7 giờ tối.
Vùng trời bao phủ trong một màu đen kịt trời. Sự bận bịu không kể ngày đêm cuối cùng cũng chấm dứt. Tần Duệ Minh thuận tay quăng cây bút lên mặt bàn, cả người mệt mỏi ngả ra lưng ghế, hai tay day nhẹ huyệt thái dương. Nhốt mình ở công ty cả ngày, cuối cùng anh cũng xử lý xong đống tài liệu và công việc còn tồn đọng.
Tần Duệ Minh tính sẽ chợp mắt một chút rồi sẽ về nhà, hàng mi dài vừa khép lại thì bên ngoài vang lên những tiếng gõ cửa đều đều.
Anh cau mày ngồi thẳng dậy không vui lên tiếng.
- Mời vào!
- Anh chưa về sao?
- Biến đi, đừng làm phiền anh.
Ngô Sơn mặt mày nhăn nhó ngồi trên bàn của Tần Duệ Minh mồm quạ nói.
- Không lẽ anh và chị dâu cãi nhau rồi?
Tần Duệ Minh không lên tiếng, hai hàng lông mày cau chặt lại.
Cho rằng mình đã đúng, Ngô Sơn thở dài một cái quay mặt qua cửa sổ.
- Phụ nữ thật phiền phức, biết vậy em đã chẳng kết hôn rồi, cứ sống một mình có phải thoải mái không?
Ngô Sơn còn định cẩm thêm nữa bỗng điện thoại cậu đổ chuông, nhìn dãy số không ngừng hiển thị trên màn hình, lông mày cậu chau lại.
- Vợ ơi, anh nghe!
- Anh đang ở đâu vậy?
- Anh còn đang ở công ty, chắc hôm nay sẽ về trễ.
Không biết Thanh Hà đã nói gì, sắc mặt Ngô Sơn tái mét theo từng nhịp thở.
- Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, anh về, về liền.
Nói xong Ngô Sơn thở dài ra cửa.
- Anh cũng về sớm đi, đừng làm chị dâu phải lo.
Tần Duệ Minh hơi nhướn mày, Ngô Sơn vừa đi khỏi thì anh cũng đứng dậy toan định về.
Vào lúc này cánh cửa phòng lại được mở ra, Cúc Phương tay cầm hai ly cà phê bước vào, thấy vậy Tần Duệ Minh lại ngồi xuống ghế.
- Em chưa về?
Anh vẫn vậy, luôn tìm cách đẩy cô ra xa, tại sao anh chưa một lần công bằng với cô?
- Đưa em về được không? - Cúc Phương bộ dạng ngượng ngịu lên tiếng.
- Em có thể bắt tăcxi. - Tần Duệ Minh ngả người ra ghế, hai mắt lim dim đầy mệt mỏi.
- Em không manv tiền.
Tần Duệ Minh hơi nhíu mày, anh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đối phương tạo áp lực. Đoạn anh vươn người lấy từ túi áo véc ra chiếc ví da đen, tiện tay quăng lên bàn.
- Em cứ lấy bao nhiêu tùy thích.
- Em không có thói quen nhận không cửa người khác. Minh, anh còn nhớ sẽ thực hiện một yêu cầu của em không?
Tần Duệ Minh lặng thinh nhìn thẳng vào mắt Cúc Phương , khuôn mặt lạnh lùng tuyệt nhiên không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ngồi trong xe, Tần Duệ Minh không hề hé một chữ nào, hay nói cách khác chỉ có mình Cúc Phương tự biên tự diễn một mình. Lúc đi ngang qua khu trung tâm thành phố, Cúc Phương bỗng kêu lên.
- Dừng xe.
Tần Duệ Minh nhíu mày khó chịu nhưng vẫn hãm phanh lại lại.
Nhìn một lượt quanh khu vui chơi náo nhiệt, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, Cúc Phương năn nỉ.
- Minh, vào kia xem chút nha?
Không thấy anh trả lời, cô bắt đầu lay cánh tay anh lắc nhẹ.
- Đi mà, đi anh.
Hóa ra ở đây đang diễn ra những trò chơi dành cho các cặp tình nhân. Cúc Phương nào chịu bỏ qua cơ hội này.
- Nếu em thích thì tự chơi một mình đi, tôi không có hứng thú.
Cúc Phương bĩu môi, nhìn anh vẻ giận dỗi.
- Chơi một mình thì còn gì là thú vị nữa.
Khuôn mặt trong kí ức bất chợt ùa về.
Người con gái đó, anh không còn biết mình có thể che giấu được bao lâu nữa.
Đắn đó một lúc, cuối cũng Tần Duệ Minh cũng gật đầu.
Cúc Phương thấy vậy thì sung sướng nhảy lên.
Gật đầu rồi, anh mới thấy hối hận. Quả là một việc hiếm hoi, có mấy chuyện có thể làm anh hối hận chứ?!
Trò chơi này là nam cõng nữ, đội nào chịu được lâu nhất sẽ là đội chiến thắng.
Nằm trên vai anh, Cúc Phương liên tục mỉm cười, một người như Tần Duệ Minh sẽ chẳng bao giờ hiểu được, một sự ban ơn nhỏ bé của anh cũng là niềm hạnh phúc to lớn đối với cô, phải thôi, anh có cả thế giới trong tay mà.
Lúc Tần Duệ Minh về đến nhà cũng đã 10h hơn, anh đâu nghĩ sẽ mất nhiều thời gian như vậy.
Tần Duệ Minh mệt mỏi nới lỏng cà vạt, đang muốn đi lên phòng thì có người gọi giật lại Hạ quản gia tay cầm dẻ lau bước đến trước mặt Tần Duệ Minh, cúi đầu cung kính nói.
- Dạ thưa, phu nhân vẫn chưa về thưa ông.
- Chưa về?
Tần Duệ có dự cảm chẳng lành, một ý nghĩ lóe qua trong đầu, anh muốn đi tìm cô. Vừa đặt chân ra tới cửa thì cô về. Trên một chiéc ô tô không pbair tăcxi.
Hồ Anh Vũ bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay tạm biệt Hàn Quốc Cường.
Chiếc xe nhanh chóng hòa mình vào làn sương dày đặc, biến mắt nơi cuối con đường.
Vừa quay người lại, cô bắt gặp Hạ quản gia đang đứng ở cửa. Trông thấy cô, nét mặt ông lột tả vẻ khó xử.
- Phu nhân mới về.
Bây giờ tầm trạng cô rất tồi tệ, không muốn nói nhiều.
Hồ Anh Vũ gật đầu kính lễ, không nói gì thêm đi thẳng lên phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, một bàn tay đưa tới kéo cô xoay một vòng rồi đè chặt vào cánh cửa hôn ngấu nghiến.
Hồ Anh Vũ khó thở đẩy anh ra, nhưng càng làm vậy chỉ càng khiến Tần Duệ Minh ép chặt cô hơn. Cuối cùng Hồ Anh Vũ kiệt sức, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Tưởng như rất lâu sau đó, Tần Duệ Minh mới hối tiếc rời môi cô.
Anh nới lỏng vòng ôm, gục đầu trên hõm vai cô thở gấp.
- Hạ quản gia nói em mới ra ngoài, đi đâu vậy?
Hồ Anh Vũ hơi nhéo mắt nhìn anh, giữa hai hàng lông mày như đang cố phải kìm nén.
- Mấy ngày gần đây mệt mỏi, muốn cùng bạn đi dạo.
Hồ Anh Vũ quay mặt đi không nhìn anh, hàng mi dài hơi rũ xuống che quá nửa con mắt khiến anh không nhìn ra thật hư lúc này.
- Bạn?
Cô nheo chặt mày không tính sẽ giải thích.
Hôn nay lúc đến công ty tìm anh, cô đã vô tình bắt gặp cảnh lẽ ra không lên thấy. Một mình đứng khóc bên đường, cô gặp Hàn Quốc Cường. Anh đã dẫn cô đi chơi, rồi đưa cô về nhà. Thật sự hôm nay, cô rất cảm ơn anh.
Đôi mắt Tần Duệ Minh đanh lại một khoảnh khắc, nét mặt xa sầm. Xong, anh chỉ nhếch môi đi về hướng phòng tắm.