Công ty FS là một tòa nhà cao cấp với nội thất đặc biệt sang trọng, do vậy các nhà hàng cùng khách sạn xung quanh cũng vô cùng xa hoa, hầu như chỉ để phục vụ các tầng lớp thượng lưu.

Ngồi phía đối diện người kia, Đằng Tự quét một tia oán hận về phía nam nhân đặc biệt xinh đẹp, thanh nhã và lịch sự.

Tới lần thứ ba mươi, dường như y đã chẳng còn thể chịu đựng nổi, liền lên tiếng: “Này, tôi chỉ là muốn mời cậu ăn một bữa cơm, mà sao cậu cứ phải làm như tôi đang thiếu nợ câu vậy?!” Người đàn ông đẹp tới hư hư thực thực giờ cầm dĩa chỉ về phía Đằng Tự, hoàn toàn phá hủy dáng vẻ dịu dàng khi nãy.

Hắn không hề xem trọng mà lạnh nhạt nói: “Cậu nợ tôi một bữa trưa với thức ăn tử tế.”

Người đối diện dùng dĩa hung hăng đâm về phía miếng thịt bò bít tết, nghiến răng nghiến lợi: “Nhà hàng chế biến đồ ăn Pháp cao cấp nhất Tokyo, cậu còn muốn gì đây?!”

“Tôi chỉ muốn ăn đồ của Dịch Quân Ngạn nhà chúng tôi thôi.”

“…Nhà các cậu?” Giọng y giờ bỡn cợt mà khinh bạc nói, “A… Tôi có nghe lầm không? Hửm? Người coi đồng tính là cặn bã rác rưởi như Đằng Tự đại nhân đây giờ lại cư nhiên xưng với một kẻ đồng tính khác là “nhà chúng tôi”?”

Đằng Tự không vui nhíu mày: “Quỷ Túc Thuần tiên sinh, cậu hôm nay gọi tôi tới đây dùng bữa chắc hẳn là có việc, chứ không định dò xét chuyện tôi chán ghét đồng tính như thế nào?”

“Đừng mong đánh trống lảng!” Y đem dao cắm cái phập, hai tay khoanh trước ngực tựa như dáng vẻ của điều tra viên đang thẩm vấn tội phạm.

“Tại sao lại muốn đem Dịch Quân Ngạn trở về?”

Đằng Tự ung dung tiếp tục chọc miếng thịt bò: “Tại tôi quen với việc cậu ta quản lý chuyện của tôi.”

Quỷ Túc Thuần nhíu mày: “Thật sự là như thế sao? Đều không phải trong lòng cậu có để ý đặc biệt tới Dịch Quân Ngạn?”

Sự thực chứng minh, Quỷ Túc Thuần bản lĩnh ngay từ nhỏ, kế tục toàn bộ sự nghiệp của gia tộc, y có đủ thông minh, nhạy bén và sắc sảo.

Bị đâm trúng tim đen, tay hắn chợt dừng lại một chút, tuy rằng Đằng Tự hết sức nhanh chóng mà khôi phục lại như cũ, thế nhưng ánh mắt tinh vi của quản lý FS tuyệt nhiên không để chi tiết nhỏ nhặt đó thoát khỏi mắt mình.

Quỷ Túc Thuần nhếch mép cười khả ái, nghĩ thầm: Cậu thì lúc nào cũng mạnh miệng cãi bướng đi, sớm muộn gì cũng sẽ tới một ngày cậu thua thiệt!

“Khi trước vì bận chút việc nên tôi không có để ý tới cậu, hiện tại Dịch Quân Ngạn không chỉ là đồng nghiệp đóng cùng kịch truyền thanh, mà ngay cả nhà cũng ở chung? Đằng Tự à, tôi và em trai mình hình như cho tới bây giờ chưa từng được bước chân qua cửa nhà cậu?”

Nghe khẩu khí của Quỷ Túc Thuần, hắn biết y quyết sẽ không buông tha vấn đề này, bởi vậy đành bỏ qua sự chán ghét với thức ăn, liền ngẩng lên toàn lực đối phó với kẻ đối diện.

“Gọi cậu ấy về cũng là vì tôi đã quen thuộc với cách làm việc của cậu ấy; Còn vụ diễn bộ “Hoa Linh” thì là do một mình Phiến Cương đại sư tiến cử cậu ta, tôi vô can; Về việc đến nhà tôi ở, thì cũng là bởi vô tình nhìn thấy nhà Dịch Quân Ngạn cháy lớn, nổ thành từng mảnh vụn, giờ cậu ấy chẳng còn nơi lưu thân, chẳng nhẽ tôi lại dửng dưng đứng nhìn?”

“Thật vậy sao?” Quỷ Túc Thuần cười đến gian xảo, “Đằng Tự, cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của cậu là gì không?”

Đột nhiên bị hỏi vấn đề khác, hắn có chụt giật mình, thế nhưng như trước, Đằng Tự nhanh chóng duy trì được thái độ thanh nhã tươi cười nhìn Túc Thuần, “Khuyến điểm? Tôi có thứ này sao?”

Y cắn răng liều mạng khạc ra một tràng lời hạ tiện đã cố kìm nén từ nãy tới giờ: “Tôi đã biết từ lâu rồi, cậu ngoài ích kỷ, trì độn, không nhạy bén, cãi bướng, ăn nói ngang tai thì còn có tự luyến, yêu bản thân quá mức đó!”

“Thực cảm kích lời ca tụng của tiên sinh.”

Những lời ác độc như vậy hắn không được nghe nhiều, bởi lẽ Đằng Tự rất ghét việc người khác vào nhà mình, chỉ sau này khi vào giới, kết giao thêm nhiều người mới mở mang, chứ thực ra mối quan hệ của hắn cũng chẳng rộng, tuy ít nhưng chất, và toàn là những người có quyền thế. Nhưng cơ bản, những ai quen hắn thì đều bị Đằng Tự làm bực tức cho tới khi thổ huyết hộc máu mà bất tỉnh nhân sự.

Chọc cho Chí Thủy phát khóc cũng vẫn là hắn hạ thủ lưu tình.

Quỷ Túc Thuần cố gắng hô hấp, hớp từng ngụm oxy vào lồng ngực để kìm nén lửa giận đang cháy bừng bừng, may thay chỗ này là nơi cao cấp, hơn nữa là ban trưa, cũng chỉ lác đác vài người, dù bọn có huyên náo ầm ỹ hơn chút, cũng sẽ chẳng ai để ý, nhưng y cơ bản là muốn giữ hình tượng.

Thu lại nét tươi cười trên khuôn mặt mình, Quỷ Túc Thần liền nghiêm túc chăm chú nhìn Đằng Tự, lời nói thâm tường: “Đằng Tự, tôi khuyên cậu, vẫn còn chưa muộn để giải thoát cho Dịch Quân Ngạn, cậu ta không phải là mẫu người cậu có thể tiếp tục chơi đùa đâu.”

“Chơi đùa? Cậu nghĩ tôi đang đùa cợt cậu ta?”

“Tôi không biết cậu một trăm phần trăm, thế nhưng ít nhất năm mươi là có. Cậu biết rõ Dịch Quân Ngạn là người đồng tính, thế rồi lại đưa cậu ta về nhà mình, người kia tính tình tỉ mỉ không chút sơ suất, hơn nữa so với cậu đa tình đa cảm hơn nhiều, cậu nghĩ với những thứ mờ mập không rõ ràng như thế, Dịch Quân Ngạn sẽ cảm thấy sao?”

Cậu thích hắn vốn đã là điều Đằng Tự luôn biết rõ, cho nên đối với những lời này của Quỷ Túc Thuần, hắn cũng không phản bác.

“Cậu ấy thích tôi là chuyện của cậu ấy, liên quan gì tới tôi?”

Nghe qua khẩu khí lạnh nhạt của hắn, Quỷ Túc Thuần chỉ biết cười khổ: “Cho nên mới nói, cậu là đồ ích kỷ, Đằng Tự cậu làm vậy với Dịch Quân Ngạn là rất tàn nhẫn, biết không? Nếu như cậu ấy thích cậu, thì với loại thái độ lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần như vậy, sẽ tạo cho Dịch Quân Ngạn biết bao thương tổn, cậu có bao giờ nghĩ tới không?”

“…”

“Giờ cậu đem cậu ta về làm nô bộc, hiện tại còn là sủng vật đặc biệt của cậu, cứ khư khư cố chấp làm điều thất thường, cậu có bao giờ đặt bản thân mình vào vị trí của Dịch Quân Ngạn mà nghĩ không?”

“Tôi đã làm gì quá giới hạn với cậu ta chứ? Sủng vật? Tôi cũng đem Chí Thủy làm sủng vật suốt bao năm qua đấy, sao không nghe được lời nào từ cậu?” Thực sự không chịu nổi bị Quỷ Túc Thuần từng bước ép sát, Đằng Tự nhịn không được mà phản bác.

Y nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, thế rồi cười có phần chế giễu.

“Cậu đối với Chí Thủy khác, đối với Dịch Quân Ngạn khác, điều đó bản thân cậu chẳng phải rõ nhất sao?”

Đằng Từ bị nghẹn lời mà trở nên trầm mặc.

Hắn biết rõ, Quân Ngạn nhã nhặn dịu dàng còn Chí Thủy thì hoàn toàn trái lại.

Chí Thủy đúng là sinh ra để đóng vai hài, hoạt bát nhanh nhẹn mà thẳng thắn, đơn thuần lại dễ thân, từ quản lý cho tới lao công ai ai cũng đều quý y. Xung quanh Chí Thủy tựa như tỏa ra một thứ gì đó khiến tâm tình mọi người trở nên thoải mái hơn, ai cũng có thể mở lòng với y.

So với Chí Thủy, Dịch Quân Ngạn lại an tĩnh như cơn mưa phùn ngày hè, tươi mới mát rượi vô cùng khoan khoái.

Một mảnh kia an tĩnh dễ chịu, rõ ràng chỉ duy hắn mới có khả năng cảm nhận.

“Để cậu ấy đi đi, dù sao cậu cũng chẳng thích Dịch Quân Ngạn, không phải sao?” Quỷ Túc Thuần tiếp tục tận tình mà khuyên bảo hắn.

“Không muốn.” Đằng Tự chẳng chút suy nghĩ mà đáp lời.

Quả thực là gỗ mục không thể chạm trổ! Y một mạch uống cạn sạch ly rượu vang trước mặt để hạ hỏa.

“Người như cậu thì sớm muộn gì cũng ép Dịch Quân Ngạn tới đường cùng!”

Vậy thì… Bức tử cũng được, hắn không muốn người đó rời mình đi, dù chỉ là trong suy nghĩ thôi lòng cũng đau thắt, cho nên cho dù là chết, hắn cũng muốn chết bên Dịch Quân Ngạn.

Đột ngột nhạc bass ầm ỹ vang lên, vốn ban đầu rất tức giận và khó chịu, thế nhưng lúc sau thấy người kia với khuôn mắt ngây ngô toét miệng cười mà cầm điện thoại đi tới.

“Này, em yêu à? Hả, em đã rời nhà chưa? Tốt, anh sẽ ở đây đợi em, khi nào tới liền xuống ngay… Trời hơi lạnh, mặc ấm một chút, lúc lái xe nhớ kỹ phải đi từ từ thôi, à còn… A lô?”

Đằng Tự buồn cười nhìn Quỷ Túc Thuần phong lưu nhìn điện thoại như một đứa ngốc, đầu dây bên kia chắc đã tắt máy bởi tính khí quá mức bà già của y.

Kỳ thực, Quỷ Túc Gia lại có một người ôn nhu dịu dàng như Quỷ Túc Thuần đúng là chuyện lạ.

“Trong này sao sóng điện thoại lại yếu đến thế…” Quỷ Túc Thuần lầm bầm rồi đút vào túi.

“Lại theo đuổi ai à? Việc này có chút đặc biệt nha.” Đằng Tự vừa thưởng thức ly rượu vang vừa thờ ơ hỏi.

Quỷ Túc Thuần liếc hắn một thoáng, thế rồi cười đến vô cùng đắc ý.

“Nói nhỏ nhé, việc này là vô cùng đặc biệt, người này chính là mệnh định tình nhân của tôi!” Nói xong khinh khỉnh nhún vai, “A, với cậu thứ tình cảm này cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi, bởi lẽ với người trống rỗng vô cảm như Đằng Tự đây thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được khi trong lòng có người mình yêu thì tâm tình sẽ tươi đẹp như thế nào.”

Hắn bỗng dừng lại, theo chiếc cốc dài phía trên mà nương nhìn khuôn mặt đầy xuân quang của Quỷ Túc Thuần, “Vậy ngươi biết cái gì về tình yêu?”

Quỷ Túc Thuần hai mắt chiếu xuống cảnh phố xá phía dưới, căn bản không chú ý, thế rồi nét mặt khéo léo chợt thay đổi.

Y mang theo nụ cười nhàn nhạt, hạnh phúc nhẹ giọng nói: “Yêu một người là muốn ở cùng với họ, e rằng lúc đầu còn không có cảm giác gì, thế nhưng chỉ cần tách ra, cậu sẽ tựa như phát điên mà nhớ về họ. Hơn nữa, cậu thà ràng thịt nát xương tan, chứ tuyệt nhiên phải có họ ở bên cạnh, phải giữ họ trong tầm mắt của mình; họ chỉ cần nhìn người khác một cái, cậu liền cả ngày mệt nhọc, ôm họ vào lòng, sẽ nghĩ tới điều vĩnh cửu, hôn họ đúng thời điểm, tâm tình sẽ hạnh phúc khôn nguôi.”

Sắc mặt Đằng Tự thoáng trắng bệch, Quỷ Túc Thuần rõ ràng đang đắm chìm trong si luyến mà mê muội nói, còn đối với hắn, trong suy nghĩ lại bắt đầu phát hết thảy tất cả mọi thứ đã diễn ra giữa hắn và Dịch Quân Ngạn, hay, hắn đã…?