Sóng trăng nhu hòa như nước, Thượng Quan Thiên Trảm đã muốn cùng Phương Hương và Nhu Thủy lăn tiến nhập ổ chăn, lưu lại bên ngoài đá tảng hộ vệ không hiểu chuyện phong tình, loại thời điểm này, hắn không cần Thanh Phong hầu hạ. Bởi vậy Thanh Phong mới dám lớn mật lần mò xuống phòng hạ nhân Lý Thư Bạch trụ.

「 Như thế nào không đốt đèn? Ngươi đã ngủ chưa?」

Thanh Phong bước vào trong phòng, hắn nghe thấy thanh âm khàn khàn ban sáng:「 Nha, đèn không còn bao nhiêu dầu thắp.」 Theo tiếng nói, ngọn đèn được điểm, nương theo ánh đèn leo lắt mỏng manh, có thể thấy Lý Thư Bạch một thân bố y dựa cạnh bàn, dáng vẻ thập phần co quắp.

「 Thiết, không còn du thì đi lấy thêm a, cái này có gì hảo luyến tiếc.」 Thanh Phong lắc đầu, tùy tiện ngồi xuống, nhìn Lý Thư Bạch chần chờ nâng mắt nghi vấn:「 Có … có thể chứ? Dầu thắp của hạ nô, không phải không thể tùy tiện dùng sao?」

Thanh Phong nghe xong những muốn hộc máu chết a, đây là cái dạng quy củ gì, dầu thắp cho hạ nô cũng không thể tùy tiện dùng. Hắn khoát tay:「 Nơi này không phải hộ gia thường dân, ngươi cứ yên tâm lớn mật đốt đèn đi, dầu thắp nếu không được thêm, ta đây có thể làm chủ thay ngươi.」

Lý Thư Bạch hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: 「 cám ơn.」

「 Chuyện sáng nay, thật sự phải cảm ơn ngươi.」 Thanh Phong lần nữa mở miệng:「 Cái kia, ta xử sự vậy là ta không phải, nhưng không có biện pháp a, ngươi không biết gia hận ngươi bao nhiêu đâu, nếu như bị hắn bắt gặp ta và ngươi dây dưa một chỗ, hai chân đáng thương ta đây đại khái không bảo đảm a [~lại xuống tấn ]. Ngươi xem ngươi cũng thật là, không biết biến báo, trước gia một lòng một dạ vì muốn giúp ngươi, ngươi thấy phương pháp không đúng, chỉ cần đôi ba lời giáo huấn là được, đâu cần nhẫn tâm đuổi hắn một đứa nhỏ không thân không thích đi? Ngươi như vậy chẳng khác nào đẩy hắn quay về địa ngục, so với giết hắn còn khó chịu hơn bao nhiêu ngươi biết hay không? Khó trách đến giờ hắn vẫn hận ngươi khắc cốt minh tâm.」

Thanh Phong tái khởi bệnh cũ, nhịn không được phun lời giáo huấn, nói xong, những tưởng khơi sâu vết thương cũ của Lý Thư Bạch, miệng nói hơi ngượng.ngùng.

「 Kỳ thật…… Ta khi ấy chỉ là…… chi là muốn hù dọa hắn, vốn nghĩ quá hai ngày sai ngươi đem hắn trở về, để hắn nhớ kỹ khắc sâu giáo huấn. Ai ngờ nha dịch sai đi ham mê cờ bạc, thấy ven đường có quán đổ đĩa nhảy vào làm vài ván, xem đã thì mất dấu hắn, tái sau đó, ta tìm cũng không tìm thấy hắn.」

Lý Thư Bạch cúi đầu, nhỏ giọng giải thích:「 Nhiều năm đã qua, đây là chuyện duy nhất ta làm sai, – khiến ta nuối tiếc vướng hận nhất, chính là đuổi Thiên Trảm đi. Cũng may hiện tại nhìn hắn phú quý, ta cũng yên tâm, hắn như vậy tốt lắm, so với theo ta cường, theo ta, chẳng phải nhất định mắc tao tội gì.」

Thanh Phong ngây ngẩn, nhíu nhíu đầu mày, hắn thầm đoán định có phải hay không Lý Thư Bạch cố tình nói thế cốt cấp mình nghe, muốn nhử mình thay y đi thưa lại Cung chủ, nào ai ngờ, lại nghe y nhỏ giọng thầm thì:「 Này là chuyện ta canh cánh trong lòng mười năm qua, chút yếu lòng không phòng bị buộc miệng nói ra, tiểu ca nhi người ngàn vạn lần đừng nói cho Thiên Trảm, hắn nghe xong cũng không tin, ta đời này chưa từng làm qua chuyện gì đuối lý, ta tình nguyện để Thiên Trảm hận ta chính trực cổ hủ, không muốn nhượng hắn hiểu lầm ta tiểu nhân gian hoạt.」

Y ngưng lời, ngẩng đầu cười tươi hướng Thanh Phong:「 Tiểu ca nhi uống nước không? Ta đi đun nước.」

「 Không cần, ta chỉ ngồi chơi thôi, ngươi cũng ngồi đi.」

Thanh Phong nhanh mồm ngăn cản, tỉ mỉ quan sát Lý Thư Bạch dưới ngọn đèn, dường như đã thoát khỏi bóng ma quá khứ, chợt nhớ lời Thượng Quan Thiên Trảm đã từng nói, nhịn không được thở dài, than:「 Xem ra, người cũng là một nam nhân tuấn tú, như thế nào lại biến thành lão đầu nhi? Gia nói ngươi năm nay mới ba mươi, nhìn ngươi, so với người bốn mươi còn muốn già hơn vài phần……」 Nhất ngữ chưa hoàn, mới phát hiện mình lỡ lời.

Hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi chính mình, nghĩ đây là làm sao a, sao có thể tại đây trước người nam nhân xa lạ này, không bố trí phòng vệ như thường, cứ thao thao bất tuyệt rất cao hứng.

Hắn mặt đỏ, vội vàng tìm cớ liền cáo từ, trở lại phòng, nhịn không được suy nghĩ về Lý Thư Bạch, thầm nghĩ thật là kỳ quái, vì cái gì khi cùng y nói chuyện, dường như có thể buông lỏng toàn bộ tâm tư, chẳng lẽ đơn giản vì gia từng nói y là người tốt sao?

Ngày thứ hai, Thượng Quan Thiên Trảm phân phó xuống dưới công việc của Lý Thư Bạch, là phụ trách quét tước vệ sinh toàn bộ Vãn Phong đình.

Này tự nhiên là một công việc khổng lồ a, trước phải phân công vài ba người hầu, nay hết thảy rơi xuống đầu mình Lý Thư Bạch.

Bất quá y nửa câu oán hận cũng không, cứ thế thành thật cầm chổi quét khăn lau bắt đầu công việc lau dọn, làm từ khi mặt trời còn chưa ló rạng đến khi khuất núi, mọi địa phương cuối cùng đều xong. Kế tiếp chỉ cần đi dẹp qua thư phòng của Thượng Quan Thiên Trảm, liền có thể trở về kiếm bát cơm ăn no, sau có thể nghỉ ngơi hoàn toàn.

Được bọn hạ nhân cho biết, Thượng Quan Thiên Trảm đã mang hai hoa khôi đến tiền thính dùng bữa, tiếp sẽ thẳng đến phòng ngủ, không lui qua thư phòng, bởi vậy đây là thời điểm tối thích hợp để quét dọn thư phòng. Nên Lý Thư Bạch thực yên tâm cầm mấy khối khăn sạch, xách theo dũng thủy đi vào.

Thư phòng rất lớn, ba mặt là giá sách, có rất nhiều bộ sách quý. Chính giữa án thư bằng gỗ lim, phía sau một phen gỗ liêm cùng mấy bộ ghế dựa tiếp khách, bài trí rất đơn giản, nhưng làm cho Lý Thư Bạch xúc động khó kiềm chế.

Y buông dũng thủy cùng tấm khăn, chậm rãi tiến gần loạt giá sách trước mặt, bàn tay run run lướt qua một loạt quyển bản hoặc hậu hoặc bạc thư thượng chậm rãi mơn trớn, tựa như đang vuốt ve âu yếm tình nhân mặt mày vui sướng rạng rỡ, mang theo thập phần ôn nhu cẩn thận.

Vuốt ve hồi lâu, y mới sực tỉnh nhớ tới mục đích chính, vội vàng nhấc khăn cẩn thận lau lau án thư một lượt, vì bài trí đơn giản, nên y rất nhanh tiến gần chỗ giá sách, đem giá sách cũng thư quyển bụi bặm cẩn cẩn dực dực phủi sạch. Cuối cùng, hoàn thành xong mọi chuyện, y đưa khăn mặt dũng thủy phóng tới cạnh bàn, ngược trở lại giá sách, rút ra quyển [ lan đình tập tự ], nhẹ nhàng phiên mở ra.

Lí Thư Bạch đam mê thư pháp, trước luôn luôn tìm kiếm [ lan đình tập tự ] bản gốc, chỉ tiếc, hắn làm quan thanh liêm túi tiền không rủng rỉnh, bản gốc tốt căn bản không mua nổi, lúc này trên giá sách nhìn thấy, tâm tâm niệm niệm nghĩ, Thượng Quan Thiên Trảm đêm nay hẳn không về, tâm thán may mắn, thầm niệm ta chỉ liếc qua, liếc một cái liền về ngay.

Nhưng chỉ tiếc liếc qua một lần, rốt cục không thu được, y là tên mọt sách, nếu không khi xưa nào khả năng tuổi mới nhược quán đã đoạt Trạng Nguyên, năm năm nay y làm nô hạ, đừng nói đọc sách, muốn chạm cũng chẳng tới, hạ nô nào có tư cách quét tước thư phòng, nay dịp may hiếm có khả có thể buông cuốn [ lan đình tập tự ], một bên xem một bên hí hoáy dùng ngón tay vô ý thức khoa chân múa tay họa theo.

Nhưng ban ngày quá mệt mỏi, khi thấy [ lan đình tập tự ] lại rất hưng phấn, bất trí bất giác coi thư từ nửa đêm đến rạng sáng, Lý Thư Bạch mí mắt trĩu nặng chậm rãi khép lại, đầu đã muốn sẽ không tự hỏi, tay nắm chặt [lan đình tập tự ] người đã say giấc nồng ở góc thư phòng.

Đến khi Thượng Quan Thiên Trảm bước vào, phản ứng đầu tiên chính là:「Có người.」

Bất quá cẩn thận lắng nghe, lại không giống, dám ẩn vào Phong Vãn đình, mặc kệ là đạo tặc hay thích khách hoặc giả gian tế cũng hảo, thân thủ hẳn không vụng về, nếu bị kẻ như vậy ẩn thân đột nhập, hắn Thiên Trảm Ma cung Cung chủ hỏi còn có mặt mũi tiếp tục đi lại trên giang hồ?

Nương theo ánh trăng leo lắt, có bóng người cuộn mình trong góc, bước nhanh đi qua, không nghĩ khi đến gần chiếc bàn bất ngờ không phòng bị trúng mai phục, bị bán nhất giao, may mắn hắn thân thủ cao thâm, hoàn hảo tránh suất thành cái dạng ngã sấp. Chỉ nghe một trận 「 đông」,nhanh như chớp, âm thanh vang dội tứ phía, người ngủ trong góc kia giật mình chậm rãi ngẩng đầu, mờ mịt ngơ ngác nhìn xung quanh.

「 Là ngươi?」 Thượng Quan Thiên Trảm nhẹ thở ra, thuần thục đi điểm nến, kết quả phát hiện cây nến đỏ thật lớn hiện chỉ còn bãi sáp du lưu trên đài cắm nến.

「 A……」 giật mình hét thảm một tiếng, Lý Thư Bạch bối rối bò dậy, cùng lúc, Thượng Quan Thiên Trảm lấy đá lửa, châm đôi sáp du kia.

「 Đối…… Thực xin lỗi, ta…… Ta đến quét tước thư phòng, không nghĩ qua liền……」 Lý Thư Bạch khẩn trương lắp bắp, dẫu trước mặt vẫn là Thiên Trảm, nhưng đã không còn là đứa nhỏ mình từng thu dưỡng rồi đuổi đi năm nào, hắn này như ma quỷ, cố ý tìm mình báo thù, y sợ tới mức không dám nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Thiên Trảm, đôi bàn tay nắm chặt bản[ lan đình tập tự ], các khớp xương nổi gồ trắng bệch.

「 Quét tước?」 Ánh mắt Thượng Quan Thiên Trảm dừng trên cuốn sách, hơi hơi đề cao âm điệu:「 Quét tước có cần đem mỗi quyển sách bắt xuống chà lau?」

Một loại cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ dùng hưng phấn mênh mông cũng khó hình dung tâm tình hiện giờ. Đối chính mình mà nói, từng xa không thể thành, từng sùng bái ngưỡng mộ, nay trước mình lại hèn mọn cúi đầu thuần phục, thân thể kinh sợ run bần bật, từng cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử của chính mình, nay lại bị chính mình nắm giữ sinh mạng, loại cảm giác này, khiến người ta khí huyết sôi trào, thật sự quá mỹ diệu mà bất khả tư nghị.

Thượng Quan Thiên Trảm chậm rãi tiến lại gần Lý Thư Bạch, nhìn y thất kinh muốn thối lui, nhưng sau lưng y là vách tường, căn bản không còn đường lui, hắn giống như thợ săn tàn nhẫn, hưởng thụ khoái hoạt từng bước từng bước bức tiến con mồi đến tử huyệt, thẳng đến cuối đứng trước mặt Lý Thư Bạch.

Trên cao nhìn xuống Lý Thư Bạch, từ ngày tái ngộ, hắn chưa từng cẩn thận quan sát y. Có lẽ do tâm lý cùng thân thể bị hành hạ thương nặng sở trí, thân mình hơi hơi câu lũ, không hề giống như xưa cao ngất ngay thẳng, hiện tại chính mình, so với y cao hơn một cái đầu, tầm mắt chỉ có thể dừng trên chỏm đầu y.

Không hài lòng với góc độ, Thượng Quan Thiên Trảm mê muội vươn tay, nhẹ nhàng nâng khởi cằm Lý Thư Bạch, muốn nhìn rõ ràng dung mạo đối phương, lại hồn nhiên không phát giác tư thế này có bao nhiêu ái muội.

Gầy, cũng già đi. Khuôn mặt trước mắt, đã khắc ghi năm tháng tang thương bi oán, đôi mắt từng như thủy đàm trong suốt, nay hơi hơi vẩn đục, kia ánh mắt hoảng sợ so với nhất chích chim sợ cành cong càng thêm chọc người thương tiếc. Thượng nơi khóe mắt đôi ba tia nếp nhăn thực rõ, khiến y thoạt nhìn càng thêm thương lão, nếu không phải chính mình thật hiểu sâu sắc nam nhân đi, hắn tuyệt đối không thể tin được, đối phương mới ba mươi tuổi.

「 Mười năm, thời gian qua rất nhanh, có phải hay không?」 Thượng Quan Thiên Trảm tựa như nhàn ngôn toái ngữ nhất ngữ nói ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò không hề trắng nõn hoạt nộn của Lý Thư Bạch:「 Của ngươi nào là chính trực a, thanh chính liêm minh a, chỉ đổi lấy cái kết cục này, sớm biết hôm nay, há chi cần phải cương cường? Xưa người tuyệt không ngờ, thân phận hai ta có ngày hoán đổi đi?」

Lí Thư Bạch bỗng nhiên ngẩng phắt đầu dậy, giờ khắc này, ánh mắt vẩn đục hoảng sợ tiêu thất toàn bộ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiên Trảm, ngữ khí ngạo nghễ khuynh thiên khác hẳn với giọng điệu hèn mọn yếu đuối lúc trước, dõng dạc nói:「 Ta không hối hận, dù thành như vậy, chưa bao giờ hối hận, bởi ta có thể ngẩng cao đầu ngưởng vấn thiên, khẳng khái nói, ta đối với người với mình, không thẹn với lương tâm. Cho dù thời gian tái quay ngược lần nữa, ta cũng sẽ không cúi đầu khom lưng làm loại tiểu nhân láu cá.」

Thượng Quan Thiên Trảm cứng người, hắn thật sự không rõ, đã hạ xuống bộ hèn mọn, Lý Thư Bạch, y dựa vào cái gì còn có thể đúng lý hợp tình, hiên ngang lẫm liệt đem thi phi trắng đen phân rõ, rõ ràng trước nhìn y, này thì ngạo khí ngông nghênh đều không phải nửa điểm không có sao?

Tay hắn đột nhiên căng thẳng, nắm cằm đối phương, âm xót xa xót xa nói:「Ngươi đang giáo huấn ta? Đừng quên thân phận mình.」

Lí Thư Bạch rung rung đôi điểm, rốt cục khởi hồi tưởng thân phận hiện tại của hai người.

Y nan kham đừng xem qua quang, đang lúc Thượng Quan Thiên Trảm nghĩ y muốn thỏa hiệp, lại nghe y nhẹ giọng nói:「 Thiên Trảm, trước ta đuổi ngươi đi, là…… Là ta không đúng, mặc kệ như thế nào, ngươi nay có địa vị như vậy, ta…… Ta thật cao hứng, nhưng, ta hy vọng ngươi Thiên Trảm chớ hành sự gian trá phạm pháp, nếu không, dù ngươi ngày này nhất thời đắc ý, tương lai khó có thể nói trước, người lương thiện khi thiên không khi, kẻ ác nhân sợ trời không sợ. Kiếp này thói đời đen bạc, tiếp theo thế lý tất……」

「 Ngươi con mẹ nó nghĩ mình là ai? thân phân gì? Dám nói với ta như vậy?」 Thượng Quan Thiên Trảm phát hỏa, hắn siết cổ y trang trắng bột của Lý Thư Bạch, túm y lôi sát đến trước mặt mình, hét lớn:「 Ngươi cho ngươi vẫn là Tri phủ đại nhân cao cao tại thượng, ta vẫn là người hầu của ngươi sao? Dám dùng loại ngữ khí này giáo huấn ta, ngươi biết hay không hiện giết ngươi, so với bóp chết con kiến chẳng mấy khó khăn đi, ngươi thực muốn chết phải không? 」

Hắn dùng thêm sức, Lý Thư Bạch hô hấp lập tức dồn dập đứng lên, sắc mặt chậm chậm biến màu gan trư.

Vốn tưởng nương theo ánh mắt đối phương có thể thấy vẻ e ngại bối rối quen thuộc, nhưng xuất hồ ý liêu, Lý Thư Bach lúc này, ngược lại trầm tĩnh bình lặng, thậm chí chậm rãi nhắm mắt, khuôn mặt thương lão chớp mắt giãn mở ra, phảng phất, y đã sớm chờ đợi khoảng khắc này, chờ đợi nhất thế giải thoát.

Thượng Quan Thiên Trảm đột ngột buông lỏng tay, mặc kệ Lý Thư Bạch khuỵu ngã, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, hô hấp là bản năng, nếu không phải bị ngoại lực bắt buộc hít thở không thông mà tử, cho dù tồn kiên định tử chí, cũng không khả năng đương sống sờ sờ lại đem chính mình nghẹn tử.

Lí thư Bạch vỗ vỗ ngực, hung hăng ho khan vài tiếng, giương mắt ngước nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, dùng một loại thần sắc thương cảm giọng nói khàn khàn chưa thông nói:「Thiên Trảm, ta thật hy vọng ngươi là người tốt. Nếu không phải, cũng nên dừng cương trước vực thẳm, ta không nghĩ…… Không nghĩ thấy người hứng chịu báo ứng.」

「 Nhưng hiện tại, người chịu báo ứng, không phải ta.」 Thượng Quan Thiên Trảm nghiến răng nói, ngẫm thấy tình huống lúc này thực châm chọc, một tên hạ nhân, dám bất kính buông lời vớ vẩn trước mặt chủ nhân.

Hắn lôi Lý Thư Bạch dậy, nhìn đôi mắt đối phương khắc trước chất chứa hy vọng với chính mình khắc sau đã tích tụ thần sắc kinh hoàng sợ hãi cực điểm, không biết vì cái gì, hắn chẳng cảm thấy nửa điểm khoái ý, đầu ong ong toàn lời của y.

Như thế nào…… Như thế nào có thể tiếp tục để y kiêu căng đến tận giờ, y không phải y khi xưa, ta cũng chẳng là ta lúc trước, như thế nào vẫn để y dụng loại ngữ khí trưởng giả giáo huấn ta, chó má, tất cả đều chó má.

Thượng Quan Thiên Trảm hung tợn nhìn chằm chằm Lý Thư Bạch, rất nhanh chuyển chủ ý, hắn nghĩ đến cái biện pháp, đem phân lượng ngạo khí sót lại hoàn toàn phá hủy, muốn y hoàn toàn trụy độ chìm sâu trong vạn kiếp bất phục, khiến y về sau thấy mình, phải xấu hổ cúi đầu khuất phục, khiến y không bao giờ còn có thể…… Không bao giờ có thể duy trì một phân thanh cao trong sạch.

Suy nghĩ thấu suốt, cảm giác thân thể từng trận khô nóng, trong đầu khởi dậy kí ức, mình luôn luôn ngẩn người ngắm nhìn con người như tinh nguyệt chói lòa đẹp thuần khiết mà xa vời vợi, nhưng hiện tại, y đang trong tay mình, là nô bộc của mình, muốn làm gì liền làm đó, không cần tái cố kỵ, không thể giết chết y, để y chết thì quá tiện nghi, dẫu không đại biểu cho điều gì, nhưng y không thể bị hủy hoại.

「 Ngươi nghĩ ngươi rất thanh khiết? Ngươi nghĩ vận mệnh ngươi còn do ngươi làm chủ?」

Đem Lý Thư Bạch áp lên vách tường, Thượng Quan Thiên Trảm không phải không có ý châm chọc phun ra lời tàn khốc:「 Ta cho ngươi hay, ngươi nay cái gì cũng không phải, ngươi là hạ nhân của ta, vận mệnh của ngươi, sinh tử, hay cao thượng đều là dơ bẩn, tất cả đều bị ta nắm giữ định đoạt. Nếu ngươi nhận thức không rõ tình thế, xem ra gia ta chỉ có thể giáo huấn ngươi, cho ngươi thấu tường, ngươi hiện tại rốt cuộc có thân phận gì.」

Theo lời hắn nói âm hạ xuống, lãnh liệt bạch thanh vang lên, bố y của Lý Thư Bạch, bị xé mở từ chính giữa, lộ ra khuôn ngực gầy yếu, gương mặt tuy nhuốm lâu lịch phong sương, nhưng khuôn ngực vẫn thuộc loại nhan sắc văn nhân tái nhợt.

Lí Thư Bạch hoảng sợ, không biết Thượng Quan Thiên Trảm muốn làm gì, từ ngực bỗng nhiên truyền đến đau đớn, y hoảng hốt cúi đầu, đã thấy Thượng Quan Thiên Trảm cắn một bên đầu nhũ của y, hung hăng dùng răng nanh day day.

Đau nhức bao phủ lý trí Lý Thư Bạch, y liều mạng chống đẩy, ẩn ẩn dự đoán đáng sợ, nhưng y nhất quyết không chịu tin, đưa tay đánh hạ Thượng Quan Thiên Trảm, gào kêu thảm thiết:「 Thiên Trảm, Thiên Trảm, ngươi không thể như vậy, buông, ngươi buông……」

Nhất ngữ chưa xong, dây lưng bên buông lỏng, hai chân thấy lành lạnh, quần y đã thấy ở dưới chân.

Thượng Quan Thiên Trảm không chút thương tiếc nhấc một chân y nâng lên, hắn hàng năm trò chơi bụi hoa, tiểu quan kia khá nổi danh, tự nhiên không thể thiếu hắn vịn cành bẻ, thế nên tại đây bộ dạng thành thục cực kỳ quen thuộc. Ngay vừa mới, hắn chợt nhớ tới ôn ngôn nhuyễn thanh của tiểu quan, trên người bọn họ sớm không còn khí khái nam nhân, vốn thân nam nhân đó chính là bi ai cùng châm chọc lớn nhất, nếu giữ lấy Lý Thư Bạch, có phải hay không như thế hủy hoại khí khái của y, tôn nghiêm của y?

Ngay từ đầu, chỉ đơn thuần tưởng muốn hủy đi Lý Thư Bạch, hảo hảo giáo huấn y, thậm chí Thượng Quan Thiên Trảm vẫn không định hình rõ ràng là muốn làm gì, dẫu sao trước đó đã cùng hai danh kỹ kia mây mưa thất thường qua.

Hắn những tưởng chỉ cần Lý Thư Bạch bị mình dọa sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, có thể khiến y về sau vừa nhìn thấy mình, liền sợ như chuột gặp mèo, thế là đạt mục tiêu. Nhưng, hắn không lường được, khi đang chế ngự Lý Thư Bạch, dường như không giống bình thường, thân thể với đối phương, nổ mạnh dậy lên cỗ khoái cảm mạnh mẽ, nhanh chóng chiếm lấn hắn.

Trong ấn tượng hình ảnh vị công tử thanh cao cùng đồ mạt lộ nghèo túng trước mắt trọng trọng thay phiên nhau nổi lên, đánh sâu vào tâm trí khuấy dậy cỗ cường liệt sục sôi. Cơ hồ không cho Lý Thư Bạch thời gian chuẩn bị, thậm chí chút bôi trơn cũng không, lần mò xuống hai phiếm mông nộn hoạt gian nan dùng hai ngón tay thô bạo khuếch trương qua loa thịt huyệt chặt sít, rồi lập tức đưa cự vật hiệp lôi đình chi thế nhanh chóng xông vào.

「 A……」 Lý Thư Bạch thê lương chi cực kêu thảm thiết, nháy mắt, y thật sự nghĩ mình như bị Thượng Quan Thiên Trảm cấp xé hai mảnh, nhưng mọi chuyện không đình chỉ, cự vật ở trong tiểu huyệt không ngừng khuếch trương trừu sáp, liên tục xỏ xuyên, y mới biết, nguyên lai mình chưa chết, vẫn còn có cảm giác, nhưng, y tình nguyện chết đi, tốt hơn chịu đựng loại lăng nhục cực kỳ tàn ác này chà đạp.

Máu tươi trào ra, làm trơn dũng đạo, Thượng Quan Thiên Trảm nhận thấy nam nhân hai mắt cơ hồ đã mất tiêu cự, bỗng trội dậy cỗ đau xót thê lương, dưới thân động tác không khỏi mềm nhẹ đứng lên.

Không lâu sâu khi hắn thả lỏng, Lý Thư Bạch mãnh liệt giãy dụa vùng dậy, gào thét liên tục:「 Súc sinh, ngươi súc sinh, ngươi sao có thể hành xử như động súc sinh vậy, ta…… Ta so với ngươi lớn hơn mười tuổi a, ta còn là nam nhân a…… Súc sinh, ngươi súc sinh……」

Hai hàng lệ thanh thanh dọc theo gò má xuôi xuống, thân mình vặn vẹo chọc ghẹo dục hỏa trong Thượng Quan Thiên Trảm càng thêm mãnh liệt, thương tiếc khi nãy nhất thời bay lên chín tầng mây, hắn chỉ biết hiện giờ mình cần được phóng thích, cần cực hạn phóng thích.

Hắn hung hăng trừu tráp, hai tay cố trụ thân mình gầy yếu kia, hung tợn theo dõi y nương theo luật động của mình mà đong đưa chìm nổi thân thể, nhe răng cười nói:「 Ta không bằng súc sinh cầm thú, ngày đó đem ta tống ra khỏi cửa, không phải đã hạ những lời đó sao? Không phải đã đoán được tương lai của ta sao? Ta đã như ngươi mong muốn, biến thành cầm thú không bằng tiểu nhân gian xảo, ngươi hẳn phải kiêu ngạo mới đúng chứ, nhìn xem, ngươi lúc trước cỡ nào kiến giải a, nhất ngữ trở thành sự thật, có phải hay không? A? Có phải hay không?」

Mỗi lần hắn hỏi, lại hung hăng va chạm một lần,「 ba ba 」 âm thanh *** mĩ quanh quẩn vang vọng khắp phòng. Lí Thư Bạch nương theo ánh trăng mong manh mông lung nhìn gương mặt dữ tợn kia, trong đầu một trận mê muội, nước mắt mơ hồ cứ lăn dài không dứt, y chết lặng cắn chặt môi, không chịu buông lỏng bản thân yếu thế tái kêu ra tiếng kêu thảm thiết hay van xin, đây là kiên trì cuối cùng y dành cho tôn nghiêm của chính mình.

Một tia máu tươi theo khóe miệng thảng hạ, cuối cùng, y trong vòng tay Thượng Quan Thiên Trảm, hoàn toàn chết ngất.

Thượng Quan Thiên Trảm lại cố ý không chịu đình chỉ, rõ ràng trước đó trên người hai nữ nhân kia đã phát tiết quá vài lần, nhưng lúc này, đối mặt với con người đáng thương chết ngất trong tay, thú tính của hắn càng thêm bạo phát, khoái cảm càng thêm nhiệt liệt, thẳng đến khi cỗ nhiệt dịch bắn thẳng vào trong thân thể Lý Thư Bạch, mới thỏa mãn thu thủ.