Cuối tháng mười, tính tình của Phó giám đốc Giang cũng giống như thời tiết mấy ngày gần đây, âm tình bất định.

Bên ngoài phòng làm việc có một đoàn người xếp thành một hàng dài, các trưởng phòng tay cầm bản báo cáo đứng đó mà trong lòng run rẩy, nghe nói ngày hôm qua có hai người bị công ty vận chuyển ở phía bặc bị răn đe, trực tiếp bị đuổi cuốn gói về nhà.

"Oa, xếp hàng mua donut à?" Vào giờ phút này, có người tiêu sái lành lạnh đi vào "Xếp kiểu gì mà dài thế nhỉ?"

Mọi người quay đầu nhìn về phía Hà Phồn Lượng, gần đây vị này cứ ba ngày hai bữa lại đến tìm Phó giám đốc Giang, bàn chuyện về chị gái của anh ta, chuyện của Giang phu nhân lúc trước, mỗi lần anh ta đến đây, tâm tình Phó giám đóc Giang sẽ vô cùng khó chịu, sau đó những người như bọn họ sẽ phải chịu cảnh chờ lên bàn làm thịt.

"Hà luật sư này, không thể không đến chỗ của chúng tôi được à?"

"Đúng vậy, bằng không sau khi tan ca quay lại được chứ?” Mỗi lần có thời cơ để trình diện báo cáo cấp trên, xui xẻo thế nào mà cứ gặp bọn họ hoài vậy.

"Tôi đang làm việc tốt đấy, mấy người làm chi mà ngăn cản tôi hả?" Hà Phồn Lượng chính nghĩa nói nghiêm túc: "Bây giờ tôi đang làm việc đấy chứ, một lần có thể cứu vớt được hai người, mấy người cứ coi như tôi làm việc thiện đi!"

Nói xong, Hà Phồn Lượng mang theo cặp đựng tài liệu, không lo lắng tiến vào hang cọp.

Còn chưa đến gần mà anh đã cảm nhận được một tầng áp suất thấp đến run người, phòng làm việc của Phó giám đốc lạnh đến thấu xương, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có một người đáng thương đang đứng trước bàn làm việc bên kia, đầu cúi rất thấp, một dáng vẻ chịu đựng sự răn dạy của cấp trên.

Mà bên bàn làm việc là một tên đại gia khác, cầm trên tay một sấp tài liều dày, mày vặn chặt trên trán, mắt chăm chăm nhìn vào đống giấy tờ ấy “Sấp giấy này. . . . . . Đều là khiếu nại, anh biết chưa hả?" Giọng nói Giang Tử Lâm lành lạnh.

Người nọ không dám trả lời, chỉ liều mình gật đầu.

"Mới một tháng mà lại có nhiều khiếu nại như vậy sao, mà sao anh lại không chịu chấn chỉnh hả?"

Bỗng dưng Giang Tử Lâm rống to, đem sấp giấy kia đập lên bàn, "Bây giờ thi trường đang cạnh tranh như vậy, anh tính để cho người ta cướp hết lợi nhuận của công ty chúng ta đi sao hả?" Mồ hôi như hạt đậu nhỏ, trên người kia từng giọt từng rơi xuống, xanh cả mặt.

"Anh có biết nhiều chuyện điều gậy thiệt hại cho cơ sở hạ tầng công ty hay không, mấy tài xế kia đều là hình tượng bên ngoài của công ty chúng ta, anh cứ tiếp tục không để ý như thế này, tôi còn dùng loại người như anh làm gì hả!"

"Phó giám đốc. . . . . ." Nghe được bữa ăn của mình có khả năng sẽ chuyển sang ăn không khí mà sống, người đàn ông đang đứng đó vội vàng ngẩng đầu lên.

"Oa, nóng tính quá nha!" Lúc này Hà Phồn Lượng đi vào, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, "Anh rể, anh làm gì mà mấy người ngoài kia giống như đứng chờ mua donut vậy nha."

Giang Tử Lâm vừa nhìn thấy cậu ta, lửa giận trong lòng nâng lên hơn nữa. Anh đương nhiên biết cái người luật sự này muốn tới đây để làm gì, ngày nào nói lảm nhảm, cậu ta đều nói đến cái tên mình không muốn nghe nhất.

"Anh ~~" Sự tức giận dồn hết vào đầu ngón trỏ, anh chuyên qau người đàn ông trước mặt mình.

"Sao không cho anh ta một tháng?" Hà Phồn Lượng lại chen miệng nói, "Một tháng sau, kiểm tra lại mấy cái khiếu nại này lần nữa, anh quy định ra cái mục tiêu nhất định, muốn cải thiện tới trình độ nào thì anh ta có thể giữ lại vị trí này."

Giang Tử Lâm nhìn Hà Phồn Lượng. Người này tới đây làm gì hả? Định cứu giúp mấy tên nhân viên không còn thuốc chữa này hả? Nhưng nghĩ cậu ta nói cũng có lý, người này cũng có trình độ, ngồi vị trí này đã lâu, quen thuộc với mật độ làm việc ở đây, nếu đổi người mới tới quản lý, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể cải thiện được tình trạng bây giờ.

"Được, một tháng, cải thiện tình trạng này phải đạt 50%." Giang Tử Lâm đem bản báo cáo quăng qua người đàn ông kia, "Nếu không được thì anh tự xử lý đi.”

"Dạ!" Người đàn ông ôm tài liệu gật đầu thật mạnh, cảm động đến rơi nước mắt nhìn vị cứu thế Hà Phồn Lượng.

"Tiện thể anh nói với mọi người bên ngời tan họp, tôi có việc cần bàn với Phó giám đốc." Hà Phồn Lượng khoát tay, thúc giục trưởng phòng kia mau đi ra ngoài.

"Lúc nào đã đến phiên cậu làm chủ vậy hả?” Giang Tử Lâm tức giận suy nghĩ, nhưng không ngăn cản cậu ta.

"Anh rể à. . . . . ."

"Xin gọi tôi là Giang tiên sinh được chứ? Luật sư Hà." Anh không phải là anh rể của cậu ta từ lâu rồi.

"Anh rể, thật sự anh không có ý định đi tìm chị ấy à?" Hà Phồn Lượng sống chết không chịu đổi cách gọi."Đã hai tháng rồi đó, làm sao anh có thể chống đỡ nổi hả?"

Giang Tử Lâm cau mày, muốn tìm việc để làm, mới không nghĩ về Hà Phồn Ngọc của anh nữa.

"Vậy thì anh không yêu chị em nữa à, bây giờ vui vẻ với người mới chứ gì?" Hà Phồn Lượng lo lắng điều này nhất.

"Cái gì mà vui vẻ với người mới? Chuyện tôi với Tiểu Mẫn bị xôn xao hôm trước, sau đó thì sao?" Giang Tử Lâm liếc xéo cậu ta, "Bây giờ Tiểu Mẫn đi ra nước ngoài phẫu thuật rồi, một mình tôi ở Đài Loan, cậu còn nhìn thấy tin tức nào không?"

Hà Phồn Lượng lắc đầu một cái, nếu có hắn tới đây làm chi?

Anh từng đã phỏng đoán, nếu giữa hai vợ chồng bọn họ không có tình cảm với nhau thì nên tách ra cho khỏe.

Vấn đề là, chị gái của anh đến giờ gần biến thành một dạng với miếng gỗ giặt đồ rồi, trở thành một người cuồng công việc, mà vị anh rể này của anh cũng không thua kém, việc nhỏ việc lớn trong công ty đều muốn quản lý, tính tình so với trước càng tồi tệ hơn gấp ngàn lần.

"Vậy anh vẫn thích chị ấy à?" Hà Phồn Lượng nói ra một câu.

Giang Tử Lâm im lặng, làm bộ bận nhiều việc. Trên tay toàn công việc.

Nhớ đến hôm đó, sau khi ký tên lên tờ giấy ly hôn, anh đã hối hận ngay lập tức.

Lúc Tiểu Ngọc bước vào thang máy, anh giả bộ rót nước uống..., nhìn thấy bóng hình cô dần dần khuất sau cánh cửa thang máy, ôm đột nhiên muốn xông tới ôm chặt lấy cô.

Rốt cuộc thần kinh của anh có vấn đề gì không nhỉ? Tại sao không ngoan ngoãn nói rõ với Tiểu Ngọc, hoặc dứt khoát bảo Tiểu Mẫn giải thích tình huống lúc ấy với anh, mời cậu ta tới nói chuyện giúp mình là được chứ gì?

Tranh giành cái mặt mũi làm gì chứ? Khoe khoang sự kiên cường làm gì hả? Khiến cho tinh thần của anh không thể tập trung được, đi đến chỗ nào cũng thấy ảo ảnh của Tiểu Ngọc. Mặc dù tách nhau hai tháng, nhưng tỉnh thoảng anh vẫn nghĩ về cô, nghĩ đến những lúc bên cạnh cô.

Cô thích xem TV, thích cuộn hai chân lại rồi vùi mình ngồi trên sô pha, trên tay sẽ ôm chặt đồ ăn vặt, những lúc xem tivi đều cười không ngừng.

Cô không thích mang dép trong nhà, thích đi tới đi lui trên nền đá cẩm thạch bằng đôi chân trần của mình, nếu nghi ngờ sàn nhà không đủ sạch sẽ, thì sẽ ném lung tung tất chân trong phòng ngủ của anh.

Phòng ngủ của họ đều do chính tay cô thu dọn lại, người giúp việc không cần dọn dẹp nơi này, cô luôn xấu hổ nói với anh, phòng của mình thì tự mình làm, cho người giúp việc làm thì rất kỳ cục, giống như phơi bày cuộc sống riêng tư cho người khác nhìn thấy vậy.

Anh nhớ những lúc cô đứng trước cửa sổ cạnh giường ngủ, dáng vẻ khi gấp chăn bông của cô; anh nhớ những lúc cô tỉnh dậy với đầu tóc rối; anh cũng nhớ những lúc cô tỉnh lại trong lòng anh, nhìn anh.

Cho dù cô đã đi ra ngoài, thế nhưng toàn bộ đều mang theo bóng hình của cô.

Từ phòng ngủ, phòng khách, bàn ăn, thậm chí là phòng bếp, gần như mỗi không gian ấy đều chứa đựng cô trong đấy.

Không có cách nào khiến anh chuyên tâm trong cuộc sống của mình, thậm chí không muốn về nhà, trở lại cái ngôi nhà không trọn vẹn ấy. . . . . .

"Anh rể, anh là đàn ông, không đời chị em mở miệng trước đấy chứ?" Hà Phồn Lượng sớm đã nhìn ra anh ấy đang phân vân, "Chẳng lẽ anh hy vọng tên họ Lý kia theo đuổi chị em? "

Vừa nhắc tới Lý Chính Thanh, cặp mắt Giang Tử Lâm bốc hỏa ngùn ngụt.

Anh ta và Hà Phồn Ngọc có thể coi là thanh mai trúc mã, từ trước đã nói muốn kết hôn cô, cho dù sau này thường xuyên bị cô ấy ức hiếp, những vẫn chung tình với cô; thậm chí trong buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy đã quỳ xuống cầu hôn, nhưng lại bị từ chối trước mặt nhiều người.

Hà Phồn Ngọc từng nói, cả đời chỉ coi anh ta là em trai tốt, bảo anh ta từ bỏ ý nghĩ này đi.

Nhưng anh ta chưa bao giờ chết tâm, đợi chờ cực khổ nhưng bữa tiệc ấy lại không dành cho anh ta, cô ấy cự tuyệt kết thân với gia định họ Lý; nghe tin cô ấy kết hôn, Lý Chính Thanh đã say tí bỉ, lúc đến khách sạn vẫn không ngừng gọi tên Hà Phồn Ngọc trong cơn say.

Anh ta vẫn còn theo đuổi chị cậu?" Anten trên người Giang Tử Lâm dựng lên.

"Ừ. . . . . .Anh cảm thấy anh ta sẽ bỏ qua cơ hội này à?" Trên thực tế không có, bởi vì chị ấy khi kết hôn, Lý Chính Thanh bỏ đi Pháp du học, quên đi nỗi đau lòng này.

"Đáng chết! Đáng chết! Anh ta dám đụng Tiểu Ngọc một lần cho anh nhìn đi!" Giang Tử Lâm nắm chặt thành đấm. Anh đã gặp qua Lý Chính thanh, trong mắt đầy tình cảm trìu mến khi nhìn thấy Tiểu Ngọc.

"Anh rể. . . . . .À, Giang tiên sinh, tại sao anh ta không thể đụng vào?" Hà Phồn Lượng cố ý đổi cách gọi gọi(điểm yếu) nói: "Hai người bọn anh ly hôn rồi mà.”

"Đó là một sai lầm!" Giang Tử Lâm lập tức thét lên, "Tôi căn bản không muốn ly hôn cô ấy!"

Đinh! Cặp mắt Hà Phồn Lượng lóe sáng, không ngừng bắn qua người anh ấy, mặt mong đợi.

Giang Tử Lâm giật mình khi thấy mình lỡ lời, vừa ảo não lại lúng túng, nhưng cậu ấy biết mình nói lời thật lòng.

Anh, không muốn mất đi Hà Phồn Ngọc chút nào.

Bởi vì anh yêu cô rất nhiều ! "Cô ấy là vợ của tôi, vẫn luôn là. . . . . .Tôi chưa từng coi cô ấy là vật hy sinh trong cuộc hôn nhân này."

Thở dài, Giang Tử Lâm dựa vào thành ghế, sự nhớ nhung khổ sở như thế này anh không thể không thừa nhận.

Nhiều lần đem khuya giật mình tỉnh dậy, anh đều cho rằng vẫn còn một cơ thể mềm mại thơm tho ở bên cạnh mình, mặc cho anh ôm trọn tvào lòng; nhiều lần những cơn ác mộng bất ngờ xâm nhập, anh đều mơ thấy Tiểu Ngọc mỉm cười đứng trước mặt anh, thế nhưng anh không thể nào ôm lấy cô.

"Nếu như vậy, anh phải đi tìm chị ấy đi!" Hà Phồn Lượng vỗ vỗ vai anh, "Anh phải biết, chị ấy gần đây rất gầy, cả người trở nên tiều tụy vô cùng.”

Giang Tử Lâm nghe qua, tình cảm lo lắng trong lòng của anh không thể dùng lời mà miêu tả hết, lập tức tóm lấy cổ áo của Hà Phồn Lượng.

"Gầy? Dáng người của cô ấy như vậy rồi mà còn gầy nữa? Cô ấy định biến thành miếng ván giặt đồ đấy hả?" Tiều tụy như thế là ý gì đây? Bên cạnh cô không có ai chăm sóc sao hả?"

"Anh rể, làm sao chị ấy nghe lời a..., ngay cả bà nội cũng khuyên không được chị ấy." Anh cũng là một trong những người bị hại vì khuyên bảo chị ấy đấy "Ngày nào cũng ôm Popcorn với coca không buông, bữa chính thì không ăn, làm việc thì đến khuya mới về nhà. . . . . . Trừ anh ra, người nào quản được chị ấy ?"

Popcorn? Lại là thứ đồ bỏ đi này à? Giang Tử Lâm nghe hết câu đã biết cô ấy đang giận lẩy anh, bởi vì trước đây chỉ có anh cấm cô ăn mấy thứ đó, bây giờ tự do rồi cho nên cô ấy muốn ăn đến chết đây.

"Đáng ghét! Cô làm chi phải gây khó dễ cho bản thân mình vậy!" Giang Tử Lâm sốt ruột, theo bản năng đứng lên, anh sẽ đi tìm cô ngay bây giờ!

"Nghe nói mấy ngày trước chị ấy té xỉu ở công ty." Hà Phồn Lương tiếp tục thêm chút dầu cho nóng, " May Tô Dư Oánh ép chị ấy đi bệnh viện truyền dịch."

"Truyền dịch? Cô ấy làm mình vô bệnh viện truyền dịch?" Được được, anh nhất định phải tóm cô trở về đây, cột trên giường, bắt cô ăn đúng giờ giấc! Cầm lấy áo khoác, lòng Giang Tử Lâm nóng như lửa đốt chuẩn bị bước ra ngoài.

Hà Phồn Lượng đi tới chặn bước chân của anh. Y chang chị anh, xúc động là quên mình mà não cũng đình trệ luôn, làm việc gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm.

"Đợi chút, anh rể, anh định đi đâu?"

"Đi tìm chị cậu! Tránh ra cho tôi!"

"Bộ dạng của anh như thế này mà đi tìm chị em à? Nổi giận đùng đùng như vậy? Rõ ràng là quan tâm đến chị ấy mới đi qua bên đó, nhưng lại dùng cái vẻ đi hỏi tội người ta vậy à, mắng chị ấy vì sao không ăn cơm, vì sao ăn đồ ăn vặt, vì sao không ngoan ngoãn chăm sóc mình thật tốt." Bởi vì anh hiểu rõ tính tình chị mình rồi cho nên Giang Hiểu Lâm cũng hiểu tất cả.

Giang Tử Lâm nghe xong người sửng sốt, mặc dù anh không biết mình có thực sự làm vậy hay không, nhưng những gì Hà Phồn Lượng nói đã đúng tám chín phần.

"Nếu không muốn thế? Chẳng lẽ muốn tôi ôm một bó hoa to rồi đi qua đó xin lỗi cô ấy?" Anh hừ lạnh một tiếng, "Làm không được."

"Không ai muốn anh làm như vậy, dù sao chị em cũng là một phụ nữ, tính tình mạnh mẽ đến đâu cũng không cưỡng nỗi bầu không khí lãng mạn." Hà Phồn Lượng thật sự sợ không còn cách giúp hai người họ, "Còn anh, muốn có biện pháp, hẹn với chị ấy bữa cơm, khiến cho chị ấy kinh hỉ, thừa dịp không khí hài hòa ấy mà nói lời xin lỗi, chỉ cần da mặt dày một chút đảm bảo chị ấy không nói gì đâu."

Dù sao chị mình lúc nào cũng nghĩ đến anh anh rể. Ai, hai người này cũng thiệt là, làm ra cái chuyện hành hạ bản thân mình, tội gì phải làm vậy, khiến Giang Tử Lâm bối rối rồi ăn nói khép nép như thế này, anh ấy còn chưa làm được!

"Mà cũng có thể suy tính được anh sẽ đi chửi người ta đấy chứ..., nhưng mà. . . . . ." Khóe miệng Hà Phồn Lượng gợi lên nụ cười ôn hòa, "Em chắc chắn đây là một cơ hội rất tốt cho Lý Chính Thanh."

"Đi! Tôi đi!" Nghĩ đến Tiểu Ngọc có thể tự vào lòng một người đàn ông khác, anh không kiềm chế bộc phát cơn giận.

Tuyệt đối không được! Mái tóc của cô, đôi môi của cô, cơ thể từ trên xuống dưới đều là của anh!

"Em biết ngay anh rể sẽ làm được!" Hà Phồn Lượng ngồi xuống mở laptop, "Em giúp anh đặt trước phòng ăn, em hiểu rõ kiểu phòng ăn nào khiến cho phụ nữ động lòng."

"Cậu dĩ nhiên biết rồi, cậu vốn là sát thủ của mấy cô gái trẻ trẻ ." Trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường.

Hà Phồn Lượng hừ lạnh, anh mặc kệ Giang Tử Lâm nghĩ như thé nào đấy nhé, chuyện quan trong bây giờ là giải quyết chuyện của chị anh, nếu không anh đây sẽ không chuyên tâm đi hẹn hò với phụ nữ, ai bảo chị anh không may mắn làm chi, lại là người thương yêu anh nhất nữa!

"Cứ như vậy đi, em giúp anh hẹn chị em, tối mai bảy giờ, anh được chứ?" Ngàn vạn lần không thể lỡ hẹn, nếu không thì chuyện này sẽ hỏng bét từ đây.

"Được." Giang Tử Lâm gật đầu hứa, mặc dù bây giờ anh rất muốn đi tìm cô ấy.

Nhưng A Lương suy tính rất chu đáo, tính tình Tiểu Ngọc anh hiểu rất rõ, nhất định phải chuẩn bị thỏa đáng, cô mới chấp thuận nghe anh nói chuyện.

Anh cũng không thể cứng rắn như vậy nữa, lần kích động hôm trước đã khiến anh hối hận, anh vẫn còn nhớ như in, rõ ràng yêu cô đến thế nhưng chỉ vị tính khí tệ hại của mình đã đãn đến ly hôn.

Rất muốn đem tay mình đi chặt đứt, ký cái gì mà ký hả!

"Em đi đây, mong chờ chuyện ngày mai ra sao!" Hà Phồn Lượng cầm cặp sách đi ra khỏi phòng. Nha, cuối cùng chuyện này cũng có thể xoay chuyển rồi!

Giang Tử Lâm quay trở lại phòng làm việc, kéo ngăn kéo, bên trong đó có đặt một tấm hình, là cảnh Tiểu Ngọc mặc máy cưới máy trắng đứng cạnh anh nở nụ cười hạnh phúc. Anh vẫn để đó, thường xuyên không tự chủ mà mở ra xem nó.

Cần gì phải gây khó dễ cho bản thân mình hả? Anh nên thành thật dũng cảm đối mặt với tình cảm này, cố gắng đoạt Tiểu Ngọc lại, hơn nữa cung cấp cho cô một cuộc sống hạng phúc hơn bao giờ hết.

Hà Phồn Lượng tới chơi giống như cho Giang Tử Lâm một liều thuốc ổn định tâm trạng, anh biết anh sẽ vì Tiểu Ngọc, nhất định sẽ bỏ xuống lòng sĩ diện của mình, chỉ mong cô quay trở về bên anh một lần nữa.

Vừa nghĩ đến chuyện có thể khiến cho ngôi nhà vắng vẻ này ngập tràn tiếng cười, anh đã ước thời gian mau trôi qua thật nhanh, có thể nhanh nhanh đến ngày mai.

Mọi việc được được sắp xếp ổn thỏa, Giang Tử Lâm cố ý về nhà trước thời gian cho phép, anh cần nghỉ ngơi sớm một chút, gần đây anh ngủ không ngon, sắc mặt bây giờ hơi xấu, anh cũng không muốn gặp Tiểu Ngọc lại chỉ chăm chăm ăn đồ ăn thôi, đợi lát nữa về nhà ăn một bữa cơm, tắm, rồi ngủ.

Mở cửa nhà thì anh ngửi thấy trong không khí ngập tràn mùi thức ăn nóng hổi.

Thật là ngoài ý muốn, bình thường đầu bếp chỉ cần để đồ ăn lại đó, anh chỉ việc dùng lò vi sóng hâm nóng rồi ăn, làm sao hôm nay đã tám giờ tối mà trong không khí lại ngập tràn mùi thơm nóng hổi như vậy?

"Anh về rồi à?"

Thay dép xong, đi qua đóng lại khóa cửa, từ trong phòng khách truyền đến một lời hỏi thăm quan tâm anh.

Giang Tử Lâm cho rằng mình đang nằm mơ.

Anh đang hỏi tại sao lại có một người phụ nữ ngồi trên ghế sa lon ở nhà anh, gập đầu gối, tay cầm bấm điều khiển TV, cười với anh.

"Thế nào lại về trễ như vậy? Em cũng hâm nóng đồ ăn những hai lần." Coo để bấm điều khiển ti vi xuống bàn, rời ghế sa lon, đi tới bên cạnh anh, "Mau lại đây ăn đi. . . . . . Làm sao anh cũng gầy như thế hả?" Nói xong, xoay người đi về phía bàn ăn trong nhà bếp.

Tiểu Ngọc? Giang Tử Lâm khiếp sợ đến nổi bay mất hồn vía, nhìn Tiểu Ngọc cầm lấy cặp tài liệu trong tay anh, vẫn đứng im tại chỗ, không thể tin nổi đây là sự thật.

Nhưng, trời ạ. . . . . . Tiểu Ngọc rất gầy! Cô so với mấy miếng ván giặt đồ còn gầy hơn nữa, y như lời Hà Phồn Lượng nói với anh, cô căn bản không chỉ gầy một lượng nhỏ nhỏ, chính xác là sút vài ký.

Sau một khắc, xác định mình không sinh ảo giác, Giang Tử Lâm không nói hai lời liền xông lên trước, từ phía sau ôm chặt lấy bóng hình cô.

Anh cảm nhận được cơ thể đang ở giữa vòng tay của anh, thân thể yếu ớt kia mang mùi thơm quen thuộc lúc trước, thật sự là Tiểu Ngọc! Cô ấy thật sự đã trở lại!

Đột nhiên bị ôm chặt khiến Hà Phồn Ngọc hết hồn, cơ thể rộng lớn như đánh sâu vào trong lòng của cô.

Cô bỏ đi tự ái, nhắm mắt lại, vốn là còn suy nghĩ Tử Lâm có thể sẽ có phản ứng không tốt, cô cũng đã tập cho chính mình nhẫn nhịn nếu có xảy ra cãi nhau. . . . . . Nhưng sau khi anh bước vào cửa đã khao khát ôm cô trong lòng.

"Thật sự là em. . . . . ." Giang Tử Lâm không thể để cho cô lần nữa, "Anh rất nhớ em."

Lông mi Hà Phồn Ngọc khẽ động đậy, nước mắt không tự chủ chảy xuống, cô giơ tay lên ôm chặt lấy cánh tay chắc khỏe đang để ngang người mình, vuốt ve từng chút như không muốn xa rời nó lần nữa.

"Em cũng rất nhớ anh.” Cô không ngờ, mình lại thành thật nói ra lời trong đáy lòng mình.

Cô xoay người, đôi tay quấn chặt lấy cổ anh.

Giang Tử Lâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, người trong mộng từng đi mất đi giờ đây đã quay trở về bên anh, so với quá khứ anh càng thêm mê luyến khuên mặt này.

"Em chuyển về đây ở. . . . . . Không để ý chứ?" Cô dịu dàng, giọng nói pha lẫn chút nũng nịu.

"Sao có thể!" Anh dùng lực ôm lấy cô, "Đó là chuyện anh mong còn không được!"

Vậy sao lúc trước anh không gọi điện thoại cho cô, cô có thể sẽ chửi người ta đấy, nhưng chuyện xưa không quan trọng bằng bây giờ, cô không thể để lãng phí thời gian quý báu vào việc cãi nhau được nữa.

Thời gian của cô có hạn, phải quý trọng mỗi phút mỗi giây.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm được không? Em chờ đến đói bụng rồi." Cô rời khỏi ngực của hắn, muốn đi qua bên kia, nhưng Giang Tử Lâm cô chấp níu lấy tay cô không buông.

"Anh sợ buông em ra, sẽ không thấy tăm hơi em đâu." Cho đến lúc này anh vẫn chưa tin đó là sự thật, sợ khi buông cô ra, cô sẽ biến mất trước mặt anh.

Hà Phồn Ngọc ngoái đầu nhìn phía sau. Nhìn dáng vẻ Giang Tử Lâm, khiến cho cô vô cùng vui mừng, tất cả đúng như lời Tô Dư Oánh đã nói với cô, bọn họ là một đôi vợ chồng dại dột ly hôn, rõ ràng yêu thương lẫn nhau như vậy, lại kiên quyết đi làm cái chuyện như thế này để khiến hai người họ xa nhau.

Kết quả, chịu đựng sự cô đỡn lẫn nhớ nhung từng đêm, cần gì chứ?

Quay người lại, cô đứng trước ngực Giang Tử Lâm, giữ lấy mặt anh, nhón chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Vừa chạm tới hương thơm mềm mại cánh môi, giang tử lâm khó hơn nữa che giấu tâm tình kích động, hắn thật chặt ôm gì phồn ngọc, khát cắt thổ lộ hai tháng này tới nhớ nhung.

Nụ hôn này triền miên kịch liệt, khiến cho chân Hà Phồn Ngọc đứng không vững.

Hai chân mềm nhũn làm cho cô bám víu lấy bả vai của Giang Tử Lâm, một chút nữa thôi là cô bị hôn đến mức không thở nổi nữa được rồi.

" Tiểu Ngọc. . ." Anh thỏa mãn nhìn cô bị anh hôn đến gần xỉu, tựa lên cơ thể cô, lưu luyến tiếp tục hôn cô không ngừng.

"Cảm thấy là thật chưa hả?" Cô thở hổn hển, trêu ghẹo hỏi anh.

Giang Tử Lâm không lên tiếng, chỉ dùng cái ôm để thể hiện tình cảm của chính mình dành cho cô.

Nếu không phải sợ Hà Phồn Ngọc không thở nổi, chỉ sợ anh sẽ không bao giờ buống cô ra.

Thật vất vả mới đem anh ấy kéo qua bàn ăn cơm, cô nấu nguyên một bàn toàn món ăn anh thích, nhưng khi thấy tình cảnh này, Giang Tử Lâm cảm động đến mức không hiểu nguyên nhân vì sao.

"Em quay lại khiến anh rất vui. . . . ." Anh khẩn thiết nhìn cô đầy tình cảm sâu đậm.

"Em muốn để cho anh vui vẻ hơn nũa." Cô cười yếu ớt , đem chén cơm đưa cho anh.

Hà Phồn Ngọc chuyển đèn phòng sang màu dịu nhẹ, còn trưng bày trên bàn thêm hai cây nến, lại bật thêm một bài nhạc trầm bổng.

Hai người bọn họ vây quanh bàn ăn cơm, ai cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ làm hỏng cảnh tượng tự như giấc mơ này, bầu không đẹp đẽ không chân thật này.

Giang Tử Lâm ăn liền mấy chén cơm, thứ nhất là vì tay nghề của Hà Phồn Ngọc khiến cho anh xúc động, thứ hai là vợ yêu của anh đã quay về tổ ấm, khiến cho anh cực kỳ vui vẻ ăn hết mấy món trên bàn.

"Anh ăn chậm một chút đi nhá." Cô nở nụ cười, vẻ ngọt ngào pha lẫn sự tiều tụy trên khuôn mặt.

"Em ăn nhiều một chút, tại sao gầy như vậy?" Lời vừa thoát ra khỏi miệng, anh liền phát hiện tính khí chết tiệt của mình lại tái phát. Trong lòng anh đang trách mắng bản thân, sau đó vội vàng gắp nhiều thứ để vào trong chén của cô.

"Nghe nói em sút ký, anh thật sự rất lo, không cần như vậy nữa nhé." Giọng anh chuyển sang êm ái, "Bắt đầu từ ngày mai, em phải ngaon ngoãn ăn cơm đấy."

"Tuân lệnh." Cô không còn như thường ngày phản kích lại lời anh bảo, ngược lại dí dỏm đáp trả lời anh.

Rất quái lạ! Giang Tử Lâm không thể tin được, tất cả mọi chuyện không chân thật, mà quan trọng nhất là Tiểu Ngọc.

Tính tình của cô giờ đây giống như vẻ bề ngoài dịu dàng của mình, coi trọng tính nhẫn nại, người cũng trở nên chu đáo, tựa như biến thành một người khác.

Mặc kệ như thế nào, cô đã trở lại! Anh không để tâm đến lý do vì sao, vì tương lai của bọn họ đã không còn gì ngăn cách.

"Tiểu Ngọc, về chuyện lần trước. . . . . ." Giang Tử Lâm quyết tâm đem hiểu lầm lần trước giải thích rõ cho cô.

"Cái gì cũng không còn quan trọng nữa." Cô khẽ mỉm cười, bởi vì chuyện lớn này đã không còn quan trọng đối với cô nữa."Em đều hiểu."

"Hả?"

"Tiểu Mẫn là bằng hữu của anh, lúc đó anh ta đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, bởi vì tới lui thuận tiện với bạn trai mình, nhưng không cách nào phát triển quan hệ thân mật, chỉ vì anh ta không phải là phụ nữ chân chính, mới tìm anh để kể khổ." Đây là do Tô Dư Oánh điều tra rõ rồi báo cho cô biết, "Bởi vì trong thời gian dùng thuốc, thân thể vẫn khó chịu, vì vậy anh mới đem anh ta vô khách sạn nghĩ ngơi, chỉ có nơi đó mới anh ta chịu nằm xuống thả lỏng cơ thể."

Lúc nhìn tài liệu này, cô nửa tin nửa ngờ, bởi vì chuyện này xảy ra quá trùng hợp, đặc biệt cô không thể chịu đựng được khi anh dẫn người khác vô khách sạn.

Bởi vì cô quá yêu hắn, yêu quá sâu, hận còn sâu hơn, mới khiến cho cảm xúc nhất thời che mờ lý trí. Nếu như không phải Tô Dư Oánh điều tra rõ ràng thân phận của Tiểu Mẫn, có thể vĩnh viễn cô sẽ không tin vào chuyện này.

Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng.

Coi như Tiểu Mẫn là phụ nữ thứ thiệt đi chăng nữa, thật sự có quan hệ với Giang Tử Lâm, cô cũng không sao cả.

Cô không muốn ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ngày ngày nhớ nhung Tử Lâm của cô, khổ sở sống trong sự cô đơn hết quãng đời còn lại.

"Tiểu Ngọc, ngày đó tính tình cả anh không tốt, bằng không anh sẽ không ly hôn với em đâu." Anh bỏ đũa xuống bàn, nắm chặt lấy tay cô, "Đến chết anh cũng không muốn ly hôn với em."

Hà Phồn Ngọc nhìn anh, cảm giác vui sướng từ đáy lòng trào dâng, "Có thật không?"

"Thật! Anh nghe lời A Lượng đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện rồi, anh định dành nguyên ngày mai để cầu xin em tha thứ lỗi lầm."

Anh ngưng mắt nhìn cô, kích động không thôi, "Sau đó, cầu hôn với em một lần nữa."

Hà Phồn Ngọc bị tình cảm nồng nhiệt của anh đánh thẳng vào tim, cô cười đến rực rỡ, nước mắt lại từng dòng rơi xuống.

Cô đã hiểu, anh cũng yêu cô.

Bọn họ quả thực là một đôi trời đất tạo nên, ai trong bọn họ cũng không đem chuyện kết hôn làm trò đùa, so với ai khác họ đều nghiêm túc trong cuộc hôn nhân này.

Nhưng, bọn họ có thể quá hạnh phúc, cho nên trời cao ghen tỵ cướp đi mọi thứ.

Thật sự cô đã bị ung thư vú, vị trí bên cạnh tuyến dịch lim-pha, có thể là đệ nhất kỳ. Nhìn tấm chụp X- Quang, cô không thể tin vào ánh mắt của chính mình, tế bào ung thư đang dần dần cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô.

Sự nghiệp, hôn nhân, tình yêu, tất cả mọi thứ đang bị tướt đoạt đi.

Thật may là, đến cuối cùng, cô còn có thể tụ mình nghe được lời tỏ tình của Tử Lâm, có thể biết rõ anh yêu cô như thế này.

"Đừng khóc, em làm sao vậy?" Giang Tử Lâm luống cuống chân tay, anh chưa bao giờ nghĩ Tiểu Ngọc mạnh mẽ như vậy lại có thể khóc.

"Bây giờ anh có thể cầu hôn em." Cô lau nước mắt nước, cười đến vui thích.

Giang Tử Lâm ngẩn ra, khẩn trương nắm lấy tay của cô, sau đó rời ghế rồi quỳ xuống dưới chân của cô.

"Không cần như vậy, em chỉ cần một câu nói là được rồi.” Cô ngăn hành động của anh lại, cô không cần được bạch mã hoàng tử cúi gối cầu hôn, thứ cô cần là tấm lòng chân thật.

"Em có bằng lòng tái hôn với anh không?"

Không liên quan đến nhà họ Giang họ Hà, không phải là kết thân vì kinh doanh, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, thành ý cầu hôn người mình yêu thương nhất.

"Em bằng lòng." Cô nở nụ cười, cúi người ôm lấy anh, "Lại một lần nữa."

Giang Tử Lâm ôm trọn cô, dụi vào ngực của cô, bằng tất cả sự trân trọng hôn cô.

Bọn họ ai cũng không hiểu lòng dạ của nhau, cũng chỉ là tình yêu nam nữ bình thường, ở một góc bình thương giữa thế giới, ưng thuận chấp nhận lẫn nhau.

Mặc dù, cái hứa hẹn này không phải là cả đời.

Chỉ còn có nửa năm.