Tuy là Cận Viêm rất muốn lập tức bay đến thành phố S nơi có vợ có con mình ở đó, thế nhưng ước muốn là một chuyện, còn hiện thực lại là chuyện khác, cuối cùng Cận Vệ Quốc buộc phải rống lên:

“Nếu mày dám thì cứ đi thử xem! Mấy ngày nay không ra cái gì! Nếu không lên tiếng thì toàn bộ anh em đã tưởng mày chết quách rồi! Chiều nay lập tức về thành phố H cho tao, ngoan ngoãn xử lý hết toàn bộ số hàng còn lại, xong việc rồi mày muốn đến thành phố S nhảy thoát y cũng được.”

Cận Viêm nói em không phải Lê Tiểu Mông nhảy thoát y cái gì, anh cả muốn thì tự nhảy đi, ngoan nhé.

Cận Vệ Quốc gần như ném văng điện thoại: “Mày dám không về, không về tao phái người đi trói mày về! Lại còn muốn vội vàng đi thành phố S để đầu thai chắc, con mày theo sát mẹ nó như sam, còn gì để lo lắng? Có thể nguy hiểm gì? Chờ vài hôm nữa để em dâu nguôi giận đi chứ bây giờ mà chắn tầm mắt nó thì chẳng phải tìm chết à?”

Cận Viêm: “…………”

Cận Viêm bị Quan Phong (sai khiến Hellen) đuổi đánh nên đành không cam lòng mà trở về thành phố H. Nếu hắn không về Quan Phong thật sự có thể lệnh Hellen lấy súng máy bắn phá cửa phòng hắn, hai người bọn họ làm cái chuyện này chẳng hề có tí áp lực nào.

Tưởng Khâm trở lại thành phố S, xuống máy bay có hơi choáng váng.

Đã nhiều năm anh không về, ánh nắng mặt trời đang rọi trước mắt anh thậm chí còn làm anh mông lung như không phải là thật.

Phương Nguyên nắm chặt tay anh: “Đừng sợ, anh đã nói với mẹ anh rồi, bảo mẹ từ từ nói cho ba mẹ em biết. Đêm nay cứ ở nhà anh đi, tối mai chúng ta hẹn ba mẹ em đến khách sạn nói chuyện.”

Tưởng Khâm không nói gì, Lê Mông thì kinh hồn bạt vía đeo bao nhỏ trên lưng đi sau anh.

Cho đến khi đã ngồi trên taxi, Tưởng Khâm mới khôi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Em với Lê Mông ở nhà anh không thích hợp cho lắm, ngày mai mọi người hẹn gặp nhau ở đâu? Đêm nay em ở khách sạn là tốt nhất, ngày mai gặp mặt cũng tiện.”

Dù sao năm xưa anh cũng là người giúp Cận Viêm thành lập Thời Tinh Giải Trí, mai danh ẩn tính đã nhiều năm nhưng chung quy vẫn còn khí thế. Phương Nguyên không còn cách nào níu kéo anh, đành để anh tùy ý mình.

Vậy nên Tưởng Khâm và Lê Mông cả đêm ngủ ở khách sạn. Nói là ngủ, thật ra cả đêm anh đều không chợp mắt, chỉ ngồi ở ban công khách sạn rút từng điếu thuốc, đến sáng hôm sau trong mắt toàn tơ máu.

Bộ dáng lúc này của anh dọa cho Lê Mông sợ chết, vậy nên nhóc vô cùng ngoan ngoãn, lúc ăn sáng còn chạy ra ngoài mua bịch sữa đậu nành nóng hổi về, bẽn lẽn muốn làm cho Tưởng Khâm vui lên.

Đến chiều Tưởng Khâm tắm rửa, thay áo sơ mi, đi đến khách sạn đã hẹn từ trước. Anh trịnh trọng như vậy là chuyện hiếm lạ nên khiến Lê Mông cũng không dám phớt lờ, nhóc trầm tư suy nghĩ nửa ngày nên mặc trang phục nào, cuối cùng lon ton đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S chọn được một bộ âu phục màu đen.

Không thể không nói “người đẹp vì lụa”, Lê Mông vốn đã là một cậu nhóc xinh đẹp với đôi mắt phượng và chiếc cằm nhọn, mặc áo sơ mi trắng vào, khoác áo vest đen lên, bộ quần áo vừa vặn vô cùng, đưa tay nhấc chân đều phong độ tuyệt đỉnh, cô gái bán hàng còn đỏ mặt xin vài tấm ảnh.

Kết quả Tưởng Khâm nhìn thấy nhóc cũng phải hoảng sợ —— chung quy thằng nhóc này vẫn có hai bệnh, một là quần áo phải vừa dài vừa rộng và làm bằng cotton, hai là áo hoodies phải dài ngang đầu gối. Vậy nên khi mặc âu phục mang giày da vào, quả thật xứng danh một tiểu thiếu gia quý tộc.

Phương Nguyên và ba mẹ mình đến trước mười lăm phút. Mẹ hắn là bác của Tưởng Khâm, lúc nhỏ thường hay gặp, sau khi lên đại học thì bất hòa, tính ra đây là lần gặp đầu tiên sau mười mấy năm. Hai ông bà nhìn thấy Tưởng Khâm cũng không nhận ra được, một lúc sau mới run rẩy hỏi: “Đây… đây là A Khâm sao?”

Tưởng Khâm cúi gằm mặt xuống, Lê Mông cũng bắt chước theo, khuôn mặt nhỏ bé thiếu dạy bảo.

“…….. Đây là con trai của cháu à? Ngẩng mặt lên cho bà xem, cháu tên gì?”

Tưởng Khâm nói: “Đây là con của cháu, gọi là Lê Mông.”

Bà Phương kéo lấy tay Lê Mông, quả thật không biết nói gì, mãi sau mới lau nước mắt nói: “Vừa nhìn bác còn tưởng là cháu khi còn bé, thật là, đã bao năm rồi, đã bao năm rồi….”

Họ cùng ngồi trên ghế, vừa ngẹn ngào vừa chờ ông Tưởng bà Tưởng đến. Bà Phương dù sao cũng là bác, không ngừng hỏi han Tưởng Khâm mấy năm gần đây sống có tốt không, lại cầm tay Lê Mông cảm thán không thôi, hai bên đều rất ăn ý mà không hề đề cập đến cái tên Cận Viêm.

Thời điểm gặp mặt đã gần đến, vậy mà vẫn không có dấu hiệu ông Tưởng bà Tưởng sẽ đến. Qua mười lăm phút sau, Phương Nguyên gọi điện thoại đến nhà họ nhưng không ai bắt máy. Gọi cho ông Tưởng thì bị dập máy, gọi cho bà Tưởng thì dường như không tiện nói chuyện, hồi lâu mới thở dài nói: “Ông già nổi giận đây mà, anh… anh khuyên nhủ tiếp cho.”

Mặt Tưởng Khâm trắng bệch ra.

Phương Nguyên nhìn thấy không đành lòng, dỗ dành: “Dượng vốn trái tính trái nết, mấy năm nay đối nhân xử thế lại càng hà khắc, chắc là bây giờ còn đang ở nhà cáu gắt. Chúng ta cứ chờ thêm đã, tí nữa sẽ gọi lại cho dì xem sao.”

Thế nhưng nửa tiếng sau, Phương Nguyên lại gọi tiếp, đến cả bà Tưởng cũng không bắt máy.

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, sắc mặt Tưởng Khâm cũng ngày càng khó coi. Bầu không khí trên ghế ngồi cũng dần trở nên căng thẳng, Lê Mông hé miệng cũng không dám, đành nghịch ngợm lớp áo bọc ghế.

Bà Phương lau mắt, nén giận nói: “Ba cháu tính tình như vậy đấy, mẹ cháu cũng đã thường xuyên trách ông ấy rằng cứ nói đinh là đinh mão là mão, hoàn toàn không biết biến đổi. Con cái vất vả mới về nhà một chuyến, vậy mà còn bày đặt không để ý là sao?”

“…….Ba cháu vẫn vậy…..” Tưởng Khâm ngừng một lúc, cười gượng nói: “Gọi món trước đi, không thể để mọi người chịu đói được.”

Phương Nguyên tiếp lời: “Hôm nay con mời, ai cũng đừng hòng tranh.”

Tưởng Khâm chẳng buồn tranh với hắn, chỉ cười cười mà không nói lời nào. Anh đã đem thẻ tín dụng đặt ở quầy tính tiền trước, cũng đã dặn dò nhân viên khách sạn khi mang đồ ăn lên liền quẹt thẻ, mang món nào lên thì quẹt món đó, xong xuôi rồi sẽ ký tên.

Lúc vừa tốt nghiệp đại học Tưởng Khâm cũng không hiểu được, nhưng Cận Viêm đối nhân xử thế đã thành tinh rồi, đôi lần đã dạy anh cách ứng phó với các hoàn cảnh khác nhau. Cứ vậy bao năm mưa dầm thấm đất, anh cũng ngày càng cẩn thận ở phương diện này.

Bà Phương cũng không phản đối việc ăn cơm trước, thân là trưởng bối nên gọi trước mở màn mấy món ăn, lại bảo Lê Mông gọi mấy món mình thích. Lê Mông thông hiểu chọn món hơn so với nhà họ Phương, cũng biết bữa ăn này là do Tưởng Khâm trả tiền, thực đơn vừa đến đã dễ dàng chọn lựa, đọc tên mấy món hải sản cho cô phục vụ ghi vào, yêu cầu thực hiện, còn đặc biệt nghiêm túc dặn dò: “Giấm đỏ chị mang lên đây cho em xem trước rồi mới cho vào súp cá mập nha.”

Khách sạn này nấu ăn không tồi, thế mà Tưởng Khâm chỉ thấy nhạt như nước. Ăn với nhà họ Phương được một nửa, anh lấy cớ vào nhà vệ sinh, ra đến cửa thì nháy mắt với Phương Nguyên.

Phương Nguyên ngầm hiểu, vài giây sau cũng ra ngoài, hỏi: “Em có kế hoạch gì?”

“Anh cũng thấy đấy, ba em nhất quyết không chịu gặp em.” Tưởng Khâm cười khổ, nói: “Nếu đêm nay em không trở lại, phiền anh đưa Lê Mông đến nhà anh ngủ. Tuy nó lớn thế rồi nhưng bọn em chưa từng để nó ngủ qua đêm một mình, dường như tâm lý nó chỉ là đứa trẻ mười một mười hai tuổi, em rất lo lắng.”

Phương Nguyên còn muốn nói gì, nhưng bị Tưởng Khâm ngăn lại:

“Em không có nhiều thời gian, không thể chờ đợi thêm được. Nhiều lắm hai ba ngày nữa Cận Viêm sẽ đuổi đến, nếu hắn đến thì mọi chuyện sẽ không xong. Anh cứ tin em, hắn có khả năng biến chuyện đang tồi tệ trở nên không thể cứu vãn được.”

Phương Nguyên giật mình, gật gật đầu.

Tưởng Khâm rời khỏi khách sạn, ở trên vỉa hè gọi taxi.

Lúc lên xe, lái xe hỏi anh nơi đến, anh ngẩn người một lúc mới chậm rãi nói ra địa chỉ.

Đó là khu nhà vô cùng yên tĩnh, là nơi có phong cảnh mĩ lệ tuyệt trần, dạo này có rất nhiều giáo sư đại học J dọn đến ở kế bên còn có một trường trung học không tệ lắm, tình hình an ninh ổn định. Lúc Tưởng Khâm xuống xe sắc trời đã tối mù, xung quanh đèn đường giăng kín, một dãy nhà trắng ngói đỏ ẩn mình trong hàng cây xanh lá, ánh đèn rọi vào lại càng đẹp mắt.

Tưởng Khâm theo trí nhớ mò mẫm đến trước cửa nhà, chần chừ cả buổi, mãi mới đứng dưới hiên ấn chuông cửa.

Một tiếng “tách tách”, bà Tưởng nhấc điện thoại lên, run rẩy nói: “Ai đó?”

“………….”

“Ai đó?”

Tưởng Khâm khàn giọng nói, “Mẹ, là con.”

Trong điện thoại bỗng yên lặng.

Tiếng hút thở ở hai bên xen lẫn vào nhau, lát sau bà Tưởng nói: “Con… con về trước đi.”

Trong chốc lát nước mắt Tưởng Khâm đã rơi xuống, không hề báo trước, bản thân anh cũng không phát hiện ra giọng nói nghẹn ngào của mình: “Mẹ… Con xin mẹ, mở cửa cho con.”

Bà Tưởng rất lâu cũng không nói gì, khoảng chừng vài phút sau, mới lặng lẽ treo điện thoại.

Tưởng Khâm đứng dưới mái hiên, giống như một pho tượng đá cứng ngắc, hồi lâu vẫn không động đậy. Giây phút đó anh cảm thấy như tất cả đều khoảng không, nước mắt thấm đầy khuôn mặt, đọng lại ở má rồi từ từ rơi xuống, nhưng anh không bật ra tiếng nào, thậm chí còn không có cảm giác là mình đã khóc rồi.

Anh đứng đó thật lâu thật lâu, sau mới lặng lẽ treo điện thoại.

Tưởng Khâm lui về sau nửa bước, động tác vô cùng thong thả, nhưng cũng rất kiên định, lập tức quỳ xuống.

Tưởng Khâm quỳ là quỳ cả đêm.

Thật ra ở vị trí anh quỳ, người trong nhà có thể nhìn thấy từ cửa sổ. Nửa đêm bà Tưởng ngủ không được nên đi ra nhìn một lần, sáng hôm sau tỉnh dậy thật sớm, không nén được lại nhìn lần nữa.

Ông Tưởng thì lại không nhìn, lúc ăn sáng cầm tờ báo đập bùm bụp, rồi bỗng nhiên vứt bát cơm xuống bàn một cách dữ tợn: “Mất mặt, mất mặt quá!”

“Đều tại ông tối qua không đi! Nếu không thì sao ra nông nỗi này! Bây giờ mới nói mất mặt, con trai hai mươi năm trời không về nhà thì không mất mặt à!” Bà Tưởng đập mạnh đũa xuống bàn, làm cháo trong bát suýt nữa văng lên mặt ông Tưởng: “Ông không cần mất mặt, bây giờ cho con vào nhà đi! Có gì từ từ nói, nhỡ nó đã chia tay với thằng kia rồi thì sao!”

“Rõ ràng báo chí đã đưa tin….”

“Không phải Phương Nguyên đã nói là do báo chí thổi phồng lên sao? Ông cũng đâu phải là không qua lại với giới truyền thông, không biết chuyện gì xảy ra với bọn nhà báo à!”

Ông Tưởng kéo mạnh cửa thư phòng, ở bên trong thở dài: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà!”

Trong nhà họ Tưởng thì ông Tưởng là chủ gia đình, ông không mở miệng thì bà Tưởng cũng không dám cho con vào nhà.

Kết quả Tưởng Khâm đã quỳ một đêm còn quỳ thêm một ngày, ban ngày có vài người trong khu đi qua, nhìn anh lấy làm quái lạ, nhưng Tưởng Khâm thì không thấy.

Thật ra anh không còn sức lực mà nhìn kẻ khác, đầu gối quỳ trên đá cứng cũng không dễ chịu gì, khi bình minh lên cả hai đầu gối đã hoàn toàn không có cảm giác, cả ngày đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Chập tối Phương Nguyên gọi đến nhà họ Tưởng, từ bà Tưởng biết được chuyện gì đã xảy ra, sợ hãi quá nên cùng với Lê Mông vội vàng đến nhà họ Tưởng. Từ đằng xa đã thấy Tưởng Khâm quỳ trơ trọi, đầu tựa vào cửa hiên, Phương Nguyên không nói không rằng mà đi lại đỡ anh dậy, thế nhưng anh chỉ mở mắt ra mơ màng một lúc liền ngất đi.

Phương Nguyên tái mặt: “Tưởng Khâm! Em có sao không?!”

Lê Mông bước đến sờ tay anh, bình tĩnh nói: “Sốt rồi, đứng lên trước rồi nói.”

Phương Nguyên lập tức gọi vào nhà, bà Tưởng nghe xong có chút hoảng loạn, vội vàng mở cửa hiên ra. Phương Nguyên ôm Tưởng Khâm đi lên lầu, nửa đường gặp bà Tưởng, mặt đầy lo lắng chờ trước cửa nhà.

Bà nhà thấy đứa con hai mươi năm không gặp mặt, mặc kệ con mình đã khiến mình xấu hổ bao nhiêu thì cảm xúc đầu tiên vẫn là đau lòng. Mà bà cũng không phải là ông lão kia, chạy nhanh đến giúp Phương Nguyên đỡ người xuống sô pha, lại chạy đi pha nước đường rồi nói: “Mau uống đi, mau uống đi.”

Phương Nguyên vừa cho Tưởng Khâm uống nước đường, vừa ấn mạnh vào nhân trung, làm đi làm lại vài lần Tưởng Khâm mới khôi phục ý thức, thở nhẹ gọi một tiếng: “Mẹ…”

Mắt bà Tưởng đỏ lên, lau lau khóe mắt nói: “Sớm biết như vậy hà tất trước kia như thế, ôi, lúc đó mẹ đã nói…”

Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng “hừ” phía sau, ông Tưởng đứng trước cửa phòng khách đau đớn vô cùng.

Ông già này cả đời dạy học, trước đây tự cao tự đại, ở trong trường tài trí hơn người, vừa tách biệt vừa xa xách với xung quanh nên đắc tội không ít người. Về già tính nết lại càng quái gở, có lẽ là do bị con trai độc nhất phản nghịch nên bi thương cả đời, mỗi lần thấy con nhà ai lấy vợ lại than ngắn thở dài.

Phương Nguyên sợ ông nói điều gì khó nghe, vội vàng ngắt lời ông: “Sao dượng lại ra đây rồi? Tưởng Khâm bất tỉnh ở dưới nhà, vừa vặn con đến kịp, liền mang lên đây. Nếu đêm đến chú dì thấy không tiện, con đưa cậu ấy về nhà mình được không?”

Ông Tưởng lạnh lùng nói: “Nghịch tử! Mày còn về làm gì!”

Bà Tưởng vung tay muốn cãi, lại nghe Tưởng Khâm hỏi nhỏ: “………Là ba ư?”

Anh thật sự quá mệt rồi, ngay cả mắt cũng không mở lên được, hỏi xong câu này lại mơ mơ màng màng.

Ông Tưởng thấy sắc mặt con mình tái nhợt như tờ giấy, thở dài một hơi, ngồi xuống cái ghế bành bằng gỗ.

Lúc này đột nhiên ông chú ý đến Lê Mông, thằng bé này mặc âu phục màu đen sơ mi màu trắng, trông tuấn tú cực kỳ, đang cảnh giác nép sát bên người Tưởng Khâm, dè dặt quan sát ông và bà Tưởng.

Lê Mông khôn khéo vô cùng, bước đến trước mặt ông.

Ông Tưởng càng nhìn càng cảm thấy như mình đang bắt gặp hình ảnh Tưởng Khâm năm mười tuổi, theo quán tính hỏi: “Cháu tên gì?”

“Lê Mông, Lê trong Lê Minh, Mông trong Nịnh Mông.”[1]

[1] Lê Mông 黎檬: 黎 trong 黎明 (lê minh – bình minh, rạng sáng), 檬 trong 柠檬 (nịnh mông – cây chanh)

“Cháu… cháu là ai?”

Lê Mông nhìn ông Tưởng, lại nhìn bà Tưởng, đột nhiên quỳ rạp xuống mặt đất, ngẩng đầu nói: “Ông nội bà nội! Cháu là cháu trai của hai người! Ba cháu vẫn luôn nhớ về hai người, hai người đừng trách ba có được không?”

Âm thanh này quả thật trong trẻo vang dội, giống hệt Tưởng Khâm thời niên thiếu, ông Tưởng bà Tưởng phút chốc sững sờ.