Lê phủ.

Lão nhân Lê Bá Ngọc toàn thân một bộ nhàn nhã, hắn nhìn đám hoa cỏ rực rỡ trong vườn, cả người đều cảm thấy thư thái.

Kể từ ngày hắn bị giáng chức từ Hữu thị lang bộ Lễ xuống làm Nội hoả thư gia đến nay, lão nhân này liền trở nên bình thản, không tranh không đấu, sở thích chăm sóc hoa cỏ cũng từ đó mà sinh ra.

Đúng một dạng thế ngoại cao nhân ẩn cư nơi đô thị.

Phía sau còn có một gã tướng lĩnh đang đứng hầu trong đình viện, im lặng chờ đợi lão nhân gia làm vườn xong xuôi.

Qua một hồi, lão nhân cũng coi như hoàn thành.

Tiến vào toà đình viện giữa sân vườn, uống ngụm trà giải khát, hắn nói với vị tướng lĩnh:

- Nước trà không đổi, nhưng lao động xong lại ngon hơn nhiều.

Mâu tướng quân người nói xem đúng không?

Vị tướng lĩnh chính là Phụng Thánh vệ tả kim ngô vệ tướng Mâu Du Đô.

Hắn chắp tay đáp:

- Thị lang dạy bảo, Đô không dám quên.

Lão nhân lắc đầu, hắn nói:

- Ta nào còn có là Thị Lang, chỉ làm Nội hoả thư gia một quan chức quèn, Mâu tướng quân quá lời.

Mâu Du Đô nào dám khinh khi, hắn nói:

- Thị lang dù hiện tại có chút chắc trở nhưng Đô tin sẽ sớm gạt ra sương mù, lại thấy được ánh bình minh.

Thị lang đối với Đô có ơn tri ngộ, dù Thị lang có làm chức vụ gì Đô vẫn một mực cũng kính.

Lê Bá Ngọc nghe vậy, trong lòng coi như thỏa mãn, năm đó hắn cất nhắc một giới hàn môn là Mâu Du Đô nay đã là đến Tả kim ngô vệ tướng quân, chính ngũ phẩm võ quan, coi như là một gã có thực quyền tướng lĩnh.

Hắn nhìn Mâu Du Đô một hồi lâu, rồi mới nói:

- Vậy nếu bây giờ lão già ta muốn tướng quân....từ đi chức vụ....tướng quân liệu có bằng lòng.

Mâu Du Đô nghe vậy có chút sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy, gật đầu đáp ứng:

- Đô mặc cho Thị Lang sắp xếp.

Lê Bá Ngọc vuốt râu cười.

Hắn thích nhất Mâu Du Đô ở cái điểm này, làm quân cờ nên có ý thức của quân cờ nên có, nhao nhao tự quyết là một quân cờ không có giá trị, là một quân cờ vứt đi.

Mâu Du Đô hắn biết bản thân một giới hàn môn, thân cô thế cô, muốn tiến xa phải chấp nhận làm quân cờ, làm một quân cực kì nghe lời có giá trị quân cờ.

- Được, vậy tướng quân mau sắp xếp từ đi chức vụ.

Lão già ta sẽ có sắp xếp cho tướng quân.

Mâu Du Đô chắp tay dạ một tiếng đáp ứng, không chút nghi ngờ cũng không hỏi xem sắp xếp của Lê Bá Ngọc là gì, hoàn toàn một dạng sống chết mặc kệ.

Lê Bá Ngọc cũng coi như tương đối thỏa mãn, phá lệ giải thích:

- Nội nhân thư gia chức vụ đang trống một vị trí, lão thân muốn tiến cử Mâu tướng quân ngồi vào chỗ đó.

Mâu Du Đô liền giật mình, hắn không nghĩ bản thân từ đi chức vụ là một dạng chuyển chức, từ quan võ sang thành quan văn.

Lê Bá Ngọc hiện là Nội hỏa thư gia, còn hắn chính là được tiến cử trở thành Nội nhân thư gia.

Chỉ kém một chữ những cách biệt rất xa.

Nội hỏa thư gia nói tóm lại là nhàn chức, quản lý thư từ sổ sách trong Hàn Lâm Viện, hằng ngày đến uống trà, hết giờ làm liền về nhà đi ngủ, chỉ lúc nào có văn thư khẩn mới cần thiết, đây đơn giản là vị trí cho người chuẩn bị về hưu.

Mà nội nhân thư gia thì khác, quản lí sổ sách trong cung cấm, hầu cần hoàng đế quan văn.

Nói thẳng là trợ lý biên soạn văn thư của hoàng đế.

Dù cả hai đều là chức quan tòng ngũ phẩm nhưng giá trị khác nhau rất nhiều.

Nếu được thăng Nội thường thị thì coi như trở thành thư ký của hoàng đế, thực quyền to lớn quan văn.

Đây là đối với Mâu Du Đô là minh hàng ám thăng.

Hắn làm võ tướng, không có chiến tranh không có quân công lấy đâu ra cơ hội thăng chức.

Mà kể cả có chiến tranh thì làm Phụng Thánh vệ, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ, không phải tiến công, trừ khi hoàng đế gặp nguy hắn hộ giá có công, nếu không thì cơ hội thăng tiến của hắn gần như bằng không.

Nhưng nếu chuyển chức làm quan văn lại khác, cơ hội là luôn có.

Hơn nữa thời điểm này chính là chính trị chuyển giao nhạy cảm, chỉ cần hắn cược đúng người, tòng long công trạng chạy không thoát được.

Đó cũng là lợi thế của làm quan văn.

Quan văn chủ chính trị.

Quan võ chủ chiến trường nha.

Hít một hơi lạnh, Mâu Du Đô đứng dậy, kính cẩn hướng về lão nhân cúi đầu thành khẩn:

- Đô cảm tạ Thị lang chỉ con đường ngay, mai sau muôn chết không từ.

Lê Bá Ngọc cũng không tránh né, ngồi để im cho Mâu Du Đô cảm tạ hoàn toàn không lấy làm khiêm nhượng, hắn vươn tay ra đập nhẹ lên tay của Mâu Du Đô, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Ngươi chuyển từ võ sang văn, lão phu cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhắc nhở tướng quân vài câu.

- Khẩn nghe đại nhân dạy bảo.

- Mâu Du Đô còn cung kính hơn cả lúc trước.

Lão nhân nhấp ngụm trà ngọt giọng rồi nói:

- Thứ nhất, tướng quân chuyển làm quan văn, việc cần làm là nói ít nghe nhiều, không quản chuyện khác, chăm chú chỉ nghe theo hoàng thượng làm việc.

- Thứ hai, hạn chế kết giao, không tham gia đảng phái.

- Thứ ba, lượng sức mà làm, tránh hăng quá hoá dở , việc gì không làm được, có khó khăn phải nói ra.

Dù sao tướng quân cũng xuất thân võ quan, nghiệp vụ chưa quen cũng có thể thông cảm.

- Thứ tư, quan trọng nhất, nhanh chóng cắt đứt toàn bộ quan hệ với võ quan trước đây, tuyệt không lai vãng.

Nhớ lấy, nhớ lấy.

Mâu Du Đô nghe kĩ không lọt một từ, lấy đó làm châm ngôn, luôn miệng nói tạ.

Lê Bá Ngọc đứng dậy, dùng trà thay rượu hướng về phía Mâu Du Đô mời:

- Tướng quân ở vị trí khác sẽ thấy vị trà sẽ khác, kính tướng quân vạn sự thành công.

Mâu Du Đô cũng không làm kiêu, tiếp trà uống cạn, rồi hướng về phía lão nhân cười đáp:

- Quả nhiên, trà đúng là ngon hơn hẳn ha...ha!

Tiễn Mâu Du Đô trở về, lão nhân nhìn vườn hoa trước mặt, lòng cảm thán.

“Triều đình hiện tại nhìn như một vườn hoa rực rỡ, nhưng kì thực sâu bệnh ẩn dấu rất nhiều.

Cần có người đứng ra dọn dẹp.”

......................

Cách đó không xa.

Kinh thành - Dương phủ.

- Cha, ta nói rồi.

Ta nhất quyết không từ chức.

Trong nội sảnh, Dương Đoan Hoa đang cùng một lão nhân đôi co, lão nhân không ai khác chính là cha nàng, Hộ bộ thượng thư Dương Anh Nhĩ, cũng chính hiện tại là Dương gia gia chủ.

Dương Anh Nhĩ kì thật không già, so với đám đại thần râu tóc bạc phơ hắn cũng coi như trẻ tuổi.

Khoảng ngoài 40, quần áo râu ria được tu dưỡng cẩn thận, ngoại hình cao lớn đường đường, giọng đanh thép nói:

- Ngươi một giới nữ nhân, không an phận trong nhà suốt ngày cùng một đám nam nhân chung đụng, còn ra thể thống gì?

Dương Đoan Hoa không phục liền cự cãi:

- Đó là công việc của ta, ngươi sao lại lấy đó làm khó xử, phán xét.

Dương Anh Nhĩ tức tối quát:

- Nhưng ngươi là con gái của ta, mặt mũi của Dương gia vì ngươi mất hết.

Lúc trước ngươi còn nhỏ, ta coi như chiều theo ý ngươi, mặc cho ngươi điên.

Bây giờ ngươi đã trưởng thành, ta lại không cho phép.

Dương Đoan Hoa cau mày liễu, lạnh lùng đáp:

- Trong mắt ngươi chỉ có thể diện, thể diện.

Ngươi sợ ta làm mất mặt ngươi.

Cha, ngươi đã bao giờ thật sự nghĩ cho ta chưa?

Dương Anh Nhĩ nào nghĩ coi gái hắn quyết liệt như vậy, tức giận râu ria dựng đứng, luôn miệng nói “phản rồi, phản rồi”.

Dương Đoan Hoa cũng đâu nhún nhường, nàng thẳng thừng đáp:

- Ngươi nói ra phản nhưng ngẫm lại xem từ nhỏ đến lớn người cho ta cái gì? Tất cả những gì ta có đều một thân ta cố gắng đạt được.

Võ công là sư phụ cho ta, từ nhỏ đến lớn ăn uống sinh hoạt đều là tiền của mẹ ta để lại cho ta.

Ngươi, ngoài trừ một danh phận Dương gia con cháu, ngươi cho ta được cái gì?

Nàng từng bước ép sát cha nàng, gằn lên từng chữ:

- Ngươi yêu thích con trai, ta hiểu.

Biểu đệ Tự Minh sắp tới kinh thành, người luôn thích hắn như vậy, nhận hắn làm con thừa tự không phải là được sao? Haha, còn cái chó má hôn sự, chó má Đào công tử, cút xa cho ta.

Dương Anh Nhĩ long sòng sọc nhìn nàng, nếu không phải ngại mất thân phận thì bao nhiêu lời thô tục hắn sẽ phải chút ra cho bằng hết.

Cuối cùng hắn chỉ gầm lên:

- Cút! Cút cho ta, ta không có đứa con là ngươi!

Dương Đoan Hoa cười lạnh:

- Ngươi không cần đuổi, ta tự đi.

Cái nhà này ta sớm không thiết tha rồi.

Nói xong nàng quay phắt đi, bỏ lại Dương Anh Nhĩ một thân nộ khí.

Chợt nhớ ra cái gì, nàng quay lại nhìn cha nàng nói:

- Suýt quên, còn một việc....

Dứt lời, nàng rút từ hông ra một thanh đoản đao, soẹt 1 tiếng cắt phăng mái tóc dài trên đầu.

Nàng cấm bó tóc quăng về phía Dương Anh Nhĩ đang sững sờ đứng chết chân, cười tươi nói:

- Cha, tặng ngài.

Con gái bất hiếu không thể theo hầu rồi!

Nói xong liền quay đít bỏ đi, mặc cho Dương Anh Nhĩ quát theo kêu nàng đứng lại.

Dương Đoan Hoa một đầu tóc ngắn bước ra khỏi Dương Phủ, nàng hít một hơi không khí trong lành, cảm giác toàn thân như sống lại.

Hoặc đây chính là cảm giác được giải thoát.

Từ nay chân trời rộng lớn.

Mặc sức cho nàng bay lượn.

................

- Tỷ tỷ, người nhìn kìa, vị tóc ngắn tỷ tỷ kia thật xinh đẹp.

- Tiểu nữ hài ngồi trên xe vỗ tỷ tỷ của nàng, chỉ về hướng Dương Đoan Hoa hò reo.

Nàng một mặt mơ màng hướng tới nói:

- Ta cũng phải cắt tóc ngắn.

Lê Nghi Phượng quay sang nhìn muội muội của nàng, thẳng thừng búng một cái vào trán muội muội, lạnh lùng quát:

- Không được nói bậy.

Lê Xuân Lan au ui một tiếng, rồi ôm trán, tủi thân cúi đầu, nội tâm liền lộn xộn:

“Ta vẫn phải cắt tóc ngắn, tóc ngắn thật xinh đẹp, nhưng tỷ tỷ không có phép ta, nhưng thật sự rất rất rất muốn cắt đi, huhu mẹ ơi, ta muốn cắt tóc ngắn, ta muốn mẹ...”

Lê Nghi Phượng không quan tâm đến tiểu quận chúa đang tâm loạn như ma, nàng chăm chú nhìn tòa phủ đệ trước mặt, miệng lẩm nhẩm : "Dương Gia nha....”

Sau đó ra hiệu có xa phu mang hai tỷ muội nàng đi trở về.

Lúc đi ngang qua Dương Đoan Hoa, Lê Nghi Phượng liếc nàng một cái, nàng nhìn thấy nữ nhân tóc ngắn một thân anh khí bừng bừng, tự tin lộ rõ trên khuôn mặt, làm cho đến cả một người luôn kiêu ngạo như nàng cũng nảy sinh đôi chút ghen tỵ.

Lê Nghi Phượng không kiềm lòng được mà lẩm bẩm:

- Nếu năm đó....ta cũng thật sự quyết tâm được đến vậy, liệu mọi sự có khác....Vì gia tộc mà hi sinh, người nói xem, là ta sai sao?

Lê Xuân Lan giương đôi mắt to tròn nhìn tỷ tỷ, trên đầu nàng hiện vô số dấu hỏi chấm.

Lê Nghi Phượng quay sang nhìn muội muội, liền mỉm cười xoa xoa má nàng, lòng thầm nghĩ :”tiểu nha đầu, mãi vô ưu vô lo thật là tốt biết bao.”

Lê Xuân Lan được tỷ tỷ bất ngờ thân mật sủng nịnh liền không nhịn được hạnh phúc, cả khuôn mắt ửng hồng, hai tay nhỏ bưng lấy đôi má bánh bao, híp mắt cười vui vẻ, lòng nhớ về khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của tỷ tỷ, nàng nghĩ lại:

“Không cần tóc ngắn nữa, tóc dài rất xinh đẹp...tóc dài chính là xinh đẹp nhất!”

...............