Trời trở về chiều thật mát mẻ, nhưng sao Hồ Anh Vũ chỉ cảm thấy trong người nóng bức?

Hồ Anh Vũ tay túi cồng kềnh. Từ lúc ra khỏi nhà miệng cô luôn hoạt động hết công suất. - "Aaaaaa" - Đều tại Trình Hoa, lần nào tới nhà nó đều khiêm cho cô cái công việc khuôn vác kiêm mua đồ.

Hồ Anh Vũ nén không được hét lên kèm hành động ngã sõng soài ra đất. Đặc biệt vào lúc này mồm cô chẳng bao giờ chịu để yên.

- Bị mù à? Đi đứng kiểu gì vậy? Không thấy người ta đang gấp sao? Còn không mau đỡ tôi đứng dậy, bộ anh... Lại là anh à?

Hồ Anh Vũ lơ lửng giữa câu chợt im bặt. Số cô cũng quá xui xẻo đi... khi không luôn gặp phải cái tên đáng ghét này. Chẳng lẽ tháng này cô tích đức còn chưa đủ? Hay chăng thần phật cùng những vị trư hán là đang nhắc nhở cô? Kiểu này một bó hương chắc không đủ. Cô hào phóng cho chục bó luôn.

- Là cô? Quỷ tha ma bắt, sao số mình lại đen đủi như vậy chứ?

Đàm Gia Khành hai tay day mạnh huyệt thái dương, miệng làu bàu. Duyên thì chưa thấy, nhưng với con ma nữ này thì cũng quá có duyên đi, định kì mỗi tuần gặp hai lần. Ông tơ bà nguyệt kiểu này chắc mắc nhầm rồi.

Ôi sao mà đau đầu vậy nè!

Vậy nhưng Hồ Anh Vũ chẳng nghe lọt vào tai lời nào anh ta nói. Tất cả những gì cô có thể thấy được lúc này là, Tần Duệ Minh?

Hai người đó, quen nhau?

Hồ Anh Vũ thật không giám tin, giữa cái thành phố cũng không thể gọi là quá nhỏ này, cô ấy vậy mà luôn có duyên gặp anh.

Thật buồn cười!

Hồ Anh Vũ rũ tầm mắt xuống, cô không muốn nhìn thấy người này nhất. Có thể cô còn quá ích kỉ, nhưng hai năm, có thể nói quên là quên được sao? Muốn từ bỏ một người thật đơn giản có vậy? Với riêng cô, thật con mẹ nó không thể áp dụng được. Tần Duệ Minh, vẫn là một điều cấm kị đối với cô.

Đàm Gia Khánh còn đang ca thán, chợt nhớ bên cạnh còn có người, anh quay sang Tần Duệ Minh cười nửa đùa nửa thật nói.

- À, mình từng kể với cậu chưa nhỉ? Cô nàng thổ phỉ gan to dám tặng mình chiếc giày là đây này.

Tần Duệ Minh mặt lạnh nhìn cô xong chỉ buông lời đi thẳng.

- Đi thôi.

Hai chữ, ngắn gọn mà xúc tích, như nhát dao khoét sâu vào trái tim Hồ Anh Vũ.

Thật buồn cười thế nhưng chỉ có mình cô là vẫn không buông bỏ được.

Đàm Gia Khánh trợn tròn mắt nhìn theo bóng người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi hiếu kì lại nhìn Hồ Anh Vũ.

- Hai người biết nhau à?

- Tần Duệ Minh... - Hồ Anh Vũ nghiêng đầu nhìn theo hướng Tần Duệ Minh đi, đôi mắt cô mở to chợt tối sầm.

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng hiện tại bệnh viện không còn đủ máu để tiếp ứng, cho hỏi, ở đây có ai có nhóm máu O mời theo tôi qua làm xét nghiêm máu.

Không khí mang một màu đỏ tươi, tiếng bác sĩ gấp gáp đan xét những âm thanh thở phào.

- Tôi nhóm máu O.

Trước cửa phòng bệnh hai chàng trai, Đàm Gia Khánh vui mừng người bạn mình cảm thán. - Cô ấy cũng thật may.

Làn mi dài khẽ rung nhẹ rồi đẩy lên. Hồ Anh Vũ đưa mắt nhìn khắp căn phòng toàn một ga màu trắng xóa. Cô đã nhớ lại.

- Duệ Minh, Duệ Minh đâu? Anh ấy có bị thương không?

Hồ Anh Vũ sau cơn mê mang 1 tuần thì tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô đã làm láo loạn muốn đòi gặp Tần Duệ Minh, cô sợ, rất sợ anh sẽ có chuyện không hay.

Thấy Hồ Anh Vũ đã tỉnh dậy, lại dường như rất kích động. Đàm Gia Khánh vội từ ghế đứng dậy, giữ chặt hai vai Hồ Anh Vũ ấn mạnh xuống giường.

- Cô đã bị xe đụng ra nông nỗi này mà vẫn còn hơi sức đi lo cho người khác sao?

- Anh nói cho tôi biết, Duệ Minh, Duệ Minh anh ấy không sao chứ? - Hồ Anh Vũ ghì chặt lấy hai tay Đàm Gia Khánh hỏi dồn dập, không biết từ lúc nào, nước mắt cô đã lem dài ướt sũng hai hàng mi.

Đàm Gia Khánh sững người, anh thật sự không hiểu.

- Sao hai người lại quan tâm nhau tới vậy?

- Hả? Anh bảo sao? - Cô nghe không rõ, vội nắm tay anh hỏi lại, chỉ cần cho cô một câu trả lời, chỉ cần cho cô câu trả lời cô muốn, vậy là được rồi.

- Trả lời tôi, làm ơn!

Đàm Gia Khánh hơi mím môi nhìn Hồ Anh Vũ im lặng một hồi lâu không lên tiếng. Thật ra cô gái này cũng không có xấu xa như anh vẫn tưởng.

- Cậu ta không sao? Có lẽ đang ở nhà.

Hồ Anh Vũ nghe xong thở phào nhẹ nhõm nhưng câu sau khiến cô thoáng buồn.

- Tôi bị sao?

- Biết quan tâm tới mình rồi à?

Thấy Hồ Anh Vũ không còn kích động nữa, Đàm Gia Khánh lui người trở lại ghế, lật tờ báo mình đang xem dở, anh trêu trọc.

- Tôi tưởng cô chỉ biết quan tâm tới người khác thôi.

Hồ Anh Vũ nhướn mày nhìn anh, đôi mắt bồ câu thấp thoáng cái nhìn cô độc. Cô không lên tiếng.

- Cô bị gãy chân, phải bó bột trong vòng ba tuần.

Đàm Gia Khánh trắng trợn nhìn thẳng vào mắt cô không chút khiêng dè. Anh cũng muốn nhìn xem cô gái này còn có thể thú vị đến đâu nữa.

- Vậy sao? - Hồ Anh Vũ hờn hợt trả lời, đôi mắt đảo quanh nhìn ra ô cửa sổ nhỏ.

Đàm Gia Khanh hơi nhíu mày khi nghe Hồ Anh Vũ nói vậy, trông nét mặt anh dường như rất ngạc nhiên.

- Cô thật không thấy lo cho mình ư?

- Tại sao tôi phải lo?

Đàm Gia Khánh nhếch môi hứng thú nói.

- Cô bị gãy chân đó!

- Cũng không phải không thể khỏi.

Hồ Anh Vũ trả lời như một lẽ tự nhiên. Phải, chỉ là một cái chân, 3 tuần không phải là lành rồi sao?

Đàm Gia Khánh bất lực nhìn Hồ Anh Vũ. Cô gái này gây cho người ta tính tò mò, nhưng cũng khiến người khác thật đau đầu.

- Tôi muốn xuất viện!

Lông mày anh nhăn chặt, đoạn không tình nguyện đứng dậy đi ra ngoài.

- Sao cậu không vào?

Đàm Gia Khánh đẩy cửa ra thì vẫn thấy Tần Duệ Minh đứng dựa một bên tường. Dù không nhận là người thông minh, nhưng trực giác cho anh biết rằng, quan hệ của hai người này tuyệt đối không đơn giản chút nào.

Tần Duệ Minh nâng nhẹ hàng mi dài rậm lên, không nhìn Đàm Gia Khánh, anh xoay người rời đi.

- Nè, cậu định không vào thật à?

- Mình về.

Đàm Gia Khánh nhìn theo bóng lưng Tần Duệ Mimh mà nhíu mày khó hiểu. Cũng đã đợi lâu như vậy, sao lúc người ta tỉnh dậy lại không có vào gặp.

Hồ Anh Vũ nhướn đôi mày thanh tú nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhếch môi khen tặng.

- Nhanh vậy sao?

Đàm Gia Khánh làm ngơ trước câu nói chẳng đơn thuần của Hồ Anh Vũ, anh quay người đóng cửa, xong bước tới ngồi bừa vào một góc giường.

- Tôi rất tò mò. - Anh thẳn thắng đề cặp vấn đề.

- Chuyện gì?

- Tại sao cô lại liều mạng cứu cậu ta?

Trong một khoảng thời gian, anh thấy đáy mắt Hồ Anh Vũ thoáng tối lại. Rũ hàng mi dài xuống quá nửa con mắt, cô nói như bị thôi miên.

- Không biết, lúc đó tôi chỉ nghĩ được, mình cần phải làm gì đó...

Biết mình đã bị lún quá sâu, cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Tâm trạng của mình... nên chỉ dấu cho riêng mình thôi.

- Tôi xuất viện được rồi chứ?

Đàm Gia Khánh lưỡng lự nhìn cô giây lát, hình như trong thâm tâm, anh đang lo nghĩ điều gì đó.

Tưởng như rất lâu sau, mới thấy anh gật nhẹ đầu.

- Được rồi.

Hồ Anh Vũ chỉ đợi nghe có vậy, nhận được cái gật đầu của Đàm Gia Khánh, cô xoay người bước xuống giường. Nhưng sau nhiều lần thử, cô thật sự không nhấc chân cho nổi.

Không tình nguyệt cho lắm, cô nói như thì thầm.

- Anh, giúp tôi được chứ?

- Cô bảo sao?

Không biết cố ý hay làm ngơ, Đàm Gia Khánh lớn tiếng hỏi.

Hồ Anh Vũ chỉ hận một nỗi không thể đập vỡ cái bản mặt đáng ghét kia. Cô nói như ngằn giọng.

- Phiền anh, giúp tôi đứng dậy!

Đàm Gia Khánh mỉm cười thích thú, đứng lên ôm gọn lấy eo cô.

Cánh tay anh di chuyển lên trên, bàn tay còn lại tìm xuống phía dưới, bất ngờ, anh ăn chọn một bạt tai.

Hồ Anh Vũ tức giận trừng mắt nhìn tên sắc lang trước mặt, đúng là không thể nhờ vả bọn đàn ông cái gì mà.

Đàm Gia Khánh tự dưng bị ăn bạt tai thì tức giận hét lên.

- Cô lại lên cơn điên gì vậy?

Điên? Có anh ta điên ấy!

- Anh muốn làm gì?

Đàm Gia Khánh nhíu mày trừng cô, còn có thể làm gì...

- Không làm vậy sao ôm cô?

Hồ Anh Vũ vỡ lẽ, thì xấu hổ cúi đầu.

- Tôi tưởng anh muốn giở trò...

Khóe môi Đàm Gia Khánh co giật dữ dội. Trông anh thật sự giống loại người đó lắm sao?

Hồ Anh Vũ phân vân, dẫu sao vẫn phải xin lỗi một tiếng.

Đàm Gia Khánh khinh thường lườm cô bằng nửa con mắt. Phụ nữ cũng thật đáng sợ. Cũng may anh sinh ra là đàn ông.

- Chỉ cần cô không cho tôi cái nữa cân đôi bên là được.

Hồ Anh Vũ mặt đen một mảng. Xong chỉ kịp "A" lên một tiếng, tiếp đó, cả người cô nằm gọn trong lồng ngực Đàm Gia Khánh.

Đàm Gia Khánh bế Hồ Anh Vũ ra gần cửa thì bị cô đuổi về. Nhìn bộ dạng tức tưởi lúc bỏ đi của anh ta, trong lòng cô cũng thấy mình có chút quá đáng, đổi lại là người khác, không tức giận cũng lạ.

Hồ Anh Vũ ngồi đợi một lát thì Hàn Quốc Cường đến.Trên người anh vẫn còn khoác bộ comple lịch lãm, chắc hẳn anh lại vì cô lần nữa bỏ công việc chạy tới đây rồi.

- Em không sao chứ? Có bị thương nặng không? Bác sĩ nói thế nào?

Hàn Quốc Cường vừa kết thúc cuộc họp chạy tới. Nhìn thấy cô từ xa, chưa kịp ngồi xuống anh đã liền mạch hỏi han.

Trông bộ dạng lo lắng thái quá của anh, Hồ Anh Vũ không nhịn được bật cười.

- Anh làm gì mà cuống lên vậy? Người bị thương cũng đâu phải anh.

Hần Quốc Cường nhíu mày, cẩn thận kiểm tra cô một lượt.

- Em còn cười? Làm sao lại để mình bị thương ra nông nỗi này?

Hần Quốc Cường hai tay nâng nhẹ cái chân bị bó thạch cao dày cộp của cô lên, bộ dạng đau đớn như thể đó là chân mình.

Hồ Anh Vũ cúi đầu nhìn anh đượm buồn, không thể không nói dối.

- Vô tình qua đường không để ý nên bị xe đụng thôi. Cũng không có nặng lắm, em không sao.

Hàn Quốc Cường chợt buông lỏng tay, khiến chân cô rơi xuống đập vào cạnh ghế. Đau muốn chảy nước mắt.

Hàn Quốc Cường biết mình lỡ tay thì vội nâng chân cô lên xem, miệng rối rít xin lỗi.

- Anh sao thế? Em là bệnh nhân đó. - Hồ Anh Vũ nhăn mặt nén đau đớn trách.

- Anh xin lỗi.

Cô nhận ra, anh đột nhiên có gì đó khác lạ.

Biết là Hồ Anh Vũ nói dối nhưng anh lại không nỡ bác bỏ. Trên đường đến đây, anh đã gặp Tần Duệ Minh... Cái tên đó, khiến lòng anh khó thở...

- Quốc Cường, anh làm sao vậy?

Hàn Quốc Cường giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, dương đôi mắt chứa đựng nét đau thương, anh ngước đầu lên nhìn cô khẽ cười.

- Sao?

Dù là một nụ cười, nhưng cô thấy mình không nên tin.

- Có phải vì công việc mà anh mệt quá không?

- Chắc là vậy. - Anh cúi đầu khẽ nói.

- Mình về để anh nghỉ ngơi nhé? - Hồ Anh Vũ đau lòng nói.

- Ừ!

Hàn Quốc Cường gật nhẹ đầu, anh cúi người đỡ cô dậy, hình như không để tâm, nhiều lần khiến cô xuýt ngã.

Tại một nơi nào đó.

Tần Duệ Minh mặt đanh lại nổ từng phát súng.

- Anh Minh, đủ rồi. - Ngô Sơn mặt trắng bệch bước lên khuyên ngăn. - Nếu còn bắn nữa sẽ xảy ra án mạng đó.

Ngô Sơn, anh, không phải là sợ có người chết trước mặt mình, anh chỉ sợ, Tần Duệ Minh sẽ không giữ được bình tĩnh gặp ai giết kẻ đó như một tuần qua. Ngay chính bản thân anh, cũng vì đó mà ăn một phát đạn nơi cánh tay.

Tần Duệ Minh làm ngơ trước câu nói của Ngô Sơn, bàn tay cầm súng vẫn tiếp tục bóp cò.

- Anh Minh!

- Đưa anh! - Giọng Tần Duệ Minh lạnh lẽo như vọng lên từ địa ngục.

Anh mặt lạnh muốn cướp lại khẩu súng. Thế nhưng dù có đe dọa hay dũng vũ lực, Ngô Sơn vẫn kiên quýêt không đưa.

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt bầm dập của Ngô Sơn, anh ép mình phải bình tĩnh lại.

Ngô Sơn muốn cười mà không cười được, vết thương ở miệng rách ra khiến anh không khỏi nhăn mày kêu lên một tiếng.

- Dù kẻ đứng sau muốn giết anh là ai, cứ để em xử lý chuyện này, được chứ?

Tần Duệ Minh hơi nhíu mày nhìn Ngô Sơn, im lặng một lúc lâu, đoạn anh bỏ lại một câu, đứng dậy rời khỏi phòng.