Mặc Sĩ Hề và Mật Phi Sắc ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Tư Đồng cùng Thẩm Hồ từ bên kia hồ đi tới, không biết bọn họ đang nói những gì, khi Tạ Tư Đồng quay đầu nhìn lại, ánh mắt nàng bỗng lóe sáng rồi mừng rỡ kêu lên, “Mặc Sĩ Hề!”, sau đó phóng nhanh đến chỗ nàng.

Tô bà bà chần chừ không biết có nên tiến lại ngăn cản hay không, tại một phút do dự đó, Tạ Tư Đồng đã lướt qua bà bà chạy tới trước mặt Mặc Sĩ Hề cười nói, “Bệnh của ngươi đã khá hơn chưa? Nghe bọn nha hoàn trong Thẩm phủ nói mấy ngày nay bệnh tình của ngươi rất trầm trọng, không thể rời giường được, ta rất lo lắng a! May mắn hiện tại ngươi đã tốt rồi, có thể rời khỏi giường, bất quá ở đây gió lớn như vậy, ngươi không thấy lạnh sao?”

Mặc Sĩ Hề không nhìn nàng mà ánh mắt xuyên qua bả vai rơi xuống người Thẩm Hồ. Vốn Thẩm Hồ chỉ tập trung chú ý vào Tạ Tư Đồng, thế nhưng cảm giác được một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, hắn liền ngẩng đầu nhìn lên.

Rõ ràng không có bất kì thanh âm gì nhưng Mặc Sĩ Hề lại phảng phất nghe thấy một trận núi lở đất rung, thủy triều dâng cao, hồng trần xoay chuyển ngàn năm, quay đầu lại đã không còn như xưa nữa.

Thẩm Hồ cong khóe môi hướng nàng nở nụ cười.

Một nụ cười này chiếu thẳng vào mắt nàng, vốn là gương mặt quen thuộc nhưng thần thái hoàn toàn bất đồng, tất cả trở nên vô cùng xa cách.

Thẩm Hồ chắp tay nói, “Đây có phải là Tuyền Ki công tử Mặc Sĩ Hề? Cửu ngưỡng đại danh!”

“Nhân sinh nơi nào không có tương phùng, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này, thật trùng hợp a, Tứ Thiểu”

“Quả thật trùng hợp, Tuyền Ki công tử”

Tình huống này đã từng xảy ra một lần, hôm nay lại diễn ra một lần nữa, chỉ là lần này…mọi thứ đều trở nên bất đồng.

Thần sắc Mặc Sĩ Hề không tự chủ được mà ảm đạm, nàng thản nhiên nói, “Tứ Thiểu, hữu lễ”

Mật Phi Sắc đứng một bên quay đầu gạt nước mắt, khi quay lại thì thần sắc đã khôi phục vẻ trấn định ban đầu, nàng mở miệng nói, “Tứ Nhi, các ngươi đang làm gì vậy?”

Tạ Tư Đồng không kiên nhẫn nói, “Ta cũng muốn biết hắn đang muốn làm gì, cả ngày đi theo ta không biết phiền, nếu không phải vì chờ Mặc Sĩ Hề, ta đã sớm về nhà rồi”

“Chờ Mặc Sĩ công tử?”

Tạ Tư Đồng gật đầu rồi chủ động lắc lắc tay áo của Mặc Sĩ Hề, “Ta cùng hắn đã ước hẹn, chờ mọi việc ở đây kết thúc, hắn sẽ cùng ta trở lại kinh thành”

Thẩm Hồ liền nói, “Ngươi đi rồi, ta làm sao bây giờ?”

Gương mặt Tạ Tư Đồng thoáng đỏ ửng, nàng vừa thẹn vừa giân nói, “Ai quản ngươi, ngươi muốn thế nào thì mặc ngươi! Ta cùng ngươi không quan hệ, ngươi đừng nói lung tung!”

“Tỷ tỷ của ngươi là hồng nhan tri kỷ của ta, tỷ phu của ngươi là huynh đệ kết bái của ta, ngươi với ta như thế nào lại không có quan hệ? Nếu ngươi muốn hồi kinh, ta cũng sẽ đi theo, dù sao ta cũng chưa vào kinh thành lần nào, nhân tiện đi học hỏi thêm một chút kiến thức!”

“Ngươi…ngươi…ngươi..!!!”

“Ta, ta, ta làm sao?”

“Vô lại!”, Tạ Tư Đồng giậm chân, đôi mắt đã đỏ lên, nàng chuyển hướng nói với Mặc Sĩ Hề, “Mặc Sĩ Hề, ngươi mau xử hắn đi! Hắn…hắn khi dễ ta!”

Thẩm Hồ cười hì hì, “Ta khi dễ ngươi sao? Ta chỉ muốn cùng đến kinh thành với ngươi thôi. Tóm lại ngươi đi đâu ta sẽ đi theo đó, ngươi trốn không thoát đâu!”

Tạ Tư Đồng đỏ mặt, lúc này ngay cả từ “ngươi” cũng không thốt nên được.

“Được rồi, các ngươi đừng đấu võ mồm nữa. Tứ Nhi, nếu đã đến đây rồi, hãy để Mặc Sĩ công tử kiểm tra bệnh của ngươi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại quên tất cả những sự tình diễn ra trước hôn mê?”, trong lòng ủ dột, Mật Phi Sắc thật sự không còn tâm tình nhìn hai người bọn họ diễn trò, “Còn có, Tạ cô nương, ngươi là nữ nhi của Tạ thượng thư, lại là bằng hữu của Tứ Nhi, nói thế nào cũng là khách của nhà chúng ta, không thể cứ trụ lại phòng tỳ nữ. Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến phòng khách!”

Tạ Tư Đồng chỉ muốn ly khai Thẩm Hồ càng xa càng tốt, nàng vội vàng nói, “Được, đa tạ phu nhân! Mặc Sĩ Hề, lúc khác ta lại đến gặp ngươi!”

Thẩm Hồ còn muốn bám theo nàng nhưng bị Mật Phi Sắc kéo tay lại rồi ấn hắn ngồi xuống ghế, nàng giận dữ nói, “Yên ổn ngồi đây cho ta! Ta chưa quay lại thì không cho ngươi đi!”

“Di nương!”, Thẩm Hồ kháng nghị trong ủy khuất.

Mật Phi Sắc không để ý đến hắn, nàng nhìn sang Mặc Sĩ Hề muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng xoay người rời đi.

Cảnh sắc cô liêu càng làm nổi bật bóng dáng u sầu của nàng. Mỗi người…đều gặp phải những chướng ngại khác nhau, tỷ như Mật Phi Sắc cùng Đề Nhu, tỷ như nàng cùng Thẩm Hồ.

Nghĩ đến đây, Mặc Sĩ Hề đảo mắt nhìn về phía Thẩm Hồ, Thẩm Hồ cũng đang nhìn nàng một cách hứng thú. Chẳng qua, lần chăm chú nhìn này tuy cũng có vẻ tò mò nhưng sự hứng thú với nàng đã không còn như trước. Ý thức được điểm này, trong lòng nàng không biết là thoải mái hay là…chua chát.

Mặc Sĩ Hề hít sâu, tận lực cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, sau đó nàng mở miệng nói, “Tứ Thiểu, thỉnh đưa tay cho ta bắt mạch”

Thẩm Hồ ngoan ngoãn gác tay lên thành ghế để nàng bắt mạch.

Mạch đập bình thản, xem ra…mọi chuyện đều diễn tiến như nàng mong muốn. Hắn không hề bị thương tổn gì, chỉ là đã quên mất nàng. Nàng nhịn không thể không kinh ngạc nhìn hắn, hắn cười, hắn giận, hắn giả ngây, hắn nói dối…tất cả như lạc vào một mảng sương mù.

“Mặc Sĩ huynh, nghe nói tiểu đệ bị trúng một loại độc có tên là Bạc Hạnh Thảo?”, Thẩm Hồ đột nhiên hỏi nàng.

Mi mắt của Mặc Sĩ Hề khẽ run rẩy một chút, nàng khép hờ mắt nói, “Đúng vậy”

“Ta chưa từng nghe qua tên loại độc này”

“Thiên hạ vô kỳ bất hữu, chưa nghe qua cũng không có gì lạ”

“Loại độc này ngoại trừ nguy hiểm đến tính mạng, còn có tác dụng phụ gì không?”

“Tác dụng phụ?”

Thẩm Hồ nhìn nàng không chớp mắt, “Tỷ như…bị mất một phần trí nhớ”

Mặc Sĩ Hề sớm biết hắn sẽ truy vấn, dù sao, hắn chẳng qua chỉ bị mất trí nhớ, không phải trực tiếp biến thành đầu đất, hắn lại thông minh như vậy, cùng với tính tình cố chấp, nếu không có được đáp án, hắn sẽ không bỏ qua.

Mặc Sĩ Hề chậm rãi đứng lên, nàng khoanh tay đi đến bờ hồ rồi buồn bả nói, “Thái dương mọc, tuyết sẽ tan. Gió thổi, lá bay. Mưa rơi, áo sẽ ướt. Trên đơi này, kẻ vô tội tức là kẻ bạc hạnh. Vậy nên, kẻ trúng độc chỉ có hai lựa chọn: chết hoặc quên!”

“Nói vậy, ta đã quên những gì?”

“Ta không biết”

“Ta sẽ khôi phục trí nhớ chứ?”

“Ta không biết”

“Nếu như ta biết mình đã quên cái gì, nhiêu đó có đủ nhớ lại đoạn kí ức trước kia không?”, thanh âm Thẩm Hồ lướt nhẹ cùng gió, xa xôi tựa như hàng thế kỷ.

“Ta không biết”, vẫn là câu trả lời như trước, cố chấp mà tùy hứng, tùy hứng mà run rẩy.

Cánh tay trái đột nhiên bị người tóm lấy, Mặc Sĩ Hề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đáy mắt Thẩm Hồ là lo âu cùng nghi ngờ, còn có chút thăm dò cùng cố chấp, “Giữa chúng ta đã phát sinh chuyện gì, đúng không?”

Đồng tử Mặc Sĩ Hề co rút lại.

“Ta cảm giác…ta đối với ngươi…có một loại cảm giác rất kỳ lạ, rất quen thuộc nhưng lại vô cùng xa cách”

Mặc Sĩ Hề nhướn mi, “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngươi cho rằng giữa chúng ta đã từng phát sinh chuyện gì?”

Ngữ khí lạnh như băng, biểu tình lạnh như băng.

Thẩm Hồ ngây người một chút, hắn xấu hổ buông tay thấp giọng nói, “Ta không biết, cho nên mới hỏi ngươi, chúng ta là bằng hữu đúng không?”

Mặc Sĩ Hề có chút ngây dại, lại có chút hoảng hốt, giờ phút này người đang đứng trước mặt nàng là Thẩm Hồ sao? Tại sao hắn lại đơn thuần như vậy, tựa như không vướng lụy phàm tục? Tại sao hắn không giống như lúc trước, nụ cười tà khí mà giảo hoạt, kiểu nói thật thật giả giả cùng bộ dáng kiêu ngạo lười nhác…ở nơi nào?

Nếu là trước đây, Thẩm Hồ sẽ không hỏi “chúng ta là bằng hữu đúng không?” mà sẽ tự tin ngoác miệng cười lớn tuyên bố, “Ta mến ngươi, ta muốn ngươi là bằng hữu của ta!”

Hắn…đã thay đổi! Mà nguyên nhân khiến hắn thay đổi…chính là nàng.

Cơn đau nhói tự trong lòng dâng lên, quấn quanh nàng, đem cả thể xác lẫn tinh thần của nàng trói buộc lại một chỗ, “Không, không phải”, nàng nghe thấy thanh âm của chính mình đang đáp trả hắn, “Ta chưa bao giờ kết bằng hữu, ta không cần bằng hữu!”

Một câu trả lời tàn khốc vô tình như vậy, nếu là Thẩm Hồ trước kia nghe xong, hắn sẽ phản ứng thế nào? Hắn sẽ thương tâm sao? Hay là khổ sở? Hay là…vẫn tiếp tục cợt nhã dây dưa với nàng, để nàng băng tuyết tan rã?

Không, nàng không biết, đáp án này nàng vĩnh viễn không có cơ hội được biết.

Thế nhưng, loại cảm giác này…là gì? Bất an? Hay là…chờ mong?

Thẩm Hồ sẽ đáp lại sự lạnh lùng của nàng như thế nào?

“A, ra là vậy!”

Thanh âm nhẹ nhàng thoải mái khi truyền vào tai Mặc Sĩ Hề đột nhiên tạo thành cơn chấn động, sau đó nó chậm rãi rơi xuống vực sâu không thể cứu vãn.

A, ra là vậy…nguyên lai đây là lời đáp của Thẩm Hồ. Nguyên lai, hiện tại hắn đáp lại nàng chỉ như vậy. Trên môi nàng là nụ cười nhợt nhạt, thống khổ, so với uống rượu độc còn thống khổ hơn. Nghiệt, đúng là nghiệt duyên!

Mặc Sĩ Hề nhẹ nhàng lắc đầu, nàng hít vào một hơi rồi nói, “Đúng vậy. Về thời gian mất trí nhớ của ngươi, ta không có gì để nói với ngươi. Bất quá, không phải sự kiện nào cũng có đáp án, mà có được đáp án cũng không có nghĩa là hạnh phúc. Có đôi khi, không biết còn tốt hơn!”

“Hạnh phúc hay bất hạnh phải do chính ta phán đoán, đa tạ các hạ đã khuyên. Quấy rầy rồi, xin cáo từ”, Thẩm Hồ nói một cách ảm đạm, hắn nói xong liền chắp tay xoay người rời đi.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, không gian cũng càng lúc càng mơ hồ.

Mặc Sĩ Hề yên lặng đứng nhìn mặt hồ đóng băng, một chút ẩm ướt, một chút sương mù.

“Bỏ lỡ thiên hạ đệ nhất phẩm Thẩm Tứ thiếu gia ta, ngươi…đừng hối hận a!”

Thiếu niên đó đã từng yêu nàng. Mà nay, thơ đã tàn, rượu đã cạn, trên mặt tuyết không còn dấu vết.

***

Mặc Sĩ Hề buông chiếc vòng tay, cả người tựa vào lưng ghế, nàng bình tĩnh nhìn trung niên nam tử đang đứng trước mặt mình, ánh mắt khinh đạm đầy dò xét.

Nam tử mặc trường sam màu xanh lam, đầu gục xuống, hắn cật lực thể hiện sự trấn định của chính mình mặc dù những ngón tay khẽ run kia đã tiết lộ nội tâm bất an của hắn. Tô bà bà đứng một bên khẽ mỉm cười, lại có chút cảm khái. Gia tộc Mặc Sĩ quả nhiên có ác danh trong thiên hạ, lời đồn chỉ truyền tai mà đã khiến hắn sợ thành bộ dáng này.

Mặc Sĩ Hề vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, nàng lên tiếng hỏi, “Lý chưởng quầy”

Lam y nam tử nhất thời giật mình một cái, hắn vội vàng đáp, “Tuyền Ki công tử có gì phân phó?”

“Ngươi hãy đem sự tình ngày hôm đó thu mua chiếc vòng tay kể lại một lần nữa”

Lý chưởng quầy suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể lại, “Ta là chưởng quầy của Bác Nhã Trai thứ mười sáu, ngày thường hay lui tới Bạch Tước Lâu. Tối hôm đó trời mưa to gió lớn, ta liền bảo Hỏa Kế đóng cửa sớm để hoạch toán sổ sách, đúng lúc đó ta nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa”

Mặc Sĩ Hề nhướng mày hỏi, “Chính xác là buổi tối hôm nào?”

“Ách…là đầu tháng ba này”

Mặc Sĩ Hề gật đầu không hỏi nữa.

“Hỏa Kế mở cửa, bên ngoài có một người mặc áo choàng đứng đợi, nói là có bảo vật muốn bán, hỏi ta có hứng thú hay không. Hỏa Kế đưa hắn vào phòng của ta, ta hỏi hắn có bảo vật gì, hắn liển lấy ra một túi vải thấm nước mưa có vẻ hơi nặng, bên trong đó chính là chiếc vòng tay này”

“Miêu tả bộ dáng của hắn một chút”

“Lúc đó ta đã nhận ra chiếc vòng tay này vô cùng quý giá, mà người kia lại phủ kín áo choàng từ đầu đến chân, gương mặt cũng không nhìn rõ, bộ dáng thần thần bí bí, ta nghĩ chắc hẳn đây là vật bất chính nên không dám thu mua. Người kia dường như đọc được suy nghĩ của ta liền cười ha ha, hắn bỏ mũ áo choàng xuống để ta nhìn rõ mặt hắn, ta trăm triệu lần không ngờ được, người đó cư nhiên là…Thẩm Tứ thiếu gia!”

Tô bà bà chen vào hỏi, “Ngươi biết Thẩm Hồ?”

Lý chưởng quầy cười nói, “Những người hành nghề như chúng ta, tối trọng yếu chính là quan hệ rộng, trong phạm vi mười sáu châu, phàm là những nhân vật có chút tiếng tăm đều phải nhận biết được. Hơn nữa, Thẩm Tứ thiếu gia hào phóng ửa hưởng lạc, khách nhân này ta cầu còn không được. Bởi vậy, vừa nhìn thấy hắn ta liền an tâm. Bọn họ là thiếu gia nhà giàu có, lúc ăn chơi nhất thời không đủ ngân lượng đem cầm cố vật này nọ là chuyện bình thường, dù bị người nhà phát giác thì tệ lắm cũng chỉ là quở trách, không dính dáng gì đến quan tòa. Nghĩ thế cho nên ta yên tâm thu mua chiếc vòng này”

Tô bà bà hỏi, “Ngươi thu mua bao nhiêu tiền?”

“Ba nghìn lượng bạc”

“Cũng không tồi!”

Lý chưởng quầy nói với vẻ mặt cầu xin, “Xin lão phu nhân hiểu cho tiểu nhân, nếu tiểu nhân biết vòng tay này là trấn phủ chi bảo của Thẩm phủ, là vật tượng trưng cho thân phận chủ mẫu trong phủ thì đánh chết tiểu nhân cũng không dám thu mua vòng tay này! Ai nha, Tứ thiếu gia đúng là hại chết ta mà!”

Mặc Sĩ Hề lại tiếp tục hỏi, “Tái lão bản nhà các ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ phúc công tử, lão bản nhà chúng ta vẫn khỏe mạnh”

Mặc Sĩ Hề nâng tách trà hớp một ngụm, biểu tình có vẻ tùy tiện, “Chuyện này hắn giải quyết như thế nào?”

Lý chưởng quầy hơi trầm ngâm, “Lão bản chưa nói, ngài ấy tự mình có chủ ý, đôi khi có một số việc mà hạ nhân chúng ta không tiện xen vào”

“Vậy à?”, Mặc Sĩ Hề lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng hơi nhướn mi nói, “Ngay cả chuyện hắn cùng Phúc Vinh Trai liên thủ mở chi nhánh tại mười sáu châu cũng không nói qua với ngươi?”

Lý chưởng quầy ngây người một chút nhưng rất nhanh cười nói, “Nguyên lai công tử hỏi đến chuyện này. Theo ta, vấn đề hợp tác hẳn không có biến cố”

Mặc Sĩ Hề buông tách trà mỉm cười nói, “Vậy là tốt rồi, nhờ ngươi chuyển lời hỏi thăm đến Tái lão bản giúp ta. Bà bà, dẫn Lý chưởng quầy sang phòng khách kế bên nghỉ ngơi một chút”

Lý chưởng quầy khom lưng hành lễ, Tô bà bà tiến lên mở cửa phòng, đang lúc hắn nhấc chân chuẩn bị bước qua cánh cửa thì Mặc Sĩ Hề đột nhiên phóng vụt tới, cánh tay phải nhanh chóng đánh vào sau gáy của hắn.

Bị nàng đột nhiên tấn công, hắn căn bản không thể nào tránh khỏi, mắt thấy Lý chưởng quầy sắp sửa bị chế trụ, nào ngờ hắn đột nhiên nhấc cánh tay đem Tô bà bà đẩy ra trước làm bình phong. Mặc Sĩ Hề đành thu chiêu thức, chân đá vào ghế làm điểm tựa, tay kia bắt mạnh vào cổ hắn.

Lý chưởng quầy nhẹ nhàng tránh được, chiêu thức vừa rồi nhìn như không có lực đạo nhưng nếu thật sự bị tóm trúng thì e rằng không xong. Hắn vội vàng đem Tô bà bà ném về phía Mặc Sĩ Hề, chính mình xoay người bỏ trốn.

Mặc Sĩ Hề sớm biết hắn sẽ đào tẩu, nàng bật mũi chân lướt qua đỉnh đầu hai người rồi đáp xuống đất, dùng chính bản thân mình ngăn cản trước mặt hắn, “Ngươi nghĩ có thể trốn thoát sao?”

Lý chưởng quầy rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ trong đai lưng rồi dùng mũi kiếm trực diện đâm thẳng. Mũi kiếm hướng thẳng vào mi tâm của Mặc Sĩ Hề, ánh sáng đường kiếm lóe sáng trong mắt nàng.

“Kiếm tốt!”, tuy Mặc Sĩ Hề không phải là người sùng võ nhưng nhìn thấy cực phẩm bảo kiếm vẫn không thể không tán thưởng, song hắn lại lắc đầu nói, “Đáng tiếc, chọn sai chủ nhân!”

Trong mắt Lý chưởng quầy hiện lên một tia lệ sắc, cả người biến hóa vô cùng. Vốn dĩ hắn trông giống một thương nhân, đảo mắt một cái, hiện tại hắn đã trở thành một sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ tàn nhẫn.

“Tính luôn ngươi đã là sát thủ thứ tư, xem ra cố chủ không hiểu cái gì gọi là bất quá tam!”, gương mặt của Mặc Sĩ Hề trở nên đen tối, ánh mắt so với hàn băng càng lạnh hơn, “Thật sự…quá xem thường ta!”

Lời còn chưa dứt, người đã phóng tới, tốc độ không thể hình dung được bằng lời, mũi kiếm chúc xuống, không ai ngờ được một màn tàn khốc sắp diễn ra trước mắt.

Lý chưởng quầy chỉ thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên trống rỗng, khoảnh khắc ấy qua đi, một cảm giác mất mát từ nơi nào đó xa xôi chậm rãi tiến tới, lúc đầu là một con sâu nhỏ, sau lại biến thành xà, xà trở thành cự mãng, mắt thấy bản thân sắp bị cự mãng nuốt gọn…

Keng!

Thanh âm nhuyễn kiếm rơi xuống đất đã đánh thức hắn. Một lần nữa hắn khôi phục tinh thần, cảm thấy bản thân vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, thẩm chí bàn tay vẫn như trước nắm chặt thanh kiếm. Chỉ là, trên mặt đất cũng có một thanh kiếm. Đại não của hắn đông cứng một chút, sau mới hiểu được…thanh nhuyễn kiếm vừa rồi trong tay hắn…đã chém đứt cánh tay hắn…

Đây là một loại võ công vô cùng đáng sợ! Đây là một người vô cùng đáng sợ!

Toàn thân hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai mắt trừng to hoảng sợ, cảm giác tuyệt vọng như thái sơn đè nặng. Chỉ là, không ngờ Mặc Sĩ Hề lại ôm ngực chau mày dường như rất thống khổ.

Hắn bị thương? Đây là ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu hắn lúc này. Không trốn bây giờ thì còn đợi lúc nào nữa! Lý chưởng quầy lập tức nhân cơ hội xoay người chạy như điên, Tô bà bà vội vàng đuổi theo, Mặc Sĩ Hề kêu lên, “Đừng đuổi theo, bà bà không phải là đối thủ của hắn!”

Tô bà bà không cam lòng thu bước rồi tiến tới đỡ Mặc Sĩ Hề, “Công tử bị thương chỗ nào sao?”

Mặc Sĩ Hề cắn môi ngẩng đầu, trán đổ mồ hôi lạnh, nàng giữ chặt vạt áo của chính mình, “Bà bà…ta không phải bị thương, mà là trúng độc!”

“Trúng độc? Vừa rồi Lý chưởng quầy…”

Mặc Sĩ Hề lắc đầu, “Không, không phải hắn…”

Kẻ trí nghĩ nghìn điều nhưng vẫn còn điểm sơ xuất!

Đêm đó Tạ Tư Đồng hạ độc trong thư, sau đó tuy rằng độc phát nhưng khi tỉnh lại liền khôi phục như trước. Nàng trúng độc nhưng đã được Thẩm Hồ không biết dùng linh đơn dịu dược gì cứu chữa khỏi, không nghĩ tới độc tố ẩn trong người vẫn chưa giải hết, vừa rồi nhất thời bộc phát nội lực khiến độc tố phát tác, cả người trở nên hữu khí vô lực.

May mắn Lý chưởng quầy kiêng kị nàng, hắn chỉ lo bỏ trốn mà không nhân cơ hội đánh nàng một chưởng, nếu không nàng hẳn đã phải chết không cần nghi ngờ.

“Vậy phải làm sao bây gipừ? Lúc này Tam tiểu thư không có ở đây, cũng không thể thỉnh đại phu giỏi, công tử…công tử…”, Tô bà bà nói xong lời cuối cùng đã khóc nấc lên.

“Ta không sao!”, Mặc Sĩ Hề mạnh mẽ áp chế độc tố không cho nó phát tác, nàng đẩy Tô bà bà ra rồi chậm rãi tiến đến cạnh cửa. Bên ngoài là bầu trời tối đen như mực, bóng đêm chiếu vào đôi mắt nàng càng thêm đen tối, “Bà bà yên tâm, ta sẽ không chết. Vì một mình ta đã hy sinh nhiều người như vậy, mệnh này quí giá thế nào, ta làm sao có thể chết ở chỗ này được?”

Nói tới đây nàng lại quay đầu mỉm cười nhìn Tô bà bà, nụ cười mang theo ba phần mơ hồ, ba phần bất đắc dĩ, ba phần cố chấp, chỉ có một phần thật sâu bên trong là khốn khổ, “Ta không thể chết được, bởi vì…bởi vì…thật sự đã hy sinh rất nhiều”

Ca ca của nàng, danh dự của gia tộc Mặc Sĩ, hạnh phúc làm nữ nhân của nàng, còn có…Thẩm Hồ.

Vì để thành toàn cái tên “Mặc Sĩ Hề” cùng với người mang tên đó…đã phải hy sinh rất nhiều!