- Ngô thiếu chủ, dưới sảnh có chuyện rồi.
Một tên thuộc hạ chạy vội vào phòng, nhìn thấy người bên trong, cậu ta liền im bặt.
- Tần chủ!
Vẫn tác phong cũ, Tần Duệ Minh gật nhẹ đầu nhưng không hề lên tiếng.
- Đã xảy ra chuyện gì - Ngô Sơn chau mày hỏi.
- Dạ, thưa, có một đám người đến vũ trường của chúng ta gây rối.
- Mẹ kiếp!
Ngô Sơn nghe xong quăng luôn chiếc latop xuống bàn, anh gần như ngay lập tức tông cửa phi ra ngoài.
***
Dưới sảnh lúc này đã chật ních người, quây tròn là hai cô gái với năm thằng con trai.
Trình Hoa sợ quá núp sau lưng Hồ Anh Vũ, chỉ ngoi mỗi cái đầu ra nói.
- Anh Vũ, hay là mày xin lỗi họ một câu đi.
"Xin lỗi." hai từ này không có trong từ điển cuộc sống của Hồ Anh Vũ này. Hơn nữa là bọn họ va phải cô trước, lý do gì cô phải xin lỗi.
- Việc gì phải sợ, có tao đây.
Hồ Anh Vũ đẩy bàn tay của Trình Hoa ra, lớn tiếng tuyên bố cũng là để bọn người kia nghe được.
- Ấy, cô em này mạnh mồm gớm nhỉ?
Tên đầu sỏ bước lên trước một bước, hất mặt nhìn cô với vẻ rất coi thường.
Vóc dáng hắn to con, gương mặt cợt nhả, bộ mặt háo sắc, hắn chồm " móng lợn" tới định vuốt ve mặt cô nhưng bị Hồ Anh Vũ không nể nang gì hất mạnh.
- Loại người như chúng mày nhơ nhớt, bẩn thỉu, ai biết được tay chúng mày đã bốc phải những gì mà dám chạm vào bộ mặt sạch sẽ của bà cô ta.
Dù có là kẻ ngốc cũng hiểu được hàm nghĩa trong câu nói đó.
Quả nhiên, hắn nổi giận, giơ tay muốn tát cô, nhưng mặt của Hồ Anh Vũ này muốn tát là tát được chắc.
Cô nghiêng người dễ dàng tránh thoát được bàn tay hắn đồng thời đan hai tay vào nhau, dồn hết sức bình sinh giắng một cú thật mạnh vào lưng tên đó.
Tên to con bị ăn đòn bất ngờ, nhanh chóng nằm sõng soài ra sàn.
Mấy tên còn lại thấy đai ca của mình bị đánh thì đồng loạt xông lên.
Hồ Anh Vũ rất hiệp nghĩa, đẩy Trình Hoa vào chỗ an toàn, một mình mình xả thân với bốn tên còn lại.
Tên đầu sỏ bị cô đốn ngã giờ đã đứng dậy được, hắn vơ lấy một chân ghế sát mình, ném mạnh về phía Hồ Anh Vũ.
Trình Hoa sợ tái mặt, thao bản năng vội hét lên.
Nghe tiếng hét của Trình Hoa, Hồ Anh Vũ nhanh mắt nhìn thấy, nhưng vẫn không kịp để tránh chiếc ghế, nó vẫn giáng mạnh vào vai cô.
Tuy không phải là trực tiếp đánh trúng nhưng lại làm cho chiếc áo của cô bị rách.
Hồ Anh Vũ giận sôi máu , cô nghiến chặt răng nhìn tên thủ phạm trước mặt.
Giận quá không kìm được, Hồ Anh Vũ hét lên - Tên kia, sao mày dám.
Vẫn là phụ nữ nổi giận thật đáng sợ, hắn ta bất giác lùi ra sau nửa bước.
Nhanh như chớp một bóng đen chạy vụt tới.
Hồ Anh Vũ mím chặt môi, nhảy lên tung một cú đá móc bằng hết sức bình sinh. Tiếp đó, tên côn đồ một lần nữa nằm sõng soài ra sàn và lần này hắn không sao đứng dậy nổi.
Như vừa xem xong một thước phim 3D, giới thượng lưu là những khán giả trung thành, trong suất quá trình diễn ra trận đánh, không một ai bỏ đi nhưng tuyệt đối cũng không có ai vào giúp.
Hồ Anh Vũ thấy mà khinh thường.
Cô đảo mắt nhìn qua một lượt những tên côn đồ đang nằm trên đât, đoạn nhếch môi cười một cái.
- Anh Vũ, mày giỏi thật đấy.
Trình Hoa nhảy cẫng lên sung sướng, lần đầu tiên cô biết con bạn mình còn có tài lẻ này nữa đấy.
Hồ Anh Vũ khỉ mũi tự đắc. - Chuyện, mày nghĩ tao là ai?!
Nói xong, cô cầm tay Trình Hoa, hiên ngang bước qua tên trước mặt về phía cửa.
Lúc đi qua quầy ba, Hồ Anh Vũ tiện tay vơ lấy một ly rượu, ngửa cổ tu một hơi cạn sạch.
Nhìn bóng dáng hai cô gái khuất dạng sau cánh cửa. Ngô Sơn không nhịn được phá lên cười. - Với một cô gái như vậy là không tồi, thảo nào đánh cắp được cả biển số xe của anh.
- Nhưng có chuyện này em vẫn thắc mắc, cô gái đó cướp xe không cướp, cướp lấy cái bảng nhựa đó thì làm được gì?
Ngô Sơn thao thao bất tuyệt một hồi mà không thấy người bên cạnh có phản ứng gì thì cảm thấy rất lạ.
- Anh Minh?
Tần Duệ Minh lặng thinh không trả lời, anh vô thức mân mê chiếc chìa khóa trong tay với một vẻ mặt thích thú. Không biết đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng lại thấy anh phát ra những tiếng cười nhẹ.
Ngô Sơn như hóa đá tại chỗ, không tin vào mắt mình, anh liên tục lấy tay dụi mắt.
Tiếng động của Ngô Sơn làm Tần Duệ Minh thức tỉnh, anh quay sang Ngô Sơn hỏi - Cậu nói lại.
- Thôi bỏ đi, coi như em chưa nói gì.
Ngô Sơn xua tay, xong lững thững xoay người bỏ đi.
Tai Tần Duệ Minh rất thính, vì vậy, dù Ngô Sơn nói rất nhỏ vẫn bị anh nghe được.
Ngô Sơn nói "Hèn chi mắt dạo này nhức mỏi."
- Cậu đừng tính chuồn êm, lát nữa xuống thu dọn cục diện cho anh.
Nếu là ngày thường, Ngô Sơn chắc chắn sẽ làm loạn lên, chỉ riêng hôm nay, anh lại ngoan ngoãn gật đầu.
- Em biết rồi.
Khi Ngô Sơn đi khỏi, anh quay đầu nhìn xuống sảnh, nơi trước đó vẫn còn là một bãi chiến trường.
***
Trình Hoa phải khó khăn lắm mới lôi được Hồ Anh Vũ về nhà.
Dù đã về tới cửa, cô vẫn chẳng chịu để yên.
Trình Hoa thở dài bất lực.
- Mai tao đền mày bộ mới được không? Còn còn giờ, mày vào nhà cho tao nhờ.
Hồ Anh Vũ rượu say cười toe toét.
- Mày nói rồi đó, vậy tao không quay lại nữa, giờ tao vào nhà ngủ.
Dứt câu, cô xoay người loang choạng bước lên bệ.
- Được không đó, để tao dìu mày.
- Không cần, tao có thể tự đi được.
Trình Hoa đứng sau nhìn bóng dáng con bạn, không kìm được buông tiếng thở dài.
Từ lần sau, tuyệt đối sẽ không cho nó uống rượu nữa.
Vẫn là tránh vỏ dưa tới vỏ dừa.
Làm bạn với con người này, Trình Hoa cô đúng là bị một tổn thất lớn mà.
Dưới vùng trời, nằm đâu đó trên cùng một mảnh đất lớn.
Tần Duệ Minh chỉnh lại tư thế ngồi, hai chân duỗi thẳng đặt trên mặt bàn rộng. Đôi môi mím chặt, nét mặt nghiêm túc nhưng nơi khóe mắt lại ánh lên nét cười.
- Như ý hai người.
Phía đối diện, hai bậc tiền bối sinh thành không dấu nổi sự vui mừng.
- Duệ Minh, con nói thật chứ?
Nằm ngoài dự đoán của hai người, anh nhếch môi nhếch môi nở nụ cười kiên định.
- Con đã bao giờ nói dối ba mẹ chưa?
- Ông nó, tôi nghe không nhầm chứ? Cuối cùng thằng bé cũng chịu lấy vợ rồi.
Không ngờ chỉ một cái gật đầu của anh lại mang đến niềm hạnh phúc lớn lao cho hai bậc tiền bối già.
Tần Duệ Minh nhìn lại bức ảnh lần nữa, trên khuôn mặt rất nhanh xuất hiện một nụ cười.
Trong ảnh, là hình một cô gái, ôm trong tay bó hoa ly và mỉm cười.
***
Cách đó vài tiếng đồng hồ thì tại nơi nào đó...
Hồ Anh Vũ mặt mày nhợt nhạt, rất dễ để nhận ra tối hôm qua cô không ngủ được.
Trình Hoa nhìn hai quầng thâm dưới mắt con bạn mà giật cả mình.
- Anh Vũ, ai đáng mày ra nông nỗi này? Có phải là đám người đó đã tìm tới nhà mày rồi hay không?
- Nếu có thì sáng nay tao đã nằm trong quan tài rồi. Tao làm rơi mất chìa khóa nhà.
Nét mặt Trình Hoa mới đó đã tối sầm. - Mày là người địa cầu hả? Có vậy mà cũng đánh rơi cho được.
- Mày còn nói à? Nếu không phải tối qua mày lôi tao xồng xộc về nhà thì tao cũng đâu ra nông nỗi này.
Nghĩ cũng có thể, Trình Hoa nhanh chóng thay đổi bằng một nụ cười tươi rón - Tao mới mua đó, cho mày.
Hồ Anh Vũ cau mày ngó vào bên trong, ngay lập tức cô liền bật cười, nụ cười đến tận mang tai.
- Vừa hay, hôm nay tao không có quần áo mặc.
Giờ mới để ý thấy, trên người Hồ Anh Vũ vẫn khoác là bộ váy đêm qua, trông nó lôi thôi đến mức nhếch nhác.
- Vậy còn vết thương? Mày đã tới bệnh viện chưa?
- Đi rồi, khám rồi cũng trả tiền rồi. Mẹ kiếp, chỉ là băng mỗi cái vết thương thôi mà tên bác sĩ ấy giám lấy của tao những hai ngày làm. Về nhà, tao mở bệnh viện, coi tay chân người ta là cẳng lợn, cứ thế mà băng bó không phải tao giàu rồi sao?!
Cô càng nghĩ lại càng thêm sôi máu.
Trình Hoa nghe vậy thì nắm bắt trọng tâm hỏi.
- Không có thuốc à?
- Có.
- Vậy là đúng rồi.
- Nhưng hắn đâu có cho tao.
- Vậy sao mày vừa nói là có?
- Tao đã nói xong đâu.
Trình Hoa đực mặt, khóe môi co giật mạnh. Với cái kiểu người này, cô không biết ngôn ngữ nào mới là phương tiện giao tiếp của nó.
- Mày đi thay đồ đi, cũng sắp tới giờ mọi người đến rồi. - Trình Hoa nhanh chóng đổi chủ đề, dù sao tiền cũng chẳng phải là của cô.
Hồ Anh Vũ gật mạnh đầu, đứng dậy cầm cái túi của Trình Hoa bỏ ra ngoài.
Nói thật nghề luật sư của cô dạo gần đây ê ẩm thấy lành. Phải hiếm hoi lắm mới có được một hai vụ, mà hoa hồng cho mỗi vụ thì chẳng kiếm được bao nhiêu.
Chẳng lẽ xã hội bây giờ cải ta quy chánh hết rồi?
Hồ Anh Vũ nhiều lần than thở với Trình Hoa - Hay là mình chuyển nghành khác thử vận nhỉ?
Trình Hoa luôn nói với cô rằng. - Vậy mày chuyển qua nghề chợ búa đi. Đảm bảo cãi đâu thắng đó.
Nghề lẻ của luật sư mà...
Than thở thì vẫn là than thở, cô chưa bao giờ cầm tiền quá nổi nửa tháng. Ấy vậy mà lần này ông trời rủ lòng thương.
Hồ Anh Vũ vừa đặt chân vào tới cửa thì nghe sếp lớn gọi.
- Anh Vũ, lần này em hời to rồi.
Hồ Anh Vũ vốn chưa hiểu chuyện gì đã bị Trình Hoa lôi xồng cộc vào trong.
- Cô ấy đây rồi, cô ấy là Hồ Anh Vũ, luật sư ngài đề cử.
Sao nghe như đang rêu rao quảng bá vậy nhỉ?