Ngày từng ngày trôi qua, hoc nửa năm, văn tự nhận được không sai biệt lắm. Triệu Thất xảo vãn giống như trước, một dạng nói cười. Hôm nay là ngày cuối xuân, lại có tiết nóng của mùa hè dần tới, Triệu Thất Xảo phe phẩy cây quạt nói: “Đúng rồi, ngươi nói trước kia ngươi ở thôn trang nơi nào a?”

“Chính là tiểu thôn theo lối rẽ mười dặm hoàng thổ.”

“Ngươi nói nơi đó phong cảnh hảo tốt, khí hậu so với nơi đây mát mẻ, phải không?”

“Đúng vậy.”

Thành trung tuy là phồn hoa náo nhiệt nhưng khí hậu chính là có chút nóng. Vừa mới cuối xuân đầu hạ, Nguyệt Nha  bởi vì nóng bức mà thần tình đầy mồ hôi, động cũng đổ mồ hôi, mà không động cũng đổ mồ hôi, liền nghỉ chỉ là ngồi một chỗ cũng là cảm thấy nóng bức người, hắn còn không quá thích ứng với thời tiết như vậy.

“Chúng ta liền đến nơi ngươi ở trước kia nghỉ mát đi, Hà Hoa, chuẩn bị vài thứ,chúng ta đi ra ngoài chơi, đại khái trụ mười ngày nửa tháng rồi về.”

Ngân Nguyệt Nha hoảng sợ: “Nương, nơi nọ là cái tiểu địa phương. Thực sự cái gì cũng không có.”

“Cái gì cũng không có mới tốt ngoạn a. Ngươi không phải nói trước kia nhà ngươi ở ven sông sao? Vậy càng hảo, chúng ta có thể cùng đi bờ sông chơi.”

“Nhưng mà… Nhưng mà…”

Hắn nói không nên lời thanh danh chính mình trước kia có bao nhiêu hư hỏng, phải ở trước mặt Triệu Thất Xảo nói, thật sự không có cách nào thành thật. Hắn không muốn để nương biết đị phương hắn ở trước kia đối với hắn bịa ra bao lời đồn nhảm, lại càng không muốn quay về nơi đó, sợ gặp ohải Nhan Nghĩa Thịnh, làm sao bây giờ?

Nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú của Nhan Nghĩa Thịnh, có khi đêm mộng lại quay về, còn có thể làm cho hắn đau lòng mà tỉnh lại.

Muốn quên hắn, nhưng còn nhớ rõ mình ở phá phòng khi đó được hắn gắt gao ôm ấp trong nhiệt độ cơ thể, còn nhớ rõ lần đầu thông khổ tôt cùng, thế nhưng bộ phận trong cơ thể bao bọc lấy Nhan Nghĩa Thịnh khi đó, nghĩ đến ngực tràn đầy hạnh phúc, làm cho hắn cảm thấy những bất hạnh đó hắn đều có thể chịu được.

Chỉ là hắn không nghĩ tới bất hạnh lớn nhất là Nhan Nghia Thịnh không bao giờ nữa từng liếc nhìn hắn một cái. Cho dù ở dọc đường ngẫu nhiên gặp, Nhan Nghĩa Thịnh cũng là hoàn toàn tránh đi, đóng chặt môi đi qua, chỉ để lại hắn đứng tại chỗ, muốn kêu tên Nhan Nghĩa Thịnh nhưng lời nói lại nghẹn ngào ở cổ họng. Lệ ngân ở hốc mắt, cái gì cũng nói không được.

Mà dưỡng phụ từ ngày đó càng thêm kỳ quái. Tra hỏi hắn có hay không cùng Nhan Nghĩa Thịnh liếc mắt đưa tình? Hoặc là cùng Nhan Nghĩa Thịnh phát sinh quan hệ.

Hắn không dám nói chuyện ở phá phòng, thế nhưng dưỡng phụ bắt hắn nhốt trong phòng, không cho hắn ra ngoài, ban ngày là giam cầm hắn có thể chịu được, nhưng đêm xuống là làm những chuyện…

“Không bằng quyết định vậy, nói đi là đi, ta xem chọnngày không bằng đường đột. Liền ngày hôm nay đi.” (nguyên văn là: tuyển nhật bất như chàng nhật ><”)

Thanh âm Triệu Thất Xảo làm bừng tỉnh suy tư của hắn, nàng hô gọi hạ nhân, yếu nhân cầm đồ nữ trang, chuẩn bị đi tiểu thôn nghỉ mát, tỳ nữ được tuyển chọn tỏ ra đặc biệt hưng phấn, nói đến muốn đi chơi, ai lại không vui vẻ?

Cứ như vậy Ngân Nguyệt nha tâm tình thấp thỏm bất an đi theo Triệu Thất Xảo đến thôn mình sinh ra.

“Nơi này, chính là chỗ này, mọi người đến nơi này ngoạn thủy đi.”

Vừa đến trước cửa nhà Ngân Nguyệt Nha bên cạnh bờ sông, một đám cô nương được Triệu Thất Xảo chậm rãi dẫn hướng bờ sông xuất phát.

Triệu Thât Xảo hắt nước đầu tiên, tỳ nữ cả kinh kêu lên, Hà Hoa lập tức cũng hắt nước lên người hắn. Hắn kêu sợ hãi một tiếng liền té nhào xuống, khiến cho toàn thân đều là bùn cát.Triệu Thất Xảo chỉ vào hắn cười đến ôm bụng, rõ ràng là đang cười bộ dáng chật vật của hắn.

Hắn tức giận đến cầm thủy hắt qua hắt lại, lát sau chính là một phen hỗn chiến. Tiếng cười, tiếng hét vang lên đây đó, mọi người đùa ngoạn tận hứng, toàn thân ướt sũng không còn khí lực nữa mời dừng tay.

“Hảo…hảo mệt mỏi.”

Hà Hoa vòng sang đây, nàng xem như thân thể khỏe manh, phản ứng mau lẹ cho nên y phục không mấy chỗ ướt, dáng vẻ không giống như hắn, trì độn lại chậm chạp, khắp người đều đã sớm ẩm ướt.

“Tân thiếu gia, người đi đến địa phương náo nhiệt kia ngoạn một chút đi.”

Đây là việc hắn không muốn làm nhất, chính là tại thôn này tùy ý đi loạn, vạn nhất bị người khác nhận ra, lại muốn ở trước mặt hắn ngấm ngầm lời ra tiếng vào thì làm sao?

“Ta mệt mỏi, không muốn đi.”

Hà Hoa ghé vào tai hắn nói: “Tân thiếu gia, người sao lại không hiểu chuyện, nơi này đều là nữ quyến, toàn thân ẩm ướt, muốn thay quần áo,người một cái nam tử ở chỗ này không quá thuận tiện a, cho nên mới muốn nói người đi nơi khác một chút.”

Một hồi lời thật làm cho Ngân Nguyệt Nha mặt đỏ tai hồng. Triệu gia thật là một đống nữ nhân, nam phó cộng lại không tới năm người, nhưng tỳ nữ lại là mấy chục người, Triệu Thất Xảo chuyên thu nhiều nữ tỳ.

Nhưng chỉ có nữ quyến ở có chút nguy hiểm, Ngân Nguyệt Nha nhỏ giọng nói: “Đều là nữ tử, vạn nhất nguy hiểm ta ở chỗ này cũng có thể bảo hộ.”

Hà Hoa không dám cười, thế nhưng Triệu Thất Xảo thật sự cười không khách khí, bảo hộ? Đứa con trai này chính là mới khiến người ta bảo hộ.

“Ngươi này nhi tử ngốc, cánh tay ngươi so với nữ nhân chúng ta còn mảnh gầy a. Nữ nhân chúng ta tự mình bảo vệ được rồi, chỉ cần đem chính mình chiếu cố chu toàn là tốt rồi, khuôn mặt lớn lên giống tuyệt thế mỹ nhân, liền ngay cả dáng người cũng vậy, cũng không thiếu ngươi bữa cơm nào, nhất định ăn không mập.”

Đọc được Ngân Nguyệt Nha vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ, Triệu Thất Xảo nói có lý, những nữ tỳ của Triệu gia cũng không phải là chỉ lầy bát, làm chút chuyện nhẹ nhàng mà thôi. Triệu Thất Xảo có mời  người thạo võ thuật  đến dạy bảo, cho nên những nữ nhân này sẽ thường múa đao dùng kiếm, cho nên lưu manh trong thành  ai cũng không dám trêu chọc Triệu gia. (ôi nhà này toàn nữ tướng =)))

Hắn nếu như cùng Hà Hoa đánh nhau, chỉ sợ đánh cũg không thắng nổi Hà Hoa a.

“Hảo hảo, ta đi cũng được, đi chỗ khác.”

Hắn ly khai bờ sông, đi vào trong thôn,  thôn trang này còn thập phần chất phác, không náo nhiệt giống trong thành, nhưng hắn là cả người ướt đẫm, nhất định là cũng phi thường quái dị.

Bất quá có lẽ là hắn ăn mặc rất hảo, hoặc là trang phục cùng trước kia bất đồng, người trong thôn nhất thời không nhận ra hắn, đều đã cùng hắn gặp thoáng qua.

Thêm nữa là đầu hạ, có một số ngoại nhân thành thị vào thôn buốn bán những hàng hiếm lạ từ đông sang tây, cho nên mọi người đối với người xa lạ cũng coi như không quái dị, chính là điểm mặt liền sải thân bước qua, điều này khiến cho Ngân Nguyệt Nha yên tâm không ít.

Bởi vì yên tâm, cho nên đi loạn lên, bên cạnh hoa dại nở rộ thập phần xinh đẹp, làm cho hắn nhìn xem say sưa, lững thững hướng hoa dại mà đi, lại đụng phải một vị phụ nhân ôm hài tử.

Chính mình luôn như vậy hồ đồ, thật sự là cực kỳ ngu ngốc, nếu như Hà Hoa ở bên cạnh nhìn thấy, chắc chắn sẽ giễu cợt hắn.

Ngân Nguyệt Nha giúp đỡ nàng một chút, ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, ta lo nhìn hoa dại ven đường, không cẩn thận đụng vào ngươi, ngươi không việc gì chứ?”

“Không, không có gì.”

Thanh âm phụ nhân nọ còn rất trẻ, có lẽ là mới vừa gả chồng, chính là một thanh xuân nữ tử, chẳng qua Ngân Nguyệt Nha nghe có chút quen tai, phụ nhân nọ  cố gắng động thân, nhưng khi đó nhìn thấy dung mạo của hắn, con mắt trừng lớn, giống như bị một đạo lôi lớn cấp bổ trúng.

“Ngươi…”

Ngân Nguyệt Nha ngô một tiếng, nhận ra người đụng phải là ai- Lâm Nhu Thái dáng người trở nên mượt mà, nhất định là do mới sinh hài tử. Ăn mặc trên người biến hảo, ngay cả trên tóc cũng là cài trâm trân châu, một bộ quý khí thiếu phu nhân bộ dáng, làm sao nhận ra bộ dáng trước kia của nàng chỉ là một tiểu cô nương nghèo khổ.

“Thiếu phu nhân người không việc gì chứ? Tiểu thiếu gia có kinh sợ không? Để ta tới ôm.”

Từ phía sau lão bộc vọt đến, vội vàng ôm lấy tiểu hài tử, quy mặt đối hắn trợn mắt trách mắng: “Ngươi đi đường không có mắt à? Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia của chúng ta cũng dám chạm, ngươi là người ở đâu tới? Dám trêu chọc người Nhan phủ chúng ta”

Nhìn y phục của hắn, tưởng rằng ngoại nhân không biết lễ nghĩa, lão bộc nói chuyện vẻ người lớn phát hoả, chỉ vào mũi hắn chửi lớn tiếng lên.

Ngân Nguyệt Nha chuyển hướng sang lão bộc đang mắng, lão bộc tên gọi là Nhan Lương, Nhan gia thôn không người không biết, không người không hiểu.

Trước đây Nhan lão gia còn sống, lão là người phụ tá cho Nhan lão gia, khi Nhan lão gia qua đời hắn cũng là người khóc lóc bi thương chỉ sau Nhan thiếu gia.

Mà sau khi Nhan lão gia qua đời, hắn liền phụ tá tân nhậm thiếu gia Nhan gia, mà Nhan gia thiếu gia tính danh là Nhan Nghĩa Thịnh, trong thôn có hơn phân nửa đất đai đều là của bọn họ, người bên ngoài muốn đến trong thôn làm ăn đều phải hướng Nhan gia bái phỏng (viếng thăm).

“Ngươi như thế nào có chút quen mặt.”

Có phần nhận ra hắn nhưng Nhan Lương cũng không dám khẳng định trước mặt là người vài năm trước thanh danh kém cỏi nhất, và cũng là người đẹp nhất trong thôn.

Chỉ vì hắn tuy là y phục ướt đẫm, dính bùn cát dơ bẩn, nhưng mà chất liệu trơn nhẵn, nhìn ra được dó không phải là tục phẩm, mà trước kia Ngân Nguyệt Nha ăn mặc toàn vải thô áo tang, tuyệt đối không có khả năng ăn mặc loại y phục tơ lụa thượng đẳng này.

Lấy hắn ở tại Nhan gia nhiều năm, người ăn mặc vải vóc như vậy ở thôn trang này chỉ có thiếu gia nhan gia- Nhan Nghĩa Thịnh.

“Ngươi… Ngươi là Ngân Nguyệt Nha?”

Lâm Nhu Thái thanh âm run rẩy, mới từ kẽ răng phát ra. Nhìn hắn tựa như gặp phải u linh trong mộng, biểu tình trên mặt nói là kinh hỉ chẳng bằng nói là sợ hãi như nhìn thấy âm hồn chết từ lâu trở về nhân gian.

Ngân Nguỵêt Nha kéo viên mũ ướt đẫm xuống, tóc đen ướt đẫm mềm mại rối tung xõa xuống, không gian chung quanh hắn lập tức sang lên, lại phối với dáng tươi cười nhợt nhạt, giống như cả người hắn như tỏa sang đồng dạng.

Không ngờ người đầu tiên trong thôn nhận ra hắn, chính la bằng hữu tót nhất đời hắn, cũng là người bạn cùng hắn trải qua thống khổ, tịch mịch.

Hắn nguyên bản vào thôn trước tiên là nghĩ muốn tìm nàng, chẳng qua e ngại vào gia môn nhất định phải diện kiến mẫu than của nàng trước, mà mẫu than nàng hẳn không cho hắn và nàng gặp nhau, lúc này mới buông tha. Nào ngờ lão thiên gia thương xót, cho hắn thời khắc này gặp được bằng hữu hắn muốn gặp nhất.

Thanh âm vui vẻ của hắn đều đã khàn, hắn cả đời này rất muốn tin tốt lành cho người trước mắt hiện nay,sao lại không vui sướng phát điên được. Nào là nửa năm qua sinh hoạt của hắn bất đồng dĩ vãng, này tất cả công lao đều thuộc về Lâm Nhu Thái.

“Nhu Thái, ta tìm được thân mẫu. Hiện nay đã cùng mẫu thân ở cùng một chỗ.”

Hắn trước tiên tự mìhn nói ra tình hình gần đây, Lâm Nhu Thái mặt trừng lớn hơn nữa giống như không dám tin đại sự tốt lành này.

Ngân Nguyệt Nha hiểu được tâm tình của nàng, ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó tin là vận mệnh mình hảo như vậy, có thể tìm được thân sinh thân mẫu, trải qua thiên luân chi nhạc (ý nói là trải qua nhiề khó khăn – ta nghĩ vậy T_T),hơn nữa mẫu thân lại thập phần yêu thương hắn, đền bù lại những năm gần đây thống khổ cùng bất an, trên đời này còn có ai như hắn may mắn vậy đâu.

Hắn lôi kéo tay nàng tựa như trước kia, ân cần nói: “Nhu Thái, mẫn thân ta nói muốn đến thôn trang ta sinh ra trụ lại mấy ngày, tiện thể nhìn xem cảnh vật nơi ta ở trước kia, cho nên đó là vì sao ta trở về.”

“Thật…Thật tốt quá, Nguyệt Nha chúc mừng ngươi.”

Lâm Nhu Thái không biết là phải hay không còn kinh hãi, chính là khuôn mặt còn có phần cứng nhắc. Nhan Lương dùng sức hừ thành tiếng, trừng mắt nhìn tay bọn họ đang nắm, Ngân Nguỵêt Nha mới biết là mình đã sai.

Lâm Nhu Thái đã là gái có chồng,vốn là nam nữ có phân ranh giới, không thể giống như trước đồng dạng cao hứng liền dắt tay, lúc thống khổ có thể mượn khăn tay của nàng lau lệ, tuy là đáy lòng ẩn ẩn chút tịch mịch, thế nhưng vui vẻ cũng thế mà trào lên.

Rốt cuộc cô nương tốt như Nhu Thái cũng xuất giá, cũng có người hảo hảo yêu thương nàng

Hắn vội vàng buông tay giải thích, nhưng đáy lòng đúng là  vì nàng mà vui vẻ, nghĩ đến Nhu Thái có thể gả cho một người tốt, sinh một tiểu tử béo tròn,  tốt như vậy sự tình thực làm người ta cao hứng.

“Nhu Thái, thực có lỗi…là ta thất lễ, tiểu oa nhi này thật sự là đáng yêu, cùng ngươi hảo giống nhau a, ngươi là gả cho người nào vậy?  Tính ngày thì không phải lúc ta xuất thôn thời điểm ngươi liền xuất giá sao? Khi đó ngươi thế nào không nói cho ta biết ngươi phải gả cho ai a? Ta trước tiên hướng ngươi chúc mừng, xem, hiện tại còn nhỏ đáng yêu như vậy, thật sự là mẫu thân làm người ta mến thế nào thì đứa nhỏ cũng làm người ta yêu bấy nhiêu.”

“Đây là lời mai mối, phụ mẫu chi mệnh.”

Lâm Nhu Thái thu tay trở về, bộ dáng vội vã phải đi: “Nguyệt Nha, ta còn phải về nhà chuẩn bị cơm tối.”

Đúng vậy, xem ra ta quá sơ ý. Ngươi hiện tại không còn là cô nương mà là phụ nữ đã có chồng. Cây trâm trân trâu trên đầu ngươi thật đẹp quá a, ta biết người hảo ăn mặc lên, so với ta còn đẹp hơn ba phần.”

Phu quân nguyện ý tặng nàng cây trâm sang quý như vậy, không phải rất yêu thương nàng thì chính là gia cảnh không tồi, dù sao ở tiểu thôn này người có thể mua được măt hàng tốt như vậy khôg nhiều a.

“Nguyệt Nha, ta thật sự phải trở vê, phu quân đang đợi ta a.”

Ngân Nguyệt Nha cao hứng nói nhiều hơn, hắn lần thứ hai nhận lỗi: “Ngươi vừa rồi mới nói ngươi bận rộn nhiều việc, ta thật sự ngu ngốc, thấy ngươi liền rất cao hứng, chỉ nghĩ muốn nói với ngươi mấy câu. Nhu Thái, nếu không thì khi nào ngươi rãnh, ta cùng nương có thể đi bái phỏng nhà phu quân ngươi được không?”

“Này thật không thuận tiện.”

Lâm Nhu Thái lấy một câu nói đại để cự tuyệt, Ngân Nguyệt Nha cảm thấy bị thương, hắn rất cảm kích Lâm Nhu Thái, kia một đoạn ngà thống khổ, nếu không có Lâm Nhu Thái cạnh bên, hắn nhất định sẽ chịu không nổi, cũng là nàng nói cho hắn tin tức khách ngoại lai nói có con cháu nhà giàu ở ngoài lưu lạc, mới có thể làm cho hắn cố lấy dũng khí đi tìm nương.

Thế nhưng nghĩ đến mình trong thôn ngày trước bị những ời bình luận ác liệt, có lẽ chồng của Lâm Nhu Thái là người rong thôn, cho nên cũng sẽ không thích hắn đến nhà bái phỏng.

“Vậy Nhu Thái, ngươi có thể ra ngoài nói mấy câu không? Ta chỉ muốn biết tình hình gần đây tốt sao. Ta sẽ chuẩn bị lễ vật cho đứa bé đáng yêu kia, đây là ý tốt của ta, xin người ngàn vạn lần đừng cự tuyệt.”

Hắn ă nói khép nép, Nhan Lương ôm tiểu hài tử, hai mắt trừng nhìn Ngân Nguyệt Nha, Ngân Nguyệt Nha này phong bình (danh tiếng) có bao nhiêu kém hỏi tiểu hài tử ba tuổi trong thôn đều biết.

Gièm pha của hắn cùng dưỡng phụ trong thôn mọi người đều biết, hơn mười tuổi thì đã ỷ vào gương mặt xinh đẹp, lừa gạt hết thần trí dưỡng phụ.

Đáng thương cho dưỡng phụ hắn là người thành thật, cả đời danh tiết đều bị phế ở con người dâm loạn không khiết này.

“Thiếu phu nhân nhà ta không rãnh tiếp kiến ngươi, dù thiếu phu nhân nhà ta tâm tính thiện lương, nhớ kỹ trước kia giao hảo, nhưng thiếu gia nhà ta cũng sẽ khôn đồng ý ngươi cùng thiếu phu nhân tới lui.”

Ngữ khí của hắn đã không khách khí, hi vọng Ngân Nguyệt Nha không cần vô sỉ đến mức bày ra bộ dáng nghe không hiểu.

Ngân Nguyệt Nha nghiêng đầu nhìn phía Nhan Lương, hắn đã từng nghe Nhan Nghĩa Thịnh đề cập đến Nhan Lương, hắn luôn nói Nhan Lương dong dài, nhưng khẩu khí lại hàm chứa tôn kính đối với cha hắn, hắn cũng không chân chính nhận biết Nhan Lương, cho tới bây giờ cũng chưa cùng Nhan Lương nói qua một câu, nhưng hắn biết địa vị trong thôn của nam nhân này, hơn nữa lão còn nghe lệnh một người.

“Thiếu… Thiếu phu nhân.”

Hắn hồ nghi nhìn về phía Lâm Nhu Thái, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Hắn bậy giờ mới chú ý tới, Nhan Lương vẫn đứng bên người Lâm Nhu Thái, mà hắn lão còn gọi Lâm Nhu Thái là thiếu phu nhân, càng ôm tiểu hài tử vào trong ngực, thì ra là con của Lâm Nhu Thái, gọi là tiểu thiếu gia.

Yết hầu hắn có chút sáp, giống như sự kiện trước mắt thật khó tưởng tượng, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ đến, dù sao đây cũng là chuyện không co khả năng.

Hắn vẫn như trước cười nói: “Lương đại thúc, người nói thiếu gia là ai?”

“Thiếu gia nhà ta là ai? Ngươi hỏi cái gì vậy? Ai chẳng biết thiếu gia ta là ai?” Nhan Lương cảm thấy khẩu khí của hắn ẩn ẩn ý vị chọc phá, người nào khoông biết Nhan gia chỉ có Nhan Nghĩa Thịnh thiếu gia.

“Ta cho rằng Nhan gia chỉ có một thiếu gia”. Hắn cười gượng thành tiếng, thanh âm thật xa xôi.

Lời này của hắn làm cho Nhan Lương tức giận,lão cho rằng hắn là ám chỉ lão gia quá cố có con riêng, này đối với lão gia quá cố chính là thiên đại vũ nhục, lại càng không chút nào tôn trọng Nhan gia.

Nhan Lương tưc giận phi một tiếng: “Ngươi đừng cho rằng thân thế mơ hồ, là có thể tùy tiện bôi nhọ Nhan gia chúng ta, thiếu gia nhà ta ngoại trừ Nhan Nghĩa Thịnh ra thì còn có người nào a? Ngươi nói, lời này có phải hay không nhằm vào thiếu gia chúng ta?”

Ý thức Ngân Nguyệt Nha dường như bị băng tuyết cấp cho đông lạnh, hắn sững sờ nhìn Nhan Lương, sau  lại Nhìn Lâm Nhu Thái, rồi lại nhìn sang tiểu oa nhi trong tay Nhan Lương.

Đứa bé kia vừa thấy liền biết là sinh ra không bao lâu, cũng chính là lúc hắn vừa ly khai thôn trang, Lâm Nhu Thái liền cùng Nhan Nghĩa Thịnh, sau đó sinh hạ một nàm hài đáng yêu.

“Nghĩa Thịnh cùng Nhu Thái?”

Hắn chết cũng không tưởng tượng được hai người kia sẽ thành thân, cho nên Nhan Nghĩa Thịnh chẳng qua là đang đùa giỡn hắn, vì vậy ở phá phòng một đêm qua đi, thái độ Nhan Nghia Thịnh liền đối với hắn lạnh băng.

Hắn vẫn tưởng rằng bởi vì Nhan Nghĩa Thịnh tin vào lời đồn trong thôn, nhưng thái độ lạnh băng đích xác đã làm lòng hắn bị tổn thương.

Chẳng qua hắn không dám tìm Nhan Nghĩa Thịnh oán giận, chỉ có thể âm thầm lơi lệ, tuyệt vọng an ủi chính mình, ít nhất hắn cùng Nhan Nghĩa Thịnh cũng đã trải qua một đêm, cũng là do chính mình đem lần đầu trao đi, chỉ là không thể ngờ được sự thật lại đau lòng đến thế.

“Ta… Nương ta đang đợi….Ta phải trở về…”

Hắn sợ nếu chính mình không ly khai, liền sẽ gào khóc lên. Lúc ở Triệu gia, dù là tự nhủ việc của mình đã qua, hắn cùng với Nhan Nghia Thịnh chỉ là lộ thủy nhân duyên (tình duyên thoáng qua – lại suy đoán again =.=”) mà thôi, thế nhưng nửa đêm mộng về, cái laoi này thương tâm khổ sở, vần còn làm hắn thấp giọng khóc.

Hắn quên không được Nhan Nghĩa Thịnh.

Quên không được cánh tay hữu lực của Nhan Nghãi thịnh ôm hắn, cũng không quên được giọng nói nhỏ nhẹ bên tai, càng không quên được những câu nói đánh tan tâm phòng bị của hắn.

Bất luận người trong thôn nói thế nào, ta tin tưởng ngươi, Nguyệt Nha. Ta từ trong mắt ngươi nhìn ra được, tâm địa cùng thân thể của ngươi là đẹp đẽ giống nhau.

Hắn say mê lời đường mật của Nhan Nghia Thịnh, thậm chí huyễn tưởng chính mình là Nhan Nghĩa Thịnh sẽ rước hắn vào Nhan gia, lầy Nhan gia thế lực, dưỡng phụ sẽ không cách nào chạm vào hắn, mà hắn sẽ cùng Nhan nghãi Thịnh chân chính cùng một chỗ.

Nào ngờ Nhu Thái cùng Nghĩa Thịnh sớm đã có quan hệ, hắn ly khai thông trang chư đầy một năm, hài tử này cũng đã sinh ra,  cho nên hắn cùng Nhan Nghĩa Thịnh trải qua một đêm ở phá phòng, sau đó Nhan Nghĩa Thịnh không bao lâu liền cùng Nhu Thái có quan hệ, về sau Nhu Thái mang thai rồi bọn họ mới thành thân.

Càng nghĩ tâm càng lẹnh liền thân thể cũng lạnh, hắn chỉ muốn ly khai nơi này càng nhanh càng tốt. Hắn xoay người, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, trái tim như ngừng đập, bên tai truyền đến thanh âm kinh ngạc của Nhan Lương.

“Thiếu gia, người như thế nào cũng ra đây.”

“Ta xem hài tử dường như ăn mặc quá ít, cho nên mang thêm áo ra đây, sợ hắn cảm lạnh.”

Ngân Nguyệt Nha không dám quay lại, kia nam nhân thanh âm ôn nhu quen thuộc, nhưng lại không phải vì hắn mà tồn tại, mà giờ phút này là dành cho thê cùng tử.

Chỉ là Nhan Nghĩa Thịnh đã từng ghé vào tai hắn nói những lời ôn nhu dịu dàng đó, ôn nhu tựa như gió xuân lay liễu, đẹp quá, nhưng lại càng làm cho tâm hắn vỡ nát.

“Nhu Thái, ngươi muốn mua đồ vật này nọ cũng không phải không được, nhưng hài tử dù sao cũng cần phải chăm sóc hảo, nếu như nhiễm lạnh, làm hài tử bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?” Thanh âm nam tử không ngừng niệm đọc, sợ đứa nhỏ bị cảm mạo.

“Ngươi cũng chỉ lo cho hài tử naỳ, thấy ta liền toái niệm không để yên. Rốt cuộc là đứa nhỏ trọng yếu hay là ta trọng yếu a?”

Này là bình thường phu thê hờn dỗi, nếu như Ngân Nguyệt Nha đi ngang qua nghe được chăc chắn sẽ hiện lên ý cười, sau đó đáy lòng lại nổi lên hâm mộ.

Thế nhưng lúc này, mỗi một chữ, mỗi một câu đều tại vết thương trong lòng hắn hung hăng chém xuống từng đao, đau đến tê tâm liệt phế.

“Ai vậy? Như thế nào các ngươi ở giữa đường cùng người bắt chuyện, là người quen sao, Nhu Thái?”

Ngân Nguyệt Nha rất muốn nhanh chân rời khỏi, nhưng ở bên cạnh được Triệu Thất Xảo tôi luyện, làm hắn không phải là Ngân Nguyệt Nha nhát gan, yếu ớt trước đây, hắn quay lại, gặp được nam tử hắn mong nhớ ngày đêm.

Hắn hít sâu một hơi, so với trong trí nhớ của hắn, Nhan Nghĩa Thịnh lại càng cao lớn, càng có phong vi nam tử, thành thân lúc sau, đường nét trên mặt hắn càng thêm trưởng thành, anh tuấn đến nỗi làm cho hắn đình chỉ hô hấp.