Hồ Anh Vũ giận sôi máu mà không nỡ quăng chiếc điện thoại trong tay.
Lần thứ tư trong tuần Trinh Hoa lấy bạn trai ra làm do để cô phải leo cây.
Buông một hơi thở dài cô đứng dậy đi về phía cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Hồ Anh Vũ giật mình bất giác lùi ra sau nửa bước.
- Anh Vũ?!
Người đến nào có thể ngờ lại là Hàn Quốc Cường.
Đã hai năm không gặp, một khoảng thời gian dài, cô không
ngờ mình lại có thể gặp lại anh và càng không ngờ tới, cô lại có thể nhìn anh mỉm cười như những người bạn lâu ngày không gặp.
- Quốc Cường, anh về nước rồi à?
Câu nói vừa tuôn ra khiến Hồ Anh Vũ thấy mình thật ngớ ngẩn. Nếu chưa về, thì sao anh lại có thể đứng trước mặt cô đây.
Hai năm trước, trước hôm rời đi một ngày, Hàn Quốc Cường đã đứng trước cửa nhà cô xuất đêm. Một đêm dài là vậy nhưng chỉ để nói.
- Ngày mai, anh sẽ qua Mĩ.
Không nói lý do, không nói mục đích, chỉ vỏn vẹn có vài từ "ngày mai anh sẽ bay sang Mĩ"
Vậy là anh đã đi, đến chỉ để thông báo cho cô có vậy, anh đã đứng đợi cô xuất một đêm. Vào lúc ấy, tự dưng cô thấy dường như, Hàn Quốc Cường có nỗi khổ tâm nào đó khó nói mà cô không hề hay biết.
Lúc lên máy bay, anh đã gửi cho cô một cái tin.
"Nếu có một ngày anh trở về. Tha thứ cho anh, được không?"
Ngày hôm đó, Hồ Anh Vũ đã không ra sân bay tiễn anh.
Giờ phút này, anh đứng trước mặt cô, cô thấy vui vì điều đó.
Hàn Quốc Cường hai tay đút túi quần, đôi mắt màu trà nhìn cô vẫn dịu dàng như trước.
- Đã lâu không gặp, Anh Vũ.
Câu nói là một lời xã giao như cánh cửa bỏ quên lại quá khứ.
Có thể anh cũng như cô, không muốn quá khứ đau buồn làm ảnh hưởng đến tương lại đẹp đẽ.
Nhiều khi, biết quên đi là cánh tốt nhất giúp ta sống với hiện tại.
Hồ Anh Vũ ngẩng cao đầu nhìn Hàn Quốc Cường, đôi môi hồng nở nụ cười tươi tắn.
- Đã lâu không gặp.
Một câu nói hai người một lời.
Thời gian có thể làm con người ta quên đi tất cả. Nếu là hai năm trước khi gặp Hàn Quốc Cường, Hồ Anh Vũ nhất định sẽ nổi giận, nhưng là hai năm sau, cô chấp nhận tha thứ.
- Chào mừng anh trở về.
Hàn Quốc Cường không nghĩ cô sẽ nói như vậy.
Niềm vui sướng vỡ òa khiến anh kìm lòng không được muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh cũng biết, giờ mình đã không có quyền làm điều đó.
- Nếu em không phiền, anh, có thể mời em dùng một ly cà phê không?
Hàn Quốc Cường thận trọng hỏi, anh không giám chắc Hồ Anh Vũ sẽ vui vẻ đồng ý, cô, cũng không có nói qua sẽ tha thứ cho anh.
Hồ Anh Vũ im lặng không trả lời, anh cứ nghĩ cô đang không vui thì vội nói.
- Nếu em không muốn...
- Ai nói em không uống?!
Hồ Anh Vũ chợt ngẩng đầu ngắt lời anh.
Cô chỉ suy nghĩ một chút xem loại cà phê nào đắt tiền nhất để lát nữa gọi đã bị Hàn Quốc Cường nói vậy. Vậy nếu cô lịch sự từ chối, có phải là khỏi uống luôn sao?!
- Có người mời, lý do gì em từ chối? Nếu anh hào phóng mời em ăn cơm luôn thì càng tốt. Em dạo này rất nghèo.
Phải, rất nghèo? Số tiền Tần Duệ Minh đưa cô, quá đủ để cô sống dư dả như một bà hoàng...
Hàn Quốc Cường nghe cô nói thì mặt mày rạng rỡ.
- Tất nhiên là được rồi!
- Vậy đợi em một lát, em vào nhà thay đồ.
Cô thế nhưng lại quên đi một việc quan trọng. Làm thế nào mà Hàn Quốc Cường lại biết được nơi cô đang ở?
Hồ Anh Vũ nói mình đói rồi, cần phải ăn cơm. Vì vậy, họ đi ăn trước, nơi đến là nhà hàng "Vọng Nguyệt."
Ngồi một chiếc bàn nằm ngay gần cửa ra vào, Hồ Anh Vũ gọi một bàn đầy thức ăn.
Hàn Quốc Cường không có can ngăn, chỉ là khóe môi co giật dữ dội.
- Em đã bị bỏ đói bao lâu rồi?
Hồ Anh Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, đoạn cô bật cười.
- Hai giờ trước em vừa mới ăn xong.
- Vậy số đồ ăn này? - Hàn Quốc Cường không chắc chắn hỏi.
- Gọi cho đầy bàn thôi. - Như nghĩ đến điều gì đó, Hồ Anh Vũ chợt kêu lên. - Sẽ không phải anh không mang đủ tiền chứ?
Tốt nhất là không đi. Cô cũng không có muốn phải ngồi rửa bát trả nợ đâu.
- Không phải, chỉ là...
- Không phải là tốt rồi!
Ai cần anh giải thích chứ? Chỉ cần cô biết mình không cần phải rửa bát chuộc thân là được rồi.
Bữa ăn kéo dài chỉ vỏn vẹn có 15 phút. Cả bàn ăn đầy gần như bị bỏ lại. Hồ Anh Vũ thấy mà tiếc lấy tiếc để, dù không phải là tiền của cô nhưng dù sao vẫn là tiền. Chỉ cần là tiền cô đều thấy tiếc hết.
Hay là gói về?
Vẫn là nên thôi đi, người ta không tưởng cô thần kinh mới lạ.
- Giờ đi uống cà phê chứ?
Câu này là của Hồ Anh Vũ. Riêng Hàn Quốc Cường, anh đã sớm không muốn nhét thêm thứ gì vào bụng nữa rồi.
- Em vẫn còn có thể uống được nữa sao?
Hàn Quốc Cường trợn tròn mắt kinh hãi nhìn cô.
Bụng của cô cũng không phải là bự bình thường mà là bự bất bình thường đi.
Cuối cùng Hồ Anh Vũ vẫn đẩy được một lúc hai ly cà phê nữa. Giờ, anh chính thức phục cô rồi.
Khi bóng chiều ngả dần về sẩm tối, Hàn Quốc Cường mới đưa Hồ Anh Vũ về. Đứng bên ngoài cửa xe, cô nghiêng đầu cười tạm biệt.
- Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui.
- Em thấy vui là được.
Anh làm tất cả chỉ mong nhìn thấy nụ cười của cô.
- Quốc Cường?
- Hử?
- Thật lòng em chúc phúc anh, phải sống thật hạnh phúc nha.
Hàn Quốc Cường chợt trầm lắng, hàng mi dài hạ xuống che quá nửa con mắt. Không ai nhận ra tâm trạng của anh lúc này.
Hồ Anh Vũ chẳng thể nào viết được, không có cô anh sao có thể hạnh phúc đây?. Yêu cô, anh đã sớm không có lối thoát rồi.
- Em cũng phải thật hạnh phúc đó.
Dù biết trái tim mình vẫn luôn dành cho cô, nhưng yêu, đối với anh là mong muốn cho người mình yêu được hạnh phúc. Vì vậy, chỉ cần một mình cô hạnh phúc là đủ rồi, còn anh, không sao cả.
Bọn họ lướt qua nhau như những người bạn thông thường.
Kết thúc, vẫn chỉ có thể làm bạn.
- Được, cả hai chúng ta đều phải thật hạnh phúc.
Hồ Anh Vũ xoay người đi vào nhà, để lại đằng sau một Hàn Quốc Cường vẫn đứng nhìn.
Nếu không biết, sẽ chẳng ai có thể tin, giữa họ đã từng có một sợi dây gắn kết.
Đẩy cửa bước vào, chợt cô ngừng bước, suy nghĩ gì đó, cô quay đầu lớn tiếng gọi tên anh.
- Hàn Quốc Cường, em tha thứ cho anh!
Hàn Quốc Cường ngẩn người một lúc lâu, đoạn anh mỉm cười, một nụ cười vui vẻ.
- Anh Vũ, cảm ơn em! Vì tất cả.