Đêm đó, Hà Hoa Tử ngồi khóc trong phòng suốt mười phút. Cho đến khi không thể khóc được nữa, cô đứng dậy và lấy vali, mang tất cả đồ rồi trở về Hà gia.

Nửa đêm, Hà lão gia và Hà phu nhân nghe người làm báo lại rằng, Hà Hoa Tử vừa trở về. Cả hai nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Đã khuya như vậy, tại sao Lý Đông Lượng lại cho con gái họ về giờ này chứ?

Nghĩ rồi, cả hai ông bà đều chạy xuống nhà xem. Nhìn thấy chiếc vali cùng với gương mặt ủ ê của Hoa Tử, Hà phu nhân đoán là đã có chuyện xảy ra với vợ chồng Lý Đông Lượng.

Vừa nhìn thấy ba mẹ, Hà Hoa Tử chạy ào vào lòng họ. Cô không nói gì cả, mặc cho Hà lão gia và Hà phu như cố rặn hỏi. Cô cứ như một đứa trẻ, òa khóc khi bị bắt nạt.

Hôm sau, lúc Hoa Tử thức dậy cũng không còn sớm. Nhưng cô lại không nhớ đêm qua mình đã về phòng bằng cách nào.

Bây giờ cô thấy cảm thấy rất mệt mỏi. Từ lúc cô thức đã thấy đầu có hơi nhức và thường xuyên hắt hơi.

Hà Hoa Tử vào nhà tắm. Nhìn vào gương cô mới phát hiện, đêm qua cô khóc quá lâu nên bây giờ mí mắt hai mí ngày nào bây giờ không thấy nữa. Mắt cũng bị sưng hết lên.

Khi Hoa Tử xuống nhà thì thấy cả ba và mẹ đều đã ngồi vào bàn ăn. Cô đi đến kéo ghế, không quên chào ba mẹ.

- Chào ba mẹ.

- Bây giờ con đã ổn hơn chưa?

Hà phu nhân dịu dàng hỏi thăm.

- Con ổn rồi, ba mẹ yên tâm.

Nói xong, cô cũng cười lên để cho ba mẹ bớt lo lắng.

- Hôm nay ba không đến công ty sao?

- Đêm qua con khóc đến ngất đi. Ba con lo sợ liền bế con lên phòng. Lúc đó con còn bị cảm lạnh nữa. Vậy nên hôm nay lão gia quyết định ở nhà để chăm sóc cho con.

Hà phu nhân tường thuật lại tình hình đêm qua. Giờ thì Hoa Tử đã biết cô về phòng bằng cách nào. Cô ái náy nói với ba mẹ.

- Con xin lỗi, vừa về đã làm cho ba mẹ lo lắng rồi.

- Con bé ngốc, không biết chăm sóc cho bản thân. Ba giao con cho Đông Lượng quả thật rất đúng.

Nghe Hà lão gia nói vậy, Hà Hoa Tử đột nhiên sượng lại. Không khí trong nhà đột nhiên bị bao trùm bởi sự im lặng. Cả hai người đều lén liếc nhìn thì thấy Hoa Tử đang ngơ ngác ra. Hà phu nhân liền bắt sang chuyện khác.

- Mẹ biết con không khỏe nên định cho người mang thức ăn lên phòng cho con. Không ngờ con lại xuống sớm hơn.

- Không sao đâu mẹ, con thấy khỏe hơn rồi nên cũng muốn xuống ăn cơm cùng hai người.

Hoa Tử vừa dứt lời, người làm từ bên ngoài chạy vào, báo:

- Lão gia, phu nhân, Lý cô gia đến.

Người làm vừa nói dứt, Lý Đông Lượng cũng vừa bước vào. Sự xuất hiện của anh giống như ánh mặt trời đến để xua đi sự u ám của trận mưa lớn vậy.

- Chào ba mẹ.

- Chào con rể, con đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì cùng ăn với chúng ta.

Hà lão gia vừa thấy anh đã niềm nở đón tiếp. Còn Hà Hoa Tử đến nhìn cũng chẳng thèm. Cứ nghĩ rằng anh sẽ từ chối nên cô mới cầm đũa lên. Thức ăn vừa đến miệng, Hoa Tử liền bỏ xuống khi nghe Lý Đông Lượng nói sẽ cùng ăn. Và đương nhiên, anh sẽ ngồi ngay bên cạnh Hoa Tử.

Ngay khi Lý Đông Lượng vừa đặt người xuống ghế, Hà Hoa Tử vội đứng dậy và rời đi.

- Ba, mẹ, con thấy không khỏe, lát nữa kêu người mang thức ăn lên phòng giúp con.

Hà phu nhân nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu:

- Con bé này sao thế? Vừa rồi còn nói đã ổn còn gì?

- Hai đứa xảy ra chuyện gì sao?

Hà lão gia quay sang hỏi Lý Đông Lượng, anh cũng nói với giọng ái náy.

- Là con hiểu lầm Hoa Tử, làm cho cô ấy giận dỗi.

Được một lúc sau, Lý Đông Lượng mới nhờ ba mẹ vợ một chuyện:

- Ba mẹ, bây giờ con phải về công ty vì có cuộc họp. Không biết đêm nay con có thể ở lại đây không? Con muốn xin lỗi Hoa Tử.

- Được chứ.

Vợ chồng Hà gia đồng thanh đáp khiến anh mừng trong lòng.

Lý Đông Lượng vừa đi, Hà phu nhân đã vội chạy lên phòng Hà Hoa Tử gõ cửa.

- Hoa Tử, xuống ăn cơm thôi con.

- Con không khỏe, muốn nằm nghỉ một chút.

Hà phu nhân thở dài ngao ngán, nói với giọng chán nản.

- Đông Lượng đi rồi.

Dứt lời, bà liền rời đi. Vừa xuống, Hà lão gia liền hỏi tình hình thế nào? Hà phu nhân đáp với vẻ đầy chắc chắn.

- Sẽ xuống ngay thôi.

Đúng như dự đoán. Chưa đến năm phút, Hà Hoa Tử lại có mặt trên bàn ăn như thường. Hơn nữa trên mặt còn cười tươi như hoa.

- Con đó, đã lấy chồng rồi mà vẫn như đứa trẻ vậy.

Hà phu nhân vừa trách yêu, vừa nhìn Hà lão gia với ánh mắt đắc ý.

Hai ông bà chỉ nhìn nhau thôi mà đã có một đoạn nói chuyện với nhau rồi.

" Phu nhân đúng là đoán chuyện như thần. Biết được con gái sẽ xuống ngay lập tức. "

" Em là mẹ nó mà, không hiểu nó thì ai hiểu đây? "

- Ba mẹ, hai người không sao chứ?

Hoa Tử thấy cả hai nhìn nhau đầy tình tứ đến không chớp mắt, làm cô nổi hết da gà.

Đúng là người có chuyện vợ chồng không mấy hạnh phúc như cô không thể hiểu mấy cặp vợ chồng hạnh phúc được. Hoa Tử vừa nghĩ vừa lắc đầu rồi cặm cụi ăn.

- ------

Đôi lời muốn gửi đến các bạn:

Có bạn nào ủng hộ tuần này mỗi ngày ra một chương không???😕