Hà Hoa Tử cố gắng gồng người để trở nên mạnh mẽ. Hai mắt cô nhìn anh không hề có một chút né tránh, lời lẽ đầy đanh thép:
- Anh có thể hiểu lầm tôi, nhưng tại sao lại không chịu nghe tôi giải thích chứ?
Nói dứt lời, Hoa Tử liền nở nụ cười nhạt, tự trả lời câu hỏi mình vừa hỏi:
- Cũng đúng, anh luôn tin vào đôi mắt của mình mà. Chọn nhìn những thứ anh muốn thấy.
Xong. Hà Hoa Tử lập tức bỏ đi. Cô không muốn ở nơi này chút nào. Nhưng cũng không muốn quay trở về nhà của Lý Đông Lượng. Trong đầu cô lúc này liền hiện lên ngôi nhà của Hà gia. Cô sẽ về đó, ít nhất sẽ có người chịu nghe cô nói.
Ra khỏi trung tâm mua sắm. Hà Hoa tử luôn cất bước chân thật nhanh, cố để Lý Đông Lượng không đuổi kịp. Anh đi sau cô, luôn miệng gọi
" Hoa Tử " một cách đầy thương yêu. Lại thấy rõ sự hối lỗi của mình trong tiếng gọi.
Ngang đường có một chiếc taxi. Hoa Tử đang qua lộ để lên chiếc taxi đó. Đoạn đường vắng vẻ ấy, một chiếc xe chạy với tốc độ nhanh đang lao thẳng về phía cô. Lần cuối cùng anh gọi tên cô là hét thật lớn làm cho cô cũng phải quay đầu lại nhìn. Anh nhanh chân chạy đến và xô cô ra khỏi mũi xe đang phóng nhanh như lao ấy.
" Rầm ". Một tiếng động lớn vang lên, Lý Đông Lượng nằm gục dưới đất, máu chảy thấm xuống. Lúc này xung quanh đều nghe rõ mồn một tiếng hét thê thảm của Hà Hoa Tử.
Các bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đẩy xe băng ca mà Lý Đông Lượng đang nằm bên trên vào phòng cấp cứu. Khi nãy chạy đến ôm anh làm tay và quần áo cô cũng dính máu. Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, cả người Hoa Tử đều cứng đờ. Cô không biết mình nên làm gì bây giờ.
Dương Việt Bân từ ngoài chạy đến. Nhìn thấy nguời Hoa Tử dính máu, anh liền hốt hoảng. Cẩn trọng xem từ tay cho đến chân cô, lo lắng hỏi:
- Hoa Tử, cậu không bị thương ở đâu chứ?
- Mình không sao!
- Vậy máu này...?
- Của anh ấy.
Hoa Tử chẳng thể khóc nổi thành lời. Chưa bao giờ cô cảm thấy hoảng sợ như lúc này. Cứ như cô đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết vậy. Nếu như anh xảy ra chuyện, tâm cô cũng sẽ chết theo.
Rất lâu sau đó, đèn của phòng cấp cứu mới tắt. Các y tá đưa Lý Đông Lượng về phòng bệnh. Bác sĩ cũng bước ra, Hà Hoa Tử vội đứng dậy, đi ngay đến bác sĩ, hỏi:
- Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?
Vị bác sĩ vừa tháo khẩu trang ra, đáp:
- Lý tổng bị chấn thương ở đầu, chúng tôi đã cố gắng xử lý vết thương. Hiện tại đã ổn hơn rồi.
- Chấn thương ở đầu sao? Vậy sao khi tỉnh lại, anh ấy có bị mất trí nhớ hay gì không?
Nghe vị bác sĩ nói thế, cô liền sị mặt xuống, lầm bầm, rồi lại ngước mặt lên hỏi bác sĩ.
- Chuyện này phải để đến khi Lý tổng tỉnh lại, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lần nữa.
- Cảm ơn.
Dương Việt Bân vừa nói xong thì bác sĩ rời đi. Anh dìu lấy hai vai của Hà Hoa Tử, an ủi và trấn an cô:
- Hoa Tử, Lý Đông Lượng đã không sao rồi, cậu đừng lo nữa. Bây giờ cậu mau đến phòng bệnh với anh ta đi, mình đi trả tiền viện phí.
- Được.
Đi được vài bước, Hoa Tử dừng chân, quay đầu lại và gọi:
- Việt Bân.
- ?
- Cảm ơn cậu.
Dương Việt Bân đi trả tiền viện phí. Sau khi tính xong, anh thấy bóng dáng của Trần Dục Tú lấp ló ở hành lang. Cô ta là đang nói chuyện điện thoại.
- Các người đúng là một lũ vô dụng. Vậy cũng không đụng chết được cô ta.
Giọng nói đầy cáu gắt của Trần Dục Tú nói một cách nhỏ nhẹ. Bên kia đáp trả đầy thận trọng.
- Xin lỗi Trần tổng, tôi không ngờ tên kia lại xô cô ta ra, nếu không cô ta đã...
- Các người còn nói nữa sao. Chút nữa đã hại chết anh ấy. Anh ấy có chuyện gì thì đừng trách tôi.
Dứt lời, Trần Dục Tú liền tắt điện thoại. Khi cô ta vừa nói xong, Dương Việt Bân mới đến nơi. Cô ta nhìn Việt Bân, nở nụ cười thiếu thiện chí:
- Hoa Tử của anh đúng là may mắn thật. Tuy đụng xe là giả nhưng lại được Lý Đông Lượng cứu.
- Có phải bây giờ cô rất đau lòng không? Có phải là cô muốn vào phòng bệnh thăm hắn không?
- Lòng thì đau, nhưng cũng chỉ có thể che giấu thôi. Cũng giống như anh vậy.
Nói xong, Trần Dục Tú liền rời đi.
Trên xe đưa Trần Dục Tú về, cô ta nhớ lại lúc chiếc xe lao đến. Lúc ấy, cô ta cùng Dương Việt Bân núp phía sau để xem. Chiếc xe lao đến, nghĩ rằng sẽ lấy được mạng của Hà Hoa Tử. Nhưng người tính cũng không bằng trời tính. Cô ta không tính được chuyện Lý Đông Lượng sẽ chạy đến xô Hoa Tử và bị chiếc xe đụng. Cô ta rất muốn biết Hà Hoa Tử rốt cuộc sẽ may mắn đến đâu.
Tại phòng bệnh, Lý Đông Lượng đang nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh lại. Trên đầu anh có quấn băng. Ngoài ra, tay chân anh cũng có một số vết sướt khác do tai nạn gây ra. Hoa Tử đã ngồi đợi anh tỉnh lại, rất lâu. Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt lên má của mình.
- Rõ ràng bác sĩ nói anh đã ổn hơn trước, tại sao vẫn chưa chịu tỉnh lại? Hay là anh đang muốn xem em lo lắng cho anh như thế nào có đúng không?
Được một hồi, Hoa Tử cũng đã gục, nhưng tay cô vẫn còn giữ chặt tay Lý Đông Lượng. Khi cô thức, cũng chẳng biết rằng mình đã ngủ tự lúc nào, đã ngủ bao lâu. Lúc này, cô cảm nhận được có gì đang cử động trong tay mình. Hoa Tử đang nắm lấy tay anh, cô liền dụi mắt. Quả nhiên, là tay anh đang cử động. Hai mắt anh từ từ mở ra, rồi hướng đến nhìn cô.
Thấy miệng cô nở nụ cười, biết rằng cô đang vui. Vui đến độ hai mắt không kiềm chế được mà rơi lên. Lý Đông Lượng đưa tay yếu ớt lên lau nước mắt cho cô, nói lời dỗ dành:
- Anh đã tỉnh rồi, em đừng khóc nữa.
Hoa Tử vừa trả lời, tay cô vừa lau đi nước mắt còn động lại trên mi. Cô không quên nở nụ cười, nụ cười vui mừng vì anh đã tỉnh lại, cũng là nụ cười để anh yên tâm hơn.
- Được, em không khóc nữa.
Cô đáp lại bằng cách giữ lấy tay anh còn trên mặt mình. Không biết vì sao, ngay giây phút ấy, Hà Hoa Tử khom người và đặt nụ hôn lên môi anh. Một nụ hôn mà chính cô cũng không làm chủ được bản thân mình. Cô cũng chưa từng buông thả bản thân mình đến thế. Lý Đông Lượng cũng không khỏi ngạc nhiên, lòng cũng đang vui mừng. Anh không biết vì sao cô lại hôn mình. Có lẽ, cô đã hiểu được bản thân và định nói gì đó với anh nhưng lại không biết nói thế nào đành hành động một chút.
Khi Hoa Tử đã rời môi khỏi môi anh. Đôi môi ướt át của cô có chút run nhẹ, lộ vẻ không tự tin. Nhưng rồi, cô hít một hơi sâu rồi nói bày tỏ với Lý Đông Lượng.
- Lượng, em thích anh.
Nói dứt câu, mặt cô đỏ bừng bừng. Không ngờ lại có ngày Hoa Tử lại đi bày tỏ với người mà cô từng từ chối. Cô nghĩ, nhỡ đâu anh từ chối, lúc đó... Cô thật không muốn nghĩ tiếp, ngay bây giờ chỉ muốn tìm chỗ trốn vì xấu hổ. Anh lại giữ tay cô lại, kéo về phía giường làm cô nằm lên người mình.
- Anh đợi câu này của em đã lâu rồi.
🎵
background music🎵Sự Kỳ Vọng Đẹp Nhất - Châu Bút SướngCác bạn có thể thưởng thức một chút ngọt rồi. 😂