Sau khi đẩy khay trục sắt vào máy dập vòng kim loại, Cố Thương đứng ngẩn người tay này cầm tay kia soi xét trêи từng đầu ngón tay. Đôi mày không vui nhíu lại, giật giật mấy đầu via da ở viền móng, có cái còn non nên cô buột miệng suýt xoa đau điếng. Đưa ngón tay bị mẻ móng lên răng cắn cắn, mắt nhìn máy kiểm tra xem đã dập được tới đâu để chuẩn bị hàng mới.

Nhã Liên nhặt nhạnh vài món đồ trêи bàn vừa thao tác vừa than vãn với Cố Thương: “Thằng người yêu tao nó lại lên cơn điên mày ạ!”

Từ khi chơi với Nhã Liên, không hôm nào cô không nghe người này kêu than phê bình về người bạn trai của mình. Đâm ra có chút chán nản, nén tiếng thở dài hỏi cho có lệ: “Lại làm sao?”

“Hôm qua nó rủ tao đi ăn. Nó hỏi tao ăn gì, tao bảo gì cũng được.” Nhã Liên vừa làm vừa ngẩng đầu dò cấp trêи, nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng nó toàn hỏi tao mấy món dở hơi. Tao ăn gì chẳng được, nhưng tránh mấy món phở lắm nước, lẩu nóng nổi mụn đi. Cuối cùng nó giận!”

Cố Thương vừa nhặt trục đã được dập vòng kim loại ra khay, hững hờ mở lời: “Nó làm thế là đúng!”

Nhã Liên nghe vậy quay qua nhìn chằm chằm, cô biết nhưng vờ như không biết thật thà nói: “Ăn được hay không ăn được thì cũng nên bảo nó một tiếng, nói như mày đến bố nó cũng không biết.”

“Thằng ý chẳng tâm lý gì. Chẳng thèm để ý đến tao, sắp chia tay rồi mày ạ!”

“Mày nói mấy chục lần rồi đó!” 

“Lần này thật!” Nhã Liên nghiêm túc nói, thấy người kia phì cười liền quay qua liếc. Cất giọng bông đùa mỉa mai: “Ai đâu như mày, được anh quản đốc tâm lý để ý!”

Ghen tị thật chứ, con này so với cô không nổi bật lắm. Ấy vậy cứ giờ nghỉ giải lao, nghỉ ăn trưa lại có ai đó nhờ một công nhân viên khác nhau chuyển đồ ăn cho. Nhưng nó chảnh chọe, bao đồ nó không dùng cũng chẳng cho. Giả vờ thanh cao, kêu mang về rồi chờ ngày trả lại. Ai đâu như người yêu cô, anh ta mải chơi game, anh ta khô khan không hề chú tâm tới cô. Càng nghĩ càng khó chịu!

“Tao cho mày đấy!” Cố Thương nhún vai, cười cười nói. Nghe thấy tiếng chuông báo đã tới giờ đi ăn, liền bỏ lốt mấy trục đang cầm trêи tay xuống khay rồi quay người rời đi. Vài giây sau quay trở lại cầm điện thoại theo.

Nhã Liên bĩu môi, mày cho thì tao xin. Cô buông đồ trêи tay xuống, chạy theo Cố Thương thâm tình khoác vai. Liếc trộm vào màn hình thì thấy Cố Thương đang nhắn tin Messenger cho tài khoản ‘Phạm Anh Kiệt’, vì người kia để ảnh mạng nên cô không rõ diện mạo như thế nào.

[- Em nghỉ chưa?]

[Em chuẩn bị đi ăn, còn anh? -]

[- Anh sắp vào làm.]

[- Mẹ bảo chủ nhật này đón em qua đấy.]

[Cũng được, vừa hay em đang nhớ món mẹ nấu hi hi. -]

[- Mẹ thương con dâu hơn con đẻ ha ha.]

[Em là con nuôi thôi -]

[- Nuôi để anh thịt.]

[Cút, cút *icon cười thân thiện* -]

Cố Thương hạ điện thoại xuống, quay sang cô gái bên cạnh khinh bỉ hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

Nhã Liên cười trừ, lắc lắc đầu: “Ai đấy? Người yêu à?”

Cố Thương thuận miệng hùa theo: “Ừ!”

“Xinh trai không?”

“Xinh!” 

“Nào giới thiệu cho tao!”

“Ok!”

Hai cô gái cùng nhau đi lên cầu thang, nào hay từ xa có người đàn ông mặc đồ quản đốc cao ráo lững thững đi theo sau. Trêи tai gắn thiết bị nghe không dây, ánh mắt đen như ngọc dưới lớp kính đanh lại, tỏa ra sát khí ngùn ngụt dọa những công nhân đi ngay cạnh phải vội vàng bước như chạy không dám ngoảnh lại.

Lâm Đại Minh tuy rằng đã biết giữa Cố Thương và Phạm Anh Kiệt có quan hệ không bình thường, nhưng khi tận tai nghe thấy lời thừa nhận từ miệng cô trong lòng không khỏi nổi lên sự ghen tức. Hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc đi săn này. Con mồi hắn nhắm tới, bất kỳ kẻ nào có ý đồ với cô hắn sẽ lần lượt trừ khử!

Chợt điện thoại rung lên, Lâm Đại Minh ấn nút trêи thiết bị nghe không dây, trầm ngâm lắng nghe.

[Đại ca, tối nay câu lạc bộ Phú Thịnh ở quận Hưng Trà.]

“Có chuyện gì?”

[Có người của Sâm Sẹo tới đánh quyền anh.] 

“Được!”

***

Đang ngồi ăn cơm, bất chợt có bà lao công tay cầm hộp nhựa nhỏ đi tới đặt xuống bàn, đẩy tới trước mặt Cố Thương vừa cười tủm tỉm vừa nói: “Có thằng cu nhờ cô đưa cái này cho con!”

Cố Thương ngẩng đầu lên, vội nuốt thìa cơm vừa ăn xuống bụng hỏi lại: “Cô biết ai không?”

“Cu đó mặc đồ quản đốc, cũng không có nói tên.” Bà lao công đổ cồn 90 độ xuống bàn, tay vừa lau, miệng vừa nói.

“Người đó đang ở đâu ạ?” 

“Ở kia!”

Theo hướng tay cô lao công chỉ, Cố Thương và Nhã Liên người ngẩng đầu, người ngoái lại nhìn. Từ xa chỉ thấy một thanh niên cao lớn đang nói chuyện với người nào đó, ngoại trừ vóc dáng và góc nghiêng đẹp đẽ ra các cô không thể thấy dung mạo người đó như thế nào. 

“Cu đó vừa đẹp trai, vừa giỏi lại còn rất thích con đấy, cố trân trọng nó con nhé!” Nói rồi cô lao công mang khăn lau và lọ cồn rời đi.

Nhã Liên với lấy hộp nhựa, nhìn Cố Thương hỏi: “Tao mở nhé!”

Cố Thương đang mải mê nhìn cho bằng được mặt mũi người kia ra sao nên ậm ừ qua loa. Dáng dấp này cô trông thấy quen quen, lại không dám chạy tới nhòm thẳng mặt, dù gì cũng là cấp trêи vớ vẩn bị tống về quê thì chết. Người này thích cô thật sao? Cô có gặp người này bao giờ đâu? Tại sao lại tốt với cô quá thể như vậy?

Nhã Liên hí hửng mở lắp, cô reo lên: “Trời ơi, tôm ghẹ! Lại còn đã lột vỏ nữa!”

Người kia thường gửi đồ ăn ngon, được chế biến hết sức công phu cho Cố Thương. Từ khi vào công ty, Nhã Liên được hời khoản ăn ké. Cô gắp miếng ghẹ hấp tươi thơm đưa lên miệng ăn thử, vẻ mặt giãn ra bởi sự ngon ngọt của ghẹ.

Đi làm công nhân như bao người, nhưng con bé ngồi trước mặt cô đây lại được đối đãi hơn cả giám đốc công ty. Ngày nóng món giải nhiệt, ngày lạnh món làm ấm, ngày kỳ món giảm đau,… Người đàn ông theo đuổi Cố Thương rốt cuộc là người thế nào, sao lại quá đỗi tâm lý và tỉ mỉ như vậy?!

Gã bạn trai của Nhã Liên như thằng trẻ ranh, luôn làm cô bực mình khó chịu. Hắn ta không bao giờ cố gắng để hiểu cô như vậy, chẳng như người đàn ông luôn quan tâm Cố Thương trong bí mật. Tuy không biết mặt, nhưng hắn ta rất thấu hiểu nó. Thật ghen tị!

Hắc Cẩu đầu đội mũ quản đốc, miệng bịt kín khẩu trang đứng trong khu vực nấu ăn. Hắn đứng sát vị trí quầy phân chia khay cơm, trịnh trọng nhìn Lâm Đại Minh đang đứng hướng đối diện. Rồi ngoái sang con nhỏ nào đó đang nghễnh cổ dò người. Hắn mở lời: “Tối nay đại ca tính thế nào?”

Lâm Đại Minh tháo mắt kính, lấy tay áo lau qua bề mặt nhàn nhạt nói: “Sẽ rất thú vị đây!”

“Có thể là cái bẫy?”

Hắn cười khẩy, xoay người rời đi hững hờ đáp: “Càng vui!”

***

Sau khi ăn cơm xong, Cố Thương và Nhã Liên cùng các công nhân viên khác trở lại vị trí làm việc. Không gian xưởng chìm trong bóng tối mập mờ, những tấm bìa catton trải dọc dãy truyền, từng người từng người ngả lưng xuống nghỉ ngơi sau nửa ngày đứng làm việc vất vả, trông không khác gì dân chạy nạn. Có người vừa nhắm mắt đã ngủ say, có người thao thức bấm điện thoại.

Cố Thương và Nhã Liên cũng chẳng ngoại lệ.

Cố Thương nằm dìa trong cùng dãy truyền, bên cạnh là Nhã Liên đang nằm duỗi thẳng người. Cô nằm nghiêng người gối đầu lên cái mũ công nhân mỏng, mi dài rũ xuống che khuất đôi con ngươi sáng ánh sao, thần thức chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhân lúc cả truyền say giấc, Lâm Đại Minh cố tình đi vòng qua dãy truyền sang đầu bên kia, hắn lẳng lặng nửa quỳ nửa ngồi cạnh Cố Thương. Thâm tình ngắm nhìn khuôn mặt hơi nhíu mày mê man của cô. Khẽ vươn tay vuốt thẳng mi tâm cô, mắt đen như ngọc ánh tia dịu dàng khi những vết nhăn trêи trán Cố Thương chậm rãi giãn ra. Cầm lấy bàn tay cô nâng lên trầm ngâm quan sát, tay kia vuốt thẳng lòng bàn tay cô, đôi mày rậm xót xa hơi nhíu lại.

Vì đặc tính công việc nên da tay Cố Thương trở nên thô ráp, đầu các ngón tay trầy xước tróc via, các móng tay sứt mẻ nham nhở. Lâm Đại Minh thả nụ hôn nhẹ lên tay cô, lấy trong túi áo lọ dầu dừa, cẩn thận bôi đều cả đôi tay cô. Hắn chống tay sang cạnh đầu Cố Thương, từ từ hạ mình áp môi mình lên môi cô. Ban đầu lực đạo âu yếm nhung nhớ, vài giây sau khi nhớ lại lúc trước giờ ăn, hắn ra sức cắn mạnh làm cô đang ngủ phải suýt xoa khẽ khàng.

Lâm Đại Minh nhếch môi cười khi Cố Thương sau vài giây lại lăn ra ngủ ngon lành. Con nhỏ này, ngủ đến trời điên đất đảo cũng không hề hấn. Nếu ở đây không bất tiện, hắn nhất định trộm bế cô về chỗ mình rồi ôm ngủ.

Lúc hắn ngẩng đầu cũng là lúc phát hiện từ này tới giờ cô gái nằm cạnh Cố Thương vẫn luôn mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. Lâm Đại Minh không bất ngờ, không giật mình, lãnh đạm đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu người kia giữ bí mật.

Hài lòng trước cái gật đầu của Nhã Liên, Lâm Đại Minh nhìn qua Cố Thương một cái rồi mang theo lọ dầu dừa rời đi. Bỏ mặc cái nhìn với theo của cô ta.

Nhã Liên nhìn bóng lưng người đàn ông đó khuất sau dãy truyền. Tuy rằng giờ đèn đã tắt, nhưng cô có thể nhìn rõ khuôn mặt người này. Mày rậm mắt lạnh, mũi thẳng môi mỏng, ghép lại với nhau đẹp đến nao lòng. Đẹp, một chữ ‘đẹp’ chưa đủ để miêu tả hết sự đẹp đẽ ấy. Dáng hắn còn rất cao, lưng dài vai rộng, đôi chân thẳng tắp vững trãi. Nhất là ngón trỏ trêи môi hắn, xương xương, thon dài.

Thật không ngờ, người theo đuổi Cố Thương lại có nhan sắc tuyệt mỹ đến vậy. Vừa đẹp trai, chức vị lại cao, còn rất tâm lý nữa. Lòng Nhã Liên đối với người bạn trai kia lạnh dần, với người đàn ông kia lại sôi sục nhiệt huyết. Người ta nói, vì không có nên sinh lòng đố kị.

Nhã Liên không có được người đàn ông lý tưởng, liền đố kị người có được loại đàn ông cô thèm khát.

Tiếng chuông báo vào làm vang lên, Cố Thương ngái ngủ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy với khuôn mặt đần độn và mái tóc rối tung. Cô thấy nhưng nhức môi lạ kì, theo bản năng ɭϊếʍ nhẹ. Cô bị con gì đốt sao? Môi cô sao tự dưng sưng vều lên thế này?

Cố Thương vừa bới tóc búi lại vừa quay sang Nhã Liên nhăn mặt hỏi: “Tao bị con gì đốt ý, môi tao tự dưng đau đau.”

Đương nhiên Nhã Liên biết nguyên do là gì. Cô không đáp, đứng dậy thu dọn bìa dưới đất. Cố Thương cũng chẳng quá để tâm, cho tới khi hương dừa ngan ngát từ tay phả vào mũi. Cô khó hiểu hà hít thêm vài hơi, tay thơm quá. Nhưng cô có bôi gì trước đó đâu?

Da tay cô cũng trở nên mềm mại, không còn khó chịu như trước nữa. Thôi kệ, giờ không phải lúc thắc mắc, tới lúc vào làm rồi!

Thao tác Nhã Liên hời hợt, cô quay qua Cố Thương nhìn chằm chằm. Thầm hỏi, liệu ngày mai người kia có quay lại hay không? Nếu không thì sao? Mà nếu có thì sao?

Con này chẳng có gì nổi bật, lại có thể được một người như vậy theo đuổi. Ông Trời thật quá bất công! Trong khi người yêu cô điên dở phát chán, thật đáng ghét!