‘’Maimi?’’ Ngọc Nhiêu khẽ cất lên giọng nói trong trẻo gọi mẹ mình khi thấy cô ngồi ngớ người cạnh khung cửa sổ hiu hiu gió mùa thu lạnh.

Cô bé càng không hiểu sao dạo này mẹ thường ngẫm nghĩ về điều gì đó rất chăm chú mà nhiều khi không để ý tới mọi việc xung quanh.

‘’À Nhiêu Nhiêu, mami không sao đâu.

Chỉ là chúng ta sắp chuyển đến một nơi ở khác lên có nhiều điều mami cần suy tính trước.’’

‘’Vậy chúng ta không ở cùng nhà bác Huyễn Chi và chị Thanh Âm sao ạ? Thế còn cha nuôi của con thì sao, con sẽ còn được gặp cha thường xuyên không ạ?’’ Cô bé ngây thơ hỏi.

‘’Chỉ là chúng ta về một nơi từng sinh sống thôi, nhà bác Huyễn Chi và chị Thanh Âm còn công việc ở đây nên không thể về cùng chúng ta được.

Còn cha nuôi con mẹ chưa hỏi anh ấy nữa… ‘’

Nghe mẹ nói hết câu thì cô bé vội chạy về phòng riêng của mình, một lúc sau quay lại cầm trên tay một bức tranh và chạy về phía cô.

‘’Mami nhìn nè, con vẽ đẹp không ạ?’’

‘’Hừm, đẹp lắm nhưng nếu con tô cho một hoa còn thiếu này thì còn đẹp hơn đó.’’

‘’Úi, con quên mất tiêu.

Liệu cha nuôi có thích một bức tranh có thiếu sót như thế này không ạ?’’

‘’Hóa ra người con trai trong bức hình này là cha nuôi của con sao?’’ Nói rồi cô chỉ tay vào người con trai trong bức tranh cho Nhiêu Nhiêu thấy rõ.

‘’Vâng ạ, con tính rủ mẹ cùng tới thăm cha.

Nhưng sợ là không thể tặng món quà này rồi ạ.

Thiếu sót màu sắc như vậy khiến bức tranh không còn được hài hòa và cân xứng.’’

‘’Haizz, bảo sao người ta nói Xử Nữ tháng 9 cầu toàn vô cùng.

Con đấy, tý tuổi mà cứ như bà cụ non.

Có lòng là được, vật chất ở phía sau.

Hơn nữa không phải con muốn tới thăm cha sao?’’

‘’Ơ, vậy là giờ luôn ạ?’’

‘’Luôn chứ sao không, đi thôi nào.’’ Cười thật tươi khiến con gái mình như vậy mà cũng cười theo, hai mẹ con liền chuẩn bị đồ để đi.

Nhiều năm qua cô luôn che giấu con gái mình về sự hiện diện của cha ruột con bé, vì dẫu sao thì có biết cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm cho con bé suy nghĩ nhiều hơn.

Cha nuôi mà cô bé câu trước câu sau đều nhắc tới đó chính là Phụng Kiêu Duẫn, tổng giám đốc tập đoàn Arigrel, cũng chính là bạn bè thân thiết từ hồi 16, 17 tuổi của cô.

Xét về thời gian thì có hơn chồng cũ của cô là Sở thiếu đôi chút.

Ngọc Nhiêu và anh thân tới nỗi người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là cha con ruột thịt.

Khung cảnh chuyển tới biệt thự của Phụng Kiêu Duẫn.

Chiếc xe ô tô màu đen của nhà họ Diệp dừng lại trước cửa biệt thự Phụng gia dưới sự tiếp đón của những người hầu trong nhà, vì quá thân nhau nên cho dù là người hầu coi cô và chủ nhân của mình là một đôi, và đối xử với Ngọc Nhiêu như cô chủ nhỏ của mình.

‘’Bác Lý, không biết A Duẫn có nhà không ạ? Cháu tới hơi đột ngột nên không biết anh ấy có rảnh không.’’

‘’Cháu cứ vào đi, chủ nhân vừa về rồi đấy.’’

Thiễu Ngưng vội đáp lại bác quản gia rồi cầm tay dắt lấy con gái mình rồi đi vào, vì thường xuyên đến, nên đường ra lối vào trong biệt thự cô đều lắm rõ, chả cần người hầu chỉ lối cho đường trong biệt thự.

Tới phòng làm việc của Kiêu Duẫn, cô nhẹ nhàng gõ cửa và khi được anh đáp trả thì mới mở vào.

Vừa vào thì đập ngay vào mắt hai mẹ con hình hình ảnh của anh đang rất mệt mỏi và nhức nhối, không ngừng xoa bóp trán của mình, cậu thư kí bên cạnh cũng sợ tới nỗi mặt mày tái xanh đưa ánh mắt cầu cứu và nhìn cô.

‘’Cha ơi, cha bị làm sao thế? Bộ cha không khỏe sao ạ?’’ Ngọc Nhiêu vội chạy đến cạnh và hỏi hang cha nuôi của mình.

‘’Không sao đâu, chỉ là công việc hôm nay của cha hơi nhiều.

mà thấy Nhiêu Nhiêu tới là cha vui rồi.’’ Nói xong thì liền bế lấy con bé lên cao và làm trò cười khiến Ngọc Nhiêu thích thú không thôi.

Thiễu Ngưng đứng cạnh đó thì biết thở dài trong sự bất lực.

Đồng thời ra tín hiệu bảo thư kí của anh đi ra.

‘’Cậu cứ chiều con bé như thế thì hỏng mất.’’ - Cô nói.

‘’Hỏng thế nào được nhỉ? Ngọc Nhiêu nhà chúng ta rất rất rất ngoan đúng không nè?’’

‘’Đúng rồi ạ, Nhiêu Nhiêu ngoan lắm.

Không có hư hỏng đâu mẹ ạ.’’

‘’Ấy, không phải con tính tặng thứ gì đó cho cha nuôi của con sao?’’ Cười nhiều nên xém tý là quên mất, thấy mẹ nhắc nhở thì cô bé liền đòi xuống khỏi vòng tay của cha, chạy tới cạnh chiếc cặp nhỏ trên ghế sofa.

Chạy lon ton tới, nhìn từ trên cao trông cô bé cứ như một chú gà con mới nở, không để ý thì sẽ khó thấy chân đâu, vô cùng đáng yêu.

Quay lại vòng tay của cha nuôi, cô bé vội vàng nói: ‘’Cha ơi, hôm qua có bài học ở trên lớp nói về gia đình của em, cô giáo có giao cho con bài tập về nhà ạ.

Cha xem nè, Nhiêu Nhiêu vẽ cha vô cùng đẹp trai luôn.’’

‘’Nhiêu Nhiêu tô sót một bông hoa rồi này.’’ Nói hết câu thì bế Ngọc Nhiêu đến bàn làm việc của mình, đẩy ngang kéo tủ nhỏ bên cạnh và lấy một hộp màu sáp ra.

Bởi lẽ cô bé là người có năng khiếu và rất yêu thích hội họa, nên lúc nào trong tủ Phụng Kiêu Duẫn cũng có giấy bút dự phòng khi cô bé quên không mang.

Tô hoàn thiện bức tranh một hồi rồi cô đưa Ngọc Nhiêu cho quản gia trông nom, còn mình thì ở lại nói một số chuyện với Kiêu Duẫn.

Đó chính là chuyện mà cô quyết định trở về nước trong hơn một tháng sắp tới.

‘’Mình tưởng cậu không muốn về nước nữa?’’ Phụng Kiêu Duẫn hỏi.

‘’Vốn trước đó không muốn trở về là vì tránh đụng mặt hai người kia.

Nhưng nghĩ lại thì sao mình phải tránh họ? Vốn vụ việc năm đó cũng do họ mà ra.

Mình về là để tiếp tục sự nghiệp diễn xuất chứ không phải dây dưa với những hạng người này.’’

‘’Cũng may là giờ cậu đã nghĩ thông.

Vậy bao giờ cậu về?’’

‘’Chắc khoảng 12 tháng sau ý.

Nhưng Nhiêu Nhiêu cứ hỏi rằng cậu có đi cùng không khiến mình hơi đắn đo.’’

‘’Được chứ sao không.

Nhưng có lẽ là mình sẽ về sau, tại hơn 1 tháng thì khó có thể xử lý hết công việc được.’’

‘’Ừm, vậy… “ Chưa nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại của Thiễu Ngưng vang lên, đầu dây bên kia là giọng của chị gái cô - Diệp Huyễn Chi gọi đến.

‘’Ngưng Nhi, em ở đâu vậy? Có cái này chị cần đưa trực tiếp cho em.’’

‘’Vâng vâng, em về ngay đây ạ.’’.