Tưởng Khâm bị mảnh đạn sắc bén đâm vào bụng, nguy cơ bị vỡ mạch không lớn. Nhưng trên đường tháo chạy gặp nhiều chấn động, mảnh đạn trong bụng di chuyển qua lại, cắt nát vô số mạch máu xung quanh.

Bởi vì mất máu quá nhiều, lúc đến bệnh viện rồi anh hoàn toàn mất đi ý thức. Cận Viêm vội vã liên lạc tới những nơi liên quan ở thành phố S, lúc đến bệnh viện cũng bị đẩy vào phòng mổ.

Cận Viêm tái mặt, đưa một dãy số cho tên thủ hạ: “Gọi vào số này, nói cho họ biết là con trai họ đã xảy ra chuyện, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh, có đến hay không.”

Tên thủ hạ ngẩn người, rồi mới nhận ra đây là cha mẹ Tưởng Khâm.

Tưởng Khâm không giữ liên lạc với người nhà, bao năm qua ai ai cũng đã tận mắt nhìn thấy. Có tin đồn là Cận Viêm cướp vợ từ tay người nhà ở quê, cũng có tin đồn là hắn lừa con người ta, gì cũng có cả.

Theo như lời Cận Viêm nói về phản ứng của cha mẹ Tưởng Khâm mà nói, những lời đồn này có tám chín phần là thật.

Tên thủ hạ vừa nơm nớp lo sợ vừa gọi đi, còn suýt nữa làm rơi điện thoại: “Xảy, xảy ra chuyện gì? Nó bị làm sao? Bị trúng đạn?”

“Anh Tưởng đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh, còn chưa có kết quả. Nếu hai bác muốn đến thăm……” Cũng may đầu óc tên thủ hạ còn linh hoạt: “Bằng không bác cho cháu địa chỉ, cháu kêu xe đến rước?”

Bà Tưởng run rẩy còn chưa nói được lời nào, Lê Mông đứng ở đằng sau đã hét lên địa chỉ. Tên thủ hạ vừa nghe thấy tiếng của tiểu thái tử, lập tức đứng thẳng người: “Vâng! Tôi lập tức cho xe đến!”

Lê Mông gào lên: “Tôi nhớ kỹ giọng chú rồi! Mười phút sau mà còn chưa đến, tiểu gia đây tìm chú tính sổ!”

Lúc này Cận Viêm đang ở bên ngoài phòng phẫu thuật, ông Tưởng vừa nghe thấy bốn chữ “ở bệnh viện tỉnh”, bỗng nhớ đến có rất nhiều hàng xóm đang làm việc ở khoa chỉnh hình, lỡ may có ai đó bắt gặp, bọn họ không giấu mặt đi đâu được. Nhưng bà Tưởng lại bị Lê Mông túm áo kéo ra ngoài, trong tình thế cấp bách này đã quên mất vấn đề trên.

Lúc họ đến nơi, phòng cấp cứu vẫn đỏ đèn, Cận Viêm ngồi trước cửa ngơ ngác, cả người trĩu nặng.

Lê Mông run run rẩy rẩy hỏi: “Ba, mẹ con đâu?”

Cận Viêm nhìn nhóc bằng đôi mắt hoe đỏ, nói không nên lời.

Lê Mông kéo cổ tay hắn không ngừng, lẫn trong giọng nói dường như có tiếng nức nở: “Mẹ con đâu? Tưởng Khâm đâu? Mẹ sao rồi? Ba nói thật cho con đi!”

Cận Viêm vuốt nhẹ đầu nhóc, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Ta thật có lỗi, lúc hai ta đi cùng nhau, bọn Campuchia kia….”

Bà Tưởng lên tiếng hỏi: “Không phải nó bị cậu làm liên lụy sao? Không phải nó đỡ đạn cho cậu sao? Từ nhỏ nó đã ngoan như thế thì làm sao đắc tội với ai được?! Cậu nói đi! Nói đi! Tôi sẽ không để yên cho nhà họ Cận!” Bà Tưởngvừa rơi nước mắt vừa muốn bước lên, lại bị bọn thủ hạ cản lại, suýt nữa làm bà vấp ngã, bấy giờ mắt bà đã đỏ hoe, bà gào lên: “Lại còn muốn đánh người nữa! Tên họ Cận kia cậu không phải là người! Cậu dám hại chết con tôi, tôi sẽ không để cậu yên, tôi….”

Ông Tưởng vội vàng tiến đến che miệng bà lại: “Đừng làm ồn! Còn chưa đủ mất mặt sao!”

Đang lúc mọi người náo loạn ầm ĩ, bỗng phát ra một tiếng kêu thất thanh —– không biết là do kinh hoàng hay là sợ hãi, Lê Mông nhắm mắt lại rồi ngã xuống yếu ớt.

Trùng hợp là anh hai họ Cận ra ngoài giải quyết công việc, đang cùng một toán người từ thang máy bệnh viện đi ra, ngẩng đầu lên liền thấy đứa cháu độc nhất dòng họ đang bất tỉnh, một bà lão tóc tai bù xù đuổi theo Cận Viêm muốn đánh, bác sĩ cầm ống thở oxy chạy tới…. Cả một đám người lộn xộn.

Lê Mông bất tỉnh vài phút cũng từ từ hấp thụ oxy mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã có một hàng lệ rơi xuống.

Cận Viêm nhìn thấy lại đau lòng, nắm tay nhóc nói: “Tưởng Khâm sẽ không sao đâu.”

Với gương mặt tái nhợt, Lê Mông gật đầu: “Tưởng Khâm….. bị thương ở đâu?”

“Bị đạn bắn vào bụng, lái xe lại quá nhanh nên viên đạn xoáy vào sâu hơn….”

Cận Viêm không nói tiếp được nữa.

Nếu không phải vì Tưởng Khâm lái xe như bay dẫn hắn trốn thoát, bằng không hiện giờ hẳn là cái tên Đông Nam Á không muốn sống này mới phải là người nằm trong phòng phẫu thuật. Hoặc là rủi ro hơn, đã có một xuất trong nhà xác rồi.

Hắn đã từng thề cả đời này sẽ không để Tưởng Khâm chịu khổ nữa, mà hắn cũng thường làm như vậy, tất cả tài sản đều dưới quyền sở hữu của gia đình, mua gì cho Tưởng Khâm cũng phải chọn đi lựa lại mấy lần, chỉ cần Tưởng Khâm hơi đau đầu hắn đã lo lắng cả buổi.

Mặc dù khi nóng giận cả hai sẽ lôi nhau ra đánh một trận, nhưng số lần hắn bị Tưởng Khâm đánh cũng không ít. Năm ngoái Tưởng Khâm giận hắn, chín tháng không cho hắn chạm đến dù chỉ một đầu ngón tay, hắn cũng thật sự không dám giở trò.

Hắn muốn thực hiện lời hứa của mình, đôi khi cũng rất đắc ý, cảm thấy mình chăm sóc Tưởng Khâm chu đáo lắm. Trên đời này có rất nhiều đàn ông tự cho mình là tốt, nhưng mấy ai có thể cho vợ một cuộc sống thoải mái, trung thành cả đời, thề không thay đổi, lại còn có thể vừa làm việc nhà vừa giặt quần áo cho con vừa nấu cơm như hắn chứ?

Nhưng hắn chưa từng nghĩ, mỗi khi cuộc sống bị đe dọa, người đứng ra nhận lấy mọi trách nhiệm, nhận lấy toàn bộ thương tổn, đều là Tưởng Khâm.

Lê Mông được sắp xếp đến một phòng bệnh tạm thời gần phòng cấp cứu, tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài, Cận Viêm ngồi cạnh giường con ngơ ngác, thầm nghĩ nếu lần này Tưởng Khâm không qua được thì phải làm sao —- Tưởng Khâm có gì đều trao hết cho cha mẹ, còn mình có thể trao tất cả cho Lê Mông trên danh nghĩa của Lê Mông không thiếu tài sản, nhưng là một cậu ấm được cưng chiều từ bé, chưa từng biết đến nỗi khổ thế gian, nếu một ngày nó xài hết rồi thì phải làm sao? Ai sẽ lo cho nó? Hắn và Tưởng Khâm ở trên trời cũng không an lòng đâu.

Lại nghĩ đến cha mẹ Tưởng Khâm, dù bây giờ họ sẽ chăm sóc cho Lê Mông hộ, nhưng ông bà già rồi còn có thể sống thêm được bao năm? Lại nói nhà họ Tưởng còn có vài người họ hàng, nhưng không mấy tốt đẹp thấy Lê Mông còn nhỏ không biết gì, lỡ may cướp mất tài sản của nó thì phải làm sao?

Thật ra nhà họ Cận cũng có thể trông cậy một phần, nhưng lỡ may có một ngày, người nào đó rửng mỡ đi xét nghiệm ADN, phát hiện Lê Mông không phải người thân của mình thì sẽ tiêu tùng. Xét về tình cảm có thể trông non nó tiếp hay không thì chưa bàn tới, nhưng tài sản sẽ bị tổn thất trước tiên. Một đứa trẻ vừa mất cha vừa mất mẹ, thứ gì có thể không có chứ tiền nhất định phải có!

Cận Viêm ngây người một chỗ, bỗng nghĩ đến một cách. Hắn có thể bán Thời Tinh Giải Trí cho Quan Phong, giá thấp cũng không sao chủ yếu là khiến cho Quan Phong nợ hắn một mối ân tình sau này số tiền đó sẽ là một số tiền lớn, Quan Phong sẽ giao nó lại cho Lê Mông, sẽ đưa thằng nhóc đi đến nơi xa xôi nào đó như Pháp chẳng hạn, ở đó Quan Phong có những mối quan hệ vững chắc, bảo hộ Lê Mông chỉ là chuyện nhỏ.

Hắn tuyệt vọng là thế nhưng lại cảm thấy đây là lối thoát duy nhất, điều còn băn khoăn duy nhất chính là di ngôn của Tưởng Khâm, nói muốn Lê Mông chăm sóc ông bà trước lúc qua đời. Ông Tưởng bà Tưởng năm nay đều đã bảy mươi, có lẽ sẽ sống thêm được khoảng mười năm nữa… Lỡ may không sống đến thì sao? Để Lê Mông khóc tang họ, Cận Viêm không ngại, vấn đề là người nhà họ có nhân cơ hội đó khinh thường Lê Mông?

Con người sợ nhất nghĩ ngợi lung tung, nghĩ xong lại cảm thấy tất cả nguy hiểm đều ở ngay trước mắt. Cận Viêm khốn đốn vô cùng, muốn ôm Lê Mông khóc rống lên, nhưng nước mắt còn chưa rơi xuống đã nghe tiếng cửa mở: “Chú ở đây khóc lóc làm gì? Không có vợ bên cạnh lại nhát thế này sao?”

Anh Hai nhà họ Cận mở miệng là lại thích đâm chọc vào nỗi khổ người khác, Cận Viêm đỏ hoe mắt vừa muốn rống lên thì thấy lão sốt ruột bảo: “Phẫu thuật xong rồi, phải chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt! Các bác sĩ đang ráo riết tìm người nhà ký tên, vậy mà chú chỉ biết trốn vào đây khóc nhè?!”

Bỗng nhiên Cận Viêm đứng dậy, động tác mạnh đến nỗi chớp mắt đã làm vỡ bình truyền nước glucose của Lê Mông.

“Ào” một tiếng, cả mặt đất đều là nước glucose và vụn thủy tinh. Lê Mông không nói lời nào rút kim ra ngay, đi theo Cận Viêm cũng đang choáng váng ra ngoài —– đứa nhóc này chỉ mang vớ vào chân, cũng không biết có dẫm phải mảnh thủy tinh nào hay không.

Anh Hai họ Cận không kịp né người, suýt nữa bị cả hai đâm vào, quay đầu lại đã thấy Cận Viêm chộp lấy bác sĩ, khuôn mặt đỏ bừng không nói thành lời, một lúc sau mới run rẩy hỏi: “—— người còn sống không?”

“Còn, còn sống, nhưng tình trạng chưa ổn định, đêm nay mới quan trọng…..” Bác sĩ sợ run người, nói cẩn trọng: “Anh kí tên vào đây…. Không không phải ở đây, là ở đây.”

Cận Viêm dùng hết sức lực, cầm lấy bút rồi lại làm rơi bút. Hắn nhặt bút lên ký tên, nhưng lại bị rơi lần nữa. Lê Mông đỏ hoe mắt nhặt bút lên đưa cho Cận Viêm, nói: “Ba, ba phải bình tĩnh, còn chưa lấy được đầu tên Campuchia kia đâu.”

Anh Hai họ Cận thầm tán thưởng, không hổ là nòi giống nhà mình.

Lúc này Cận Viêm mới ký tên được, rửa mặt về thì bản thân không còn run rẩy nữa, nhưng không kìm được đành lang thang ngoài hàng lang phòng chăm sóc đặc biệt.

Hiện tại không cho phép bất kỳ ai vào thăm Tưởng Khâm, dù hắn có khoét một cái lỗ ở trên tường cũng không vào được. Cận Viêm vất vả lắm mới buộc mình tỉnh táo lại, gọi thủ hạ đến nói ra một số tiền, rồi mua mấy loại thuốc tốt, bỏ tiền vào trong hộp thuốc, đến phòng bác sĩ đưa cho mỗi người một hộp, ngay cả hộ sĩ cũng có phần.

Ở bên ngoài đều là những tên xã hội đen hung thần —– tuy rằng không mấy dữ tợn và tác phong chỉnh tề, nhưng chung quy vẫn bắn giết nhau, có lẽ không phải hạng xoàng. Bác sĩ dù muốn từ chối cũng không dám mở miệng, bèn run rẩy nhìn Cận Viên phát tiền, xong đâu đó lập tức tăng tốc.

“Chuyện đêm nay kinh động cả thành phố, phải mất từng này bọn nhà báo mới im lại.” Anh Hai họ Cận ra dấu tay, nói tiếp: “Quan đại công tử xem ra cũng có tình, nắm trong tay nhược điểm của thành phố S, gọi điện bảo người ta tạm thời không nhúng tay vào chuyện này.”

Cận Viêm hút thuốc, ảo não nói: “Vậy mà cũng xem là có tình? Đường dây Campuchia kia là do hắn chuyển cho em, bây giờ em còn chưa bay về thành phố H cho hắn một nhác chết tươi là do em kìm chế tốt! Nếu thật sự có tình, hắn phải đem bọn Campuchia vừa bắn bọn em tối nay ra đây cho ông xả giận!”

“………Người đã mang tới rồi,” Anh Hai nói với vẻ mặt kỳ quái, “Quan đại công tử đúng là rất hiểu chú.”

Cấp phó của Quan Phong gọi điện thoại, lịch sự đề nghị, rằng người Campuchia là người nước ngoài, chưa làm rõ được mọi chuyện đã bắt người đi thì không tốt, bằng không tạm thời tôi nhét chút tiền tạm thả họ ra, đến khi tìm được chứng cứ thì bắt lại cũng không muộn đâu.

Quan Phong tung hoành cả hắc lẫn bạch đạo, có thể nói là trùm trong giới giải trí, người tài trong tay vô số, không biết có bao nhiêu yếu điểm của quan lớn. Cấp phó gọi đến cục cảnh sát báo thả người, bọn Campuchia vừa ra khỏi trại tạm giam đã bị anh Hai họ Cận túm lại lôi về thành phố S, trói chặt lại, chỉ chờ xử lý.

Cận Viêm lập tức dẫn theo mấy tên thủ hạ hung dữ nhất, rạng sáng đã theo xe đi đến một cửa hàng. Từ cửa hàng đi vào có một cánh cửa nhỏ, đi qua là đến một con đường, mấy tên Campuchia đang bị trói lại đến cựa quậy cũng khó khăn trong một khu cách biệt, có lẽ đã bị xử phạt trước rồi, khắp đường bốc mùi hỗn hợp máu và chất thải kinh khủng.

Cận Viêm vào cửa xong chỉ nói hai câu đầu tiên là: “Thằng nào nổ súng?”

Chủ tiệm cúi đầu gọi một tiếng “ông chủ”, chỉ tay vào cái tên bị đánh thảm thiết nhất, nói: “Chính là nó.”

Cận Viêm cầm dao lên, giơ tay chém đứt một cánh tay của người đó!

Cận Viêm ngẩng đầu lên trong tiếng hét thảm thiết, câu thứ hai là nói với thủ hạ tâm phúc của mình: “Trước khi trời sáng phải hỏi cho ra Cát Miệt đang trốn ở đâu, nếu không thì không cần giữ bọn này lại.”

Sáng hôm sau trở lại bệnh viện, tuy rằng Cận Viêm đã tắm táp kỹ càng, nhưng vẫn đọng lại mùi lạ, hệt như vừa quệt vào đống sắt gỉ ở chỗ nào.

Tên thủ hạ trông coi Tưởng khâm ở bệnh viện đã gọi điện cho hắn lúc hắn còn đang trên đường, bảo là tình hình đã ổn định, nhưng phải theo dõi thêm, chưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt được.

Cận Viêm khàn giọng nói: “Phải đút thêm tiền vào, nhiều hơn lần trước, tuyệt đối không ít hơn.”

“Em hiểu rồi anh Cận, chỉ cần đưa tiền cho bệnh viện là được.”

Xe đứng trước cửa bệnh viện, lái xe mở cửa ra, Cận Viêm chợt thấy cha mẹ Tưởng Khâm vội vàng bước ra ngoài. Ông Tưởng nhìn thấy hắn, lập tức kéo vợ mình ra xa, nhưng bà Tưởng chỉ đứng đó nhìn Cận Viêm oán hận.

Hành động đó dường như là đang muốn hỏi tội, ông Tưởng kéo đi mấy lần, thế nhưng bà Tưởng vẫn bất động. Vậy nên Cận Viêm cũng dừng bước lại, thấp giọng hỏi: “Bác gái?”

“Tên họ Cận, chờ đó cho tôi! Cậu hại con tôi, lên trời sẽ gặp báo ứng, cậu cứ chờ đấy!”

Cận Viêm liếc nhìn sang ông Tưởng, chợt trong lòng phát lạnh, muốn nói gì đấy nhưng bà Tưởng dường như không để ý, cuối cùng lại thôi.

“Tôi khổ sở thế nào mới nuôi con lớn từng này, cậu lừa nó đã đành, còn gây ra họa bắt nó phải chịu trách nhiệm! Nếu không có cậu bây giờ nó đã sống rất tốt! Nếu không có cậu, sao nó có thể nằm ở đây! Là cậu cố tình, cố tình lấy nó ra chắn tai chắn họa, cậu sẽ bị quả báo!”

Cận Viêm vừa mới mở miệng, bà Tưởng đã quát nạt: “Cậu đến từ đâu thì cút về nơi ấy đi, con tôi tôi tự chăm sóc! Nếu cậu còn muốn lấy xương lấy thịt nó ra làm lá chắn, tôi liều mạng già này cũng không tha cho cậu! Cút, cút đi!”

“——–tôi cút rồi bác có thể chăm sóc cậu ấy?” Cận Viêm cười lạnh một tiếng, lại hỏi: “Nếu bác trai không cho phép, bác vẫn tự quyết định?”

Không khí lúc này căng như dây đàn, giọng nói thản nhiên của Cận Viêm như đang xem nhẹ quá khứ. Bà Tưởng nghe những lời này cửa hắn lại không hiểu gì, xả ra một tiếng khinh miệt: “Cậu khỏi phải nói gì nữa, đừng nghĩ có thể lừa con tôi tiếp!”

Cận Viêm lắc đầu không buồn nói, quay lại nói với lái xe: “Đưa ông bà đây về đi.”

Lái xe bước đến, muốn dìu bà Tưởng, lại bị bà giận dữ hất tay ra. Ông Tưởng chạy đến kéo lấy bà Tưởng, hai người cùng dìu nhau, đi thẳng không quay đầu.

“Cận tổng, vậy…..” Lái xe nhìn hắn khó xử, chỉ thấy mặt hắn lạnh như nước, trong lòng có hơi lo sợ: “Cận tổng đừng quan tâm đến những lời bà ấy nói, không chừng là do bà ấy hồ đồ mới nói như thế…..”

“Bà ấy có thể nói như vậy chứng tỏ là bà ấy vẫn rất thương con mình. Nếu có ngày Lê Mông vì bảo vệ người khác mà bị thương, tôi cũng sẽ như bà ấy thôi.”

Cận Viêm ngừng lại một lúc, bỗng cười lạnh: “Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của tôi là ba Tưởng Khâm, vào lúc này, rõ ràng là có người quen trong bệnh viện mà còn….”

Lái xe nghe với vẻ tò mò, Cận Viêm không nói nữa, chỉ lắc đầu thở dài.

Nhóm thủ hạ bản lĩnh nhất của nhà họ Cận rạng sáng đã xuất phát đi bắt Cát Miệt – thủ lĩnh bọn Campuchia nhưng đến chiều vẫn chưa có tin tức gì.

Tưởng Khâm nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ban sáng có vài lần xảy ra tình trạng suy hô hấp, may mà bác sĩ đến kịp thời, đến chiều đã qua cơn nguy hiểm.

Thần kinh Cận Viêm giống như sợi dây thun đã căng ra hết cỡ, chỉ cần kéo thêm một chút nữa, có thể sẽ “phựt” đứt đoạn.

Chờ đợi thật quá sốt ruột, đến chiều tiết trời lại âm u. Thành phố S vốn hay có gió lớn, lần này lại lớn hơn nữa, từ cửa bệnh viện nhìn ra, những cái cây vững chãi nhất đều bị nghiêng đến ba mươi độ, cành lá thay phiên đập vào cửa kính, âm thanh đó khiến cho người ta phiền não vô cùng.

Mây đen ào đến che phủ bầu trời, những hạt mưa trĩu nặng rơi xuống rồi bỗng chốc trút nước xối xả. Xa xa có tia sét quét ngang không trung, rồi một lúc sau mới nghe thấy tiếng chớp nổ đùng.

Cận Viêm châm một điếu thuốc, ngẩng đầu thấy biển hiệu cấm hút thuốc trong bệnh viện, lặng lẽ dập tắt đi.

Lê Mông ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, không nói chuyện với ai, cũng không cho phép ai đến gần mình trong bán kính mười mét. Trưa nay nhóc không ăn gì, ngay cả nước cũng không uống, giống như chỉ cần chịu khổ hơn bình thường một tí, Tưởng Khâm sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Cuồng phong thét gào rồi cũng đi qua, cành cây đập vào tấm kính sau chỗ nhóc ngồi, “bộp” một tiếng vang. Lê Mông hơi chút giật mình, quay đầu lại ngỡ ngàng, nhìn cành cây múa loạn dưới bầu trời u ám, tấm kính phản chiếu gương mặt tái nhợt như giấy của nhóc, nửa giọt máu tươi cũng không có.

Bỗng như nhóc nhìn thấy thứ gì, bật dậy khỏi băng ghế.

Xa xa trước cổng bệnh viện có một người đang cuộn tròn lại, nép mình vào bậc thang, dường như đang ôm một cái hộp vào lòng. Lê Mông nheo mắt lại nhìn, khẽ “a?” một tiếng.

Nhóc chần chừ một lúc, rồi xoay người đi xuống dưới.

Cận Viêm nhìn con mình lấy làm lạ, mà nhóc chỉ nhìn hắn như nhìn một du hồn lướt qua. Hắn ra hiệu bằng mắt cho thủ hạ, lập tức một tên đứng dậy vội vàng đuổi theo tiểu thái tử.

Cả đường đi Lê Mông không nói tiếng nào, ra khỏi tòa nhà là một vườn hoa ngoài trời, bấy giờ đã hoàn toàn ngập trong nước. Thủ hạ cố gắng cầm ô che cho tiểu thái tử, mà nhóc càng đi nhanh qua vườn hoa, đi đến bậc thang trước cổng bệnh viện, không biết ở đâu lại có một chàng trai mười bảy mười tám tuổi đang co quắp bất động.

Lê Mông ngồi xổm xuống, hỏi nhẹ nhàng: “—–Trát Tây?”

Trát Tây nhìn nhóc, rồi lát sau nở nụ cười, đưa cho nhóc cái hộp trong trong lòng mình: “Nhặt được đấy, cho nhóc.”

Ở trong hộp là một bé cừu con vừa mới sinh ra, còn bẩn lấm lem.

“Ba nhóc đâu?” Trát Tây đứng lên khổ sở, nói: “Tôi tìm hắn có việc.”