Tính khí Tưởng Khâm là như này: Lúc tất cả trọng trách đều đặt trên người anh, không có anh thì mọi người đều đi tong, thì anh có thể đứng ra gánh vác mọi vấn đề, trầm ổn đáng tin cậy mạnh mẽ vang dội nhưng khi Cận Viêm xuất hiện, bản năng vợ hiền sâu trong nội tâm của anh lập tức phát tác, anh liền xấu hổ co rút lại.

Làm kế toán khẳng định là không làm lại được – người ta cũng không dám kí kết với đường đường đại cổ đông công ty giải trí như anh Thời Tinh anh cũng không muốn đi – anh nếm đủ loại lạc thú do các bài phát biểu của mấy quản lý đem lại rồi, giờ thấy cảm giác ‘Người đàn ông phía sau màn’ vẫn tương đối tốt hơn.

‘Người đàn ông phía sau màn’ cả ngày ở nhà xem tiểu thuyết, chơi trò chơi, vì phải giả vờ mình rất bận rộn trước mặt Cận Viêm, mỗi ngay nghe thấy tiếng mở cửa lập tức chạy tới tạo dáng vẻ đang chỉ đạo Lê Tiểu Mông chơi cờ. Lê Tiểu Mông ngốc ngốc không biết mình bị biến thành lá chắn, vừa thấy Tưởng Khâm theo thói quen liền ngoe nguẩy cái đuôi, sau đó chắc chắn được quăng cho mấy thanh chocolate, cảm thấy hài lòng thoả dạ.

Cứ thế một tuần, Lê Mông thành công đả bại Kim Daesung, tiến đến chung kết, Tưởng Khâm nhìn tivi vô liêm sỉ nói: “Đây đều là công lao của em a.”

Cận Viêm sâu sắc chấp nhận nói a đúng vậy… Sau đó đột nhiên chạy sang đây, rối rắm hỏi: “Em lúc nào đi làm ở giải trí Thời Tinh?”

“Nghĩ cái gì thế! Con trai tham gia trận đấu chẳng lẽ không quan trọng bằng công ty của anh sao?”

Cận Viêm: “…”

Vì thế ‘Người đàn ông phía sau màn’ lại vẫn là một truyền thuyết bất hủ, vĩnh viễn duy trì hình tượng cao quý lãnh diễm thần bí trầm ổn trong miệng nhân viên ở giải trí Thời Tinh.

Trên đời này không có vợ hiền nào không thích phòng bếp, Tưởng Khâm nhàn cực nhàn, cũng bắt đầu nhìn thực đơn làm thí nghiệm. Cận Viêm mỗi ngày về nhà đều có thể được ăn cá sốt chua ngọt, thịt kho tàu, sườn rán, thịt bò nướng, bát trân đậu hũ, gà nấu nấm, bánh trôi bát bảo, sinh tố trái cây theo mùa… Gặp người khác liền nói: “Trẫm hiện tại sống như thần tiên!” Sau đó hắn mua một đống tạp dề tình thú bày tỏ sự khen thưởng, bị Tưởng Khâm đập một chưởng phun ra máu mũi đầy đất.

Tục ngữ nói một gia đình hạnh phúc điển hình hẳn là: Vợ thích làm cá, con thích ăn cá, chồng thích câu cá. Chỗ này chúng ta sửa lại một chút, nhà Cận Viêm là vợ thích nấu ăn, con thích ăn, chồng thích tạp dề tình thú. Cho nên cũng là một gia đình sung sướng (mà khổ bức) hạnh phúc.

Thuộc tính vợ hiền của Tưởng Khâm còn biểu hiện ở chỗ bây giờ anh giành tình yêu nóng bỏng với đồ dùng trang trí gia đình – Cận Viêm hiện tại rốt cuộc cũng đã cảm nhận được tâm tình Phương Nguyên khi ấy, buổi tối mỗi ngày về nhà đều tưởng rằng mình đi vào thế giới kì lạ nào đó.

Đoạn thời gian đó Tưởng Khâm đang say mê phong cách kim khí, đem phòng khách biến thành hỗn hợp kim khí inox và gạch men trắng, thoạt nhìn rất có cảm giác băng lãnh. Cận tổng vừa bước vào cửa liền thấy linh hồn thiếu nữ tận sâu trong tâm hồn bị thương tổn, kinh sợ hỏi: “Em đem ảnh chụp khung phấn hồng của chúng ta trong phòng khách quăng đi đâu rồi?”

“Không hợp với phong cách tổng thể, ném vào thư phòng rồi.”

“Sao lại thế?! Người khác vừa bước vào cửa sẽ không lập tức phát hiện chúng ta là một nhà ba người a!”

“… Anh tỉnh lại đi.”

Sau này Tưởng Khâm lại xem trọng màu đậu tươi mát, bảo người đến dán giấy tường, mua vải bọc sô pha, ở cửa sổ còn treo chuông gió thuỷ tinh đinh đinh đang đang. Cận Viêm về nhà sửng sốt ba giây, quay đầu ngây ngốc nói: “Thật xin lỗi anh đi nhầm.”

Tưởng Khâm mặt không chút thay đổi đóng cửa lại.

“Không không không anh đùa thôi!” Cận Viêm liều mạng chặn cửa lại kêu thảm thiết: “Vợ ơi anh sai rồi! Để anh đi vào! Ngày mai anh lập tức đem hai chậu hoa đang treo ở ban công hạ xuống cho em nuôi dưỡng, đừng vứt bỏ anh để bỏ trốn theo tên mặt trắng nào đó!”

“… Anh tỉnh lại đi.”

Tưởng Khâm một ngày gây sức ép ba năm lần, sau đó Cận Viêm liền bình tĩnh. Tuy rằng hắn vẫn để ý chỗ đặt bức ảnh chụp chung một nhà ba người (‘Có thể treo kính chiếu yêu ở cửa a,’ Tưởng Khâm nói) nhưng đã dần quen với thay đổi khôn lường kì dị của phòng khách.

Quan trọng là sau một năm chiến tranh lạnh rồi ở riêng, bọn họ rốt cuộc cũng khôi phục tuần trăng mật tốt đẹp, có thể muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, muốn ăn ở đâu thì ăn ở đấy… Vì thế Lê Tiểu Mông bị túm cái đuôi ném ra khỏi cửa, sau đó bị chổi quét thẳng đến sân chơi cờ của H thị.

Hai vợ chồng như mới cưới ngày ngày phóng đãng dính lấy nhau không đứng đắn tí nào, ăn cơm cũng anh đút em một miếng em đút anh một miếng, trên đường anh lôi tay em em kéo tay anh, quả thật khiến người đi đường mù mắt. Đoạn Hàn Chi vô tình gặp họ trên đường một lần, gọi điện thoại nói với Quan Phong: “Anh không cảm thấy chúng ta nên báo nguy đem bọn họ bắt lại sao?”

“… Lấy tội danh gì?”

“Tội danh làm mù mắt dân chúng.”

Đáng xấu hổ là đôi gian phu *** phu này còn rất dễ nhìn, Tưởng Khâm ngũ quan giống với người mẫu không nói, Cận Viêm có thể thành công dùng sắc dụ ba mươi năm xử lý Tưởng đồng chí, đương nhiên khuôn mặt anh tuấn hoà với hormone nam tính lúc nào cũng có thể phát ra là không thể thiếu được. Báo giải trí H thị còn từng chụp bọn họ, tiêu đề là: “Hai tổng tài giải trí Thời Tinh cùng đi dạo phố không e dè!” Tiêu đề phụ là: “Hai người đàn ông hoàng kim bên nhau hai mươi năm tình cảm không biến đổi, gây dựng sự nghiệp giải trí bằng hai bàn tay trắng!”

“Cảm tình có biến đối,” Tưởng Khâm nghiêm túc kháng nghị với tiểu phóng viên: “Mọi người biết hắn cùng Từ… ưm….”

“Cảm tình không đổi, cảm tình không đổi,” Cận Viêm một bên liều mạng che miệng Tưởng Khâm một bên tươi cười khả cúc: “Ngày hôm qua em ấy còn cầm kiện hàng đi thông đồng với cái tên chuyển phát nhanh dưới lầu tôi còn chưa để ý, còn có hôm trước cô gì đó tên là Lisa mỹ nữ lấy cớ dừng xe mượn mấy khối tiền lẻ của em ấy, hôm kia em ấy còn nhất định muốn xuống dưới nhà mua thuốc lá làm hại tôi chạy như điên đuổi theo năm tầng đến tầng ba suýt nữa còn mất hai cái răng cửa, cũng hôm đó vì màu sắc của chậu hoa không đúng liền bắt tôi lái xe xuyên H thị suốt 50km dẫn em ấy đi đổi chậu hoa kì thật chỉ là bởi vì chủ quán cửa hàng bán hoa bề ngoài rất giống Brad Pitt… Loại chuyện này tôi đều luôn luôn không để ý a!!”

Vì thế hai người rất hài hoà rất thân thiết tiễn phóng viên đi, xoay người lập tức chỉ trích nhau:

“Anh tối hôm qua chỉ là muốn đổi tư thế thôi em sao lại xoay tay xoay chân!”

“Bời vì đau a khốn kiếp!”

“Vì sao lại đau ông đây rõ ràng luôn dịu dàng kiên nhẫn!”

“Kiên nhẫn cái đầu anh, tự mình thử mà xem!”

“…”

“…”

Sau một lúc lâu Cận Viêm chấm dứt tưởng tượng, khẳng định nói: “Sẽ không đau. Nói, em có phải coi trọng tên mặt trắng chuyển phát nhanh dưới lầu không?”

“…” Tưởng Khâm cả giận nói: “Được rồi! Nói thật cho anh biết! Kỳ thật anh gần đây béo lên ép em không thở nổi! Nhanh đi giảm béo đi khốn kiếp!”

Mười giây sau Tưởng Khâm nhìn bóng dáng trước mắt tuôn lệ chạy đi để lại khói bụi cuồn cuộn, phát hiện mình lại chạm đến điểm G của Cận Viêm.

“Đàn ông 38 tuổi rồi còn để ý đến dáng người là vì sao a…” Tưởng Khâm buồn bực nói, “Có bản lĩnh thì đem sáu múi cơ bụng bảo trì đến 80 đi…”

Bạn học Lê Tiểu Mông vì bị đóng gói ném đến sân chơi cờ tự sinh tự diệt, do đó tránh được sự ô nhiễm tinh thần của hai phu phu gây ra, giờ còn đang thuần khiến như một chú cừu nhỏ.

Nhóc ở vòng bán kết Hoa Sóc hai bên đối kháng bằng nước cờ sinh tử kiên cường so tài với cao thủ trẻ tuổi đứng đầu của Hàn Quốc, cuối cùng đại thắng, trở thành thiếu niên danh tiếng, bước vào trận chung kết, là kì thủ có đẳng thấp nhất từ trước đến nay.

Trận chung kết nhóc gặp một nhân vật bậc thầy ở sân chơi cờ quốc gia, trung bàn ẩu đả lẫn nhau nhưng vì đánh chiếm thất bại mà mất rồng lớn, rơi vào tình huống xấu. Cuộc chiến quả thực rất thảm thiết, Lê Mông nằm ở thế yếu, chỉ có thể dùng tư thế cường ngạnh quyết tuyệt chém giết chừng hai ngày, cho đến buổi chiều ngày thứ ba mới dùng hết giọt máu cuối cùng.

Cuối cùng theo điểm số, ở trung bàn Lê Mông cơ hồ hoàn toàn bị đả bại, nhưng thu quan thì lại hoà nhau ba tử với tiền bối cửu đẳng – thiếu niên mới tròn mười sáu tuổi, năng lực của nhóc thật khiến người ta trợn mắt há mồm.

Lê Mông tam đẳng rốt cuộc lấy cái cúp đáng giá đầu tiên trong sự nghiệp đánh cờ chuyên nghiệp – á quân Hoa Sóc Trung – Hàn đấu đối kháng. Mọi người đều rất lo lắng sợ nhóc khóc nhè, vì dù sao cũng bị đánh cho thảm hại, bình thường cậu nhóc nào cũng sẽ khó tiếp nhận. Nhưng Lê Mông hít hít mũi, chạy ra ngoài tìm Trát Tây ăn đường, trở về chép chép miệng khôi phục lại bình thường.

Hôm đó Cận Viêm đi đón nhóc, dọc đường đi đều lo lắng cho trạng trái tâm lý của con trai, muốn kêu kem ly bánh ngọt an ủi tâm hồn yếu ớt của nhóc. Kết quả về nhà phát hiện Tưởng Khâm còn chưa làm gì đã kêu Lê Mông đến thư phòng, cùng nhau phục bàn phục chỉnh một đêm.

Trát Tây ôm cừu nhỏ, ở ngoài thư phòng bình thản trông coi. Cận Viêm lại là ba ba ngốc, luôn muốn chạy đi vào rình coi một lát, nhìn xem con trai nhỏ đáng thương của hắn có khóc nhè không.

Cuối cùng Tưởng Khâm chịu không nổi: “Anh có thể giống Trát Tây im lặng đứng bên ngoài được không? Cứ chạy vào có thấy phiền hay không?”

Cận Viêm hợp tình hợp lý nói: “Anh đến đưa khăn tay! Sợ Lê Mông đem nước mũi chùi vào khăn trải bàn.”

Tưởng Khâm: “…”

Tưởng Khâm đang muốn đem Cận tổng đánh tơi bời rồi đá văng ra, đột nhiên di động vàng, là mẹ Tưởng gần đây hay gọi điện đến hỏi thăm cháu trai. Bà dù không hiểu cờ vây, nhưng cũng xem ti vi, chuẩn bị vài câu thắng không kiêu bại không nản an ủi Lê Mông, ai biết được tính cách Lê Mông cẩu thả, sau khi khổ sở hai phút, ăn xong đường cái gì cũng quên hết, bây giờ vui vẻ vô cùng.

Mẹ Tưởng trái lại có chút mất mát, cùng Tưởng Khâm nói liên miên cằn nhằn nói hôm nay thật vất vả, lúc từ bệnh viện trở về đều lo lắng cho trận đấu của cháu tri, về nhà mới biết được là thua…

Tưởng Khâm nghi hoặc hỏi: “Mẹ đi bệnh viện làm gì?”

“Đưa cơm cho dì con a – ai, anh họ con bị bệnh, mấy ngày nay dì con đều đến bệnh viện trông nó…”

“Phương Nguyên bị bệnh?”

“Ừ, nghe nói là viêm phổi hay cái gì đó, mẹ cũng không rõ lắm. Con có thời gian cũng đi qua thăm hỏi thân thích một chút, đừng có cả ngày chỉ đứng ở H thị không về nhà…”

Cận Viêm dựng thẳng lỗ tai nghe điện thoại, nghe xong nhìn biểu tình của Tưởng Khâm, cảm giác mình mới muốn khóc.

Một bàn tay vỗ vỗ bả vai của hắn, quay đầu thấy là Trát Tây, mặt không chút biểu tình đưa hắn cái khăn tay.

“Muốn khóc thì khóc đi,” Lê Mông thành tâm nói, “Đừng đem nước mũi bôi lên khăn trải bàn nha.”

Cận Viêm: “Hai đứa có ý gì!” Cận Viêm nổi trận lôi đình: “Thấy ông đây đáng thương sao? Tình địch bị bệnh gì đó đây mới không sợ đâu!”