Người dịch: LC (fb: dot.chay.lang.man)

Diệp Ly Châu khóc nức nở. Vừa nãy khi nàng rơi xuống, thực sự là bị dọa cho sợ hết hồn, may mà Đề Kiêu vững vàng đón được nàng.

Sau khi bị Đề Kiêu quở trách, nàng vừa xấu hổ lại vừa tủi thân, nước mắt tí tách rơi xuống.

Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói: “Ta muốn xuống ngựa. Ta muốn đi tìm chị họ của ta.”

Đề Kiêu thấy nàng muốn rời đi, lại còn muốn đi tìm chị họ gì đó, một phát bóp chặt eo nàng: “Không cho phép rời đi.”

Thân thể Diệp Ly Châu chợt mềm nhũn, tức khắc dựa lưng vào Đề Kiêu.

Hắn đang mặc áo giáp lạnh buốt mà cứng rắn, bởi vì cả người lạnh lẽo, trên khôi giáp cũng phủ một tầng băng sương.

Diệp Ly Châu giãy giụa nhưng không vùng ra được.

Lúc Đề Kiêu đang muốn mang người đi thì Khương Nhiễm Y dẫn theo mấy nha hoàn đi ra.

Nhìn thấy Diệp Ly Châu ngồi trên lưng ngựa, Khương Nhiễm Y rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng nói với Diệp Ly Châu: “Châu Châu ơi, em có bị thương không?”

Diệp Ly Châu lắc đầu: “Em… Em…”

Lời còn chưa ra khỏi miệng, Đề Kiêu đã nói: “E là Diệp tiểu thư đã bị thương nhẹ, bản vương đưa nàng về phủ trước, để đại phu xem cho nàng.”

Khương Nhiễm Y cảm thấy như vậy không thỏa đáng cho lắm, nàng nói: “Trong tửu lâu sẵn tiện có đại phu. Tần Vương điện hạ, ngài vẫn nên để người lại đi.”

Diệp Ly Châu vốn còn muốn mở miệng nói, nhưng một tay Đề Kiêu bí mật đặt lên hông nàng, nàng vừa mở miệng, thì sẽ cảm thấy tay hắn bóp chặt thêm mấy phần.

Dưới tình huống như vậy, Diệp Ly Châu không dám nói lời nào.

Đề Kiêu thản nhiên nói: “Đại phu bên ngoài, chung quy không so được với đại phu trong Vương phủ. Khoảng thời gian trước Diệp tiểu thư bệnh nặng, là được đại phu trong Vương phủ chữa khỏi. Nàng rơi xuống từ chỗ cao như vậy, bây giờ đã sợ đến nói không ra lời, đương nhiên vẫn nên để đại phu lúc trước xem một chút. Làm phiền cô nương nói với Diệp phủ một tiếng. Nếu Diệp gia muốn đón người thì trực tiếp tới phủ Tần Vương.”

Khương Nhiễm Y thoáng nhìn Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu bị bọc lại bên trong áo choàng, tóc dài xõa xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt, xem ra đã bị hoảng sợ thật.

Khương Nhiễm Y không tiện ngăn cản nữa. Nàng hành lễ, rồi để Đề Kiêu mang người rời đi.

Chờ người đi rồi, nha hoàn bên người Khương Nhiễm Y mới nói: “Tiểu thư, Diệp cô nương cứ bị mang đi như vậy, truyền ra ngoài, có phải là không tốt lắm không ạ?”

Khương Nhiễm Y nhíu mày, nói: “Tần Vương cũng không phải hạng người tầm thường, nếu ngài ấy muốn mang người đi thật, chúng ta tuyệt đối ngăn không nổi. Người biết được chuyện này cũng chỉ có người của chúng ta với người của Tần Vương . Chỉ cần bọn họ không nói ra, thì sẽ không có ai biết.”

Nha hoàn đó lại nói: “Tần Vương điện hạ thoạt nhìn mặt lạnh vô tình, Diệp cô nương hình như là sợ ngài ấy. Chúng ta mau tới Diệp gia, nói cho thừa tướng đại nhân biết thôi.”

Khương Nhiễm Y gật đầu.

Nàng vội cho người chuẩn bị xe ngựa.

Xe ngựa được chuẩn bị xong, Khương Nhiễm Y đang muốn lên xe thì có một gã sai vặt đột nhiên tới thông báo: “Tiểu thư, một vị công tử họ Điền nói muốn tới gặp người.”

Khương Nhiễm Y ngẩn ra, sau đó sắc mặt lạnh đi vài phần: “Không gặp.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, một đám người cứ nhất định phải đi tới sân sau.

Người người đều có thể tới tửu lâu. Chỉ cần có tiền, uống được trà trong tửu lâu, thì sẽ có bồi bàn tiếp đãi, nhưng bên trong tửu lâu thì không phải ai cũng có thể tiến vào.

Người tới chính là Điền Trác.

Sau khi việc cưới xin của Điền Trác và Khương Nhiễm Y bị hủy bỏ, ngày ngày đối mặt với sự trách móc của phu nhân Đôn quốc công và cô em gái Điền Tiếu, hắn mới rốt cuộc tỉnh táo lại.

Vị hoa khôi trong thanh lâu đó, là người mới tới trước đây không lâu. Bởi vì là người khá mới, đàn ông thì thích chơi đùa với thứ mới mẻ, Điền Trác đã tốn bạc ngủ mấy ngày.

Một giấc ngủ này, liền ngủ ra vấn đề.

Công phu trên giường của vị hoa khôi này vô cùng tốt, rất biết hầu hạ người, Điền Trác đang lúc cảm thấy mỹ mãn, nên ngày ngày ngủ lại ở thanh lâu.

Hoa khôi lại hay ghen, đàn ông ấy mà, có ai không thích phụ nữ nổi cơn ghen vì mình đâu. Ban đầu, hoa khôi la hét ầm ĩ muốn gả tới Điền gia, muốn làm thiếu phu nhân. Điền Trác đương nhiên sẽ không lấy một người phụ nữ như vậy làm vợ, làm thiếp cũng cảm thấy không đủ thể diện nữa là.

Mấy ngày sau đó, hoa khôi lại không chịu tiếp đón Điền Trác, ngược lại là tiếp những vị khách khác.

Điền Trác khó chịu tới ngứa ngáy ruột gan, lúc này mới đi tìm mẹ của Khương Nhiễm Y là Quân thị nói chuyện hủy hôn.

Khoảng thời gian đó, Điền Trác nóng nảy lạ thường, mỗi ngày chỉ muốn có hoa khôi, cũng không nghĩ được chuyện gì khác. Địa vị của Khương gia, của cải của Khương gia, ở trong mắt hắn toàn bộ không quan trọng bằng hoa khôi kia.

Chờ sau khi hôn ước được giải trừ, Điền Trác bị phu nhân Đôn quốc công nhốt ở trong nhà, không làm sao ra khỏi cửa được.

Sau mười ngày giận dữ, Điền Trác đột nhiên phát hiện ra tình cảm mà hắn dành cho vị hoa khôi kia đã phai nhạt.

Điền Trác lăn lộn ở nơi gió trăng lâu như vậy, chuyện xấu nào mà chưa từng làm qua, có chuyện gì mà chưa từng gặp. Mãi đến lúc này, hắn mới ý thức được bản thân đã trúng bẫy.

Bình thường, Điền Trác có háo sắc thế nào đi nữa, cũng sẽ không để một người phụ nữ phá hủy tiền đồ, chớ đừng nói chi là làm ra chuyện hứa hẹn, nói cưới một đứa con gái thanh lâu về nhà.

Hắn biết trong chốn gió trăng có một loại thuốc mê, sau khi ăn vào sẽ làm cho người ta chìm đắm trên giường của người bỏ thuốc, một khi cắt đứt, thì sẽ khó chịu như bị khoan vào tim như đục vào xương. Có điều, gắng gượng đủ một thời gian nhất định, cơn nghiện cũng sẽ biến mất.

Khi đó hắn là người trong cuộc, bị hoa khôi thanh lâu kia mê hoặc đến chết đi sống lại, bây giờ công dụng của thuốc qua rồi, Điền Trác mới biết bản thân lúc đầu đã ngu xuẩn.

Hắn đi tìm hoa khôi đó một lần nữa, lại nghe tú bà trong thanh lâu nói mấy ngày trước hoa khôi đó đã được một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh râu đỏ tốn một số tiền lớn chuộc đi rồi, hẳn là đã rời khỏi vùng này, không biết tung tích nữa.

Lúc này, Điền Trác mơ hồ nhận ra có người đặt bẫy tính kế hôn sự của hắn với Khương gia.

Rốt cuộc là ai đang tính kế đây?

Là Khương gia vái cao đạp thấp, thấy phủ Đôn quốc công từ từ sa sút, cho nên muốn xóa bỏ hôn sự?

Hay là trước kia hắn đã đắc tội với người nào không nên đắc tội, bây giờ bị người ta trả thù?

Mặc kệ thế nào, hôn sự này không thể bị hủy bỏ dễ dàng như vậy được.

Khương gia không chỉ có tiền, cha của Khương Nhiễm Y làm quan, mẹ đẻ thì xuất thân cao quý, ở kinh thành có giao thiệp rộng, có nhiều mối quan hệ, mất đi hôn sự này, Điền gia thật sự không có khả năng có được mối tốt hơn.

Xưa nay Điền Trác nghe nói Khương Nhiễm Y là một tiểu thư khuê các hiền lành chất phác. Cho dù là tiểu thư khuê các hiền lành, hay là đại tiểu thư thích xen vào việc của người khác, trong lòng Điền Trác đều rất chán ghét.

Cũng bởi vì những lời đồn đại này, Điền Trác cũng không chờ mong quá nhiều vào hôn sự này. Hắn chỉ mong đợi của hồi môn của Khương Nhiễm Y thôi.

Khương Nhiễm Y mặc dù chân chất, nhưng là một cô nương lương thiện. Điền Trác am hiểu nhất là ứng phó lừa gạt mấy người ngu si như vậy.

Hắn dẫn theo không ít người tới đây, chính là để làm lớn chuyện với Khương Nhiễm Y. Chỉ cần giả vờ đáng thương chút, Điền Trác không tin một đại tiểu thư chưa thấy qua bao nhiêu việc đời lại hay mềm lòng sẽ không để ý tới hắn.

Khương Nhiễm Y phải đi ra từ bên trong.

Dù sao cũng là tiểu thư Khương gia. Khương gia vẫn luôn sản sinh ra mỹ nhân, mẹ đẻ của Diệp Ly Châu chính là mỹ nhân đẹp nhất Vạn Châu, Khương Nhiễm Y ở bên cạnh Diệp Ly Châu cũng không bị chèn ép quá nhiều, có thể thấy được cũng là mỹ nhân mười phần mười.

Khi một mỹ nhân như vậy mang theo phong độ của người đọc sách mà lại ngây thơ xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt Điền Trác, Điền Trác cũng lấy làm kinh ngạc.

Hắn chỉ nghe nói dáng dấp Khương Nhiễm Y xinh đẹp, vốn tưởng rằng là cùng cấp với Điền Tiếu em gái hắn, so với những cô nương bình thường thì đẹp hơn một chút, đâu thể nào ngờ lại là mỹ nhân tươi đẹp chèn ép hoa thơm cỏ lạ thế này.

Điền Trác hơi có phần ảo não.

Vị hoa khôi thanh lâu kia thua kém Khương Nhiễm Y không chỉ là một điểm nửa điểm.

Khương Nhiễm Y lạnh lùng liếc Điền Trác: “Điền công tử, ngày đó ngài từ chối hôn sự này, làm mẹ ta nhục nhã, bây giờ hôn sự đã hủy bỏ, ngài còn muốn tới cửa nhục nhã ta nữa hay sao?”

Điền Trác nghe thấy lời trách mắng dịu dàng của mỹ nhân, thì chỉ cảm thấy xương cốt có chút ngứa ngáy, càng nghĩ càng hối hận: “Nhiễm Thư Nhi, nàng nghe ta nói, đây đều là hiểu lầm —— “

“Ai cho phép ngài gọi tên mụ của ta?” Khương Nhiễm Y nói, “Điền công tử, nếu ngài còn xuất hiện trước mặt người Khương gia, ngày mai ta sẽ để anh cả và cha ta tới cửa hỏi tội. Người đâu, tiễn Điền công tử ra ngoài.”

Tửu lâu có nhiều chính là người làm thuê hung hãn, dù sao cũng sẽ có vài người ăn quỵt, cho nên không thể thiếu mấy người có khả năng đánh lộn giữ cửa.

Sau khi Quân thị bị gã đăng đồ tử này làm cho tức đến sinh bệnh, Khương Nhiễm Y đã hận Điền Trác thấu xương. Tuy nàng không thèm làm chuyện ỷ thế hiếp người, tính tình cũng yếu đuối, thế nhưng làm người thì đều có cái xương sườn mềm, Khương Nhiễm Y coi trọng nhất chính là người thân. Người thân bị người ta thương tổn, tự nàng sẽ ra tay với kẻ bỉ ổi đã xúc phạm người thân của nàng.

Khương Nhiễm Y thấy Điền Trác không đi. Nàng hơi nâng cằm, nét mặt kiêu ngạo: “Lập tức ném ra ngoài.”

Điền Trác gấp đến độ mắt cũng đỏ lên: “Nhiễm Thư Nhi… Khương cô nương… Nàng hãy nghe ta nói mấy câu…”

Không ai muốn nghe con sói háo sắc này nói cái gì. Khương Nhiễm Y xoay người bỏ đi, để người làm ném đám người Điền Trác đó ra ngoài.

Một công tử nhà giàu cứ thế bị ném ra đường cái, Điền Trác cũng là biến thành một tên hề.

Bị chuyện này kéo chân một lúc, Khương Nhiễm Y tức giận về đến phòng uống chút nước trà, chờ tới khi đi đến Diệp phủ, nghe đầy tớ nói thừa tướng hiện giờ còn có việc, cũng không có ở nhà.

Khương Nhiễm Y hiểu rằng không thể bàn luận với mấy người phụ nữ khác trong Diệp gia, chỉ đành phải đi tới chỗ ở của Diệp Ly Châu, chờ Diệp Phụ An trở về nói cho ông biết chuyện này.

Về phần Diệp Ly Châu thì bị Đề Kiêu mang thẳng về phủ Tần Vương.

Đi đến nội viện của phủ Tần Vương, tất cả thị vệ trong viện từ xa xa đã nhìn thấy điện hạ luôn luôn không gần nữ sắc đang ôm một tiểu cô nương đi tới. Khuôn mặt điện hạ lạnh lẽo, tiểu cô nương thì chôn mặt trong lòng điện hạ, hình như đang khóc, mơ hồ có tiếng nức nở.

Đề Kiêu mang người về phòng, cởi áo choàng ra, rồi ném Diệp Ly Châu lên giường.

Diệp Ly Châu chôn mặt trên gối đầu mà bình thường Đề Kiêu vẫn ngủ. Nàng cắn góc gối một cách tội nghiệp.

Đề Kiêu cởi áo giáp trên người, lấy một bộ quần áo sạch sẽ thay vào.

Nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Ly Châu lên, Đề Kiêu cúi đầu nhìn nàng: “Đừng khóc nữa? Hử?”

Mắt Diệp Ly Châu đỏ hồng, bởi vì vừa rồi khóc quá lợi hại, nàng khóc nấc lên một cái, sau đó cảm thấy xấu hổ, lại che kín mặt mình.

Đề Kiêu rất khó hiểu được cái người thích làm nũng này.

Chỉ hung dữ với nàng một chút, lại cũng chưa nỡ làm gì nàng, mà đã khóc thành thế này, trên cả đoạn đường đều lau nước mắt.

Đề Kiêu cúi đầu hôn lên khóe mắt Diệp Ly Châu: “Có nhớ ta không?”

Diệp Ly Châu lật người, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở khe khẽ: “Mới không nhớ chàng đâu… không nhớ chút nào…”

Đề Kiêu nắm lấy bả vai nàng, xoay nàng lại: “Thật sự không nhớ à?”

Đáy lòng Diệp Ly Châu khó chịu, không nhịn được muốn dựa sát vào trong lòng Đề Kiêu, nhưng nàng nhịn được, thì thầm nói: “Vừa rồi chàng còn mắng ta, còn lạnh như băng nữa. Cha ta cũng không nỡ mắng ta…”

Đề Kiêu cũng sắp bị cô bé không tim không phổi này chọc giận. Hắn túm người lên, đặt lên đùi mình, không nhẹ không nặng vỗ một cái lên chỗ mềm mại của nàng.

“Nơi nguy hiểm như vậy, một mình nàng đứng ở đó, thật không sợ té xuống hả?” Đề Kiêu nhớ lại một mình nàng đứng ở chỗ nguy hiểm như vậy thì lại thấy tức giận, “Giả sử ta không có ở đó, nàng từ chỗ cao ngã xuống, ai tới đỡ nàng?”

Sắc mặt của Diệp Ly Châu ngay tức khắc đỏ bừng, trái lại nàng cũng không cảm thấy đau, Đề Kiêu hiển nhiên không nỡ để nàng bị đau, nàng chỉ cảm thấy hổ thẹn. Diệp Ly Châu che kín phía sau của mình: “Không được… Không được đánh ta…”

Nàng cũng đã cập kê rồi, bản thân đã trưởng thành. Bị phạt như một đứa bé vậy, nàng cảm thấy rất xấu hổ.

Đề Kiêu cởi đai áo của nàng: “Đau hả? Để ta xem xem.”

Diệp Ly Châu ôm chặt lấy cổ Đề Kiêu, khóc lóc trong lòng hắn: “Không cho chàng xem…”