Sáng hôm sau, Hà Hoa Tử thức sớm để được ăn sáng cùng ba mẹ. Mặc dù đêm qua bị anh hành hạ nhưng cũng cố gắng để rời khỏi giường. Tính đi tính lại, đêm qua cô chỉ được ngủ có năm tiếng. Vậy nên, dù là đã thay xong quần áo và ngồi trước bàn trang điểm nhưng hai mắt Hoa Tử cứ díp lại. Trong đầu cô lúc này ngoài việc nghĩ đến chuyện ăn sáng xong quay lên giường ngủ tiếp thì chẳng còn chuyện gì đáng để nghĩ nữa. Có lẽ vì vậy mà từ khi Lý Đông Lượng bước vào phòng cho đến khi anh đứng phía sau, cô cũng chẳng hay biết. Thấy cô đang gật gù trước gương, anh liền từ phía sau, dang rộng đôi tay mà ôm cô vào lòng.

- Yaaa!!!

Tiếng hét thất thanh lúc giật mình của Hoa Tử khi bất thình lình bị ai kia ôm. Bị anh ôm lấy làm cô quên mất việc mình đang rất buồn ngủ.

- Anh... Anh vào từ lúc nào vậy? Đi cũng chẳng để lại tiếng động.

Lý Đông Lượng không đáp lại câu hỏi này. Anh lảng sang chuyện khác.

- Nếu em muốn ngủ thì ngủ thêm một chút, anh sẽ xuống nói với ba mẹ một tiếng.

Hoa Tử nhanh mồm lẹ miệng đáp lại.

- Không cần, tôi muốn ăn sáng cùng họ.

Cô nói tiếp:

- Mà ăn sáng xong anh cũng nên về đi

- Chưa gì mà em đã đuổi chồng mình về rồi sao?

- Ai kêu đêm qua anh hành hạ tôi chứ?

Cô đưa mắt nhìn anh rồi hỏi. Lý Đông Lượng thì chối lấy chối để, đáp lại lời vợ:

- Anh nào có hành hạ vợ yêu chứ? Anh chỉ đang " yêu thương " vợ của anh thôi!

Hà Hoa Tử nghe anh đáp thế, vốn cũng chẳng còn lời nào để nói với anh. 

Xưa nay, tính cứng đầu của Hoa Tử chưa ai trị được. Bây giờ, xem ra đã có rồi.

Đột nhiên, Lý Đông Lượng nâng niu tay Hoa Tử, như có điều muốn tâm sự với cô. Anh thủ thỉ bên tai.

- Hoa Tử, hứa với anh một chuyện có được không?

- Chuyện gì?

- Đừng tự ý rời đi nữa.

Mỗi lần em đi, anh liền thấy lo lắng, cứ như... anh lại để mất em giống năm năm trước. Vậy nên, hứa với anh có được không?

Hoa Tử biết bây giờ bản thân cũng chẳng còn độc thân như trước. Hơn nữa, như lời Hà phu nhân nói, cô đã có chồng, vậy nên mỗi lần làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến gia đình đầu tiên. Nhưng thứ khiến Hoa Tử đồng ý lời đề nghị này của Lý Đông Lượng, chính là tình yêu mà anh dành cho mình. Cô dường như đã thấy được nó qua vẻ mặt của anh.

Lý Đông Lượng kéo Hoa Tử xích lại gần mình hơn. Anh ôm xiết eo cô lại, nói nhỏ:

- Hoa Tử, em sinh bảo bảo cho anh đi! Chỉ cần là con của em, trai hay gái, anh đều thích.

Lúc này cô mới quay mặt sang, đối diện với Lý Đông Lượng, giọng đanh thép hỏi:

- Không phải lúc trước anh nói nữ nhân ngoài kia muốn sinh con cho anh sao? Sao anh không đi mà tìm họ?

- Anh chỉ thuộc về một mình Hà Hoa Tử em, vậy nên bảo bảo cũng phải thuộc về anh và em. Hơn nữa, ngoài em ra, những kẻ khác đều không xứng.

Cũng chẳng biết từ lúc nào, chẳng biết Lý Đông Lượng học ai thói làm nũng. Khi nghe cô nói vậy, anh bắt đầu áp dụng cái thói ấy.

Hà Hoa Tử đưa mắt nhìn Lý Đông Lượng. Ánh mắt đầy kinh ngạc mà hỏi rằng:

- Lý Đông Lượng, liêm sỉ của anh đâu rồi?

- Làm nũng vợ thì cần gì cái thứ đó, dăm ba cái liêm sỉ thì ai mà cần.

Nghe anh đáp lại, vẻ mặt Hà Hoa Tử liền bất lực. Cô chỉ biết thở dài tuyệt vọng. Lý Đông Lượng lạnh lùng, cao ngạo mà cô biết đi đâu rồi?

- Anh đúng là mặt càng ngày càng dày lên rồi.

Hoa Tử vừa nói dứt, cô thoa thêm tí son cho gương mặt có thêm thần sắc rồi rời khỏi vòng tay của Lý Đông Lượng mà xuống nhà. Cô vừa đi, vừa chống tay lên tường, đi những bước đi đầy khó khăn. Trong lòng cô thầm oán trách.

" Lưng và eo đau quá. Cũng tại Lý Đông Lượng chết tiệt. "

Vừa nghĩ xong, bên tai lại truyền đến âm thanh đầy yêu thương:

- Để anh dìu em.

- Không cần!

- Hoặc là để anh dìu, hoặc là anh bế em xuống. Em muốn cái nào?

Lý Đông Lượng đã trở về con người trước kia rồi. Hoa Tử phải choáng ngợp trước sự thay đổi thái độ của anh. Chẳng biết đâu mà lường được, đành đáp lời.

- Anh... anh muốn làm gì thì làm.

Lý Đông Lượng nghe vậy liền làm theo ý mình.

Hà lão gia và Hà phu nhân cùng ngồi trên bàn ăn. Thấy cũng chẳng còn sớm nên cho người lên thối thúc Hoa Tử xuống ăn sáng. Nào ngơ bà vừa nói dứt thì thấy Lý Đông Lượng đang ân cần ôm lấy eo, dìu cô xuống.

Vừa mới đặt người ngồi xuống đã nghe thấy giọng hỏi:

- Hai đứa làm lành rồi sao?

- Dạ.

Lý Đông Lượng đáp.

- Vậy... Đêm qua... Hai đứa ở chung phòng...?

Hà Hoa Tử nghe liền đỏ mặt, Lý Đông Lượng vẫn ung dung, đáp lại:

- Dạ.

Không những đáp lại mà anh còn cười đầy mãn nguyện. Trong khi cô đang đau nhức toàn thân, anh lại cười vui vẻ, hết sức thỏa mãn với những gì mình làm. 

Khi Hà Hoa Tử đang tập trung ăn sáng gì nghe được lời này:

- Hai đứa kết hôn cũng được một thời gian rồi, ba mẹ bây giờ cũng rất muốn biết cảm giác bế cháu là như thế nào.

Miệng đang nhai thức ăn, suýt chút đã phun ra. Cô vội lấy ly nước uống rồi nói:

- Ngày xưa ba mẹ chưa từng bế con sao?

- Con bé này, bế con khác với cảm giác bế cháu.

Hà phu nhân lập tức đáp lại Hoa Tử.

- Chuyện này con nghĩ vẫn nên để thêm một thời gian nữa. Hoa Tử vẫn còn ham chơi, để cô ấy chơi thêm vài tháng nữa rồi chúng con sinh bảo bảo cũng không muộn.

Lần này Hoa Tử nghe xong liền ho sặc sụa. Lý Đông Lượng ngồi bên cạnh thấy vậy liền vòng tay ra sau, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô, lại nhoẻn miệng cười đầy " dã tâm ".

" Cái gì? Vài tháng nữa sao? " 

Hà Hoa Tử cầm lấy đũa, gắp thức ăn cho Lý Đông Lượng, nói một cách giận dỗi:

- Ăn đi, nói nhiều quá!

Ai cũng nhìn ra là Hà Hà Hoa Tử đang xấu hổ, bởi mặt cô lúc này đã đỏ lên hết rồi. Còn cô lại nghĩ: Bộ hôm nay họ có hẹn nhau nói về đề tài sinh bảo bảo sao?