Thiên.

Đúng tháng tư, Kinh thành hoa rơi như tuyết, tơ liễu bay tán loạn, tựa như ca múa mừng cảnh thái bình thịnh vượng.

Lý Thư Bạch thân mình dưỡng hảo, hai tháng, bị cấm chừng quản thúc gay gắt, may nhờ Tần Quan khai ân, chủ động xin thay y đi giết giặc, hướng Thượng Quan Thiên Trảm cầu tình dẫn y ra ngoài dạo chơi giải tỏa tâm tình, mới khiến cho ái nhân thích khẩn trương Thượng Quan Cung chủ tuân mệnh đại phu làm việc.

Vì muốn hảo hảo thưởng thức cảnh sắc Kinh Thành, đồng thời rèn luyện thân thể, nên hai người không ngồi mã xa, dẫn theo Thanh Phong tiểu Vệ lững thững dạo chơi, đích tới là ngoại ô Kinh Thành chốn đào nguyên.

Khi qua Lưu Phượng lâu, Lý Thư Bạch thân không tự kiềm hãm cương cứng, mỗi lần nghĩ đến Phượng Hương và Nhu Thủy thiết hạ độc kế cấp mình, khiến bản thân đồng thời liên lụy Thượng Quan Thiên Trảm vì độc kế của các nàng chịu tra tấn thương tổn, y vô thức không rét mà run.

Nguyên lai ngày đó Thượng Quan Thiên Trảm sở dĩ nói những lời kia, hoàn toàn vì một lần say chuếch choáng cùng Phượng Hương đánh cược, khi ấy hắn tự nhận chính mình là người vô tâm vô tình, còn có chứng điên cuốn thân, tưởng không thể lưu lâu tại nhân thế, mới hùng hồn phát hạ một câu: chính mình cả đời này không khả năng chân thành yêu thượng ai.

Phượng Hương đương nhiên không tin, hai người đánh cược, nếu Thượng Quan Thiên Trảm chân tâm chân thành yêu ai, sẽ trước mặt nàng tại đường cái tối phồn hoa nhất Kinh Thành quỳ gối đi một vòng.

Vậy nên khi Phượng Hương đến tìm, Thượng Quan Thiên Trảm không nghĩ ngợi sâu sa quả quyết cự tuyệt, hắn chỉ tâm niệm Ma Cung không phải nơi ngoại nhân có thể tự tiện, chỉ cần mình phủ nhận, với lại Phượng Hương cũng lấy không ra bất kỳ bằng chứng gì; mà đừng nói giỡn, ở Kinh Thành trên đường cái quỳ gối đi, mặt mũi Ma Cung cung chủ trước không nhắc tới, nhưng tôn nghiêm của một đại nam nhân liệu có thể từ bỏ.

Phượng Hương chính là nắm chắc phản ứng của hắn, mới dám cùng Nhu Thủy đồng tâm định ra độc kế, không ngờ rằng hiệu quả so với dự đoán lại hoàn hảo hơn: Lý Thư Bạch tưởng ái tình hóa cừu hận, hai nàng hoan hỉ mừng thầm, đương khi tụ họp u tại Lưu Phượng Lâu ăn mừng, bất chợt nhìn thấy Thượng Quan Thiên Trảm sắc thâm trầm từ dưới lầu từ tốn đi lên, nhất thời, Nhu Thủy hoảng sợ đánh ngã chén trà trong tay.

Thượng Quan Thiên Trảm một thân sát khí bước vào Lưu Phượng lâu, kéo theo một đống lớn nhỏ người hiếu kỳ không biết đã xảy ra sự gì khe khẽ thì thầm to nhỏ, chẳng qua hắn không thèm bận tâm, ở cửa ngưng bước dừng lại, ngạo nghễ nói:「 Hai vị cô nương tâm tư hảo kín đáo a, hại ta cùng nội tử khổ không nói nổi, hôm nay cừu này bất báo, Thượng Quan Thiên Trảm còn mặt mũi nào hành tẩu giang hồ.」

Ánh mắt ngạo nghễ sát bén chú mục nhìn Phượng Hương, nháy mắt sát khí bủa vây lập tức khiến nàng thông hiểu: Đối phương hẳn đã biết thân phận thực của mình, nếu không sẽ không toát ra sát ý mãnh liệt như vậy.

Bất quá Phượng Hương là ai? (nobody) Nàng dù gì cũng là Bách hoa lâm thanh liên, dẫu không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa khẳng định sẽ chết thảm trong tay Thượng Quan Thiên Trảm, nhưng nàng như thế có thể để đối phương kinh thường mình?.

Nhấc gót sen chậm rãi đến bên Thượng Quan Thiên Trảm, không chút sợ hãi đấu nhãn cùng hắn, xảo tiếu thản nhiên nói:「 Đúng, nữ nhân vì muốn chiếm được ái nhân mình yêu, vốn bất chấp thủ đoạn, chẳng qua trời không giúp ta (:-P), đến đến cuối thành công trong gang tấc lại đại bại, nhưng chuyện Thượng Quan công tử đánh cược với ta, nếu có ngày động tình chân tâm chân thành mến thượng ai, ở Hoàng Ân Kinh Thành trên đường quỳ gối đi, người nếu là nam tử hán đại trượng phi, đã đánh cược không biết liệu có nguyện ý thực hiện gieo kèo a?」

Thượng Quan Thiên Trảm ngẩn ra, không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng trước mặt mọi người nói ra vụ đánh cược ấy, sắc mặt hắn biến đổi mấy lượt, chợt nghe Phượng Hương vừa cười vừa nói:「 Nếu Thượng Quan công tử không muốn thực hiện lời hứa, thiếp đây cũng nào dám miễn cưỡng, chẳng qua, người từ này về sau không được tái trả thù chúng ta, hơn nữa, phải phục trách bảo hộ an nguy của ta và Nhu Thủy muội muội, phải biết rằng, về sau hai chúng ta một khi điểm sự, ngươi đã có thể nan từ này cữu, Thượng Quan công tử.」

Thượng Quan Thiên Trảm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một chưởng đánh chết nữ nhân rắn rết này, chẳng qua người người mục trừng nhìn nhìn, lại không hay biết thân phận thực sự của Phượng Hương, xem ra trong mắt bọn họ, còn tưởng mình ỷ thế ức hiếp người, hơn nữa vì đánh vỡ lời hứa thanh danh của hắn biết quẳng đâu.

Có tâm buông tha Phượng Hương và Nhu Thủy tới lấy tiêu đánh cuộc, có thể tưởng tượng Thư Bạch ngày đó chịu bao thống khổ, ngày sau phải trở mắt đứng nhìn hai nữ nhân tiếp tục tiêu dao khoái hoạt thoải mái, hắn nhất thời nhiệt huyết dâng trào, nhất tự nhất kim kiên định nói:「 Hảo, ta sẽ thực hiên giap kèo, nhưng Phượng Hương, ngươi nhớ kỹ cho ta, thực hiện ước hẹn ngày ấy, ngươi phải rời khỏi kinh thành, từ sau không bao giờ được xuất hiện trước mặt ta.」

Phượng Hương ngẩn người, nàng từng nghĩ Thượng Quan Thiên Trảm trước sau gì cũng sẽ giết mình, tuy rằng tuân thủ quy định của Bách Hoa Lâm và Ma Cung, bản thân không bóc trần thân phận Ma Cung Cung chủ của hắn, nhưng nàng định liệu Thượng Quan Thiên Trảm cái tên ngoan độc này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chính mình, ai ngờ hắn chỉ yêu cầu mình rời khởi Kinh Thành.

Nàng không biết, hết thảy đều nhờ Lý Thư Bạch vì các nàng tranh thủ khuyên nhủ, hắn mới buông tha hận thù, y chorằng xét đến cùng, một phần do chính mình đối với ái nhân tin tưởng không đủ mới có trận tại bay vạ gió này, thế nên khi Thượng Quan Thiên Trảm muốn đi báo thù, y kiền cực lực ngăn trở, cuối cùng ngăn không được, đành quỳ xuống cầu xin hắn nếu có thể lược thi bạc trừng (~giơ cao đánh khẽ), trăm ngàn lần đừng oản uổng sát thương mạng người, y e sợ ái nhân vì thế tạo nên sát nghiệp.

Bởi vậy Thượng Quan Thiên Trảm dẫu hận hai nữ nhân rắn rết nghiến răng nghiến lợi, hằng muốn băm thây vạn đoạn, nhưng vì ái nhân không thể không cố nén sát khí, song phương ước định ba ngày sau hắn ở Hoàng Ân trên đường cái quan thực hiện ước hẹn, rồi đằng đằng sát khí phất áo bỏ đi.

Công tử phú quý bậc nhất Kinh Thành trước mặt mọi người quỳ gối dạo phố trở thành kỳ quan hấp dẫn phần đông già trẻ nam nữ Kinh Thành, ngay cả mấy vị Vương gia ẩn thân trong đó, không có biện pháp a, ngày thường khó được xem trọng hữu ra một hồi khứu, nay có này cơ hội, hội há có thể buông tha.

Khả vừa đi vài bước, Lý Thư Bạch liền đuổi theo, dứt khoát quỳ xuống, song song cùng Thượng Quan Thiên Trảm một đường hướng tiền quỳ đi, mặc hắn như thế nào khu đuổi nhất quyết không chịu rời.

Chuyện xưa hai người rất nhanh từ miệng người này qua miệng kẻ khác cứ thế lan rộng, nghĩ cũng biết, người này đương nhiên là Thanh Phong và tiểu Tam rồi, nhất thời, này hi hi ha ha này chỉ trò đàm tiếu chầm chầm thoái lui, qua một lúc lâu sau, trong đám người bỗng nhiên có kẻ bộc phát hô to:「 Hảo a, vì yêu như thế, thực là nam tử, tiểu tử, mặc kệ ngươi là ai, ta Lưu Đại Hằng bội phục ngươi…..」

Một tiếng hảo vang lên, lập tức thêm nhiều nhiều hơn tiếng phụ họa xuất ra, dần dần tiếng đàm tiếu chê cười thế nhưng biến thành tiếng vỗ tay hoan hô ủng hộ hai người Thượng Quan Thiên Trảm và Lý Thư Bạch, tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên liền không gián đoạn, hòa cùng tiếng khen ngợi trầm trồ vang trời. Kết quả này hiển nhiên là tất cả mọi người chuẩn bị không kịp, một mình đứng trên lâu lẳng lặng nhìn, Phượng Hương suýt nữa tức hộc máu ngất xỉu.

Thượng Quan Thiên Trảm ở Hoàng Ân trên đường cái quan đi hoàn một vòng, nghiễm nhiên tựu thành đại anh hùng trong cảm nhận của mọi người dám trả giá hết vì yêu, mặc dù có vài lão phu tử đối với chuyện này có điểm kinh thường, là thân nam nhân cao bảy thước đầu đội trời chân đạp đất lại như thế nào có thể hạ tác, thói đời ngày sau a. Bất quá dân phong mở ra Long Tôn hoàng triều, hết thảy thủy triều lên xuống đều do người trẻ nắm thế chủ đạo, đúng thời kỳ khao khát hướng tới ái tình, ai quản nhóm lão phu tử nói như thế nào a.

Từ ngày ấy, Thượng Quan Thiên Trảm biến thành thiếu niên anh hùng trong cảm nhận của cả già trẻ lẫn gái trai, mà Hoàng Ân phố tức thì bị tầm nhìn ‘xa trông rộng’ của hoàng đế bệ hạ lợi dụng triệt để, nơi nơi chốn chốn rêu rao: Hoàng Ân phố trên đường đi một vòng luy mỹ nhân, chỉ với năm lượng hai, một lần năm lượng hai, đi lần thứ hai mươi hai, duy nhất đi năm lần có thể đánh bát chiết, hai mươi lượng bạc là đến nơi.

Đương nhiên, tiền này hắn không phân cho Thượng Quan Thiên TRảm nửa đồng.

Vì vậy, Hoàng Ân trên đường ngày ngày kìn kịt người đi đi, trở thành Kinh Kỳ đệ nhất đại kỳ quan, lời đồn càng truyền càng thái quá, đến cuối cùng thế nào lại thành đi trên đường một lần, nguyệt lão sẽ ban thưởng cho ngươi một giai nhân như ý, nên người càng đến càng nhiều, cũng có rất nhiều thiếu niên tuổi trẻ từ vùng biên ngoại quốc gia hứng trí bừng bừng gia nhập đại đội đi phố Hoàng Ân, hoàng đế bệ hạ thu bạc thu nhiều đến nỗi miệng cười không ngậm nối, mà người khởi nguồn truyền thuyết Thiên Trảm chỉ có thể đành ngồi trong cung sinh khí, ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đương nhiên, cũng có chuyện ngoài dự đoán, Phượng Hương sau khi Thượng Quan Thiên Trảm hoàn thành giao kèo, lợi dụng một đoạn bạch lăng treo cổ tử tự, đã biết sở tác sở vi của nàng, vì thế chẳng vì nàng đau lòng, chủ mưu ký tử, Thượng Quan Thiên Trảm cũng không có tâm tư đi đối phó với Nhu Thủy, chẳng qua nàng thẹn trong lòng, rốt cuộc tìm cơ hội, tự gả cho phú thương qua Kinh Thành,đi xa tha hương.

Nay đi đến nơi này, hồi tưởng chuyện cũ, Lý Thư Bạch khó tránh khỏi chút cảm giác ảm đạm.

Thở dài một hơi, chợt thấy người được bao bọc trong một cỗ ấm ấp, nguyên lai Thượng Quan Thiên Trảm phủ thêm nhất kiện áo choàng lên người y, ôn nhu cười nói:「 Lại nghĩ chuyện cũ sao? Đều đã là quá khứ, cứ coi nó như tơ liễu, theo gió cuốn đi đi, chỉ cần chúng ta hạnh phúc, thế là đủ rồi.」

Lý Thư Bạch ngẩng đầu, nhẹ nhàng ngâm nga:「 Hận đáo quy thì phương thủy hưu, nay dẫu là hận cũng tốt, cừu cũng được, tổng nên nghỉ ngơi, ta đối với ngươi chỉ có yêu……」

Y không nói thêm gì nữa, mặc ái nhân ôm lấy chính mình, cùng nhau sóng bước hướng đến ngoại ô chốn đào nguyên, tâm kiên định nhất nhất niệm: Y cùng Thượng Quan Thiên Trảm, cứ mãi như vậy nắm tay sóng bước tiến về phía trước, thẳng đến khi sinh mệnh kết thúc.

Hạ.

Dương liễu buông xuống hoa đào phi, cửa cung như hải bế mùi hương, ngao (~ mỉa mai, chê bai) bạch phát như tơ liễu, nhìn xa gia hương(~quê nhà) không thể về.

Nghe nói đây là do một vị cung nữ đầu bạc hạ bút viết xuống Cung oán thi, nghĩ vậy thoáng hai tám năm hoa nữ tử từ thiều linh ngao(~bị triệu vào Cung) đến dầu hết đèn tắt, rốt cuộc hồi bất đáo gia hương, thậm chí chẳng thể lá rụng về cội, quả thật bi thống vô cùng.

Bất quá tình trạng thê thảm này trong Hoàng Cung Long Tôn hoàng triều cũng không gặp nhiều, đương kim hoàng đế thánh minh, tuy mới đăng cơ bất quá ba năm, nhưng hắn lại thập phần thấu hiểu và thông cảm với những khó khăn của đám hạ nhân hạ đẳng, cung nữ trong cung, mỗi ba năm một lần phong một lần tuyển,「Quyết không để một người sống quãng đời còn lại trong hoàng cung」 chính là khẩu hiệu của vị hoàng đế này, hắn trước làm gương tốt, chỉ nạp ba phi tần lưu lại Hậu Cung tuyển triệu, hơn nữa đã sớm ban hạ ân chỉ: Một khi tuyên lập, ngoại trừ được tuyên phong phi, sẽ không danh hiệu và không ép buộc lưu lạ.

Thượng Quan Thiên Trảm và Lý Thư Bạchđược Tổng quản đại thái giám nhiệt tình tiếp dẫn vào cửa Hoàng Cung, chính mắt thấy cảnh cung nữ xuất Cung, nhìn kia một đám nữ tử cao hứng phấn chấn như chim nhỏ xổ ***g, Lý Thư Bạch cảm thấy tự đáy lòng vô cùng cao hứng, gật đầu mỉm cười nói:「 Đương kinh Thánh Thượng quả nhiên là một vị thánh minh chi quân thiên cổ ít có a, nhân hậu khiêm tốn, yêu dân như con, thật là hạnh phúc của Long Tôn hoàng triều ta.」

Thượng Quan Thiên Trảm sắc mặt hắc hắc, tức giận nói:「 Phi, hắn cái gì thánh minh chi quân, hắn nếu thánh minh chi quân, còn đem chuyện chúng ta ‘đi’ Hoàng Ân phố rêu rao khắp thiên hạ sao? Còn đứng giữa kiếm chác món lãi kếch sù, hắn nhượng ta một phân tiền sao? Cái gì……」

Không đợi hắn tố xong, Lý Thư Bạch nhẹ nhàng trừng mắt liếc hắn cảnh cáo, ôn nhu răn dậy:「 Kìa tiền kiếm ở Hoàng Ân Phố cũng là sung vào quốc khố, ngươi như thế nào có thể dựa vào điểm ấy để trách cứ Hoàng Thượng không phải? Đây là đại bất kính.」 Y tuy nói vậy,nhưng rõ ràng hiểu quan hệ giữa Thượng Quan Thiên Trảm và Hoàng đế tất nhiên thập phần chặt chẽ, chỉ cần nhìn hắn thao thao nói mà thái giám đi bên sắc mặt chưa hề biến,vẫn như cũ ung dung cười phụ họa.

「 Cái gì quốc khố, quốc khố còn chẳng phải của hắn sao.」 Thượng Quan Thiên Trảm nhắc tới đây khí càng không tiêu càng sục sôi khí huyết, dựa vào cái gì a, dọa người là mình, lấy tiền là hoàng đế, huống chi còn bút trướng khác đâu:「Nhưng nào chỉ như vậy a, Thư Bạch ngươi không phải đã quên chính mình vì sao lại rơi xuống thảm cảnh kết cục này? Tựa như người trung quan ái quốc hảo thần tử, hắn thế nhưng lại có thể hạ xuống loại quyết định xuẩn ngốc kia, đây là thánh minh chi quân?.」

「 Đó là tiên đế, không phải đương kim thánh thượng biếm ta.」 Trừng mắt lực đạo hơi hơi tăng thêm, lão thiên a, Thiên Trảm này thực đúng là cái gì đều dám nói, nếu hắn nói vậy khi tiên đế còn tại vị, hẳn sớm bị chu di cửu tộc, tuy Hoàng Thượng cùng hắn quan hệ hảo, nhưng không thể thị sủng mà kiêu a, đây là cổ kim quân vương tối kỵ, thật không hiểu Thượng Quan rốt cuộc như thế nào cùng Hoàng gia tạo quan hệ a.

「 Tiên đế?」 Thượng Quan Thiên Trảm sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu phụ họa biện minh:「 Đúng vậy a, Tiên đế là cha hắn thôi, tục ngữ nói, cha nào con nấy, lão nhân kia đem ngươi cấp biếm vi hạ nô, dụng tâm dữ dội ngoan độc……」

「 Là Tiên đế, không phải lão nhân.」

Lí Thư Bạch là người đọc sách coi trọng nhất luân lý cương thường, Thượng Quan Thiên Trảm lại nhiều lần đối Hoàng gia xuất khẩu không khiêng nể, y có điểm nỏng nảy, nhưng thái giám bên cạnh vẫn cười cười nói:「 Công tử mau mau cùng Thượng Quan Cung chủ đi thôi, Hoàng Thượng thực quen kiểu ăn nói của ngài ấy.」

Vừa dứt lời, ngay tại góc khúc hành lang một thân ảnh bước ra, vang sảng khoái cười haha:「 Đúng vậy đúng vậy, trẫm đã quen thói. Chuyện Hoàng Ân phố là Thượng Quan ban tặng, ngày ngày thu kim ngân, trẫm lại vắt chày ra nước, hắn chỉ bực tức phun hai câu, không đánh thẳng Kim Loan điện, đã là muôn phần vạn hạnh.」

Người này long bào minh châu, đầu đội tử kim quan, thúc trụ một đầu tóc đen, gương mặt tuấn tú, thần thái bất phàm, quanh thân khí thức bức người, đứng nói đó thôi, làm cho người ta sinh cỗ xúc động muốn quỳ bái. Đúng là Cửu ngũ chí tôn Long Tôn hoàng triều, Hoàng đế Giang Tuệ.

Lí Thư Bạch chân mềm nhũn, vội vàng quỳ gối, cung kính quân thần chi lễ, miệng nói thảo dân. Thượng Quan Thiên Trảm chỉ hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, thở phì phì nói tức giận nói:「 Mệt ngươi còn biết, ta còn tưởng lương tâm ngươi bị cẩu tha đâu, thế nào? Rốt cục nhớ tới chia ta hoa hồng sao?」

「 Tiến điện nói đi.」 Giang Duệ chịu đựng cười cười, bước trước dẫn hai ngừoi vào Thiên điện, thái giám cung nữ dâng trà điểm tâm. Giang Duệ tươi cười hữu lệ mời nói:「 Thiên Trảm, trẫm tuyên ngươi tới, là muốn bồi thường cho ngươi, bất quá không dùng bạc.」 Hắn vừa nói, vừa nhấc thánh chỉ trên án thư, đưa cho thái giám bên người, mệnh:「 Tuyên chỉ đi!」

Ý chỉ dành cho Lý Thư Bạch, cao ngất tuyên: Điều tra rõ ràng năm năm trước y hàm oan chịu khuất bị biếm hạ, đến nỗi bị gian nhân khi dễ, nay chân tướng rõ ràng, khôi phục chức quan nhị phẩm của y, nhậm chức hộ bộ thị lang, quản lý bộc lộc thu chi thiên hạ v.v… Cuối cùng Giang Duệ còn ngôn tán Lý Thư Bạchvài câu, nói hộ bộ Kinh sư cùng thiên hạ trọng yếu nhất, là gốc rễ thiết yếu của dân chúng thiên hạ và Hoàng thất sống yên, chỉ có giao cho lí Thư Bạch – con người trung trinh ngay thẳng lại tài đức nhiều mặt, hắn tài năng yên tâm.

Tóm lại một đạo ý chỉ vừa thông suốt nói xuống dưới, Lý Thư Bạch cảm động đến rơi nước mắt,y hàm oan chịu khuất năm năm, cái gì Lăng Vân chí khí đều bị tiêu ma hầu như không còn, bỗng nhiên oan khuất được giải, Hoàng Thượng lại còn tín nhiệm mình, sao không khiến y cảm phục không thôi khắc sâu tận tâm can cốt tủy.

Thượng Quan Thiên Trảm hung tợn trừng mắt Giang Duệ, nghiến răng nghiến lợi hầm hè nói:「 Đây là ngươi bồi thường cho ta? Cho Thư Bạch là thi lại hộ bộ thị lang? Ngươi có biết hay không chúng ta căn bản không cần chức quan này.」

Giang Duệ ha ha cười phản bác:「 Ta tự nhiên biết Lý ái khanh không cần chức quan này, Thiên Trảm phú khả địch quốc, cho dù đem y làm tổ tông cung, cũng dưỡng đủ mười đời con cháu y. Nhưng Lý ái khanh là người có chí lớn, lại có đại tài, người như vậy không cần, là tổn thất của triều đình ta a, Lý ái khanh, trẫm hỏi ngươi, ngươi có thể khả vì nước hiệu lực? Vì dân chúng chưởng hảo áo cơm sinh kế?」

Lời vừa dứt, Lý Thư Bạch mới tọa hạ liền 「 bùm 」 một tiếng quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói:「 Thần muôn lần chết không chối từ, dẫu phải xuống núi đao biển lửa, cũng tử không hối hận.」

「 Cái gì tử a tử a, hắn không phải chỉ cho người cái chức quan quèn nhi sao? Liền ăn nói điên khùng.」 Thượng Quan Thiên Trảm vội vàng kéo ái nhân dậy, LýThư Bạch thân thể bất hảo, cho nên hắn rất kiêng kị đối phương nói mấy chữ đó, tuy rằng gần đây thân thể ái nhân được tỉ mỉ điều dưỡng dần dần hảo chuyển, bất quá thủy chung vẫn là khúc mắc của hắn a.

Tái hung hăng trừng mắt liếc xéo Giang Duệ khóe miệng nhếch nhếch giao xảo, thầm chửi: Tên hỗn đản này đồ thật là hảo khôn khéo nha, kể từ đó, triều đình khi không thêm một khoản, lại thay Lý Thư Bạch giải oan, đồng thời chương hiện ra uy nghi ân đức của bản thân, con bà nó kết quả chỉ có chính mình tay trắng, không chỉ như thế, chỉ sợ về sau ái nhân vì quốc sự bận rộn, nào đâu còn có thể cùng mình sớm chiều ở chung. Bất quá cứ như vậy, Thư Bạch sẽ không cô đơn nhàm chán đi, huống chi đây là chí hướng của y, chính mình cũng không nên ích kỷ tàn nhẫn cướp đoạt, nghĩ đến đây, Thượng Quan Thiên Trảm cuối cùng hơi chút bình bình khí.

Giang Duệ bình đạm mỉm cười, không quản cùng Thượng Quan Thiên Trảm ngôn ngữ va chạm, tính tình hảo bằng hữu hắn còn không thấu tường, lại nói tiếp lúc này đây có thể cho Lý Thư Bạch lên làm hộ bộ thị lang, hay chính hắn thay Tiên Hoàng sửa sai đâu, nhưng cũng phải nói nếu không phải hắn bốn phía điều tra chứng cớ tham ô giết người của viên quan từng khi dễ Lý Thư Bạch, phàm là các loại tội danh của tên quan đó không được bỏ sót giấu diếm nhất nhất cứ bảo, thì chính mình chắc không chú ý đến án oan năm năm trước a.

「 Nói lại, Thiên Trảm chứng điên của người rốt cục thế nào? Nghe nói một lần tái phát nghiêm trọng, nhưng rất may tức khắc lại hảo, nay ngươi cảm thấy như thế nào?」 Đây mới là vấn đề Giang Duệ tối quan tâm, hảo hữu của hắn cũng đã tìm vô số đại phu hỏi, đều nói trị không hết, hơn nữa tương lai tất chịu quái bệnh này hại, nay bỗng nhiên có lời đồn đại về quái bệnh của hảo hữu, tự nhiên quan tâm.

「 ân, ta nghĩ về sau đại khái sẽ không tái phát đi!」 Thượng Quan Thiên Trảm ánh mắt thâm tình nhìn thoáng qua ái nhân, mỉm cười sung sướng nói:「 ta sau cùng Đoạt Hồng phân tích, chứng điên của ta đại khái do khi xưa bị Thư Bạch đuổi ra ám ảnh sau hình thành tâm ma, tuy chính ta cảm thấy không nghĩ đến y, nhưng sâu trong óc ta, đại khái vẫn đều nghĩ đến đi, lại nói tiếp, tuy rằng thời gian phát tác không giống nhau, nhưng những ngày y đều có liên quan, không phải sinh nhật, thì là ngày ấy bị đuổi đi, hoặc là ngày y thu lưu ta, theo Tôn Ma chỉ nguyệt tâm phát càng mạnh, cỗ ma niệm này lạ càng thâm, hiện tại giải khai, tự nhiên cũng liền tốt lắm.」

「 Thì ra là thế a.」 Giang Duệ rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cao hứng đứng lên nói:「 Nếu đã như vậy, nên hảo hảo ăn mừng a, vừa lúc nhóm hoàng đệ nhiều ngày không thấy ngươi, cũng có điểm tưởng niệm, trẫm đã phân phó ở Bồng Đức điện bãi yến, nay sắc trời đã muộn, chúng ta cũng nên qua đó thôi, bọn họ cũng sắp đến đây.」

Hắn nói xong bước ra trước, đằng sau, Thượng Quan Thiên Trảm nắm tay Lý Thư Bạch dắt đi, nối bước ra ngoài.

「 Người không mất hứng, về sau ta có thể công việc bề bộn, không thể có nhiều thời gian bồi ngươi.」 LýThư Bạch nhỏ giọng thì thầm dò hỏi người yêu, Hoàng Thượng trong tâm trưởng y địa vị cố nhiên trọng như thái sơn, nhưng ái nhân vẫn là người y tối coi trọng nhất.

「 Không quan hệ, ngươi không phải đã dạy ta nhất thủ từ sao? Hai tình nếu ở lâu dài khi, lại khởi tại triều sớm tối mộ. Tuy rằng ta có chút không cam lòng, nhưng về sau ngươi không đến mức nhàm chán, ta cũng thật cao hứng.」 Thượng Quan Thiên Trảm biết Lý Thư Bạch đang lo lắng cái gì, vội vàng an ủi.

Đầy trời tơ liễu phi vũ, dừng trên vai hai người, bọn họ đồng thời nâng tay, tay đối phương nhẹ nhàng gạt đi, mùi hoa thoang thoảng trong không khí, chính là hương vị hạnh phúc nồng đậm

── quyển sách hoàn ──