Nghe như sét đánh ngang tai, Lâm An Nhàn say sẫm mặt mày, theo bản năng liền hỏi: “Lần trước, không phải mẹ nói sẽ không mượn tiền con nữa sao?”

Dương Quế Trân lập tức mất hứng: “Lần trước là tiền Phó gia thiếu nhà ta, đâu phải tiền của con, hơn nữa mẹ chỉ hỏi mượn, chẳng lẽ mẹ lừa con!”

“Nó cần bao nhiêu?”

“Khoảng mười vạn.”

Lâm An Nhàn nhảy dựng lên: “Con lấy đâu ra mười vạn, mẹ cũng biết con chỉ có ba vạn.”

Dương Quế Trân cười nói: “Mẹ biết, bất quá con giúp em mượn được bao nhiêu thì mượn, nếu không nghe chúng bảo buôn bán đặc biệt thuận lợi, mẹ cũng không đáp ứng cho vay tiền!”

“Biết đi chỗ nào mà mượn! Con thật chỉ có hai vạn.”

“Con cố gắng nghĩ cách năm vạn cũng được, ba con gọi mẹ gác máy đây.”

Lâm An Nhàn nằm trên giường bắt đầu sầu não, chờ Phó Minh Hạo trở về thương lượng.

Buổi tối, Phó Minh Hạo nghe xong mất hứng: “Mẹ em có thiên lý nhãn, anh vừa kiếm được chút tiền liền muốn mượn!”

“Em không biết trả lời thế nào, nếu không về sau em sao có thể trở về?”

“Mười vạn đâu phải ít, hay anh lén mượn chị cả.”

Lâm An Nhàn vội xua tay: “Đừng, chúng ta đột nhiên vay tiền khẳng định sẽ bị hoài nghi, vả lại chị cả và chị hai cũng không ưa gì nhà em!”

“Chứ đâu phải ngân hàng để mẹ em muốn rút bao nhiêu thì rút!”

Lâm An Nhàn nghe Phó Minh Hạo nói, lặng thinh xoay người nằm xuống. Lâm An Nhàn áp dụng chính sánh làm ngơ, kéo dài khi nào mẹ cô đồng ý mượn hai vạn thì nói sau.

Tan tầm về nhà, gặp Quý Văn Nghêu đang chơi mạt chược cùng cha mẹ chồng và Phó Lệ Na, Lâm An Nhàn âm thầm cảnh giác. Đứng lúc, Phó Minh Hạo từ trong phòng đi ra, thấy Lâm An Nhàn ngẩn người ngoài cửa liền cười: “Sao không vào, hôm nay chị cả không qua, vừa lúc Văn Nghêu đến nên thế chân, đã thua không ít tiền! Hôm nay anh nấu cơm cho Văn Nghêu nếm thử tay nghề!”

Lâm An Nhàn cười cười không nói, những người khác đầu cũng không thèm nhấc, vẫn tiếp tục chơi.

Lâm An Nhàn vừa đi vài bước, định về phòng, thì bị Quý Văn Nghêu gọi lại: “Em điện thoại một lát, chị dâu chơi thay em nhé.” Quý Văn Nghêu không nghĩ để Lâm An Nhàn trốn dễ dàng như vậy.

Vương Thu Dung cầm bài nói: “Thất thần làm gì, không nghe Văn Nghêu nói sao?” Lâm An Nhàn đành ngồi thế chỗ Quý Văn Nghêu.

Kỳ thật, Lâm An Nhàn chỉ biết chút cơ bản, gặp may nên thắng một ván. Nhưng Quý Văn Nghêu vẫn chưa trở lại nên đành tiếp tục, không nghĩ lại thắng. Đột nhiên, Phó Nham đỏ mặt lật đổ bàn mạt chược, chỉ thẳng Lâm An Nhàn mắng: “Nhà mẹ cô đến nhà tôi quậy chưa đủ? Còn mặt mũi sai Minh Hạo vay tiền chị nó, hiện tại đánh mạt chược cũng muốn gom tiền về mẹ cô phải không? Phó gia nuôi không nổi loại con dâu chân ngoài dài hơn chân trong, mau sớm cút đi!”

Nghe động tĩnh, Phó Minh Hạo cùng Quý Văn Nghêu đều chạy ra, Lâm An Nhàn đứng nhìn Phó Minh Hạo, Phó Minh Hạo ngây ngốc nói: “Ba sao lại nói như vậy?”

“Làm sao? Không phải có con dâu tốt quá sao, cậu “cưng” vợ quá ha? Nhà ta là mỏ vàng muốn tiền là tới lấy!” Phó Lệ Na phụ họa.

Lâm An Nhàn biết Phó Minh Hạo không nghe mình đi vay tiền chị cả, hơn nữa mọi người Phó gia đều biết, dù vậy Phó Nham cũng không thể nặng lời như vậy, dù “giỏi” nhẫn nhịn đến mấy Lâm An Nhàn cũng không thể chịu nổi sự nhục nhã này.

Trước mắt Lâm An Nhàn một mảnh mơ hồ, không muốn rơi lệ trước mặt người Phó gia, cầm túi xách xoay người chạy ra ngoài.

Phó Minh Hạo định đuổi theo lại bị Phó Nham giữ lại: “Không được đi! Để nó tỉnh lại!” Phó Minh Hạo khó xử đứng tại chỗ.

Quý Văn Nghêu đối Phó Minh Hạo nói: “Tôi đi xem, không cần lo.”

Phó Minh Hạo cảm kích nhìn Quý Văn Nghêu: “Nhờ cậu chiếu cố An Nhàn.”

Quý Văn Nghêu căn bản không nghe Phó Minh Hạo nói gì, bước nhanh đuổi theo. Đến đại môn, Quý Văn Nghêu lo lắng nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lâm An Nhàn, định lái xe đi xa hơn. Bất quá, thấy Lâm An Nhàn ngồi khóc bên cạnh bồn hoa ven đường. Quý Văn Nghêu ngồi xổm trước mặt Lâm An Nhàn: “Có chuyện gì vậy, nói với tôi được không?”

Lâm An Nhàn bụm mặt không nói.

Quý Văn Nghêu vặn bung tay Lâm An Nhàn ra, nhìn Lâm An Nhàn sướt mướt, ướt sủng nước mắt, tâm Quý Văn Nghêu giống như bị ai đó nhéo một cái, đau đớn, căm hận: “Họ thật quá đáng, đừng thương tâm, tôi đưa cô đi giải sầu” Nói xong, kéo Lâm An Nhàn vào trong xe.

Lấy khăn tay lau nước mắt cho Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu nhẹ giọng: “Đừng khóc, tôi giáo huấn họ giúp cô, được không?” Sau đó, thân thủ ôm Lâm An Nhàn vào lòng.

Đang vô cùng uất ức lại có người nhiệt tình an ủi, Lâm An Nhàn nhất thời òa khóc lớn hơn, như một đứa con nít bị lấy mất đồ chơi. Quý Văn Nghêu hiện tại hận không thể hái sao xuống dỗ dành Lâm An Nhàn: “Đừng khóc, không phải là tiền sao! Muốn bao nhiêu anh đều cho em, được không?”

Sau đó, chờ Lâm An Nhàn thút thít nâng mặt lên, Quý Văn Nghêu nhịn không được hôn lên hai má hồng hồng vì khóc của Lâm An Nhàn: “An Nhàn, đừng khóc, em khóc làm lòng anh cũng quặn đau, không cần sợ Phó gia, anh sẽ bảo hộ em!” Lần đầu tiên Lâm An Nhàn chân thật biểu lộ cảm xúc, nhất thời khóc hôn đầu trướng não.

Lúc thanh tỉnh thấy Quý Văn Nghêu không ngừng khẽ khàng hôn môi mình vừa thấp giọng nói: “An Nhàn, anh sẽ chia tay Dương Quân, anh không thể nhìn em chịu khổ nữa, chúng ta cùng một chỗ, được không?”

Nói bậy bạ gì đó! Lâm An Nhàn muốn đẩy Quý Văn Nghêu ra, lại bất lực, ấm ức khóc: “Anh đừng lợi dụng lúc tôi khó khăn, tôi bị sỉ nhục thế nào cũng không liên quan anh, tôi không cần anh giúp, buông ra!”

Quý Văn Nghêu buông vòng ôm Lâm An Nhàn, nhưng hai tay vẫn nắm chặt bả vai cô: “Họ quá đáng như vậy em còn tha thứ? An Nhàn, anh không đáp ứng! Anh đã nhũ lòng nếu họ đối xử tốt với em, anh sẽ buông tay! Nhưng tình thế hôm nay, anh không thể nhìn em chịu tội! An Nhàn, anh thích em! Theo anh, cái gì anh cũng cho em, được không?”

Lâm An Nhàn lớn tiếng phản bác: “Nằm mơ! Tôi kết hôn sẽ không bao giờ ly hôn, càng không ngoại tình, lại càng không thương tổn Dương Quân, anh chết tâm đi!”

“Em ngoan cố, chúng ta một chỗ có gì không tốt, em ly hôn anh nuôi em!”

Lâm An Nhàn vốn đang thương tâm, kết quả bị Quý Văn Nghêu khí: “Mở cửa ra, về sau đừng xuất hiện trước mắt tôi? Tôi không thích, tới bây giờ cũng không thích, tôi căn bản không chút ấn tượng với anh! nhanh cút cho tôi!”

Quý Văn Nghêu hô hấp dồn dập, tức giận không nhẹ, hít sâu kiềm nén nói: “Lâm An Nhàn, trước mặt anh em mới là chính mình! Anh không thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình thích bị khi dễ! Nhớ kỹ, Phó gia hôm nay sẽ hoàn trả gấp trăm lần. Với em, anh sẽ không buông tay, anh có kiên nhẫn chờ em hồi tâm chuyển ý!” Nói xong mở khóa cho Lâm An Nhàn.

“Buồn cười! Tới bây giờ, một chút cảm tình với anh tôi cũng chưa từng có, sao lại hồi tâm chuyển ý. Anh buộc tôi thành người bất nhân bất nghĩa, chẳng lẽ tôi phải cảm tạ anh? Tôi cùng Minh Hạo nhất định bên nhau đến già!”

Quý Văn Nghêu mỉm cười: “Chờ xem em có trở thành người của anh không, hậu quả thế nào Văn Nghêu tôi toàn nhận! An Nhàn anh muốn hôn em, muốn em nằm trong lòng anh, muốn yêu em, thượng em!”

Điên rồi! Chưa từng thấy tên hỗn đản nào mặt dày mày dạn ăn nói hạ lưu như vậy, vương bát đản!

Lâm An Nhàn không để ý Quý Văn Nghêu, mở cửa xe chạy về.

Quý Văn Nghêu ngồi trong xe, hồi tưởng cảm giác lúc hôn môi An Nhàn, ôn nhu nở nụ cười: Nếu Phó gia không tốt, Phó Minh Hạo không bản sự che chở vợ mình, mình sẽ không cố kỵ! Quý Văn Nghêu này không thể để nữ nhân mình thích bị xem thường. Mình sẽ từng bước thu thập người Phó gia, đến lúc Phó gia suy sụp, Lâm An Nhàn tự nhiên chính là của mình!