Vũ Minh:

Bị phóng viên bao vây, Hân Ngôn phải tạm thời rời đi để xử lý. Đến lúc em trở lại thì Tiêu Tiêu đã ngủ rồi.

Nhìn vẻ mệt mỏi của em, tôi nói: “Em bận việc, không cần lo cho Tiêu Tiêu. Bất quá, chủ nhật tuần sau sợ là Tiêu Tiêu vẫn chưa đủ khỏe để có thể ra ngoài chơi, cho nên em không cần qua đón nó.”

“Lâm Vũ Minh, anh.... Anh đừng quên tôi là mẹ của Tiêu Tiêu!” Đúng như tôi đoán, em lập tức la lên.

Đối với Hân Ngôn, Tiêu Tiêu quan trọng hơn tất cả.

Tôi biết hạng mục mới của công ty em xảy ra sự cố, sợ là sắp tới em sẽ rất bận để ứng phó.

Không phải là tôi không muốn em đến chơi với Tiêu Tiêu, mà thật sự là tôi lo lắng em sẽ mệt mỏi.

Đến lúc này, tôi biết em sẽ không nghe bất kỳ lời khuyên nào của tôi, vậy không bằng tôi dùng những lời ác liệt.....

Sau đó, em không cãi cọ gì nữa, xoay người rời đi.

Tôi thấy sắc mặt em trắng bệch, còn dùng tay che dạ dày.

Bệnh viêm dạ dày của em đã có từ thời đi học, mấy năm sống chung, tôi từng tìm rất nhiều thầy thuốc đông y điều trị cho em. Nhưng mấy năm nay, không có tôi đốc thúc, sợ là càng tệ hơn trước rồi.

Cuối cùng tôi không thể không quyết định tự mình lái xe đưa em về, tuyết lại rơi, nhìn sắc mặt em kém như vậy, thật không biết, nếu cứ để cho em tự lái xe về, thì có gặp chuyện không may gì không.

Lên xe đã là nửa đêm rồi, trên mặt đất tuyết đọng không ít.

Tôi cố gắng chạy thật chậm, thuận tiện nhìn xem xung quanh có chỗ nào bán đồ ăn không. Với tính tình của em, sợ là về nhà rồi cũng sẽ không ăn gì mà đi ngủ mất thôi.

“Đến rồi!”

Dừng xe trước một quán ăn, còn chưa mở cửa xe đã nghe em cự tuyệt.

“Lâm Vũ Minh, tự nhiên anh dẫn tôi tới đây làm gì?”

“Cả ngày chưa ăn gì, vào ăn chút gì lót dạ mới có sức đưa em về!”

Tôi tắt máy, thản nhiên xuống xe đi vào quán.

Quả nhiên không bao lâu em cũng theo tới, đi vào quán với tôi.

Vào quán, chúng tôi chọn một chỗ hơi khuất, phục vụ đưa thực đơn tới, em khoát tay nói không đói.

Tôi cũng không miễn cưỡng nữa, tự gọi món.

Tối mùa đông, khách trong quán không ít, không bao lâu phục vụ bưng thức ăn tới: một chén cháo thịt, mấy lồng sủi cảo hấp.

Tôi đẩy chén cháo tới trước mặt Hân Ngôn, còn mình thì ăn sủi cảo tôm.

Em khó hiểu nhìn tôi, không chịu ăn.

“Em có thể không quý trọng thân thể của chính mình, nhưng Tiêu Tiêu không thể không có một người mẹ khỏe mạnh.” Tôi cứ ăn sủi cảo của mình, làm bộ không để ý nói như vậy. Hân Ngôn sửng sốt một chút, cuối cùng cũng ăn.

Ăn xong, chúng tôi tiếp tục lên xe đi về.

Hân Ngôn cứ ngáp mãi.

“Em ngủ một lát đi! Nơi này cách nhà em còn xa, hơn nữa tuyết rơi đi không nhanh được.” Tôi vừa nói vừa ném cho em chiếc áo khoác.

Hân Ngôn bắt lấy, hình như thật sự mệt mỏi, không từ chối nữa, chỉnh ghế ngả ra sau rồi ngủ.

Tôi mở một khúc ghi ta trữ tình cổ điển ‘Romeo và Juliet’.

Khác với piano, bản ghi ta càng làm bật lên những nốt nhạc dịu dàng như nước, biểu đạt sự đau thương của ca khúc.

Đây chính là một trong những bản nhạc mà em thích nhất, lúc còn là thiếu nữ em luôn mơ ước có được loại tình yêu đến chết không rời như trong tiểu thuyết của Shakespears, vì vậy cũng yêu bản nhạc mang theo nhàn nhạt ưu thương và lãng mạn này.

Không ngờ hôm nay vật đổi sao dời, em có còn kiên trì như cũ không, chấp nhất về một tình yêu hoàn mỹ? Hay là đã bị năm tháng vô tình hủy hoại đi sự ngây thơ ngày cũ?

Khi đến nhà, em đã ngủ say.

Không đành lòng đánh thức em, tôi dừng xe xong, cẩn thận bế em lên, nhấn chuông cửa.

“Bà chủ, cuối cùng bà đã về....... Ông chủ?!” mở cửa là Tiểu Mộc, lúc tôi và Hân Ngôn ly hôn, Tiêu Mộc đi theo chăm sóc Tiêu Tiêu, thấy tôi thì giật mình.

“Suỵt!” tôi ra hiệu cho Tiểu Mộc im lặng, ôm Hân Ngôn vào phòng.

“Bà chủ.... Thế nào?” Tiểu Mộc nhỏ giọng lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là hơi mệt, nên ngủ thiếp đi thôi.” Tôi vừa đi đến phòng em vừa nói.

“A!....” Tiểu Mộc yên tâm gật đầu, thuận tiện giúp tôi mở cửa phòng, nhanh chóng sửa sang lại chăn đệm, rồi đi ra ngoài.

Tôi đặt Hân Ngôn lên giường, em ngủ rất say, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sợ em ngủ không thoải mái, tôi giúp em cởi áo khoác và giày vớ ra, đắp kín mền.

Xong xuôi, tôi chuẩn bị ra ngoài, thì nghe được em nói mớ, không tự chủ dừng bước. “Vũ.... Minh .... Thật xin lỗi!”

Tại sao lại xin lỗi? Không phải em rất hận tôi sao? Hận tôi hại chết người yêu, người nhà, cướp đi lý tưởng của em, còn có người em quan tâm - Tiêu Tiêu....

Tôi không hiểu vì sao Hân Ngôn lại nói câu đó, cũng không cất bước nổi, xoay người ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của em.

Lúc ngủ, Hân Ngôn có một loại vẻ mặt rất đau thương. Lòng tôi khẽ nhói, vươn tay xoa nhẹ lông mày hơi nhíu, sau đó không kiềm được ấn xuống một nụ hôn lên khóe mắt hơi ướt của em.

Thật ra thì, Hân Ngôn đã từng là một cô gái rất lãng mạn, hồn nhiên lại thiện lương, rất không thích hợp kinh doanh một công ty lớn như vậy.

Mặc kệ em là vì nguyện vọng của cha mẹ, hay là vì danh vọng của gia tộc, tôi cũng không cho phép cha mẹ em có quyền bắt em gánh một sự nghiệp mà ngay cả một người con trai cũng không chắc đảm đương nổi.

Tôi thừa nhận, tôi đã dùng thủ đoạn với ý nghĩ thay em gánh trách nhiệm nặng nề đó, kết quả em chẳng những không được vui vẻ, mà còn phải sống khổ sở bao năm với ý nghĩ báo thù. Tôi đã sai rồi.

Nhưng Hân Ngôn à, anh nguyện ý giao hết tất cả cho em, là hy vọng em có thể quên đi thù hận, không phải bởi vì anh không muốn bảo vệ, chăm sóc em nữa, càng không hi vọng vì vậy mà em phải khổ như bây giờ.....

Hân Ngôn, hãy nói cho anh biết, anh phải làm thế nào, em mới có thể hạnh phúc?

Hân Ngôn:

Chuông báo của điện thoại di động vang bên tai nhiều lần, làm tôi cảm thấy rất phiền. Miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào qua khe hở của rèm cửa sổ. Liếc nhìn di động, chuông báo vẫn còn vang, có một nhắc nhở, xế chiều hôm nay có báo cáo giám định sự cố, có thể phải triệu tập khẩn cấp hội đồng quản trị.

Giờ đã là 10 giờ.

Cảm giác cả người mệt mỏi vô cùng, nhưng lý trí nói cho tôi biết, giờ tôi phải giữ vững tỉnh táo.

Tắm xong, vốn muốn kêu Tiểu Mộc chuẩn bị cho tôi một phần ăn nhanh để mang đi công ty ăn. Không ngờ Tiểu Mộc lại bưng lên một chén cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi.

Tiểu Môc nấu ăn khá ngon, nhìn chén cháo rất hấp dẫn.

“Tối qua lúc ông chủ đưa bà về, nói bệnh dạ dày của bà lại tái phát. Dặn tôi, khi bà tỉnh thì cho bà ăn cháo nóng.”

“Vũ Minh?” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Mộc, đột nhiên tôi nhớ lại chuyện tối qua. Lúc về tôi ngủ quên trên xe, hẳn là anh đã đưa tôi vào.

Cháo nóng vừa đủ, rất ngon, làm tôi nhớ lại bữa ăn đêm qua. Anh vẫn nhớ tôi thích ngồi chỗ nào trong quán, thích ăn món gì nhất. Dù qua nhiều năm như vậy, vẫn nhớ.

Bất quá hiện tại, tôi không có dư thời gian và tinh lực để nhớ lại, công ty còn quá nhiều chuyện chờ tôi xử lý. Không có Tiêu Tiêu bên cạnh, cuộc sống của tôi lại có vẻ lộn xộn hơn trước kia nhiều.

Vội vã ăn cho xong chén cháo, không kịp để ý dạ dày căng đau, tùy tiện uống mấy viên thuốc, tôi vội vã chạy tới công ty.

13h 55, báo cáo giám định sự cố được đưa đến bàn làm việc của tôi. Sau khi vào phòng, Đinh Đang thở hổn hển, giống như là chạy marathon tới.

Nguyên nhân không khác mấy với dự đoán, xi măng xây dựng và bản thiết kế công trình đều có vấn đề. Bên nhà thầu dùng xi măng tuy không phải là tốt nhất nhưng vẫn trong tiêu chuẩn quy định. Chỉ là lúc thi công, gặp phải luồng khí lạnh, đội thi công lại không áp dụng biện pháp chống nhiệt độ thấp, khiến cho sức chống đỡ của bê tông không đủ. Vấn đề về bản thiết kế, cụ thể phải đợi mấy ngày nữa mới có kết quả chính xác.

Mấy cổ đông khác của Diệp Thị, bao gồm Duy An, cũng đồng thời nhận được bản báo cáo tương tự. Chuyện liên quan đến lợi ích của mỗi người, không cần tôi nói, đã tự động chạy đến tổng công ty một cách nhanh chóng.

Rõ ràng, trách nhiệm chủ yếu thuộc về bên nhà thầu, còn bên công ty phụ trách thiết kế thì chưa biết rõ. Ít nhất là không quan hệ đến việc đầu tư vốn của Diệp Thị, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm được.

Hôm nay tập trung thảo luận phương án để khắc phục hậu quả. Phòng ốc bị sập rồi, tu sửa lại hay dứt khoát đập đi để xây dựng lại? Hội đồng quản trị chia làm hai phe.

Một phe là Duy An dẫn đầu, bọn họ cảm thấy đầu tư đã tốn quá nhiều tiền bạc rồi, nếu đập đi xây lại thì tổn thất vô cùng lớn. Một vụ làm ăn biết chắc sẽ lỗ, dù sao ai cũng không muốn tiền của mình đổ sông đổ bể.

Phe còn lại do Lưu Chính đi đầu, tán thành đập đi để xây lại. Đây là vấn đề an toàn, chứ không chỉ là vấn đề chất lượng. Tương lai nếu trong qua trình sử dụng mà bị sập nữa thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Lưu Chính lớn hơn tôi mười mấy tuổi, bình thường ở công ty thường bất đồng ý kiến với tôi, rất tinh khôn, nhưng cũng không phải là người xấu. Trước kia học kiến trúc, lời anh ta nói coi như có chút trọng lượng.

Tôi có thói quen là người lên tiếng cuối cùng, như vậy sẽ không vì ý kiến của tôi mà ảnh hưởng đến ý tưởng của các cổ đông khác, giảm bớt phần trăm sai lầm khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Đây vốn là thói quen của Vũ Minh, hình như vì ở chung với anh quá lâu, dần dà, bị nhiễm thói quen của anh.

Trên thực tế, tôi đồng ý với kiến của Lưu Chính hơn, đây là lần nhất trí hiếm hoi từ trước tới giờ của chúng tôi. Hoặc là xuất phát từ trực giác của phụ nữ, danh dự của Diệp Thị còn quan trọng hơn tiền bạc nhiều. Nếu như xây lại, vốn bỏ ra ban đầu coi như mất trắng, khoản đầu tư của Phong Vũ cũng phải bỏ vào, Diệp Thị sẽ trở lại tình trạng khó khăn như hai năm trước. Còn nếu chỉ tu sửa lại thì nếu có chỗ không ổn, Diệp Thị cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Kể từ khi một mình tiếp nhận công ty tới nay, lần đầu tiên tôi do dự. Đối mặt với tranh cãi kịch liệt trước mắt, nôn nóng và hỗn loạn tràn ngập đầu óc tôi. Tôi biết giờ chỉ cần tôi nghiêng về bên nào, thì bên đó sẽ thắng. Nhưng hiện tại tôi không cách nào đưa ra phán đoán chính xác được, tôi cần thời gian để cân nhắc kỹ lưỡng. Dù sao, tôi không muốn đem nhiều tiền như vậy làm trò đùa, nhưng cũng không thể xem thường mạng người.

Hai bên tranh luận bất phân thắng bại, mà giám định bản thiết kế vẫn chưa có, nên tôi đề nghị mọi người về trước, chờ có kết quả rồi bàn tiếp để cho ra quyết định cuối cùng.

Các cổ đông đều đồng ý với ý kiến này của tôi, lục tục ra về.

Duy An vẫn ở lại, kéo ghế ngồi vào bên cạnh tôi.

“Muốn nói tiếp chuyện vừa rồi sao?” tôi hỏi. Lúc này tôi không muốn phải tiếp tục đề tài lúc nãy. Tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ.

“Không.” Duy An phủ nhận, “Anh chỉ muốn nhắc nhở em, số tiền đó là em dùng quyền giám hộ đứa bé đổi lấy. Em cam tâm để nó tan theo đống gạch vụn sao? Hân Ngôn, chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ cần tìm được công ty thiết kế tốt, đề ra được phương án tu sửa hoàn mỹ, là chúng ta có thể tránh được tổn thất rồi.”

“Cố gắng nhiều như vậy, chắc em không muốn trở về lại điểm xuất phát chứ?” Duy An bóp chặt bả vai tôi.

“Anh, hiện tại thật sự em không muốn lại bàn chuyện công ty.” tôi bỏ tay anh ta ra, đứng lên, “Em đói bụng, đi ăn cơm đi.”

Lúc ăn tối, chúng tôi đều trầm mặc không nói gì.

Dạ dày cứ có cảm giác đau mơ hồ, tựa như từ sau khi gặp lại Vũ Minh, tôi lại bắt đầu âm ỉ đau trong tim.

Đang ăn cơm thì Đinh Đang gọi tới, nói: thì ra là số liệu của bản thiết kế khác xa số liệu đo lường từ thực tế. Bên công ty thiết kế cho là bên thi công không làm đúng theo bản thiết kế nên mới xảy ra sự cố lần này. Còn bên thi công thì cho rằng bản thiết kế có vấn đề nên mới vậy.

Duy An im lặng chờ tôi nói chuyện điện thoại xong, mới hỏi một câu, “Giờ em tính làm sao?”

“Kiểm tra tòa nhà còn lại, xem có phải cũng tồn tại vấn đề giống vậy không?”

Mấy ngày kế tiếp, cơ hồ đều trôi qua trong bận rộn và lo âu vì chờ đợi. Kết quả kiểm tra, tòa nhà chính cũng có vấn đề tương tự.

Như vậy càng khó khăn để đưa ra phương án giải quyết. Nếu như xây lại cả hai tòa nhà, trước mắt Diệp Thị không có khả năng bỏ ra số tiền lớn như vậy. Cũng không thể đợi xem rốt cuộc bên công ty thiết kế hay là bên chủ thầu có lỗi, kéo dài một ngày là thêm một ngày tổn thất.

Hội đồng quản trị lại họp lần nữa, Đinh Đang mau chóng mang cà phê đến cho tôi, thuận tiện nhắc, hôm nay Tiêu Tiêu xuất viện.

Mấy ngày nay thật sự bận quá không phân thân được, vốn định khi Tiêu Tiêu xuất viện sẽ đi đón nó, xem ra không kịp rồi.

“Chủ tịch, nếu không.... Tôi đi đón Tiêu Tiêu xuất viện thay chủ tịch nha.” Lệ Nhã đem tài liệu đến cho tôi, ở bên cạnh chưa đi. Thấy tôi cứ nhìn đồng hồ, bèn nói.

Tiêu Tiêu biết Lệ Nhã từ nhỏ, xem như là tương đối thân, Đinh Đang cũng bận họp không đi được, đành vậy.

“Vậy đành phiền cô rồi.” tôi áy này cười cười, dù sao đây là chuyện riêng của tôi, “À, đúng rồi....”

“Tôi biết mà,tôi sẽ mua quà cho Tiêu Tiêu.” Cô ta quay đầu lại, cười quyến rũ dị thường.