Trong giây phút sinh tử đó, Trần Phong gần như đã buông bỏ tất cả, chờ đợi cái chết tới gần thì.

“Ầm”

Một cú va chạm vang nên, Trần Phong chỉ thấy thấy mội mùi hương thơm dịu nhẹ chợt ấp tới rồi giây lát sau, hắn cảm nhận được một cơn chấn động khổng lồ ập tới khiến hắn bị văng ra xa. Trần Phong chợt cảm thấy một cảm giác kỳ lạ từ trên người chuyền tới, hắn vừa rồi dĩnh một kích thế mà không có cảm nhận được nhiều đau đớn gì.

Hắn chỉ cảm thấy một đợt chấn động mạnh xảy ra khiến hắn bị đánh bay đi làm lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn động một hồi chứ không có dị dạng gì xảy ra. Trần Phong cảm nhân được cảm giác mềm mại thoải mái từ trước ngược chuyền tới kèm theo đó là một mùi hương quen thuộc khiến hắn bàng hoàng mở mắt ra nhìn.

Đập vào mắt hắn là một thân thể ngọc ngà xinh đẹp quyến rũ động lòng người đang ôm nấy hắn, trên mặt nàng tấm lụa hồng đã sớm nhuộm đỏ một màu máu, Trần Phong như chết sững nhìn và thân thể nhỏ bé vô lực trong ngực mình mà cảm xúc lẫn lộn như ngàn con kiếm bò.

Trong ngực hắn Mạc Khuynh Thành bị trọng thương gần như vô lực dựa sát vào người hắn, hiển nhiên một kích trí mạng của Xà Vương vừa rồi là nàng đã đỡ cho Trần Phong, nếu không hắn đã sớm tan xác từ lâu rồi. Có điều Trần Phong hoàn toàn không hiểu tại sao Mạc Khuynh Thành lại làm vậy vì hắn, hắn và nàng mới chỉ quen nhau có mấy ngày, vậy mà nàng lại mạo hiểm tính mạng bản thân, đỡ thay hắn một kích như vậy.

“Khuynh Thành tỷ, tại sao tỷ lại ngốc như vậy, ta với tỷ chỉ là bèo nước gặp nhau, tỷ cần gì mạo hiểm tính mạng bản thân vì ta”

Còn Mạc Khuynh Thành đôi mặt khẽ khép hờ, hơi thở khó khăn nói.

“Ngươi cứu mạng ta, hiện tại ta lại cứu ngươi một mạng, hai chúng ta không ai nợ ai”

Trần Phong còn chưa kịp hoàn hồn thì phía xa Yêu Vương đã đuổi tới, gầm thét rung trời.

“Nhân loại mau đem bảo vật chả lại bổn Vương, bổn Yêu Vương ta sẽ tha cho ngươi toàn thây”

Vừa nói Xà Vương thân hình như cơn gió lốc lướt đi trong không trung tiếp tục ngưng tụ một đòn công kích tấn công tới Trần Phong và Mạc Khuynh Thành. Còn Mạc Khuynh Thành bản thân tuy bị trọng thương, nhưng khi thấy yêu xà tới cũng không quản vết thương mà phất tay, một cơn gió lớn chợt xuất hiện quấn cà nàng và Trần Phong nên không trung.

Vừa rồi khi mắt thấy Trần Phong sắp chết dưới miệng của Xà Vương, trong lòng Mạc Khuynh Thành như có lửa đốt, nàng ta không kịp nghĩ nhiều kịp liều minh phi hành hết tốc lực tới đỡ cho hắn một kích. Tuy nhiên sau một kích đó bản thân Mạc Khuynh Thành cũng bị thương rất nghiêm trọng không còn sức đấu với Hắc Thủy Kim Xà.

Trong nháy mắt đó nàng đã dùng bí pháp thi triển tốc độ tối đa, đem bàn thân mình và Trần Phong lần thứ hai chánh được một kích trí mạng của Yêu Vương. Ngay sau khi chánh được một chiêu vừa rồi Mạc Khuynh Thành không có thời gian nghỉ ngơi niền xoay người mang theo Trần Phong chốn đi.

Ngay khi Trần Phong bị Hắc Thủy Kim Xà nhắm tới thì trong lòng Mạc Khuynh Thành không còn nghĩ tới Linh Tuyền mà chỉ toàn tâm lo cho sự an toàn của Trần Phong vì vậy nàng không có ham chiến, liền vội vã đem theo hắn tức tốc phi hành chốn đi.

Sau hai lần công kích, Hắc Thủy Kim Xà đều dùng tuyệt chiêu mà vẫn không thể đem hai kẻ ăn trộm đồ của nó lại thì phẫn nộ hương Mạc Khuynh Thành chạy đi mà cấp tốc đuổi theo. Nhưng do có hình thể to lớn với tốc độ không phải là lợi thế của Xà tộc, rất nhanh Xà Vương đã bị Mạc Khuynh Thành bỏ xa lại phía sau.

“A a a mau đem toàn bộ khu vực này tìm kỹ cho ta nhất định phải tìm ra tung tịch hai nhân loại vừa rồi cho bổn Vương. Nhân loại khốn kiếp, nếu các ngươi để ta bắt được, nhất định sẽ tươi sống đem các ngươi băn thành trăm mảnh rồi đem cho đám dã thú khác ăn.”

Xà Vương phẫn nộ vô cùng, nó phái ra toàn bộ thủ hạ, huy động toàn bộ dã thú trong lãnh địa của nó đi tìm tung tích của hai người Trần Phong, nhất thời ngoại vi Vô Tận Sơn Mạch bán kính mấy chục dặm dã thú nhao nhao xuất động. Chúng như bị uống thuốc kích thịch, đi khắp hang cùng ngõ hèm bán kính mấy chục dặm tìm qua một lượt.

Nhưng lơi mà Trần Phong và Mạc Khuynh Thành trú ẩn thì rất kín đáo và bí ẩn, dám dã thú đó chưa chắc có thể tìm ra thứ gì.

Còn Trần Phong sau khi thấy xà Vương tới gần thì chợt thấy trời đất quay cuồng rồi sau một đoạn thời gian, hắn phát hiện bàn thân và Mạc Khuynh Thành đã chở lại sơn động hai người ẩn láu trước đó. Vừa buông Trần Phong ra, thân hình Mạc Khuynh Thành lập tức lảo đảo rồi vô lực ngã xuống đất, mau mà Trần Phong nhanh tay đỡ được rồi đem nàng đặt nên một cái đệm cỏ gần đó.

Vừa rồi khi đỡ thay Trần Phong một kích đó, Mạc Khuynh Thành đã bị tổn thương rất nặng, ngay cả lục phủ ngũ tạng của nàng cũng bị đánh cho lệch vị trí. Lại cộng thêm vừa rồi để chốn thoát khỏi sự truy sát của Xà Vương Mạc Khuynh Thành không tiếc thi triển bí pháp khiến tốc độ bạo tăng, khiến cho thân thể nàng bị tổn thương nặng lại càng nặng hơn.

Sau khi xác định được bản thân và Trần Phong đã an toàn thì không còn sức lực gì mà ngã xuống ngất đi. Trần Phong cũng bị dọa cho sợ tái mặt, Mạc Khuynh Thành vì hắn mà trọng thương, nếu nàng ta có mệnh hề gì thì Trần Phong chắc chắn cũng sẽ không thoải mãi.

Sau khi kiểm tra vết thương trên người Mạc Khuynh Thành một lượt, Trần Phong phát hiện thương thế trên người nàng rất nghiêm trọng, những loại đan dược cấp thấp hoàn toàn không có tác dụng gì với nàng.

“Phải rồi, ta không phải có Ngọc Lộ Linh Tuyền sao? Loại thiên địa bảo vật như vậy thì có tác dụng hơn đan dược trị thương thông thường gấp cả trăm lần.”

Trần Phong vội đem trong nhẫn trữ vật cầm ra một cái hồ lô to lớn rồi nhẹ nhàng vén tấm lụa trên mặt nàng lên một chút, sau đó đem một chút Linh Tuyền đó đổ vào miệng Mạc Khuynh Thành, sau hai lần đồ chỉ thấy linh tuyền sau khi vào miệng Mạc Khuynh Thành rồi lại chào ra, Trần Phong bất đắc dĩ và tâm loạn như ma.

Do Mạc Khuynh Thành bị thương nặng, các khôi cơ bị căng cứng, cử động khó khắn, không thể tự luốt Linh Tuyền. Trần Phong sau một hổi suy nghĩ đắn đó rồi nhìn khôn mặt có chút trắng bệch được tấm lụa mỏng tre lại bất đắc dĩ nói.

“Khuy Thành tỷ, đệ xin lỗi, không phải đệ có ý mạo phạm tỷ mà do đệ cũng hết cách rồi”

Trần Phong hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng ngửa cổ ngậm vào trong miệng một ngụm lớn linh tuyền, sau đó hắn từ từ tiến sát lại khuôn mặt Mạc Khuynh Thành. Rồi một cảnh đẹp hương diễm chợt xuất hiện, Trần Phong kề sát môi bàn thân với Mạc Khuynh Thành rồi từ từ cúi xuống.