Khi Đằng Tự xuất hiện trước cửa phòng quản lý, đã thấy thư ký của y đặc biệt niềm nở ra mở cửa cho hắn, hơn nữa còn nói một câu khiến Đằng Tự sung huyết: “Đằng Tự tiên sinh, quản lý đã đợi anh từ rất lâu rồi.”

“Quỷ Túc Thuần, rốt cuộc cậu uống phải thứ thuốc gì vậy?” Tiến vào trong, hắn nổi giận đùng đùng chất vấn.

Người kia vẻ mặt bình thản, trên tay lật qua lật lại tờ tạp chí chính hắn đã xem qua ở cửa hàng tiện lợi.

“Cậu bây giờ đã xuất hiện ở đây, nhất định đã xem qua thứ này?” Quỷ Túc Thuần lắc lắc tờ tạp chí trong tay.

Đằng Tự nheo mắt lại. “Cậu chính là đang đợi tôi đọc bài báo đó, do vậy mới tắt máy suốt thời gian qua?”

“Sai! Nói cách khác chính là tôi đang chờ Đằng Tự đại nhân ăn năn hối cải mới đúng.” Quỷ Túc Thuần cười vô cùng gian trá.

“Ý cậu là gì?”

“Cậu xem, tôi đã sớm nói cậu rất trì độn.” Y buông lỏng bàn tay, “Dùng cái mưu kế ấu trĩ đó để lừa lọc Dịch Quân Ngạn, thế rồi bây giờ chính bản thân lại đau khổ vô cùng, chẳng phải sao?”

Mặc dù nhìn khuôn mặt đắc ý của Quỷ Túc Thuần, hắn cáu giận vô cùng, vậy nhưng biết bản thân đã đuối lý, cũng cố gắng kìm nén lại lửa giận. Dáng vẻ này thật giống với đứa trẻ bị cha mẹ giáo huấn, chỉ có điều khuôn mặt lại thập phần bất tuân.

Vậy nhưng y là người chỉ trong chốc lát sẽ nắm được điểm yếu của kẻ khác, thế rồi liên tục tấn công chửi mắng cho tới khi đối phương đầu hàng mới thôi, lúc đó hắn sẽ quyết định tha cho người kia một đường sống.

Cho nên với Đằng Tự, phải làm cho tới nơi tới chốn, bản thân y mới hả hê.

Cầm tờ tạp chị quăng ra phía trước, Quỷ Túc Thuần khoanh tay trước ngực, bày ra tư thế bề trên đang dạy dỗ kẻ dưới, nói: “Cậu có biết tại sao Dịch Quân Ngạn lại làm vậy không?”

Đằng Tự cắn môi, nghĩ thầm trước mắt đang cần tìm người, hơn nữa cậu đã đi theo hắn lâu nay, bản thân cũng cần học đôi điều về Dịch Quân Ngạn.

“Không biết.” Hắn cứng nhắc trả lời.

Quỷ Túc Thuần nén cười, tiếp tục lạnh giọng nói: “Chẳng phải chính cậu đã nói muốn Dịch Quân Ngạn đích thân xử lý scandal kia sao? Vậy, đây chính là cách cậu ấy xử trí việc này.”

Y mở tạp chí qua trang đầu tiên, với tiêu đề lớn vô cùng: “Theo ký giả điều tra, câu chuyện tình cảm của Đằng Tự tiên sinh cùng Tiểu Dã Giai chỉ là hiểu nhầm, bổn báo chân thành công khai xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới danh dự của Đằng Tự tiên sinh cũng như Dã Giai tiểu thư.”

Hắn kinh ngạc trợn chừng hai mắt, không thể tin mà nhìn về phía Quỷ Túc Thuần, “Ý cậu nói việc tạp chí này công khai xin lỗi tôi cũng là bởi tráo đổi với thông tin Dịch Quân Ngạn?”

“Đúng vậy.” Quỷ Túc Thuần nói. “Cậu ấy bây giờ địa vị cũng ngang cậu, cho dù thân phận còn thấp nhưng cũng nên biết, trong giới thanh ưu giờ vô cùng cần những tài năng như Dịch Quân Ngạn. Ngoại hình ưa nhìn, thanh âm lại đặc biệt tinh tế, khi xưa cậu đã từng như vậy, chẳng phải hiểu rất rõ sao?”

“Hơn nữa, Dịch Quân Ngạn còn có một ưu thế – cậu ấy là người mới! Là người mới, đương nhiên mọi người sẽ muốn tìm hiểu thêm nhiều nhiều thông tin về cậu ấy hơn, đó chính là lý do tại sao tờ tạp chí đó đồng ý bỏ qua vụ bê bối kia của cậu.”

“Cái đồ ngu ngốc!” Đằng Tự hận đến tay siết chặt thành nắm đấm.

Quỷ Túc Thuần bất giác thở dài, lời nói phát ra từ tận đáy lòng, nói: “Cậu chưa bao giờ nghĩ được Dịch Quân Ngạn yêu là một điều may mắn sao? Một kẻ nhút nhát thẹn thùng như cậu ấy, lại dám dứt khoát can đảm đi tới tráo đổi thông tin với tờ báo kia, xong rồi ký giả thì đặc biệt hung hăng hăm dọa, cậu có nghĩ tới việc Dịch Quân Ngạn đã đau khổ cùng sợ sệt tới thế nào không?”

Khi y chịu phối hợp với mưu lược của Đằng Tự, thực lúc đầu cũng thấy thú vị mới đi làm, nhưng ai biết được Dịch Quân Ngạn lại chọn cách làm kịch liệt cùng thảm thương như thế, bản thân Quỷ Túc Thuần thực sự cảm động.

Dịch Quân Ngạn không phải không biết giá trị hiện tại của mình, chỉ cần sẵn lòng tráo đổi là được, sau này có bị sa thải ở vị trí người đại diện của Đằng Tự đi chăng nữa, thì chỉ cần chuyên tâm tập luyện, ắt sẽ trở thành con át chủ bài của FS. Thế nhưng cậu lại chọn cách buông bỏ, không ngừng làm thương tổn bản thân để bảo vệ cho Đằng Tự, chẳng chút âu lo hủy diệt tiền đồ.

Không màng như thiêu thân lao đầu vào lửa, không màng mà dũng cảm quên mình, Dịch Quân Ngạn yêu khiến cho người ta chẳng nhịn nổi mà trở nên đau lòng.

“Tôi hiểu.” Rất lâu sau, Đằng Tự mới chậm rãi mở miệng. “Tôi biết rất rõ cậu ấy nhát gan, cậu ấy hay thẹn thùng xấu hổ, cho nên tôi mới làm vậy để buộc Dịch Quân Ngạn phải thật lòng với mình. Bằng không sau này cho dù hai chúng tôi có ở chung, cậu ấy cũng sẽ giấu diếm mọi tâm tình. Nhưng ai ngờ Dịch Quân Ngạn lại chọn cách làm cực đoan ấy. Nói gì thì nói, cho dù tôi có nghĩ tới nổ óc, cũng sẽ chẳng hiểu được Dịch Quân Ngạn đang nghĩ gì. Tôi chỉ muốn cậu ấy đối mặt với tôi thôi.”

Hắn chỉ muốn cậu học cách thẳng thắn thành thật, không cần phải với mọi người, chỉ cần với hắn là đủ.

Thế rồi tới một câu Đằng Tự cũng chẳng được nghe, trong thâm tâm hắn chỉ muốn chính Dịch Quân Ngạn nói cho hắn nghe cậu thích hắn thôi mà!

Thế nhưng, Đằng Tự đã sai rồi.

Hắn chẳng qua hiểu Dịch Quân Ngạn quá ít, thực cũng bởi Đằng Tự mới bắt đầu chú ý tới cậu mấy tháng nay.

“Giữa người với người, là hai cá nhân độc lập. Đằng Tự, cả tôi và cậu đều không thể khống chế được đối phương. Để dẫn tới tình trạng như ngày hôm nay, cũng chẳng đơn giản chỉ là vì Dịch Quân Ngạn. Cậu ấy vốn là một người dè dặt, cẩn trọng, còn cậu thì cứ quanh co mà ám chỉ, nói bóng nói gió, rồi tới lúc sẽ chỉ làm Dịch Quân Ngạn trong lòng tan nát mà thôi.”

Nếu như trước đây Đằng Tự có thể đối mặt với tình cảm của mình, nếu như trước đây hắn không mạnh miệng cãi cùn mà trực tiếp biểu đạt tâm ý, nếu như trước đây Đằng Tự có thể không thực hiện thứ mưu mô ấu trĩ kia…

Hắn lộ vẻ sầu thương mà cười một tiếng: “Quỷ Túc Thuần, tôi sống lâu như vậy đây mới là lần đầu tiên cảm thấy bản thân bất tài vô dụng.”

Cho nên hiện tại trong lòng hận không thể tự hung hăng mà đánh mình một trận!

Y nhìn hắn chòng chọc, một lúc sau mới lấy từ ngăn kéo ra một xấp giấy, mặt không chút biểu cảm mà phóng tới phía trước mặt Đằng Tự.

“Đây là đơn xin từ chức mà Dịch Quân Ngạn giao cho tôi, cậu ấy nói đã viết hết mọi thói quen cùng sở thích của cậu xuống đây, muốn tôi tự tìm người đại diện mới rồi cứ chiếu theo những điều phía dưới mà tuyển chọn, như vậy cậu cũng sẽ không lại cảm thấy khó chịu nữa.”

Đằng Tự chậm rãi lật từng tờ, bên trong ghi lại tỉ mỉ buổi sáng phải gọi hắn dậy lúc mấy giờ, bánh bao phải mua ở hàng nào mới ngon, Đằng Tự tuần nào cũng phải đọc tạp chí xe hơi, của nhà xuất bản nào, thế rồi số điện thoại để gọi tới cửa tiệm bán dầu gội… Hắn biết Dịch Quân Ngạn yêu mình, vậy nhưng lại chẳng hay đã yêu sâu nặng tới nhường ấy, đọc tới đây, thực bản thân hắn cũng thấy vô cùng hổ thẹn.

Lần đầu giả bộ say xỉn muốn cùng cậu phát sinh quan hệ, bản thân Dịch Quân Ngạn cũng là sợ mình có thể lây lan vi khuẩn qua đường tình dục sang Đằng Tự, do vậy mới vội vàng đi tìm “áo mưa”, vậy mà bản thân hắn lại xuyên tạc ý tứ của cậu, không những thế còn làm Dịch Quân Ngạn thương tổn sâu sắc.

Hắn hiện tại cuối cùng cũng hiểu, cậu rời đi, là vì trái tim đã chẳng thể nào chịu nổi nữa.

Cái loại cảm giác đau tới vô phương cứu chữa, chẳng thể sử dụng ngôn từ để diễn tả thành lời ấy, kỳ thực vốn chẳng phải đau nơi lồng ngực, vì đơn giản, nơi đõ đã trống không, tình yêu với cậu dường như quá xa xỉ chăng?

***

Tại một thành phố phía bắc Trung Quốc, tuyết đang rơi rất dày, cho dù gần đây nhiệt độ có tăng lên chút đỉnh nhưng vẫn lạnh cắt da cắt thịt.

Dịch Quân Ngạn ra khỏi siêu thị, mua được kha khá rau xanh liền vội vã xuyên qua biển người tấp nập, nghĩ tuyết còn rơi lớn nữa thì quần áo sẽ ướt mất.

Cuối cùng cậu cũng về tới khu nhà trọ nhỏ bé đang tạm trú, cậu đứng trước cổng mà giẫm giẫm vài cái, một mảng tuyết đọng lại trên vai liền rơi phịch xuống đất. Khi chắc chắn áo quần đã không còn dính tuyết, Dịch Quân Ngạn mới cất bước đi lên những bậc thang chật hẹp mà lạnh lẽo.

Phần lớn tiền bạc lúc đi đã trả lại cho Đằng Tự, còn sót lại một chút cũng là để lo liệu giấy tờ tuy thân mà tiêu hao rất nhiêu nên dù trở về từ Nhật Bản, cậu chỉ có thể thuê loại nhà trọ cũ nát như vậy thôi.

Vòng vo mãi mới đi tới đầu hành lang nơi mình trọ,  nhưng lúc ngẩng đầu lên, Dịch Quân Ngạn lại thấy một người vốn không nên xuất hiện ở đây.

Người kia thân ảnh cao lớn, bờ lưng thẳng tắp mà đứng ở nơi chật hẹp, đỉnh đầu có thể chạm tới trần, mái tóc ẩm ướt. Hắn mặc chiếc áo măng-tô màu xám tro, trên vai còn chút vết tích của tuyết, ánh mắt chiếu thẳng về phía cậu, không nháy mắt mà nhìn Dịch Quân Ngận chằm chằm.

Cậu khẽ buông tay, cà chua trong túi lăn đầy đất.

Thời gian tựa như ngừng lại, hắn cố sức mà ngẩng đầu, không rõ nơi ánh mắt kia là cảm tình, kinh ngạc hay sự khao khát.

Nếu có người đang đứng đó làm chứng, một khắc kia, khi ánh mắt họ giao nhau, tựa hồ như có thể trở nên vĩnh viễn.

Cành cây khô ngoài cửa sổ, vì chẳng thể chịu được sức nặng của tuyết, liền lìa cành rơi xuống.

“Bụp” một tiếng.

Giống như nơi trái tim Dịch Quân Ngạn bất giác đập dữ dội.

Đằng Tự cũng không nhúc nhích mà đứng đó nhìn, chứng kiến nét kinh hoảng trong đáy mắt cậu đang dần được thu hồi, chỉ lưu lại hình bóng của hắn. Của mỗi Đằng Tự mà thôi.