“Bán bộ vương cảnh, hai người các ngươi vậy mà đã đi tới bước này”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Thừa Thiên, Văn Thiên Kiều cười một cách đắc ý rồi nói.

“Thế nào? Mấy chục năm qua đi không chỉ thế hệ trẻ các ngươi có tu vi tiến bộ, hai người chúng ta khỏ tu như vậy đương nhiên tu vi cũng cũng tiến một bước. Chỉ là không biết vị lão gia chủ của Trần Gia các ngươi thế nào rồi, từng thiên kiêu đứng đầu Vọng Long Thành một thời không biết tên Trần Không đó tu vi đã đến bước nào rồi”

Đối với khí tức của cao thủ nửa bước vương cảnh Trần Thừa Thiên ban đầu còn tỏ ra một chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó ông ta liền lấy lại bình tĩnh lạnh lùng cùng một chút kinh thường nói.

“Nửa bước Võ Vương Cảnh thì sao chứ, hai người các ngươi tuổi đã gần đất xa trời rồi, tiềm lực đã dùng hết, cho dù đột phá thì cũng có bản lĩnh tới đâu. Ta nhìn không nhầm thì hai lão già các ngươi hẳn là sử dụng ngoại vật cưỡng ép tu vi bản thân đột phá đi. Căn cơ bất ổn như vậy tương lại các ngươi đã vô vọng đạt tới võ vương cảnh rồi”

“Lão phu có bản lĩnh tới đâu, các ngươi sẽ thấy ngay thôi. Trường Sinh Nhất Kiếm”

Khí thế trên người Văn Thiên Kiều cuồng bạo bộc phát ra rồi thanh kiếm trên tay hắn như cắt phá hư không điên cuồng đánh về Trần Thừa Thiên. Trần Thừa Thiên đối với một kiếm kia không dám kinh thường, ông ta vội dùng toàn lực thúc giục kiếm quyết.

“Kiếm Bạt Lưu Tinh. Cho ta ngăn chở lại”

Một chiêu đó của Trần Thừa Thiên mạnh và tinh diệu vô cùng nhưng đáng tiếc tu vi của hắn ta còn kém hơn so mới Văn Thiên Kiều một bậc, lại kể đến cấp bậc của Lưu Tinh Kiếm Quyết của Trần Gia với Trường Sinh Kiếm quyết của Văn Gia không thua kém gì nhau vì vậy. Chỉ trong nháy mắt, khi hai đòn công kích của Trần Thừa Thiên và Văn Thiên Kiều đụng vào nhau, không được bao lâu Trần Thừa Thiên liền phun một ngụm máu và bị đánh bay ra sau vài mét.

Trần Thừa Thiên với tu vi võ Linh Cảnh cửu trọng đỉnh phong của mình nhìn khắp Vọng Long Thành cũng được xếp vào hàng nhất lưu cao thủ. Nhưng đứng trước mặt cao thủ bán bộ vương cảnh thì vẫn còn không đủng sức đấu lại, tuy Văn Thiên Kiều chưa phải là cao thủ Vương cấp nhưng chân khí trong cơ thể hắn đã có cả chất và lượng vượt xa cao thủ võ linh cảnh rồi.

Sau khi bị đánh bại lui, Trần Thừa Thiên có gắng lắm mới có thể đứng vững hai chân trên đất, nhưng vẫn không chánh được việc loạng choạng vài bước. Ngay lúc đó bên cạnh Trần Gia đại trưởng lão Trần Vô Cực mới đột phá võ linh cảnh cửu trọng không lâu, vốn dĩ đối phó với Bạch Vân đã hết sức khó khăn nay ông ta lại bị Bạch Tử Long và Bạch Vân vây công đương nhiên sẽ không trụ được bao lâu,

Bạch Tử Long vừa mới phóng xuất ra toàn bộ tu vi bàn thân và tung một trưởng lền đã đánh bay Trần Vô Cực, khiến ông ta văng xa mấy chục mét, bay tới chỗ Trần Thừa Thiên đứng không quá vài bước trân. Nằm trên mặt đất, Trần Vô Cực không ngừng ho lên sặc sụa vài cái rồi lại nôn ra một bụng máu.

Ông ta nhìn Trần Thừa Thiên với ánh mát có chút phẫn uất và thều thào nói.

“Gia chủ, lão phủ đã tận lực rồi, bán bộ vương cảnh đúng là vô cùng lợi hại”

Còn chưa nói hết câu ông ta lại ho lên vài cái rồi lại nhổ ra một ngụm máu tươi, đám trưởng lão Trần Gia còn lại do bị áp đảo bởi số lượng lên nhanh trong mấy người họ đã bị dồn vào thế yếu, cà đám người vô cùng chật vật. Trước tình cảnh đó của Trần Gia hai vị lão gia chủ của gia tộc họ Văn và họ Bạch vô cùng đắc ý cười nói.

“Ha ha, hôm nay Trần Gia các ngươi đã tới bước đường cùng rồi, hẳn là các ngươi đang mong ngóng tên lão gia chủ Trần Không của các người xuất hiện đó chứ. Nhưng đáng tiếng, để lão phu hôm nay tại đây sẽ cho các ngươi biết cảm giác không có đường chạy là thế nao? Hiện tại cho dù tên Trần Không đó có xuất hiện thì cũng không thể cải biến gì được tình hình hiện tại của Trần Gia các ngươi”

Ngay lúc Văn Thiên kiều chuẩn bị lần lữa ra tay nhằm tiêu diệt đám trưởng lão còn lại của Trần Gia thì bất ngờ lớn xảy ra. Ngay lúc ngàn cân cheo sợi tóc đó không biết từ đâu trên không trung bay ra một thanh trường kiếm sắc bén, một kích liền phá tan thế công của Văn Thiên Kiều.

Không dừng lại ở đó thanh kiếm kia còn có uy thế như chẻ tre với uy lực của thiên quân vạn mã đâm thẳng tới trước người của Văn Thiên Kiều. Mắt thấy một kiếm của mình dễ dàng bị đánh tan đi như vậy, với kinh nghiệm từng trải nhiều năm của Văn Thiên Kiều, ông ta lập tức càm nhận được một cỗ khí tức vô cùng hùng mạnh hàng lâm tới mà mục tiêu là ông ta.

Biết đại sự không ổn, Văn Thiên Kiều liền điều động toàn bộ tu vi bán bộ vương cảnh của mình đánh ra một chiêu toàn lực, nhắm thẳng thanh kiếm đang bay tới trước mặt kia

“Ầm”

Âm thanh va chạm vừa vang lên, một luồng chân khí xung kích vô cùng mạnh mẽ khuếch tán ra chung quanh khiến cho những cao thủ đứng trung quanh cũng bị chấn cho đầu hoa mắt choáng. Ngay khi một kích toàn lực của Văn Thiên Kiều chạm với thanh kiếm kia chưa dữ được bao lâu liền bị xuyên phá, mũi kiếm thần bí kia mang theo kiếm khí sắc bén và uy lực vô cùng mạnh mẽ đâm qua lớp phòng hộ chân khí của Văn Thiên Kiều, đâm thẳng tới trái tim hắn.

“Phập”

Thanh kiếm kia như đâm và một miếng đậu mền, lập tức máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, trên người Văn Thiên Kiều, chỗ vị trí trái tim tiên huyết chảy ra không ngừng như suối phun. Văn Thiên Kiều lập tức chết tại chô không thể nhúc nhích.

Một giọng nói hùng hồn không biết từ đâu phát ra kiến cho đám người của hai đại gia tộc nhận được một luồng uy áp khủng bố đánh ập tới.

“Giám tới Trần Gia ta gây rối, hai gia tộc các ngươi cho rằng ta là đồ trang trí hay sao?”

Âm thanh vừa dứt thì từ trên không bay xuống một thân hình vĩ ngạn vô cùng, trên người này tỏa ra khí thế áp đảo tất cả mọi người có mặt tại đây. Nhìn thấy người này xuất hiện, đám trưởng lão và người của Trần Gia không che giấu được sự vui vẻ trong lòng, cà đám người đều khom người cúi chào.

“Lão gia chủ cát tường”

Đúng vậy người xuất hiện là lão gia chủ của Trần Gia, Trần Không, khi ông ta xuất hiện liền khiến sắc mặt của đám người của hai gia tộc kia đều hết sức khó coi. Nhất là Bạch Tử Long, ông ta là lão gia chủ của Bạch gia là người cùng thế hệ với Trần Không đương nhiên lão ta nhận ra diện mạo của Trần Không chỉ là khi nhìn thấy Trần Không xuất hiện tức thì sắc mặt của ông ta hết sức khó coi, đến mồ hồi nâu sau Bạch Tử Long mới kịp hoàn hồn và lắp đắp nói.

“Vương Cảnh cao thủ, Trần Không, ngươi vậy mà thật sự đột phá thành Võ Vương cảnh”