Ngày thứ tư sau khi Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn tiêu diệt Bỉ Nhĩ thương đoàn, Quang Minh lịch năm 9718 tháng 12 ngày 7, đó là ngày mà tất cả thế lực tại Hỗn Loạn hoang nguyên khó có thể nào quên được.
Nhân vì ngày đã gần tàn, từ khu ma lâm khủng bố ở chính giữa, một phần năm diện tích hoang nguyên, ma thúc đột nhiên lao ra vô số, quần kết thành đội, nơi nơi hoành hành. Một số thế lực nhỏ căn bản không thể ngăn cản thế công hung mãnh của chúng, các tộc sanh linh cũng bị ma thú ăn thịt rất nhiều!
Trước kia, ma thú từ trong khủng bố ma lâm đi ra một ít để kiếm ăn, là loại sự tình rất bình thường. Nhưng tình trạng hôm nay lại xuất hiện với quy mô lớn như vậy, từ trước cho tới bây giờ không có phát sinh qua. Tất cả mọi người không nghĩ ra ma thú vì sao lại đột nhiên có thể tổ chức nơi nơi hoành hành!
Các thế lực lớn ở Hỗn Loạn hoang nguyên đều khẩn mật phòng thủ, thế lực nhỏ đều chạy trốn, sợ phải làm thức ăn cho ma thú no bụng. Tám đế quốc trên đại lục cũng điều quân đến biên cảnh tại hoang nguyên, để tránh bị một lượng lớn ma thú tiến vào!
Kế hoạch phái binh từ biên cảnh tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn của Bảo La hoàng tử, đối mặt sự xâm lấn của ma thú là sự kiện lớn, cũng không thể không mệnh lệnh thủ hạ tạm đình việc này, để tránh bộ đội đến Hồ Lô sơn cốc bị ma thú ngăn cản khốc liệt!
Uy Liêm thương đoàn của Bố Lỗ Tư, từ lần đầu tiên thám tử bị Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn bắt được, liên tục bốn ngày phái ra bốn gã thám tử cũng toàn bộ bị bắt. Gã vốn đang chuẩn bị tự mình đi tìm đoàn trường nói chuyện, khuyên hắn rời khỏi Tây Bộ, nếu không nghe sẽ phái quân đến tiêu diệt. Nhưng gã không ngờ một lượng lớn ma thú đột nhiên hoành hành, nên tạm thời không để ý tới hắn!
Giống như với Bố Lỗ Tư, Lao Nhĩ bệ hạ phái ra mật thám, cũng không thể đến gần Hồ Lô sơn cốc tiến hành giám thị, bởi vì bạch lang chiến sĩ khứu giác cùng thính giác rất linh mẫn. Trong cốc ban ngày có trên trăm tên bạch lang chiến sĩ hoạt động, ban đêm lại có hai mươi tên đi tuần đêm, mật thám đã có vài lần thiếu chút nữa bị bọn họ bắt được!
Lao Nhĩ không muốn mật thám bị Lôi Ân bắt được, rồi biết chính mình giám thị hắn, bởi vậy đành phải từ bỏ việc giám thị. Dù sao còn có Tĩnh Hương, nếu có đại sự nàng sẽ truyền báo.
Lạc Khắc lo lắng cháu mình tại Hỗn Loạn hoang nguyên khó có thể ngăn cản một lượng lớn ma thú, liền dùng tín điểu truyền thư khuyên hắn rời khỏi Hỗn Loạn hoang nguyên. Đáng tiếc, Diệp Phong lại cho rằng đó là một thời cơ lớn thật tốt để phát tài. Nhận được truyền thư, lập tức hồi tin nói cho Lạc Khắc chính mình muốn làm giàu tại Hỗn Loạn hoang nguyên, không cần lo lắng!
Diệp Phong mặc dù cũng giống như mọi người đều không giải thích được ma thú vì sao lại đột nhiên tập thể lao ra khỏi ma lâm. Bất quá tại biết tin tức trong thời gian ngắn, hắn vốn tham lam nghĩ tới cuối cùng có thể bắt lấy ma thú thuộc tính, rồi để thành viên Tư Lược đoàn thực hiện thiêm ước, biến chúng trở thành ma sủng, đưa thực lực Tư Lược đoàn lên một cấp lớn hơn. Nhưng lại cũng có thể giết đám ma thú thuộc tính, thu tập ma tinh đi bán đấu giá.
Ngoại trừ Tĩnh Hương lo lắng sẽ có nguy hiểm, tất cả mọi người trong Tư Lược đoàn đều tán thành với ý kiến của Diệp Phong. Đặc biệt bọn ải nhân Lạc Tư, mãnh liệt thỉnh cầu đoàn trường cung cấp ma tinh cho bọn họ chế tạo ma pháp vũ khí!
Đáng tiếc ma thú đang hoành hành tại xung quanh Hồ Lô sơn cốc, đều có thuộc tính dưới tứ giai. Tư Lược đoàn đối mặt với sự xâm lấn của ma thú, căn bản không thể tiếp tục phụ thuộc địa hình thuận lợi, tốt hơn trực tiếp rời sơn cốc mà đánh là có thể dễ dàng giải quyết!
Để tìm kiếm ma thú ngũ giai trở lên, Diệp Phong phái La Phi cùng Kiệt Khắc, mỗi ngày thống lĩnh linh ngưu chiến sĩ cùng bạch lang chiến sĩ, tìm kiếm khắp nơi. Nhưng kết quả tìm kiếm không như lý tưởng, hoặc là phát hiện loại cần nhưng số lương quá nhiều, hoặc là đám rác rưởi ma thú tứ giai trở xuống.
Hoàng hôn trời mùa đông, mặt trời chiều ngã về tây, khí trời ấm áp một cách bất thường, Diệp Phong có phần cao hứng, lười biếng ngả người trên bãi có tại mặt trước sơn cốc, đầu gối trên đùi ngọc thon dài Lộ Lộ, hưởng thụ ánh tịch dương đang chiếu rọi. U Nguyệt Nhi ngồi ở bên cạnh, bàn tay thon nhỏ nhẹ nhàng đấm bóp cho đùi hắn, trong lòng khinh bỉ hắn đang hưởng thụ!
Khải Đặc cách lão Đại không xa, đang chỉ huy Liệt Diễm kỵ sĩ chia làm hai đội, cưỡi ngựa đối kháng nhau, luyện tập trùng phong chém giết. Kiệt Nã Tư cũng thống lĩnh tinh linh mỹ nữ đang luyện tập bắn tên.
Trong cốc tất cả cương thiết đều được dùng để chế tạo cung tên cho tinh linh xạ thủ, cương thiết còn thừa được lưu lại chế tạo loại vũ khí mới. Lạc Tư cùng ải nhân nhàn hạ vô sự đều cầm bình rượu, vừa uống vừa xem Liệt Diễm kỵ sĩ đang xung phong biểu diễn.
"Đoàn trường, hiện tại tìm không được ma thú trên ngũ giai, ta xem sao không thừa lúc này rời Hỗn Loạn hoang nguyên mà tìm kiếm nơi phát triển khác tốt hơn. Vạn nhất có đại quân cường hãn của ma thú tới tập kích, chúng ta rất khó ngăn cản. Với lực lượng hiện nay của chúng ta, có thể tìm nơi khác mà phát triển!" Tĩnh Hương khoan thai nhẹ nhàng, đi tới bên cạnh Diệp Phong đang hưởng thụ ánh tịch dương chiếu rọi, ôn nhu đề nghị. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Tĩnh Hương phó đoàn trưởng, ta có thể hỏi ngươi một chuyện chứ?" Diệp Phong thoải mái gối trên đùi ngọc Lộ Lộ, trong miệng nhàn nhạt hỏi.
Tĩnh Hương hướng Diệp Phong đề nghị rời khỏi Hồ Lô sơn cốc, đã không phải một hai lần. Trước đó mỗi lần đều bị Diệp Phong lập tức cự tuyệt, thế nhưng lần này không có cự tuyệt, ngược lại còn có chuyện muốn hỏi nàng. Nàng không nhịn được cảm thấy rất là tò mò, ứng tiếng nói:
" Đoàn trường có chuyện gì xin cứ hỏi!"Diệp Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tĩnh Hương, cười hỏi:
" Ngươi không nhận thấy làm người tâm tư vui vẻ thì cuộc sống mới tố, hay là luôn chứa đựng tâm sự, kìm nén buồn bực thì sống tốt?""Đương nhiên tâm tư vui vẻ sẽ tốt!" Tĩnh Hương không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời, một chuyện thật đơn giản, ai lại không muốn sống vui vẻ chứ?
Diệp Phong cười cười nhìn nàng, hỏi tiếp:
" Nàng nhận thấy mình thật sự vui vẻ chứ?"Cái này…… Tĩnh Hương nghe hỏi xong lẳng lặng đáp không ra lời. Từ lúc lên tám nàng đã mất cha mẹ, nàng tựu chính mình kiên cường đối mặt để sống, cố gắng học tập ma pháp, thật không có mấy lúc vui vẻ.
Lôi Ân trước kia đối với Tĩnh Hương đại mỹ nhân này cảm thấy ganh tị, rất là chú ý, hơn nữa gần đây ở chung có quan sát, Diệp Phong cảm thấy Tĩnh Hương không vui. Nhưng đại mỹ nhân thật sự quá cẩn thận, không có việc nào mà không cẩn thận!
"Tĩnh Hương phó đoàn trưởng, ở chung thời gian dài như vậy, ta phát hiện nàng, có điểm quá cẩn thận, không có việc nào không quan tâm chú ý tới. Có lẽ nàng không thích tác phong của ta, bất quá nàng nên học theo ta, để ý chính mình, hay tốt hơn là tùy ý một chút, muốn làm gì thì làm. Con người sống theo ý mình mới có thể vui vẻ!" Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương mỉm cười khuyên bảo.
"Đoàn trường nói tựa hồ rất có đạo lý, xem ra ta đúng là vẫn không thể khuyên bảo người rời sơn cốc!" Tĩnh Hương nhìn Diệp Phong nhẹ giọng mỉm cười.
Diệp Phong vừa mới nói mặc dù đều rất rõ ràng, nhưng đều đánh đúng vào điểm. Nàng quả thật cẩn thận quá mức, mọi việc đều quan tâm kỹ lưỡng, không thế như Diệp Phong vì vậy khoái ý tiêu sái.
Diệp Phong nhìn nụ cười thật đoan trang mê người của Tĩnh Hương, sắc động lòng người miệng khẽ nuốt nước miếng vừa muốn nói chuyện. Đột nhiên đã thấy La Phi cùng Lạc Khắc, xuất ngoại tìm kiếm ma thú, đang vội vã tiến vào sơn cốc.
"Đoàn trường, chúng ta tại phía tây sơn cốc cách hai trăm dặm, phát hiện có quang hệ lục giai ma thú "Quang minh bạch vũ điêu
", số lượng có trên hai trăm, trong đó có duy nhất thất giai " Quang minh bạch vũ vương
", rất thích hợp cho chúng ta tới săn!" La Phi cao hứng báo cáo.
"Được rồi, rốt cục cũng có mục tiêu thích hợp. Tuy vậy chúng là ác điểu, Khải Đặc, Kiệt Nã Tư, lập tức tập hợp trung đội các ngươi, cùng lão tử đi săn!" Diệp Phong từ bãi cỏ nhảy dựng lên, cao hứng hô to.