Nàng luôn ngại hành lang gấp khúc này quá dài, mỗi lần đi qua, đều phải đi rất lâu.

Nô Nhi bĩu môi, hơi nhỏ tiếng than phiền.

Vừa mới vòng quá chỗ rẽ, đột nhiên, một đôi tay to duỗi đến, ôm trọn nàng vào lòng.

“A!” Nàng khẽ hô lên, đang định không khách khí mà ra tay giáo huấn tên đăng đồ tử (chỉ kẻ háo sắc) không có mắt thì tiếng nói nồng ấm quen thuộc truyền vào trong tai.

“Nàng chạy đi đâu vậy?”

Khiến người ta khó có thể tưởng tượng biết bao! Hắn mới không thấy nàng một lúc thôi mà? Đã khẩn cấp muốn đi tìm bóng dáng nàng rồi.

“Tôi đi giúp người thay nước trà.” Nô Nhi quay người đối diện với hắn, giơ cái khay trong tay lên cao.

Khuất Dận Kỳ một tay nhận lấy, thuận tiện cầm sang một bên, càng ôm nàng chặt hơn. “Vừa rồi nàng nói thầm một mình, là nói gì vậy?”

“Không có.” Nếu nói hắn nghe, không chừng cái miệng xấu xa của hắn lại sẽ cười nàng chân ngắn.

“Mới là lạ.” Hắn nhéo nhẹ mũi Nô Nhi. “Nhớ ta không?”

“Không nhớ.” Nô Nhi trả lời không cần suy nghĩ. Xa nhau chưa đến một canh giờ, có gì mà nhớ chứ?

“Ta lại nhớ nàng muốn chết.” Ma chưởng không an phận của Khuất Dận Kỳ lặng lẽ để lên bộ ngực sữa của Nô Nhi.

Nàng chỉ cần dùng ngón chân cũng biết hắn đang nghĩ cái gì.

Ai chẳng biết, hắn nhớ không phải nàng, mà là thân thể của nàng, thiếu gia thực không phải háo sắc bình thường.

“Không muốn!” Nàng ngọ nguậy vặn vẹo thân thể. “Người chú ý địa điểm một chút được không?”

“Vậy chúng ta trở về phòng nha?” Hắn hỏi, chưa từng mê luyến thân thể một nữ tử như vậy bao giờ, vốn tưởng rằng chỉ cần có được nàng, thì lực hấp dẫn vô cớ kia sẽ biến mất.

Nhưng mà từ lúc nàng lột xác thành nữ nhân đến nay, suốt một tháng, Khuất Dận Kỳ mỗi lần trông thấy nàng, vẫn chỉ muốn cởi sạch y phục nàng, đè nàng lên trên giường, mặc sức mây mưa.

“Không được.” Tiểu nha đầu rất có cá tính mà từ chối.

“Nàng càng ngày càng khó thương lượng nha!”

“Đây là vấn đề nguyên tắc.”

“Nàng cũng có nguyên tắc sao?” Hắn nghe được không biết nên khóc hay cười.

“Đương nhiên.” Nàng ra sức gật đầu.

“Nàng một chút cũng không cần ta.” Hắn thở dài, miệng ai oán.

Tình huống kỳ quặc đến cỡ nào, vốn phải là nàng mê luyến hắn, mê luyến đến không thể tự kềm chế mới đúng, nhưng trên thực tế, lại là hắn không thể thiếu nàng.

Sao lại như vậy chứ? Tất cả…… thật không đúng chút nào.

Trong vô thức, đã vì nàng mà phá lệ rất nhiều, mà hắn cũng càng lúc càng không nắm được trái tim mình trong tay nữa…… Vốn tưởng rằng sau khi hai người có quan hệ thân mật, nàng sẽ có yêu cầu gì đó, thế nhưng ngày qua ngày, nàng vẫn giống như lúc bình thường, an phận làm việc nàng cần làm, chưa bao giờ nghĩ tới muốn thay đổi gì cả, giống như thật sự chỉ cần ở bên cạnh hắn là được rồi vậy.

Nếu nàng không phải đặc biệt như thế, có lẽ…… có lẽ hắn đã không như lúc này mà không khống chế được cảm xúc của chính mình rồi?

Thật rối loạn…… tất cả đều rối loạn…… có phải…… đã đến lúc nên xa lánh nàng rồi hay không? Khuất Dận Kỳ âm thầm tự hỏi.

Hắn chưa từng để một nữ tử ở lại bên cạnh hắn lâu như vậy.

Cái muốn có được, hắn đều nắm giữ tất cả trong tay rồi, còn có lý do gì cùng nàng dây dưa không rõ nữa đây?

Hắn đã tốn rất nhiều tâm tư ở nơi nàng, nhiều đến mức tạo thành hắn thất thường liên tiếp như bây giờ.

Một khi có tình cảm mềm yếu quá mức, nhất định sẽ thảm bại, về điểm này không phải hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn ư? Sao hắn có thể cho phép mình có quá nhiều mê luyến với nàng được?

Phải nên làm cho mình bình tĩnh một chút.

Lùi lại một bước, Khuất Dận Kỳ buông nàng ra. “Không muốn thì thôi vậy, dù sao ta cũng chỉ là tùy tiện nói thôi.”

Hắn là người dễ thương lượng như vậy sao?

Nô Nhi ngây ngốc ngẩng đầu lên, hắn lại không cho nàng cơ hội nghiên cứu vẻ mặt của hắn, quay người liền tạo ra một khoảng cách.

Là ảo giác sao? Ngây ngốc nhìn hắn quay người lạnh nhạt bước đi, Nô Nhi lại từ trong đó ngửi được một hương vị quyết tuyệt, bóng dáng hắn đi xa…… làm nàng vô cớ cảm thấy lo sợ bất an, phảng phất như lúc này hắn đi một bước ra khỏi sinh mệnh của nàng vậy…… Đây thật sự rất vô lý, không phải mới nãy bọn họ còn cười cười nói nói, ôn tồn gắn bó sao?

Nô Nhi cười chính mình lo được lo mất.

Nhưng mà, lời nói lạc quan vẫn không trấn an được nỗi lo sợ trong lòng……

※※※

Thật sự là nàng quá đa nghi rồi sao?

Mấy ngày liên tiếp, thiếu gia đối xử với nàng, không còn vô cùng thân thiết ôn tồn giống như trước kia nữa, ngược lại là như gần như xa làm nàng khó có thể đoán.

Như là cố ý xa cách, hờ hững, thái độ cũng dè dặt nhiều.

Vô lý, đúng không?

Nhưng nó chính là đã xảy ra.

Kéo mạch suy nghĩ đang phiêu lãng về, thấy hắn có ý định xử lý chuyện buôn bán, nàng vội vàng đi lên. “Thiếu gia, để tôi mài mực.”

Đây luôn là chuyện của nàng.

“Không cần.” Khuất Dận Kỳ lạnh lùng từ chối.

Nàng ngốc tại chỗ.

“Vì…… Vì sao?” Hắn thật sự chút xíu cũng không cho nàng tới gần…… “Ta có cần thiết phải giải thích với ngươi không?”

Lời này là đang nhắc khéo với nàng, rằng nàng không phải là gì cả sao?

Tầng nước mắt mỏng nhạy cảm yếu ớt dâng lên vành mắt Nô Nhi. “Nhưng mà…… tôi muốn ở lại……”

“Đừng để ta nói lại lần thứ hai.” Lạnh lẽo tràn đầy đôi mắt Khuất Dận Kỳ, tựa như tuyết lạnh vào ngày đông giá rét, nước mắt của nàng, cuối cũng cũng không mềm hoá được hắn.

Đáp án, đã rất rõ ràng rồi.

Nô Nhi khẽ cắn cánh môi, cố nhịn đau thương, không nói gì rời khỏi phòng.

Hắn không cần nàng, ở trong mắt hắn, nàng chỉ là dư thừa…… Đúng thế, nàng chính là đọc ra được thông tin như vậy.

Đây còn có thể là nàng quá đa nghi sao? Nàng hỏi chính mình lần thứ vô số.

Nhìn bóng dáng nhỏ gầy cô đơn bi thương của nàng, nhìn nàng rưng rưng lùi đi ra, lại nhìn cả phòng trở về vắng vẻ.

Khuất Dận Kỳ nắm chặt hai đấm.

Khoảnh khắc kia, hắn thế mà lại mãnh liệt muốn ôm nàng vào lòng.

Đây là cảm xúc quỷ quái gì thế? Quá mức tệ hại rồi!

Hắn ảo não rủa thầm, hắn từ trước đến nay đã quen nắm tất cả mọi thứ trong tay, lần đầu tiên trong cuộc đời, tâm tư không do mình, cái loại cảm giác không khống chế được này, làm hắn cảm thấy tức giận bội phần.

Chỉ là những phản ứng không sao nói rõ được này khiến hắn quyết định dừng tất cả lại giữa chừng, nếu không phải vì như vậy…… Hắn đột nhiên phát hiện ra, tại lúc trước đó, hắn lại chưa từng có ý nghĩ chấm dứt trong đầu, chưa từng nghĩ tới muốn buông nàng ra…… Đến nay vẫn như vậy!

Vẫn là mãnh liệt khát vọng nàng như thế sao? Khuất Dận Kỳ thất bại thở dài.

Xem ra, phương pháp lạnh nhạt với nàng cũng không có bao nhiêu hiệu quả.

Phải tìm cái gì đó để dời đi lực chú ý, làm phai nhạt đi cảm xúc không hiểu kia……

Đến gần tẩm phòng Khuất Dận Kỳ, từng trận tiếng cười duyên của nữ tử truyền vào bên tai Nô Nhi.

Ngực Nô Nhi căng thẳng, tựa như từng cây kim sắc nhọn đâm vào, đau đớn không chịu nổi.

Gần đây luôn như vậy, hắn xem nhẹ sự tồn tại của nàng, cùng những người kia tán tỉnh mua vui, nữ nhân đổi hết người này đến người khác, tất cả đều thiên kiều bá mị làm nàng tự biết xấu hổ.

Nàng chưa từng nghĩ tới muốn độc chiếm hắn, cũng biết với thân phận của nàng, không nên hy vọng xa vời cái gì, nhưng mà tình huống như vậy, thật sự nàng không thể chịu đựng được! Nàng có thể nhìn ra, hắn là cố tình muốn làm nàng nhục nhã.

Hít vào một hơi, nén nước mắt đảo quanh hốc mắt xuống, nàng đứng thẳng người, đẩy cửa phòng ra, đem rượu và thức ăn hắn sai bảo vào.

Bất kể như thế nào, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn thì cái gì nàng cũng có thể nhịn.

Khuất Dận Kỳ cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, tự nhiên khiêu khích nữ tử trong lòng, như chốn không người mà đưa tay dò xét vào trong vạt áo giai nhân xinh đẹp, phóng túng vuốt ve khối đẫy đà.

Nữ tử duyên dáng kêu ra tiếng. “Đừng như vậy mà, có người ở đây!”

“Thẹn thùng cái gì? Chuyện này, kinh nghiệm của nàng ta so với nàng còn phong phú hơn.”

“Làm sao chàng biết rõ như vậy? Chẳng lẽ chàng từng ‘chứng thực’ rồi?” Trong lời nói của mỹ nhân, ẩn chứa ghen tuông nồng đậm, lòng của nữ nhân là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không chứa được một hạt cát.

“Một nữ nhân do một tay ta dạy dỗ, chơi chán sinh ghét, nàng nói ta có rõ hay không?”

Khuất Dận Kỳ cười nhạo.

Lòng Nô Nhi lạnh lẽo, tay run lên, gần như cầm không vững bình rượu.

Thật sao? Chơi chán sinh ghét? Đây là nguyên nhân hắn đột nhiên lạnh nhạt với nàng sao?

Nữ tử kia không khỏi nhìn Nô Nhi thêm vài lần.

“Cũng không đẹp đẽ gì! Sao chàng lại coi trọng một nha đầu xấu như vậy chứ?” Cần sắc đẹp sắc không sắc đẹp, so với nàng còn kém xa lắm, dựa vào cái gì mà được Khuất Dận Kỳ quan tâm đến?

“Nàng ta xấu.” Hắn thờ ơ như không lạnh nhạt trào phúng. “Nhưng vậy thì đã sao? Ta chỉ quan tâm đến cảm giác nếm có đủ ngọt hay không, có đủ để mất hồn hay không thôi.”

“Chàng thật là xấu!” Nữ tử cười mắng, vươn người đáp lại khiêu khích của hắn.

Tình cảnh này nàng còn có thể chịu được bao lâu? Nô Nhi tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nhìn tới hình ảnh đả thương người kia nữa.

Lời nói lạnh nhạt vô tình, tựa như lưỡi dao sắc bén xẹt qua ngực, đau đớn xé tim, máu tươi nhỏ giọt, đau đến khiến nàng nói không nên lời.

Thì ra trong mắt hắn, vẫn luôn đối đãi với nàng như thế.

Mà nay, nàng đã không còn giá trị lợi dụng, đối với hắn mà nói chỉ là dư thừa, nàng nên đi nơi nào đây?

Không oán, không hận, nàng chỉ là mờ mịt, ngày không có hắn, phải trải qua như thế nào?

Không, nàng không rời khỏi hắn, cho dù hắn chán ghét nàng cũng được, nàng sẽ cố hết sức không làm hắn phiền lòng, chỉ cần có thể nhìn hắn từ xa…… là tốt rồi.

“Ai nha! Ngươi muốn chết sao!” Tiếng quát chói tai, làm nàng mờ mịt mở mắt.

Bình rượu cầm trên tay không biết từ lúc nào đã rơi xuống, văng tung tóe rượu lên toàn thân nữ tử trong lòng Khuất Dận Kỳ, mà đối phương thì đang giận dữ trừng mắt nàng.

“Tôi……” Nô Nhi căn bản không biết chuyện này xảy ra lúc nào.

“Dận Kỳ, chàng xem ! Nàng ta rõ ràng là không cam lòng, nên cố ý chỉnh thiếp.” Nữ tử kia căn bản cũng không để ý đến nàng, tự động làm nũng kể khổ với Khuất Dận Kỳ.

Nô Nhi có miệng mà khó trả lời, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào không nói gì nhìn hắn.

Hắn cũng cho là như vậy sao? Cảm thấy nàng là người không có ý tốt, làm ra những chuyện xấu xa?

“Ngươi giải thích thế nào đây?” Khuất Dận Kỳ cười như không cười nhìn lại nàng.

Hắn hỏi nàng? Hắn thế mà lại hỏi nàng?!

Nàng còn có thể nói như thế nào? Nàng chỉ cảm thấy vô cùng bi ai!

“Thực sự xin lỗi.” Nàng không làm nhưng trăm miệng cũng khó cãi, yên lặng nghe trách mắng, nâng ống tay áo lên lau cho nàng ta.

“Ngươi cút ngay ! Ai cần ngươi lau giúp ta.” Nàng ta trở tay đẩy một cái, Nô Nhi không hề phòng bị lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, như là thấy vẫn chưa hả giận, nàng ta thuận tay cầm đĩa điểm tâm tinh xảo trong mâm trên bàn ném lên người Nô Nhi, Nô Nhi tránh không kịp, gắng gượng chịu trận.

Đau quá!

Nàng không biết mình bị làm sao, một cảm giác nóng nóng từ trán chảy xuống, nàng hỗn loạn, đầu óc trong chốc lát trống rỗng.

Dáng vẻ nữ nhân khi bị lòng đố kị điều khiển mà làm xằng bậy, thật sự rất khó xem! Dù là nữ tử tuyệt diễm hơn người cũng đều như nhau.

Khuất Dận Kỳ khinh bỉ mà nhếch khóe môi.

“Đủ rồi.” Thờ ơ lạnh nhạt hồi lâu, vào lúc nàng kia muốn ném ra cái đĩa thứ hai, hắn đưa tay ra cản. “Đã đổ máu rồi, còn chưa nguôi giận sao?”

“Thế nào, chàng đau lòng à?” Nàng ta không vui bĩu đôi môi đỏ mọng.

Ngoài dự liệu, Khuất Dận Kỳ lại bừa bãi cười to. “Chuyện cười rất thú vị đấy, nàng lấy lòng ta được rồi.”

Nàng ta quan sát vẻ mặt của hắn, khẳng định Nô Nhi ở trong lòng hắn không có địa vị gì, lúc này mới cam tâm buông tha nàng. “Cút ra đi! Nhìn khuôn mặt xấu xí này thật chướng mắt.”

Dù sao chính là không thích nàng ta lượn lờ ở trước mặt thôi, còn nữ nhân xấu này đối với Khuất Dận Kỳ mà nói có ý nghĩa gì hay không cũng mặc.

Nô Nhi khó khăn đứng dậy, cố gắng làm cho hai mắt tìm về tiêu cự, thật vất vả mới nhận ra phương hướng, ép đầu óc tuân theo điều khiển, từng bước một gian nan mà trống rỗng đi ra ngoài.

Thế nhưng, lại không ai chú ý, trong khoảnh khắc, ánh mắt phức tạp của Khuất Dận Kỳ, vẫn dõi theo nàng…… Mãi đến khi rời khỏi tầm mắt bọn họ, nàng mới hết sạch tất cả sức lực, cả người Nô Nhi mềm nhũn ngã dựa vào tường, nước mắt cuồn cuộn mà rơi.

Không sao cả. Khi tâm hồn đã bị đau thương làm vụn vỡ, thân thể đau đớn, sẽ không còn biết gì nữa……

※※※

Dằn vặt phảng phất như là không bao giờ dứt, nàng trốn không khỏi, cũng không có quyền lợi kêu ngừng, chỉ có thể yếu đuối mặc cho hắn tùy tiện tổn thương nàng, lăng trì nàng, vết thương thấu tim — nàng từng nghĩ, vô cùng cố gắng, vô cùng cố gắng nghĩ, rốt cuộc nàng đã sai ở chỗ nào ? Vì sao chỉ qua một đêm mà tất cả đã biến đổi rồi? Hắn vốn gần gũi quen thuộc, tại sao lại cay nghiệt đến khiến nàng cảm thấy thật xa lạ như vậy?

Là vì ngày hôm đó, nàng cự tuyệt hắn, cho nên hắn mới cố tình ruồng bỏ nàng ư?

Hay là, có nàng hay không có nàng, căn bản cũng không sao cả, giống như lời hắn nói, hắn cũng không lo không có nữ nhân, hắn đã sớm sinh ghét với nàng rồi?

Ngày qua ngày, nàng cũng đã sớm không còn lòng dạ đi tìm tòi đáp án, cố chấp canh giữ ở phía sau hắn, một ngày lại một ngày, mãi đến khi nàng rốt cuộc không thể chịu đựng – những ngày gần đây đầu óc thường xuyên hỗn loạn, một trận cảm giác buồn nôn cuộn từ đáy lòng lên, nàng vô cớ nôn khan, ngay cả một tia huyết sắc cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt cũng biến mất.

Nàng không biết mình gần đây là bị làm sao, luôn ăn không biết vị, vả lại còn có tình trạng nôn mửa.

Chẳng lẽ bị hắn tổn thương quá nặng, không chỉ có tri giác, mà ngay cả vị giác cũng tê liệt theo luôn sao?

Ánh mắt Nô Nhi lại lần nữa liếc nhìn vết mực đã viết thành nét chữ ở trên mặt bàn, lờ mờ cười chính mình ngu ngốc.

Nàng đến cùng vẫn còn ngu ngốc kiên trì cái gì nữa chứ? Đã sớm không còn ai quan tâm đến rồi, mà nàng, vẫn còn khắc sâu nó dưới đáy lòng, xem như báu vật, luyến tiếc vứt đi.

Nhớ tới thời gian ngọt ngào khi hắn dạy nàng đọc sách luyện chữ, nước mắt chua xót lại lặng lẽ dâng lên.

Đây là hứa hẹn của nàng với hắn, nàng muốn luyện viết được tên của hắn, cho tới lúc này, nàng cũng chưa từng quên. Mà nay, nàng đã làm được rồi, quyết chí thề không thay đổi tình cảm, giống như kiên quyết trong quá trình luyện chữ vậy.

Cầm trang giấy đã gửi gắm vào tình yêu thầm lặng nồng nàn, nàng áp sát vào ngực, chần chờ rất lâu, mới dời bước đi đến cửa phòng hắn.

Xem như nàng ngốc đi! Lòng đã si mê đến cùng cực rồi, không quay đầu lại được nữa, cho dù bị hắn vứt bỏ như thứ cũ nát, nàng cũng chấp nhận.

Đến gần cửa phòng, từng đợt âm thanh không phải nhỏ bình thường truyền ra, đó không phải tiếng cười đùa tìm hoan mua vui ngày thường, mà là…… loại âm thanh giống như âm thanh rất nhiều đêm từng cùng Khuất Dận Kỳ triền miên kích tình, nàng đương nhiên sẽ không thể không biết.

Một trận đau đớn kịch liệt xuyên thấu tim phổi, Nô Nhi nắm chặt vạt áo, cắn chặt môi dưới, đau đến không thốt ra được một âm thanh nào, ngay cả nước mắt cũng quên mất phải chảy ra sao…… Đó là âm thanh thỏa mãn khi nam nữ giao hoan!

Đã biết rõ, đây là chuyện sớm đoán được, nhưng khi thật sự gặp phải, thì nỗi đau tê tâm liệt phế kia, nàng cũng không có khả năng chịu đựng.

Nàng vẫn muốn tiếp tục sống như vậy nữa sao?

Loại tình huống này, ngày ngày đều diễn ra, ngày ngày đều ăn sâu vào tim, cho đến khi nàng mất hết sức sống, làm sao nàng chịu đựng được đây?

Có phải…… nên nhân từ với chính mình hơn hay không?

Cho tới nay, nàng chỉ biết gửi gắm tất cả vào hắn, dùng mọi thứ mình có để thương yêu hắn, chưa từng nghĩ cho mình cái gì, mà nay…… vẫn còn chưa tỉnh táo lại sao?

Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, xé nát linh hồn, Nô Nhi khẽ hít một hơi, chịu đựng đau khổ trí mạng chết đi sống lại này…… “Ngươi còn muốn đứng đây bao lâu nữa?” Tiếng nói ẩn chứa trào phúng lạnh lùng của Khuất Dận Kỳ từ trong phòng thổi vào đầu óc mờ mịt trống rỗng của Nô Nhi.

Hắn hẳn đã biết nàng đứng ở bên ngoài từ đầu rồi đúng chứ? Nhưng vẫn có thể thờ ơ cùng nữ nhân khác làm loại chuyện này…… phải không? Nếu không phải tuyệt tình như vậy thì hắn sẽ không phải là Khuất Dận Kỳ.

Nô Nhi cười chua xót.

Lúc này, ý nghĩ duy nhất của nàng, là vẫn dành tình cảm cả đời cho hắn…… Đẩy cửa phòng ra, vừa vặn trông thấy hắn xuống giường mặc quần áo, mà nữ tử trần như nhộng trên giường, vẫn nằm im với dáng vẻ quyến rũ, không chút quan tâm.

Máu, một giọt lại một giọt từ trong ngực chảy xuôi, lòng, cũng đông lại từng tấc một.

“Lại đây giúp ta thay y phục.” Hắn hờ hững hạ lệnh.

Nhưng mà, nàng cũng không giống như trước kia, ngoan ngoãn nghe lời.

Lẳng lặng, nàng đi lên phía trước, đôi mắt sáng vô cùng trong trẻo yên lặng nhìn lại hắn. “Có phải tổn thương tôi thật sự có thể làm người thoải mái hay không?”

Khuất Dận Kỳ ngạc nhiên.

Nàng chưa bao giờ chất vấn hắn điều gì, hắn vẫn luôn cho rằng, nàng là một nữ nhân còn dịu dàng hơn cả nước.

“Vậy thì thế nào? Nếu không phải nữ nhân các ngươi tự mình cam chịu bị coi thường, ta sẽ tổn thương được các ngươi ư?”

Sao lại có người như vậy chứ? Đả thương người bừa bãi, lại còn chê bai sự không oán không hối của người ta.

Giờ khắc này, nàng đã thật sự tỉnh ngộ.

Trả giá tất cả không giữ lại gì, chỉ đổi lấy chán ghét cùng xem thường của hắn, nàng tội gì phải vậy? Nếu còn tiếp tục u mê không tỉnh ngộ nữa, thật sự sẽ chết không nơi chôn thân mất!

“Tôi hiểu rồi.” Nàng phản ứng bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, không khóc, không kêu, cũng không ầm ĩ, bi thương tột cùng khiến trái tim chết đi, chính là dạng này sao?

Nàng như vậy, làm Khuất Dận Kỳ vô cớ bất an.

“Có thể cầu người một chuyện cuối cùng được không?” Nàng hỏi rất nhỏ, rất mềm mỏng, đôi mắt vô cùng sáng chói, so với bất cứ gì cũng đều đẹp đến đoạt hồn người.

Khuất Dận Kỳ mím môi không đáp.

Nàng sẽ nói cái gì, hắn đại khái đã biết, hắn không cho rằng hắn cần thiết phải đáp ứng nàng cái gì.

Nô Nhi cũng không để ý đến sự trầm mặc của hắn, gần như tự mình nói: “Bài thơ Nô Nhi xấu xí kia…… có thể đọc hết nó không? Chỉ một lần thôi, vì tôi mà đọc.”

Hắn nhíu mày, nhất thời không thể tin.

Đây chính là yêu cầu duy nhất của nàng sao? Nàng rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?

Nhưng mà, hắn cũng không tỏ ý gì, thu hồi mê mẩn trong nháy mắt, nhẹ nhàng đọc: “Nhi kim thức tẫn sầu tư vị, dục thuyết hoàn hưu, dục thuyết hoàn hưu, khước đạo thiên lương hảo cá thu.” (các t/yêu xem lại đoạn dịch thơ ở chương 3 nhé ^^!)

Nhi kim thức tẫn sầu tư vị…… Nô Nhi khẽ lặp lại trong lòng, lúc này, nàng không khỏi nghĩ, không phải ngay từ đầu hắn đã có ý tổn thương nàng rồi đấy chứ? Cho nên, mới có dụng ý khác mà ngâm khuyết bài ‘Nô Nhi xấu xí’ này ?

Gật đầu, nàng yếu ớt ưu sầu nở nụ cười. “Cảm ơn người.”

Cảm ơn hắn? Hắn không hiểu, nàng đã dùng tâm trạng gì, để nói những lời này? Hắn cho rằng, nàng phải chỉ lên trời chửi rủa, hận chỉ muốn hắn chết mới đúng.

Nàng không nói thêm gì nữa, giống như khi đến, nhẹ nhàng thoái lui, gió nhè nhẹ thổi bay ống tay áo, trong một khoảnh khắc, hắn dâng lên ảo giác hoảng hốt, phảng phất như nàng sẽ hòa vào trong làn gió nhẹ, bay đi thật xa – cảm giác không chạm được đến nàng nữa, làm Khuất Dận Kỳ vô cớ cảm thấy hoảng sợ, thiếu chút nữa đã xông lên phía trước, giữ nàng lại, không cho nàng bất cứ cơ hội trốn tránh nào…… Nhưng mà, hắn lại không làm như vậy.

Nâng tay lên, rồi lại chán nản buông xuống ở không trung, Khuất Dận Kỳ nhìn theo Nô Nhi lẳng lặng đi xa, một bước lại một bước, ở giữa cả hai như có hàng rào vô hình, cho đến lúc không chạm được đến nàng nữa –

※※※

Thiếu niên bất thức sầu tư vị, ái thượng tầng lâu, ái thượng tầng lâu, vi phú tân từ cường thuyết sầu.

Nhi kim thức tẫn sầu tư vị, dục thuyết hoàn hưu, dục thuyết hoàn hưu, khước đạo thiên lương hảo cá thu…… Một lần lại một lần, Nô Nhi ầm thầm thì thào lẩm bẩm.

Hay cho một bài ‘Nô Nhi xấu xí’ khuyết!

Kỳ lạ là, nàng thế mà lại không khóc được, hai mắt khô khốc, ngay cả muốn than khóc cho chính mình, cũng không chảy ra nước mắt được.

Gió thu đìu hiu đã thổi rồi. Đã là mùa thu rồi sao? Thật nhanh.

Trời không nói, đất không nói, thu không nói, cùng nàng cũng không nói.

Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ ngây thơ hỏi, thu cùng sầu thì có liên quan gì? Vì sao những thi nhân cứ thích ghép những thứ đó lại cùng nhau?

Nhưng nay, nàng đã hiểu.

Có thể nào không hiểu được chứ? Hai chữ ‘thu, tâm’, vừa vặn hợp thành chữ ‘sầu’ nha!

Chữ thu (秋), chữ tâm (心), chữ sầu (愁): chữ thu bên trên, tâm bên dưới thành chữ sầu.

Tâm của trời thu, sầu của nàng…… ‘Thiên lương, hảo cá thu……’, thì ra, sầu, đúng là không có cách nào hình dung, chỉ là cảm giác man mác mà không thể dứt ra được! Thiên lương hảo cá thu, thiên lương hảo cá thu…… Nàng sẽ mãi mãi ghi nhớ. Người nam tử khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm, người nam tử khiến cho nàng gửi gắm tâm thu, lĩnh hội được cái gì gọi là buồn bã mất hồn…… Nhưng, nàng sẽ đi, nàng phải đi, cũng như mùa thu đìu hiu này, hóa thành một trang ký ức thống khổ ố vàng.

Nếu không rời khỏi hắn, nàng thật sự không biết mình có bị chết trong những hành động lạnh lùng tàn khốc hết lần này đến lần khác của hắn hay không nữa.

Lựa chọn thống khổ nhất của đời người, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Lau khô giọt lệ cuối cùng, nàng, cuối cùng cũng không còn nước mắt để rơi nữa.

Nhặt một chiếc lá khô ố vàng lên, nhìn nó bay khỏi lòng bàn tay, rong chơi bay lượn trong trời đất, giống như trái tim thê lương lênh đênh của nàng vậy……

※※※

Nhìn nữ tử trong lòng dùng tất cả kỹ thuật quyến rũ để mê hoặc hắn, Khuất Dận Kỳ lại giống như đã mất cảm giác, không hề cảm thấy gì, tất cả đầu óc đều là khuôn mặt tuy không hoàn mỹ lắm, nhưng lại linh hoạt tao nhã kia…… Suốt bảy ngày không thấy nàng, nàng vẫn đang giận dỗi sao?

Đây là thủ đoạn nữ nhân thường dùng nhất, không cần phải để ý. Hắn luôn thuyết phục bản thân như vậy.

Nhưng hắn cũng biết, Nô Nhi không phải một người sẽ dùng thủ đoạn, dù cho hắn có dùng nhiều lời nói và hành động tàn khốc với nàng, thì cho tới bây giờ nàng vẫn chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, nếu không phải quá mức tuyệt vọng, thì sao có thể không quan tâm đến hắn nữa như vậy?

Hắn thật sự đã tổn thương thấu tim nàng rồi sao?

Đây vốn là mục đích của hắn, nhưng khi thật sự đạt được, thì người mong nhớ bận tâm, buông cũng không buông được lại trở thành hắn.

Cảm xúc như vậy rất hoang đường, hắn luôn không muốn để ý tới, cũng vẫn cố gắng dùng nữ nhân khác để thay thế mê loạn trong lòng, nhưng mà một ngày lại một ngày trôi qua, hắn còn muốn dối gạt mình đến bao giờ nữa?

Hắn, vẫn chỉ có cảm giác đối với nàng, ngọn lửa ngủ yên trong cơ thể, chỉ có nàng mới có thể châm lên, cũng chỉ có nàng mới có thể thỏa mãn hắn, mỗi một nhịp hít thở, mỗi một tấc suy nghĩ của hắn, toàn bộ đều reo hò nhớ nhung ôn hương mềm mại trong trí nhớ, những nữ nhân khác, chỉ có thể khiến hắn chai sạn.

Hắn vẫn muốn tiếp tục sống như vậy sao?

Thôi vậy, hắn chấp nhận. Nếu vẫn khát vọng đối với nàng, thì cần gì cứ phải làm khó chính mình?

Phiền chán đẩy nữ nhân dính trên người hắn ra, Khuất Dận Kỳ sửa sang y phục, xoay người xuống giường.

“Cút ra đi!” Không có một câu giải thích dư thừa, hắn lạnh lùng ra lệnh, nữ tử trên giường thấy sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn, không dám nhiều lời câu nào.

Khuất Dận Kỳ mở cửa phòng ra, liền sai người đi gọi Nô Nhi đến, sau đó mới trở lại trong phòng chờ đợi.

Tiểu nữ nhân này, rốt cuộc là có bao nhiêu ma lực vậy? Hắn thất bại thở dài thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên hắn đầu hàng trước nữ nhân.

Nhưng mà, hắn đợi rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng mềm mại điềm tĩnh kia. Hắn rót chén nước khẽ uống, một bên suy ngẫm có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

“Thiếu gia, mấy ngày trước Nô Nhi đã rời khỏi phủ rồi.” Câu trả lời của người hầu xuyên qua đầu óc Khuất Dận Kỳ, trong nháy mắt, đầu óc của hắn trống rỗng.

Chén trong tay nhẹ nhàng rơi xuống , tiếng vỡ vụn thanh thúy từ trong yên tĩnh vang lên –