phệ, nguyên lai chính mình vẫn không biết, năm năm qua với ái nhân của hắn mà nói, lại là đoạn năm tháng đáng sợ nhường vậy, hồi tưởng ngày tái ngộ, chính mình đối y trừng phạt, như thế nào lại làm cho y dứt khoát không hận.

May mắn, may mắn hắn kịp thời tỉnh ngộ, nếu không hắn thật lo lắng nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn đi xuống, Lý Thư Bạch có hay không vì vậy không chịu nổi bị dồn ép đến đường cùng, dù gì y cũng chỉ là người, hy vọng tôn nghiêm từng chút từng chút bị cướp đoạt, cuối cùng nửa điểm chẳng còn, liệu còn dũng khí tiếp tục tái sống?

Trừ bỏ nhất khắc trước cổng huyện nha kia, Thượng Quan Thiên Trảm chưa bao giờ trải giống như giờ sợ hãi cực điểm, trạc trạc hai phiến môi đỏ mọng, hắn tận tình hôn, chỉ có vậy, hắn mới tài năng cảm giác rõ ràng được thiên hạ trước mắt thật còn sống, mới không bị loại cảm giác sợ hãi hoang mang này làm cho hỏng mất nổi điên.

「 Thượng Quan, là Thượng Quan.」 xuất hồ ý liêu, Lý Thư Bạch ngốc ngốc đáp lại nụ hôn của Thượng Quan Thiên Trảm, hai tay choàng ôm cổ đối phương, dung túng hắn dần dần hôn xuống, mặc hắn thốn chỉ y trang mình, miệng chỉ thì thào nhớ kỹ:「 Chỉ có Thượng Quan đối xử hảo với ta, đúng, chỉ có hắn thật sự tốt với ta. Ngày ấy ta làm quan, nhiều kẻ tốt với ta, khả dĩ bọn họ xem ta như phô lộ thạch, đợi ta nghèo túng, bọn họ tuyệt không một người, không một lễ tạ thần ý dính ta. Ta nghèo túng, này chủ nhân tốt, này người hầu tốt, nhất nhất đều khinh thường ta, bọn họ cười nhạo ta khi dễ ta, bỏ đá xuống giếng. Chỉ có Thượng Quan, chỉ có hắn dẫu ta cơ hàn vẫn đối với ta thi lễ viện thủ, lễ tạ thần ý nhất nhất như xưa, ta cái gì cũng nguyện dâng cho hắn, Thượng Quan, ta thật sự cái gì đều nguyện ý cho ngươi.」

Lý Thư Bạch ánh mắt mông lung mờ sương, nay khởi chút thần sắc thanh tỉnh.

「 Thư Bạch.」 Thượng Quan Thiên Trảm động tình tăng lực siết chặt ái nhân trong lòng, điên cuồng đáp trả y:「 Ngươi an tâm, ta hứa cả đời hảo với ngươi, vĩnh viễn hảo như vậy, không, ta sẽ đối với người càng ngày càng hảo, đem hết thảy mọi thứ dâng cho ngươi, Thư Bạch, ta yêu ngươi, ta nghĩ ta thật sự yêu ngươi, Thư Bạch……」

Hắn ngã xuống, ghé sát trên người Lý Thư Bạch. Có lẽ men say đã xua tan cảm giác thẹn thùng ngày thường, thiên hạ dưới thân hôm nay biểu hiện làm người kinh hỉ.

Lý Thư Bạch hai chân tê gầy gắt gao quấn quít bám lấy thắt lưng Thượng Quan Thiên Trảm, vô thanh vô tức đưa lời mời gọi, bán nâng đầu ngưởng về phía sau, một đầu bộc hắc phát trút xuống, tán loạn phi trên chẩm lụa, sắc cổ thiển mạch thượng lộ ngân hôn, uốn lượn xuống dưới, trườn qua ngực, bụng, hạ phúc, thẳng kéo dài đến bụi cỏ kia trên ngọc trụ hồng phấn sắc.

Thượng Quan Thiên Trảm mãnh liệt va chạm, tính sự trải qua vô số, nhưng bất đồng với ngày hôm nay lửa nóng triền miên, vô cùng nhuần nhuyễn vô cùng phối hợp, kể cả hai lần trước hắn cưỡng bức Lý Thư Bạch. Cực đại hung khí rất nhanh ở trong mật huyệt một chút một chút va chạm, cảm thụ tràng lửa nóng bỏng, gắt gao bao vây chính mình ấm áp, dưới thân thiên hạ nông sâu rên rỉ, cảm thấy bản thân cơ hồ bị hòa tan trong tư vị hương vị tình ái tràn ngập ngọt ngào.

「 A, Thượng Quan, không cần…… A…… Mau nữa một ít…… Không…… Không phải……」

Lý Thư Bạch nói năng lộn xộn, bản thân cũng không hay biết rốt cục hô hoán cái gì, không rõ tiếng kêu ni đại biểu hàm nghĩa cái gì, chỉ thấy cả người khô nóng bị nhu vào thân thể Thượng Quan Thiên Trảm. Ở trong hung hãn luật động, y có thể cảm nhận được, tình ý nồng đậm cháy bỏng gần như điên cuồng của hắn.

「 Thượng Quan…… Thượng Quan, nói ngươi thích ta, nói ta nghe… Van cầu ngươi, nói cho ta nghe.」

Nước mắt trong suốt ngưng đọng trên phiến mi cong dài. Men rượu làm Lý Thư Bạch lớn mật đến khó tin, dẫu sao y chỉ có thể bám đuổi theo bản năng nói ra yêu cầu bức thiết của bản thân. Thậm chí không tiếc vặn vẹo eo thân mình hiển lộ mị lực. Thường thường khát vọng phóng đãng đều bị y tận lực áp sâu nén chặt, nhất khắc tại đây thức tỉnh bùng nổ.

「 Yêu ngươi, ta yêu ngươi, Thư Bạch, ta thề, đời này chỉ yêu ngươi, mãi mãi chỉ yêu mình ngươi, mãi mãi.」

Thượng Quan Thiên Trảm nỉ non thì thào khắc sâu lời thề, dưới thân đột nhiên tăng tốc, gầm một tiếng, thân thể cường tráng căng cứng dừng lại. Chỉ duy nhất Lý Thư Bạch tay siết sang đàn, kêu thét chói tai:「 A aa…… Thượng Quan, a……」

「 linh dục hợp nhất.」 Bắn sau, Thượng Quan Thiên Trảm vô lực nằm úp sấp bên cạnh Lý Thư Bạch, thở hổn hển, nhích lại gần người còn đang đắm chìm trong mê võng – Lý Thư Bạch ghé bên tai khắc sâu lời nói:「Thư Bạch, chúng ta hôm nay chính là ngươi nông ta nông, linh dục hợp nhất, từ nay về sau, ngươi đừng lấy cớ trốn tránh ta, ngươi còn nhớ rõ ngươi vừa rồi nói với ta cái gì đi?」

Lý Thư Bạch mơ mơ hồ hồ đã không còn khả năng lý giải nổi ý tứ của Thượng Quan Thiên Trảm, vô lực phe phẩy đầu, Thượng Quan Thiên Trảm kinh hoảng thất kinh kêu:「Gì? Ngươi nói ngươi không nhớ? Sao có thể? Ngươi … chính ngươi yêu cầu ta hảo hảo yêu ngươi, cũng chính ngươi nói yêu ta. Đừng chống chế.」

Lý Thư Bạch ánh mắt mông lung không tiêu cự trừng trừng nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, vẫn bộ dạng nghe gì đều không hiểu.(Ò_Ó!!!)

Bất quá lần này Thượng Quan Thiên Trảm không biểu lộ kinh sợ, tương phản, hắn đắc ý cười, kề sát bên tai ái nhân ái muội nói:「 Ngươi không nhớ không quan hệ, dẫu sao toàn bộ ta đều nhớ kỹ, mặc ngươi nghĩ muốn chống chế đi …Đừng hòng.」

Hắn ngả người dựa bên người Lý Thư Bạch, cằm gác lên hắc phát bị cởi bỏ rối tung trên chẩm, nhẹ nhàng ủng trụ ái nhân chậm rãi nhắm mắt tiến mộng đẹp. Sau giờ ngọ dương quang ấm áp xuyên thấu khung cửa sổ tán xạ trên khuôn mặt hai người, yên tĩnh ngự trị căn phòng, thoảng thoảng thản nhiên hương bách hợp tứ tán bốn phía. Không hề nghi ngờ, đây chính là một buổi chiều lãng mạn kiều diễm.(Ó_Ò ngủ nguyên ngày?????)

Hai người ngủ thẳng sau canh ba, Lý Thư Bạch tỉnh dậy trước tiên, chớp chớp mắt nhìn bốn phía, nhất tề đều im ắng duy chỉ có đôi nến đỏ thẫm yếu ớt phát sáng. Bên cạnh đang say giấc Thượng Quan Thiên Trảm, sang đan còn dư lưu hương vị *** đêm qua.

Y ngạc nhiên xoay người nhìn chằm chằm khuôn mặt trên chẩm lụa, không biết vì cái gì, màn nháo loạn khi say thế nhưng lại hiển hiển rõ ràng, ý thức được chính mình tại đây không lâu trước, còn quấn quít Thượng Quan liên tiếp yêu cầu bức người ta nói thích mình, nói cả đời nhất thế bảo hộ mình, nhớ tới bộ dạng phóng đãng khi ấy, Lý Thư Bạch「 oanh」 một tiếng, hai má phừng phừng nóng rực như bị dấy khởi hai luồng hỏa diễm.

Không được, không thể…… Không thể cứ thế này lưu lại, tối thiểu trước phải đem hương sắc *** này tẩy đi. Đây chính là nhất tưởng đầu tiên khơi dậy trong đầu Lý Thư Bạch. Y cuống cuồng ngồi dậy, lập tức, thẳng tắp ngả ngửa ra sau rơi vào vòm ngực rộng lớn ấm ấp.

「 A 」 giật mình hoảng sợ thét lên, xoạy lại, Thượng Quan Thiên Trảm không biết tự khi nào đã tỉnh, vẻ mặt xuất tiếu ý nhìn y, nhìn bộ dạng kinh ngạc rồi luống cuống lại ngượng ngùng đỏ mặt.

Xốc nam nhân ôm vào lòng nhìn không được bật cười, dán bên tai Lý Thư Bạch cười hỏi:「 Sao vậy? Nhớ lại tình cảnh đêm qua, nhịn không được thẹn thùng?」 Hắn vươn cánh tay, để Lý Thư Bạch gối đầu lên, từ từ nói tiếp:「 Này có cái gì? Chúng ta đã là phu thê, phu thê làm loại sự tình này, thê tử ngẫu nhiên nhiệt tình chút cũng là gia tăng thêm tình ý thôi.」

Lí Thư Bạch da mặt mỏng càng thêm thiêu đỏ, lắp bắp nói:「 Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai cùng ngươi là Phu thê, ta…… Ta ngày hôm qua bất quá là quá chén……」

Không đợi y ngưng lời, Thượng Quan Thiên Trảm trưng ra vẻ mặt bi thống, thương tâm nói:「 Di? Không thừa nhận là phu thê? Ngươi muốn ta thương tâm, Thư Bạch, rõ ràng tối qua nhiệt tình như vậy, liên tiếp muốn ta yêu ngươi, còn nói ngươi cũng yêu ta, hiện tại dư tình vẫn chưa phục hồi, ngươi liền……」

Lí Thư Bạch luống cuống bưng kín miệng Thượng Quan Thiên Trảm, khó thở nói:「 Ngươi muốn đem chuyện này oang oang thông báo cho mọi ngươi hay biết? Ta…… Ta khi nào nói qua a.」

Thiên địa chứng giám, y nhớ rõ ràng chính mình chủ động liên tiếp yêu cầu Thượng Quan Thiên Trảm hảo hảo yêu thương, hảo hảo bảo hộ mình, nhưng lại không nhớ có hay không nói thương hắn a. Đằng đằng, Lý Thư Bạch, ngươi yếu nhân gia đến yêu ngươi, này so với việc ngươi nói ngươi thương hắn còn không thấy thẹn đi? Thiên a, đầu óc ngươi bị phá hư rớt sao?

Bộ dạng kinh ngạc thất thố của y chọc Thượng Quan Thiên Trảm sinh tâm yêu thương. Hắn không hề đùa giỡn giai nhân đáng thương cũ kỹ.Trầm giọng kiên quyết nói:「 Mặc kệ thế nào, Thư Bạch ngươi là người của ta, ngươi và ta từ nay về sau thiên trường địa cửu, tuykhông thể phu thê chi lễ, nhưng không cần giống như hai nê oa nhi* dễ dàng đánh vỡ bình thường, ngươi trung có ta ta trung có ngươi, không tin ngươi xem……」(*Tà nghĩ ‘nê oa nhi’~ bức bê sứ: ý Thiên Thiên là hai người không cần bộ dạng đều đẹp đẽ ưa nhìn như búp bê sứ nhưng lại mỏng manh tuột tay có thể dễ dàng đánh vỡ J)

Hắn vừa nói, vừa chỉ vào chỗ tóc hai người quấn bện lấy nhau, thập phần khẳng định nói:「 Cổ nhân nói vợ chồng son kết tóc se tơ, tóc chúng ta cũng quấn bện hòa lẫn với nhau, đã muốn nói chúng ta là vợ chồng son, ngươi thấy đúng không?」

「 Ngươi…… Ngươi ngụy biện, vợ chồng son nào có loại giải thích này ……」

Lí Thư Bạch đều kết ba, Thượng Quan Thiên Trảm cũng không muốn tái cưỡng ép y, đành nhẹ nhàng nhất lâu nói:「 Hảo, cái gọi là kết tóc, bất quá chỉ là hình thức, quan trọng nhất chính là tâm chúng ta, ta biết ngươi tính tình nghiêm cẩn, đối với loại sự tình này vốn có tâm bài xích, ta cũng không muốn cùng ngươi nhiều lời, chuyện chúng ta về sau, chỉ cần trong lòng mỗi người đều thấu hiểu là được. Ngươi chỉ cần nhớ, vô luận lúc nào, ta luôn luôn bên ngươi bảo hộ ngươi, mặc kệ ngươi biến dạng, biến lão, tật bệnh quấn thân, không xu dính túi……」

「 Ngươi không thể thay ta nói một câu cát tường sao?」 Lý Thư Bạch nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm ý tứ hàm xúc, đây là lần đầu tiên trước mặt Thượng Quan Thiên Trảm y lộ ra vẻ mặt đáng yêu vậy. Tự nhiên dẫn tới hắn đột nhiên cuồng tính, bổ nhào lên người Lý Thư Bạch không tự giác bị cấp cắn sạch sẽ.

Lúc này cũng đã gần canh năm, ngày đầu tháng giêng trước phải tiến cung chúc Tết Hoàng đế, sau đám huynh đệ trong cung, trong Kinh Thành các đường khẩu không muốn mà vẫn phải đi.

Hắn áy náy nhìn Lý Thư Bạch, nhìn y chỉ có thể nằm bẹp trên giường, bộ dạng thể lực cạn kiệt, thầm tự oán trách đã quá độc ác mà không ngừng muốn y, lần sau cần phải chú ý tiết chế.

Hắn rời giường lệnh nhóm nha hoàn bưng thủy bồn khăn vào, trước tự mình sát tịnh thân mình cho Lý Thư Bạch, sau thay y hoán đổi áo bông mềm mại sạch sẽ, hân hoan mỉm cười nói:「 Ta xem ngươi hôm nay thân mình không khỏe, không bằng nằm thêm ngày nữa đi, ngươi nếu ngại buồn, ta bảo Thanh Phong và tiểu Vệ đền bồi chuyện giải khuây với ngươi, hôm nay ta đại khái bận mãi đến chạng vạng khả mới có thể trở về.」

Lí Thư Bạch ấp úng gật đầu đáp ứng, Thượng Quan Thiên Trảm thay y phủ thêm nhất kiện điêu da áo khoác, rồi mới rửa mặt chải đầu, lệnh bọn người hầu quét tước phòng ốc, ôm Lý Thư Bạch sang một gian phòng khác hướng về phía dương quang, nội thất tinh xảo hoa lệ, bên trong đã đốt sẵn vài cái hỏa lò, ấm áp như xuân. Hơn nữa phòng rất lớn, trên tường treo nhiều tranh thư họa nổi tiếng, đồ cổ vật dụng tinh xảo cùng nhiều món đồ chơi quý giá bày trí hài hòa, đầu giường trên bàn đặt vô số quà mừng năm mới, tiểu ngoạn ý và vài ba quyển sách.

「 Ngươi tam thời trụ tại đây một ngày, tối hôm qua chúng ta chưa phóng yên hoa (=pháo hoa), đêm nay ta cùng ngươi phóng cho thỏa.」

Thượng Quan Thiên Trảm lảm nhảm một hồi với Lý Thư Bạch, rồi kêu Thanh Phong đứng ngoài vào, dẫn theo nhóm nha hoàn bưng giao tử cùng các dạng thức ăn tinh xảo lên, theo dõi Lý Thư Bạch dùng cơm xong xuôi, mới lưu luyến xuất môn tọa mã xa thẳng tiến Hoàng Cung.

Lí Thư Bạch ăn không ngồi rỗi, dùng xong bữa, cảm thấy thân thể thập phần mệt mỏi không điểm khởi sắc, liền yên lặng tựa vào thành giường, chợt thấy cổ họng sôi sục trận ngứa, ho khan vài tiếng.

Ngày trước chịu khổ, y từng bị mắc chứng suyễn, có lần nháo đến mức ho ra máu, vốn chủ nhân cuối cùng không muốn quản y, bất quá lo sợ: dù gì y cũng là thân tử bị chính Hoàng đế biếm hạ, một khi mắc bệnh chết, sau biết mình trị cũng chưa trị chắc chắn sẽ bị tội, bởi vậy tìm đại phu cho hắn nhìn qua, dùng thêm mấy thang phúc dược, thật may khi ấy là cuối mùa xuân, rất nhanh hè tới, thời tiết dần dần ấm, bệnh liền lui, đợi thu qua, y đã bị lôi đến bên người Thượng Quan Thiên Trảm.

Nay ho khan khụ khụ hai tiếng cùng khi đó không sai biệt lắm, bất quá y chưa phát hiện bệnh trạng, hơn nữa so sánh hoàn cảnh sống hiện tại cùng quá khứ, đâu chỉ có thể nói cách biệt một trời một vực, đại phu trước nói, bệnh này tái kị đông xuân chi quý tất phát bệnh, cần phải cẩn trọng chú ý bảo dưỡng thân mình lưu ý giữ ấm. Nay thân thể chính mình ngày ngày thuốc bổ nhìn chằm chằm, trong phòng ấm áp như xuân hạ, bệnh hẳn sẽ không hội tái phát đi.

Lí Thư Bạch kinh ngạc nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới lời Thượng Quan Thiên Trảm vừa nói qua, vô luận khi nào, đều ở bên, mặc kệ biến dạng, biến lão, hay là tật bệnh quấn thân không xu dính túi… Mặt y không khỏi lặng lẽ nổi lên mạt ửng hồng, thầm nghĩ không sợ, ta nay đã có Thiên Trảm, có Thiên Trảm đối với ta hảo như vậy, đừng nói là một chứng suyễn, dẫu một cước đạp trước quỷ môn quan, ta há có gì phải hoảng sợ?

Vẫn ngồi bên ngoài Thanh Phong và tiểu Vệ len lén quan sát Lý Thư Bạch trên giường chốc chốc khụ khụ lát lát cười cười, thoáng thoáng thẹn thẹn, bừng bừng khuôn mặt.(=)))Tiểu Vệ kinh ngạc nhíu mày không hiểu.

Thanh Phong liếc mắt thương cảm nhìn hắn, hừ hừ lên tiếng giảng giải:「Ngươi, tên đầu gỗ sao có thể lý giải hành vi của công tử, ta khẳng định công tử hiên đang thầm thương trộm nhớ Cung chủ, Cung chủ thành tâm thành ý hảo hảo đối đãi với công tử, dù cho ý chí sắt đá đệ nhất thiên hạ cũng sẽ bị đả thông, huống chi Lý công tử lại là người đa cảm đa tình, đâu giống nhau như thối đầu gỗ nào đó, người ta minh kì ám chỉ, đối hắn hảo không để đâu cho hết, hắn vẫn nhất nhất ngây ngốc hoàn toàn không biết gì……」

「 Ai nói ta không biết?」 Tiểu Vệ bỗng nhiên bình tĩnh thốt ra một câu, dọa Thanh Phong nhảy dựng, ngay sau đó tâm hắn nhộn nhạo một trận vui sướng, vồ lấy tay tiểu Vệ siết siết run giọng hỏi lại:「Ngươi biết? Ngươi thật sự biết? Ngươi có biết ta đối với ngươi…… Khụ khụ khụ……」

Hắn không biết nói cái gì nữa, da mặt dù dày như Thanh Phong, cũng không thể không biết xấu hổ đứng trước mặt tiểu Vệ thổ lộ rằng mình đã yêu hắn từ rất lâu, thật thật lâu rồi.

Tiểu Vệ bình tĩnh gật đầu, ánh mắt hiện lộ tiếu ý ấm áp.

Nhất sát na, Thanh Phong chỉ thấy ánh mắt tiểu Vệ cho tới giờ chưa bao giờ hảo như vậy, quá tuyệt, tựa như toàn bộ thế giới được hắn chiếu sáng, tâm thầm niệm tưởng, lại không ngờ miệng vô tình thì thào niệm ra:「 Tiểu Vệ, nhĩ hảo anh tuấn, ánh mắt ngươi thực lượng, hảo hảo chiếu rọi nhân gian a.」

「 Chiếu sáng nhân gian là thái dương.」 Tiểu Vệ khôi phục vẻ bình thường, hơn nữa thành công xuất hạ nhất cú, đánh hỏng bầu không khí lãng mạn, khiến tiểu Phong hận nghiến răng.

Đang thống khoái chửi thầm, bất chợt lại nghe Lý Thư Bạch ho khan khụ khụ, không khỏi lo lắng ngẩng đầu vấn thăm:「 Công tử người sao vậy? Có cần ta kêu đại phu đến thăm bệnh cho người, nếu không nhất thời có điểm sơ suất, chúng ta trước mặt Cung chủ không có biện pháp báo cáo lại kết quả nhiệm vụ a.」

Tiểu Vệ ngưng mắt nhìn nhìn Lý Thư Bạch, thản nhiên nói:「 Hẳn là không có việc gì đi, Công tử không phải người giấy, ho khan vài tiếng đã nhiễm bệnh, chúng ta thường thường cổ họng ngứa tổng chỉ ho khan thôi……」

Không đợi hắn nói xong, đã bị Thanh Phong trắng mắt liếc xéo.

「 Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi đại man ngưu, thân mình kiện cường ngay cả thần tiên đều ghen tị, từ nhỏ đến lớn bệnh không phạm người a?」 Thanh Phong đánh mắt liếc xéo nhìn tiểu Vệ, đứng lên dứt khoát nói:「Không được, ta đi tìm đại phu, ngươi người này rất sơ ý, đến khi công tử thực bị bệnh, còn sợ Cung chủ trút giận vào ngươi?」

Hắn nói đến nói đi, nguyên bản vẫn là lo lắng cho tiểu Vệ, điều này làm cho hộ vệ luôn luôn lạnh lùng không khỏi nhợt nhạt loan loan khóe miệng.

Thoáng chốc đại phu được mời đến, chẩn mạch cho Lý Thư Bạch, vuốt vuốt chòm râu nhắm mắt trầm tư suy ngẫm lúc lâu sau từ tốn nói:「 Bệnh này tất không phải lần đầu, nói nguy kịch, kỳ thực không quá quan trọng, nhưng nếu nói không nghiêm trọng, cũng không thể kinh thường.」

Đại phu nói xong, vừa vặn thấy vẻ mặt trợn tròn mắt của Thanh Phong, không khỏi nở nụ cười, ân cần giải thích:「 Lão phu chỉ lo cân nhắc bệnh tình, nói chuyện tự nhiên mâu thuẫn. Đến, tiểu ca nhi theo ta ra lĩnh đơn thuốc, chính là cần lưu ý, bệnh này tuyệt đối phải tĩnh tâm dưỡng thần, không được để bệnh nhân thụ hàn, tâm tư lúc nào cũng phải bảo trì sáng sủa tích cực, nếu thấy ho ra máu, khi đó là trọng, chi bằng thận trọng đối đãi, trăm ngàn lần không được cầm cự kéo dài, thời gian càng dài bệnh càng nguy kịch, ngay cả Đại La thần tiên cũng cứu không đặng, giờ còn chưa lập xuân, ngày dài đêm ngắn, tiểu ca nhi hằng ngày hảo hảo cẩn thân tra xét, hiện tại thôi, lại còn chưa kịp.」

Đại phu vừa nói vừa hạ bút kê đơn.

Thanh Phong nhất nhất ghi nhớ, tiễn đại phu trở về nhất nhất thuật lại cho Lý Thư Bạch, nói thêm:「 Công tử, người cũng biết chuyện ni lợi hại ra sao đi? Thế nên có việc ni người trăm ngàn lần nhất định phải lên tiếng a, ngươi nếu có cái gì tốt xấu, ta và tiểu Vệ cũng thảm a, nói không chính xác mạng nhỏ hai chúng ta đều không được đảm bảo đâu.」

Lý Thư Bạch cười cười ứng đáp:「 Yên tâm đi, ta đã nhớ kỹ, không dám lĩnh tình này của ngươi, ngươi a, dẫu sao cũng không phải vì ta nha, chẳng qua ngươi lo sợ người trong lòng bị trừng phạt mà thôi, những lời ngươi vừa mới nói cùng tiểu Vệ, ta đều nghe rõ.」

Nhất ngữ chưa hoàn, Thanh Phong đã muốn dậm chân hờn dỗi:「 Ai nha công tử, ngươi thế nào lại đi nghe lén chuyện người ta a, này không phải hảo hành vi a, ngươi…… Ngươi còn nghe được cái gì?」

Lí Thư Bạch tâm tình tốt, gật đầu cười nói:「 Không phải cái gì cũng đều nghe thấy hết sao? Nào chuyện ngươi đem công lao thái dương cấp cấp ấn lên đầu Tiểu Vệ… Tốt lắm tốt lắm, ngươi không cần nóng nảy, ngươi lớn tiếng vậy, ta nghĩ không muốn nghe cũng không được a, dù ngẩn người, nhưng vẫn có lỗ tai a.」

Lý Thư Bạch đùa vui đủ tiểu người hầu, liền lôi kéo hắn ngồi xuống bên mình, nghiêm mặt nói:「 Tốt lắm, giờ nói chính sự, Thanh Phong, ta muốn kính nhờ ngươi một việc, đó là ngươi trăm ngàn lần đừng đem bệnh của ta cấp báo Thượng Quan, ngươi có thể đáp ứng ta không?」

「 Khó mà làm được.」 Thanh Phong lập tức nhảy dựng lên:「 Chuyện này ta nào dám man báo, vạn nhất tương lai bại lộ, Cung chủ làm thịt ta. Nói tới cùng chuyện này chẳng phải đại sự gì, có cái chi không dám để Cung chủ biết?」

Lí Thư Bạch thở dài, túc khởi mày nói:「 Kỳ thật cho hắn biết cũng không sao,nhưng ngươi còn không biết tính tình người này? Trưa hôm qua ta chỉ uống một ly liệt rượu, bị hắn buộc ăn bao nhiêu thứ này nọ, nay nếu biết ta sinh bệnh, há chẳng phải sợ hắn không đem ta uy thành trư, chỉ sợ mấy vị đại phu không thể tái rảnh rỗi, thậm chí hoặc giả, mỗi ngày làm cho đại phu đến chằm chằm nhìn ta đều có thể a. Nên chuyện này nhất quyết không thể cho hắn biết, dù sao thân thể ta chính ta tối hiểu rõ, khi nào không thoải mái, ta liền chạy nhanh tìm ngươi, để ngươi tìm đại phu không được sao?」

Thanh Phong tinh tế nhất tưởng, cảm thấy lời Lý Thư Bạch cũng không sai, vì thế liền gật đầu ưng thuận, rồi thở dài than thở:「 Công tử, ta đây chính là mạo hiểm sinh mệnh thay ngươi hành sự a, tương lai một khi có điểm sơ xuất, ngươi nên hảo hảo bảo trụ ta, bằng không ta chết không nhắm mắt a.」

「 Tốt lắm, tốt lắm, toàn nói đâu đâu, cái gì chết không nhắm mắt, điềm xấu ngươi cũng dám nói ra.」

Lí Thư Bạch cười, thấy người vẫn vô lực không hảo, y biết có thể hôm qua rượu say trở về bị điểm phong hàn, dù sao vẫn phải uống dược, y cũng chẳng buồn bận tâm, ngả mình nằm xuống, nơi này Thanh Phong an bài người đi tiên dược.