Trần Phong men theo vách động từ từ tiến sâu vào trong đó, bên trong toàn bộ đều đen như mực, không có chút ánh sáng, khiến việc di chuyển của Trần Phong hết sức khó khăn. Hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần của mình vào việc cảnh giới xung quang, bên trong sâu cạn ra sao Trần Phong hoàn toàn không biết, hắn chỉ ôm trong đầu cái ý niêm may mắn cầu phú quý trong nguy hiểm mà âm thầm đi tới.

Không biết bản thân đi được bao xa, Trần Phong phát hiện càng tiến vào sâu thì vách động càng chơn nhẵn và cao hơn so với trước. Một hồi lâu sau hắn thấy phía cuối con đường tối tăm đó xuất hiện chút ánh sáng le lói, mở ảo, như tìm được hy vọng, Trân Phong đẩy nhanh cước bộ tiến tới cuối con đường có ánh sáng đó.

Tới lơi hắn lại ngạc nhiên khi nhìn thấy bên sâu trong xà động này vậy mà còn một khoảng không gian to lớn như một đại điện, tiếp đó trung quanh là vô số lối đi thông tới các nơi khác trong động phủ. Trong động có một thông đạo hướng thẳng tới đỉnh động làm lỗi thông khí và ánh sáng mặt trời cũng từ đó mà chiếu vào, Trần Phong thấy cảnh như vậy thì ngao ngán.

Xà động lớn như vậy thì biết bao giờ hắn mới có thể tìm ra vị trí của Linh Tuyền đây, bên ngoài cuộc chiến giữa Mạc Khuynh Thành và Xà Vương đang rất gay gắt, hắn có thể chở về bất cứ lúc nào. Vì lẽ đó Trần Phong cần nhanh trong đem Linh Tuyền đi càng nhanh càng tốt, để lâu e sẽ sinh biến.

Chợt Trần Phong thấy từ xa có mấy con tiểu xà toàn thân đen bóng đang đi tới, hắn nha trí vận dụng bí pháp ẩn thân sau một vách đá nhìn lại. Đám tiểu xà đó cũng có tới cả năm, sáu con mà Trần Phong phát hiện chúng đều có thực lực của dã thú cấp hai trở nên, con tiều xà đi đầu lại có tu vĩ dã thú cấp 2 đại thành đã tương đương với nhân loại võ sĩ cảnh thất trọng trở nên.

Có điều khiến cảm thấy Trần Phong không ngờ được là mấy con tiểu xà đó mỗi con trên miệng đều ngậm một khối Tinh Thành màu xanh nhạt. Điều này khiến hắn đúng là không ngờ tới, Tinh Thạch là một loại đã có chứa đại lượng thiên địa linh khí, võ giả khi đem chúng hấp thu tới sẽ khiến tu vi cùng chấn khí trong cơ thể nhanh tróng tăng lên.

Có điều muốn sử dụng Tinh Thạch võ giả bắt buộc phải đạt tới võ sư trở nên mới có thể hấp thu nếu không kinh mạch sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng. Mà hắn cũng chứng kiếm mấy con tiều xà đó ngậm trong miệng đều là Tinh Thạch hạ phẩm, chân quý vô cùng. Ngay ở cả Trần Gia, gia tộc lớn ở Vọng Long Thành cũng chỉ có mấy vị Kim bài trưởng lão mới có cơ hội dùng Tinh Thạch để tu luyện mà những người còn lạ chỉ có thể dùng thứ phẩm tinh thạch để tu luyện mà thôi.

Thứ phẩm tinh thạch lại là một loại Tinh Thạch chưa thành phẩm, lượng thiên địa linh khí chứa trong đó chỉ bằng một phần mười so với hạ phẩm Tinh Thạch. Nhưng với tu vi hiện tại của Trần Phong và địa vị của hắn trong gia tộc cũng không có bao nhiêu thứ phẩm tinh thạch.

Trần Phong đoán chắc hẳn tron sơn động này có chứa một mỏ Tinh Thạc mà những viên Tinh Thạch này hẳn cũng đang được đám dã thú nhỏ kia khai thác. Tuy nói dã thú không thể dùng Tinh Thạch để tu luyện nhưng yêu thú lại khác, những yêu thú đó đã có linh trí không kém người thường tất nhiên cũng có thể dùng Tinh Thạch làm đồ tu luyện.

Mà những hạ phẩm tinh thạc kia hẳn được dùng để cho xà Vương tu luyện, ngoài ra Tinh Thạch còn được dùng để bố trí trận pháp, luyện khí... chính vì vậy giá trị của tinh thạch có thể nói là trân quý vô cùng. Trần Phong hai mắt sáng rực như bắt đực bảo, hắn nhìn mấy con tiểu xà cấp hai kia đi về một hướng trong sơn động mà âm thầm bám theo.

Theo suy luận của Trần Phong thì số Tinh Thạch mà đám dã xà kia khai thác được chắc chắn sẽ được đem tới lơi mà Xà Vương hay ở để tu luyện, ở đó có thiên địa linh khí phải là lơi sung túc nhất trong động phủ. Mà nơi đó hẳn là lơi lý tưởng để Ngọc Lộ Linh Tuyền sinh ra.

Có điều hắn lại chưa đi được mấy bước lại gặp được một tốp tiều xà có tầm hơn chục con cũng đang ngậm Tinh Thạch đi tới. Hắn thì như trộm sợ bị bắt quả tang, vội vàng nằm bép xuống đất chốn, khi đám tiều xà đó đi ngang qua Trần Phong, hắn đến cả thở mạnh cũng không giám, vì sợ bản thân sơ xuất không may để lộ tung tích thì coi như mất đường ra.

Có điều lần này hai mắt Trần Phong lại trợn lớn, nhìn chằm chằm vào mấy con tiểu xà trước mặt hắn không thể tin được vào mắt mình rằng ba con tiều xà đi đầu kia ngậm trong mồm vậy mà lại là Tinh Thạch trung phẩm vô cùng quý gí. Hô hấp của Trần Phong có chút dồn dập vị phấn khích.

Phải biết một viên Tinh Thạc hạ phẩm có giá trị bằng mười viên Thứ Phẩm Tinh Thạch, vậy một viên Tinh Thạch trung phẩm lại có giá trị gấp mười lần Tinh Thạch Hạ phẩm, bằng cả trăm viên thứ phẩm Tinh Thạch. Đó mới chỉ là xét trên mức độ tinh khiết và độ kết tinh của thiên địa linh khí trong Tinh Thạch mà phân biệt ra.

Trên thực tế thì Tinh Thạch trung phẩm vô cùng hiếm có, nó chỉ tồn tại ở những mỏ Tinh Thạch có cấp bậc Hạ Phẩm đỉnh cao hoặc Trung Phẩm. Theo Trần Phong được biết cà Xích Long Vương Chiều cũng chỉ có một cái mỏ Tinh Thạc Trung phẩm cấp thấp, mỗi lần khai thác được rất ít Tinh Thạch Trung phẩm.

Mà những viên Tinh Thạch đó có nhiều tác dụng, lại là vật phẩm tiêu hào, đã dùng là không còn, vì vậy khiến giá trị Tinh Thạch lói trung và Tinh Thạch Trung phẩm ở Xích Long Vương chiều và hai vương chiều còn lại có giá trị rất cao mà không thể đo đêm được và chúng cũng được coi là loại tiền thông dụng dùng trong cả ba đại Vương Chiều.

Trân Phong như bóng ma âm thầm bám theo đám tiểu xà đó, trong đầu hắn không ngừng tưởng tượng ra số lượng Tinh Thạch trong động phủ của xà vương kia. Theo hắn đoán lơi đây chắc chắn phải có một tòa mỏ Tinh Thạch hạ phẩm đỉnh cấp trở nên mới có thể có thể sản xuất ra Tinh Thạch trung phẩm như vậy. Lếu đem điều này nói với gia tộc mời hai vị lão tổ Trần Gia ra tay đem mỏ Tinh Thạch này cầm xuống.

Trần Phong tin tưởng trong thời gian ngắn Trần Gia sẽ phát triển tới cấp độ trước nay chưa từng có, vì vậy lửa lóng xúc động trong lòng hắn cũng càng thinh thêm.

“Cho dù hôm nay ta không tìm được Linh Tuyền nhưng chỉ cần có được tin tức của mỏ Tinh Thạch này đã là thu hoạch vô cùng phong phú rồi”

Trần Phong vân âm thầm đi theo đám tiều xà phía trước tới đông phủ lơi Xà Vương tu luyện, hắn cũng không ngừng cảnh giác sung quanh và phía sau xem có còn dã thú nào không.

Cứ đi như vậy tầm ba mươi phút Trần phong theo đám tiều xà đó tới một cái đông phủ lớn, trên đó cũng có khắc mấy hình thù kỳ quái, Trần Phong đoán đó hẳn là lơi mà Xà Vương hay dùng để tu luyện mà lơi đó cũng là điểm quan trọng nhất trong xà động này, khiến hắn khẩn trương nên không ít.

Những lơi như vậy thường có rất nhiều dã thú cấp cao canh giữ, hắn cũng không biết bên trong động phủ mà Xà Vương tu luyện có dã thú cấp ba hay cấp bốn hay không, nếu có dã thú cấp ba xơ thành hắn còn có nắm trắc một chút chứ có dã thú cấp cao hơn thì Trần Phong hoàn toàn không có khả năng trước mặt trúng mà mang đồ đi.