Ngày hôm sau, Đằng Tự theo lệ thường tới công sở.

Chỉ là hắn không đi cùng Dịch Quân Ngạn, bởi hành động xằng bậy tối qua đã dẫn tới việc đối phương ngủ mê man cả đêm, lương tâm Đằng Tự vẫn vô cùng cắn dứt. Tuy rằng hắn đã xử lý vết thương xong xuôi, cũng dọn dẹp kha rằng chu toàn, vậy nhưng nhớ tới việc để cậu ở nhà một mình như vậy, thực khiến cả buổi sáng tâm tình bất an.

Khi đi tới phòng nhân sự tự mình xin nghỉ cho Dịch Quân Ngạn, đang hỏi tới nguyên nhân tại sao, hắn vẫn có thể mặt không đỏ mà bịa đặt đó là cậu cảm thấy không dễ chịu trong người, vậy lại lấy được ánh mặt đặc biệt hiểu biết thông cảm của người kia, hơn nữa còn bồi thêm một câu: “A, cái chàng kiên cường đó cuối cùng cũng ngã bệnh rồi sao? Đã sớm khuyên cậu ta đi bệnh viện kiểm tra rồi mà, sắc mặt càng ngày càng tệ…”

Khi trước thực sự rất khỏe mạnh sao? Kể từ khi về ở chung với hắn, cơm một ngày ba bữa, ăn uống rất điều độ và có quy định, vậy mà sắc mặt lại xanh xao, ôm yếu đến thế?

… Được rồi, có mấy lần cũng là hắn rất không tốt bụng mà đánh chiến thức ăn kịch liệt, thế nhưng hắn cũng có khi quan tâm tới Dịch Quân Ngạn, người này vô luận là sắc mặt hay thân hình, đối lập với khi bị hắn đuổi việc, giờ thấy rất khá, mấy người này thực bị đui hay sao?

Cơ bản đã chọc tới chỗ làm hắn phiền lòng, không quan tâm nữa, một mạch đi tới cầu thang máy, nhấn tầng mười – phòng ghi âm ‘Hoa Linh’.

“Cậu… cậu sao lại tới đây?” Đằng Tự kinh ngạc.

Dịch Quân Ngạn từ trên ghết salon bất bình thường chậm rãi đứng lên, hắn thấy trên mặt cậu trong chớp nhoáng có vệt mồ hôi rơi xuống cùng động tác cắn răng chịu đau.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Dịch Quân Ngạn nhận thấy hành động này của mình có phần khổ sợ, nhưng cũng chỉ biết nhìn hắn mà gượng cười.

Sự tức giận bỗng phát tiết, Đằng Tự cất bước đi tới, níu lấy cánh tay của cậu mà miệng hung hãn nói: “Đau đến thế rồi mà vẫn còn cố đi làm? Cậu định để bản thân mình đau chết sao? Ở nhà một ngày nghỉ ngơi cho lại sức khó khăn đến thế à? Tôi sáng sớm đã chạy tới phòng nhân sự để xin nghỉ cho cậu rồi!”

Dịch Quân Ngạn bước đi tệp tễnh, bị lực lớn như vậy từ Đằng Tự đẩy tới thực như nửa kéo nửa lôi, cậu cố gắng lên tiếng nói: “Cái đó… Đằng… Đằng Tự tiên sinh, tôi không sao… Không thể làm lỡ việc thu âm cho ‘Hoa Linh’ được…”

“Phần của cậu chờ khi khỏe lại có thể thu cũng được, đâu nhất thiết cứ phải túm tụm vào một chỗ!”

“Thế nhưng, như vậy sẽ khiến công việc của giám đốc phức tạp hơn.”

“Vậy với dáng vẻ mồ hôi hột rơi lã trã như thế này cậu nghĩ gã sẽ không cảm thấy bị quấy nhiễu sao?” Đằng Tự xoay đâu lại sáng quắc mà nhìn vế phía sau.

Dịch Quân Ngạn ngập ngừng, trong ánh mắt tựa như chợt thoáng qua thứ gì đó, thế nhưng rất nhanh đã bị cậu rũ đầu xuống mà che lại.

Đằng Tự rất hài lòng, hắn cảm thấy như cái việc mà một bà giáo viên thành công dạy dỗ học sinh vậy, tay cũng buông lỏng hơn, đổi thanh nâng niu dìu đỡ.

“Cậu có thể tự về sao? Có muốn tôi đưa về không?” Đằng Tự ôn nhu hỏi.

Dịch Quân Ngạn vẫn như cũ mà cúi đầu. “Không cần… Không cần. Tự tôi có thể về được.”

Hắn liền rút tay về, hỏi: “Vậy là được rồi, cậu cẩn thận một chút. Đừng đi tàu điện ngầm, bắt taxi về thì hơn, có mang theo tiền không?”

Dịch Quân Ngan gật đầu.

Bỗng nhiên đối với hắn cậu bạo dạn ngẩng đầu lên, dáng vẻ có chút bực dọc, Đằng Tự lấy hai tay áp lên đôi má của Dịch Quân Ngạn, ép cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Chạm được lòng bàn tay lên đó, là một mảng ướt át, nhìn vào trong cặp mắt kia cũng là nước mắt lã chã rơi.

Trong thâm tâm của Đằng Tự như bị ai đó xé rách, đau đến khôn cùng.

Dịch Quân Ngạn vội vàng lùi về sau, hay tay tùy tiện đưa lên lau nước mắt, nhưng hình như càng lau lại càng chảy thêm.

“A… Xin lỗi, có là là… ừm.. Bụi bay vào mắt thôi.” Nói xong cũng cảm thấy quá mức dối lòng, liền không lên tiếng nữa, hai cánh tay càng cố sức lau lệ càng rơi nhiều.

“Tại sao… Khóc nhiều đến vậy?” Khóe miệng hắn gượng ép nặn ra một nụ cười, thanh âm có phần nghẹn lại.

“Đừng lau.” Một hồi lâu sau, hắn mới mỏ miệng. “Lau nhiều sẽ trầy da đấy.”

Dịch Quân Ngạn bất động, hay tay che mắt, trong miệng toát ra một tiếng thâm trầm: “Xin lỗi.”

Cậu vốn không phải là người hay khóc, chẳng phải là hạng ủy mị quá mức, chính bản thân cậu trước kia cũng vì cuộc tình đơn phương này mà đau đớn ứa lệ, nhưng lần này không giống với trước kia, bây giờ, người đứng trước mặt hắn thật không thể khống chế được tuyến lệ.

Đã từng cố gắng kiên cường tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, ấy vậy mà Đằng Tự lại làm cho nó tan rã cả, càng ngày càng có thói quen bộc phát tính cách của bản thân với hắn, thực cũng tựa như lời tuyên bố, Dịch Quân Ngạn đây đã chẳng còn lối thoát nữa rồi.

Hắn dịu dàng với cậu thực như thứ vật phẩm quá đỗi xa xỉ, đôi khi nhịn không nổi mà trở nên trầm mê mụ mị, giống như đứa con nít bỗng nhiên vớ được một mỗng tưởng hão huyền là kẻ thống trị thế giới, vậy nhưng thời gian trôi đi, một khắc kia khi ngoảnh đầu nhớ lại, cũng sẽ cảm thấy có chút hương vị ngọt ngào.

Không tự chủ được sự vui vẻ, khuôn mặt cũng theo đó mà ngượng ngùng rũ xuống.

ĐÚng lúc đó, Dịch Quân Ngạn đụng phải bước chân của kẻ đối diện.

“A, đau!” Người đối diện kêu lên.

Dịch Quân Ngạn ngẩng đầu lên, chứng kiến Chí Thủy đang cau mày mà con ngươi co lại.

Bởi vì sự chên lệch về chiều cao, do vậy nên người có thể đụng mà bị thương chắc chỉ có Chí Thủy.

“Chí Thủy, cậu… cậu không sao chứ?” Lúc nãy chắc là chính mình vì không chú ý đã đụng phải người y, Dịch Quân Ngạn thực rất áy náy.

Chí Thủy mở mắt. “A, Tiểu Ngạn à. Xin lỗi xin lỗi, tối hôm qua bị Đằng Tự hãm hại, cho nên hôm nay quả thực bất thường, ngay cả đường cũng chẳng thể đi thằng. Tôi không đụng cậu bị thương chứ?”

Dịch Quân Ngạn cười nói: “Tôi không sao.”

Chí Thủy gật đầu, vậy nhưng xem ra vẫn có chút mơ hồ, hơn nữa thế đứng cũng xoay bên này lắc bên kia, Dịch Quân Ngạn không khỏi lo lắng hỏi: “Chí Thủy tiên sinh… Cậu thực sự không sao chứ? Có muốn tôi đưa vào không?”

“Không cần!” Chí Thủy hào hùng vạn trượng đẩy cánh tay đang định đỡ hắn của Dịch Quân Ngạn ra, trong miệng hung tợn thét lớn: “Tôi hôm nay quyết phải giết cái tên kia! Đằng Tự chết tiệt, cư nhiên trong buổi họp còn không quên khi dễ tôi!”

Chí Thủy vừa nói, một bên lại lảo đảo mà đi về phía phòng ghi âm, nhìn khoảng cách cũng không xa nên Dịch Quân Ngạn cũng chẳng tiến tới đỡ nữa, chỉ ở phía sau lặng lẽ theo dõi y, sợ y không cẩn thận lại ngã xuống đất thì nguy.

Mà câu tiếp theo y lầm bầm trong miệng lại khiến Dịch Quân Ngạn như bị sét đánh ngang tai.

“… Đằng Tự ngươi là đồ đạo đức giả, rõ ràng là một ngàn chén cũng không say còn muốn ta nể tình mà cụng rượu… một thế kỷ, hai thế kỷ, ba thế kỷ… Muôn đời vạn kiếp ái đồ thối nát nhà ngươi!”

Đằng Tự… một ngàn chén cũng không say?

Như vậy chuyện say rượu hôm qua là như thế nào? Hắn nếu như căn bản đã uống say, vậy sao còn ôm lấy cậu? Là bởi vì thích? Thế nhưng chẳng phải hắn luôn biết cậu là đồng tính sao?

Như vậy rồi cuộc Đằng Tự hắn… sao nhỉ?

Dịch Quân Ngạn chưa từng có cảm giác bối rối như thế này, cũng vì hành động của hắn mà kinh ngạc, thế nhưng không bao lâu, bằng những hiểu biết của cậu về hắn suốt ba năm qua, trong lòng cơ bản cũng phân tích được.

Thế nhưng lại xảy ra sự bất đồng trong suy nghĩ, càng cố đào sâu càng khó hiểu, tựa như một mớ bòng bong, sương mù phủ kín, thực chẳng thể nhìn ra phía trước, cũng chẳng xác định nổi xung quanh.

Cậu hoang mang lắm, bởi vị sợ sẽ bị tấn công bởi những lời lẽ xúc phạm.

Hay là bản thân đã nghĩ nhiều, trước đây cậu luôn rõ ý của hắn, Dịch Quân Ngạn cũng chỉ là kẻ đơn phương tuyệt vọng mà tôi, sở dĩ hắn không quan tâm tới cậu.

Mà hiện tại bao nhiêu suy nghĩ đều bất đồng, cậu không biết liệu cuối cùng Đằng Tự có thích cậu hay không, lòng người căn bản vô phương nắm bắt, thâm sâu khó lường.

Bỗng có một ý niệm xấu xí trong tiềm thức dần dần trồi lên, nhưng Dịch Quân Ngạn lựa chọn sẽ không đếm xỉa tới.

Cậu lựa chọn đáp án: Có lẽ, Đằng Tự thật sự say, ngàn chén không say dù sao cũng chỉ là ngàn chén mà thôi…

Chuyện như vậy dù có bao nhiêu khiên cưỡng Dịch Quân Ngạn cũng mặc kệ, cậu chỉ muốn tin rằng, Đằng Tự đúng là thích cậu.

Có lẽ tới một ngày, ngay bản thân cậu cũng chẳng thể hiểu nổi mình nữa.