Cuộc sống của Hạ Tinh hiện nay như là người du mục vậy. Đói ăn, khát uống, thong thả và tự tại.Đáng lẽ mọi thứ rất hoàn hảo, nếu như lang quân của nàng không phải là mộtcương thi.

Khi là huyết nô,Hạ Tinh luôn nơm nớp lo sợ mình không còn giá trị lợi dụng nữa. Khi còn là huyết nô, Hạ Tinh luôn e sợ những đêm dài vắng lặng…Nàng giật mình khi có tiến gcú đêm đằng xa vọng lại, sợ hãi những tiếng người kêu gào trong thanh vắng…Sợ những hôm thiếu gia săn mồi về mà người không có mùi máu tanh vương lại…Người lúc đó sẽ đói bụng, thức ăn biết đâu sẽ là nàng?

Bây giờ khôngcòn như vậy nữa. Thiếu gia đã là Hạ Lang chồng nàng. Chàng sẽ không làm hại Hạ Tinh. Hắn cũng không  không dùng máu của nàng lót dạ. Hắn cũng rất để ý đến tâm tình của nàng trong đêm khuya thanh vắng. Thường thì đợi lúc Hạ Tinh ngủ say thì Hạ Lang mới rời khỏi động, trở về lúc nàng vừa nhổm dậy. HạTinh sẽ đón hắn bằng nụ cười e ấp, có phần ngượng ngập, trông thật đáng yêu.

Vùng Giang Nam là một nơi trù phú ở Vệ quốc. Con người sinh sống đông đúc nên mồi ngon  không thiếu. Triều đình cũng đặt kinh đô tại nơi này.’

Những pháp sư cao tay ấn tập trung về đây khá đông. Họ vừa có cơ hội tiêu diệt cương thi, nâng ca opháp thuật đồng thời cũng tìm lợi cho mình dưới vỏ bọc “cứu nhân độ thế”. Một công đôi chuyện như thế nên không chỉ có cương thi săn con người để giết, con người cũng sẵn sàng săn lại cương thi.

Buổi sáng, Hạ Tinh cẩn thận kiểm tra lại một lần toàn thân lang quân của mình. Ngoại trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt thì hắn không có vẻ gì khác con người cả. Nếu có vào thành cũng không bị phát hiện ra:

-Chàng ăn no chưa?

-Rồi.

Hạ Tinh yên tâm hơn. Nếu không đói bụng cương thi  không tùy tiện tìm con người để giết. Thật lòng mà nói, Hạ Tinh đối với chuyện “tìm mồi” của hắn vẫn nhiều cấm kỵ. Thức ăn của chồng lại là máu của người khác. Hạ Tinh vẫn chưa thể như Lâm mụ ngày đó,theo sát hắn trên khắp các nẻo đường, nhìn Hạ Lang tàn sát đồng loại, sau đóxsảng khoái nuốt ừng ực từng ngụm máu vào cổ họng như là đang thưởng thức một món ngon.

Trong một buổi chiều nàng nằm gọn trong lòng hắn, đôi tay nhỏ nhắn nghịch ngợm vẽ lên ngực HạLang những đường tròn ngộ nghĩnh. Hắn để mặc cho nàng làm chuyện đó, tay thong thả vuốt mái tóc óng ả của Hạ Tinh…Bỗng nhiên nàng lên tiếng:

-Hạ Lang này…

-Hửm?

-Hôm qua chàngmang cho em con heo rừng đó…

-Ừ…Không ngon à?

-Không, ngon lắm– Hạ Tinh thỏ thẻ -Hôm qua em nấu món mới từ con heo rừng đó. Chàng có thấykhông?

Hắn nhíu mày…Trông cũng khá mới mẻ. Nàng bảo hắn cứ làm món gì hắn thích. Thứ hắn thích đương nhiên không phải là thịt. Hắn chỉ thích chất lỏng màu đỏ từ sinh vật. Thế là Hạ Lang dùng móng tay giết chết con heo, hứng lấy máu nó vào trong một chậu lớn.Ban đầu hắn nghĩ,Hạ Tinh có lẽ đả thông suốt. Nàng  lấy chồng rồi sẽ phải theo chồng, tập uống huyết tinh như hắn vậy. Song Hạ Tinh đợi đống máu heo đó đông lại sau đó nấu nước sôi, bỏ thêm gia vị rồi đổ từng đống huyết lúc này đã đông thành cục vào, nấu món mới. Nàng bảo hắn ăn chung.

Mùi vị lạt nhách, Hạ Lang vì chiều Tinh Tinh nên mới nuốt vào bụng, quả thật chẳng ngon lành gì.

-Hạ Lang!

-Ừ…Có thấy.

-Món đó là huyết heo xào nấm. Lúc trước em cũng từng làm cho tiểu thư ăn.

-Ừ.

-Món đó..

-Cũng là làm từ máu của sinh vật thôi. Loài người của nàng là loài ăn tạp, có nhiều thức ăn để chọn lựa, nhưng vẫn thích chế biến món ăn từ máu động vật. Cương thi thì uống tươi máu.Hình thức khác hơn mộtchút. Bản chất vẫn là ăn, uống máu mà thôi…

Hắn bỗng nhiên gằn giọng. Đôi mắt nhìn Hạ Tinh sắc như dao, móng vuốt tua tủa trên bàn tay đang nâng gương mặt nàng đối diện cùng mình:

-Tiểu Tinh…

-Hạ Lang…Chàng…

Đôi tay hắn…Những vuốt dài biến mất…Đôi mắt hắn lại ấm áp, dịu dàng, thật dịu dàng:

-Ta không ép nàng phải trở thành một cương thi uống máu như ta. Ta cũng không mong nàng cố tìm cách thay đổi và cải tạo ta thành một kẻ như nàng vậy. Đã chấp nhận đi theo ta thì đừng làm gì cả. Nàng là vợ ta. Ta rất yêu nàng…Nhưng…

Từ “nhưng” một lần nữa được nhấn mạnh. Móng tay hắn lại bật ra, sắc bén như đao, quét nhẹ trên máHạ Tinh:

-Mỗi nòi giốngđều có một chọn lựa riêng của họ. Ta mong nàng hiểu, ta là cương thi, trọn đờisẽ là cương thi. Nàng là người, mãi mãi sẽ là người.

Bên trong sự yêntĩnh luôn là mầm mống của biết bao giông tố. Hạ Tinh đương nhiên biết, nàng và hắn có bao nhiêu khác biệt. Song đến bây giờ, khi hương lửa càng lúc càng  nồng đượm, nàng mới thấy rõ, sự khác biệt đó không đơn giản chỉ là khác biệt giống loài…