Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 216: binh lâm thành hạ bách quan sầu,hoàng đế trướng trung nhạc du du

Sáu nước liên minh là lần đầu tiên từ trước đến nay ở Thần Châu đại lục. trong chốc lát bị những kẻ ngồi lê đôi dép truyền khắp cả lục địa. Dân chúng Thần Châu đế quốc không ở trong liên minh, đều hiểu rõ cả sáu nước này nhất định muốn tấn công nước mình, cả ngày lo lắng sợ hãi, phập phồng bất an. Cả Thần Châu đế quốc giống như bị đám mây bi ai bao phủ.

Đối mặt với những tình thế bất lợi này, lưu manh hoàng đế sau khi bí mật thu Thiên tử kiếm, lập tức nghĩ ra ý chỉ tuyên cáo cả nước, đem ngự giá đích thân tới trước biên giới, thề sống chết bảo vệ quốc gia, tuyệt không thối lui co rút,bản thân không làm vua mất nước, dân không làm nô lệ vong quốc!

Tuyên cáo vừa ra, theo đó quan viên của hai đảng thái hậu, tể tướng đều phối hợp, dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, tập trung toàn bộ binh lực của cả nước đi đến biên giới, khiến cho dân chúng nhìn thấy hoàng thượng vô năng năm đó đối mặt với cường địch sáu nước, chẳng những không lập tức chạy trốn, ngược lại muốn ngự giá thân chinh bảo vệ đất nước, mặc kệ hắn là vì ngôi vị hoàng đế của mình hay là vì thần dân thiên hạ, trong lòng bách tính cũng an tâm chút ít.

Vì hưng vong của quốc gia, người dân có trách nhiệm đều thấy hoàng đế vô năng đối diện với sáu nước cường địch cũng không vứt bỏ con dân mà chạy trốn, nên các lộ anh hung hào kiệt của Thần Châu giang hồ không muốn làm nô lệ mất nước, đương nhiên đều chạy ra biên giới, muốn hiệp trợ quân đội kháng địch.

Liên minh sáu nước đối với bảy mươi vạn binh tướng của Thần Châu, cùng hành vi đi ra biên cảnh của các lộ hào kiệt giang hồ, có tâm ý rất khinh thường. Trước mặt hai trăm vạn quân của liên minh, đế quốc Thần Châu thối rữa nhiều năm, cơ bản không chịu nổi một kích!

Quan viên hai đảng có quyền cao chức trọng trước mặt ở Thần Châu đế quốc đối với việc phải lấy trứng chọi đá, mà còn hành động ngự giá thân chinh của hắn, cảm thấy rất là nghi hoặc, không hiểu hắn rốt cuộc nắm chắc cái gì mà muốn chiến sáu nước. Đồng thời, các lộ hào kiệt giang hồ có thể động thân tương trợ, cũng làm thế lực hai đảng rất bất ngờ!

Hiện nay liên minh sáu nước tập trung đại quân đã tới gần phái ngoài biên giới Thần Châu. Một trận đại chiến hiếm thấy chưa từng có trong lịch sử sắp bộc phát!

Cửa khẩu phía Tây, là một cửa khẩu trọng yếu sau cùng của Thần Châu đế quốc và Tây Sa đế quốc. Vì nguyên ngân không đủ binh lực, bởi vậy một ít thôn nhỏ ở cửa khẩu phía Tây, tất cả bị Thần Châu đế quốc buông bỏ. Còn thì cư dân di chuyển vào các nơi sâu quan nội. Diệp Phong muốn chọn tây môn quan làm điểm, làm trận đánh đầu tiên của hắn ở Thần Châu đế quốc.

Màn đêm buông xuống, trong soái trướng doanh trại của ba mươi vạn đại quân Tây Sa đế quốc, nguyên soái A Bố Đô tướng mạo uy vũ, thân hình cường tráng, mặt chiến giáp hoàng kim của Tây Sa, ngồi ở vị trí chủ soái nhìn bản đồ trên bàn, hướng tới các tham tướng đang nửa quỳ ở trướng hỏi:" Hoàng đế ngu xuẩn béo mập của Thần Châu đã đến cửa khẩu phía tây rồi sao?"

" Bẩm báo nguyên soái, mật thám quan nội dùng bồ câu đưa tin, hoàng đế Thần Châu đã đến phía Tây từ một canh giờ trước. Theo như binh lính quan sát, hiện nay hoàng đế Thần Châu tựa hồ đang bãi giá ở trên lầu cửa khẩu nhìn về đội hình quân ta!" Tham tướng cung kính trả lời.

"Ha ha ha, tục truyền hoàng đế Thần Châu ngu ngốc vô năng kia, gần đây dường như biết võ công. Chờ lúc xuất trận, ta Đạt Nhĩ Lạp nhất định phải biết so tay với vị vua này!" Đạt Lạp Nhĩ, dũng sĩ đệ nhất Tây Sa đế quốc, cao lớn uy mãnh, thân trên để trần, ngồi ở ghế đầu dưới trướng, nghe xong lời nói của tham tướng, nhịn không được mở miệng cười to.

"Hoàng đế Thần Châu này quả thực không biết tốt xấu gì, sở hữu phía đông có lợi thế địa hình hiểm yếu không lùi, lại muốn liều mạng đánh bừa đại quân sáu nước. Nếu là đế quốc Thần Châu của mấy trăm năm trước, có lẽ không sợ liên minh sáu nước. Nhưng lấy tình hình hiện nay của Thần Châu đế quốc, muốn đối kháng với đại quân sáu nước, căn bản là tự tìm đường chết" Chúng tướng dưới quyền đều nói.

"Cuồng Sa tướng quân nghe lệnh!" Nguyên soái A Bố Đô nhìn nhìn Cuồng Sa tướng quân Kha Lạc Bố đang ngồi bên phải Đạt Nhĩ Lạp, hạ lệnh nói:" Báo cho binh tướng của ngươi, rạng sáng ngày mai chính thức tấn công tây môn quan!"

"Vâng!" Kha Lạc Bố tướng quân nghe vậy hưng phấn đứng dậy lĩnh mệnh.

" Không hổ là các binh sĩ sinh tồn ở trong sa mạc. Nhìn qua quân đội của Tây Sa đế quốc này không chỉ có kỷ luật nghiêm minh, mà còn có một đàn voi hung dữ mạnh mẽ!"

Trên thành Tây môn, lưu manh hoàng đế nhìn về nơi đóng quân của địch quân ở hướng Tây, mở miệng thở dài khen ngợi, quay đầu lại hỏi thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh ở phía sau:" Lưu thống lĩnh, nếu là ngươi suất lĩnh mười vạn cấm vệ quân Thần Châu, mượn vào lợi thế của cửa khẩu bảo vệ Tây quan, chống cự ba mươi vạn binh tướng của Tây Sa, ngươi tự nhân có thể ngăn cản bao lâu?"

"Bẩm hoàng thượng, nếu là lương thảo sung túc, sĩ khí bình thường, thần nắm chắc việc phòng thủ buộc địch rút quân. Nhưng nếu với thế cục hiện tại này để phòng thủ, thần thật sự khó có thể dự đoán có thể kiên trì thủ trong bao lâu!" Lưu Mãnh trong lòng bất đắc dĩ thầm than, ngoài miệng cung kính trả lời.

Lấy sĩ khí đã suy sụp, kinh nghiệm tác chiến của mười vạn cấm vệ quân không cáo, đối chọi với sĩ khí dâng cao của ba mươi vạn chiến sĩ dũng mãnh hàng năm sinh sống ở sa mạc, còn phải lo lắng cho tình thế của năm đại chiến trường khác, Lưu Mãnh đối diện với loại chiến tranh không hiểu rõ này, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào cho vị hoàng thượng thần thần bí bí đến nghênh chiến này.

"Hoàng thượng, theo cái nhìn của lão thần, bây giờ lui giữ phía Đông có thể giảm bớt không nhỏ tổn thất. Nếu muốn chân chính đánh tiếp thì hãy nghĩ lui lại, chỉ sợ binh lực của nước ta đại bại không ít" Tể tướng Hứa Sơn nhìn trận thế của Tây Sa đế quốc, trong lòng càng thêm cho rằng hoàng thượng khăng khăng ngang ngạnh rất không sáng suốt.

"Hoàng thượng, khoảng thời gian một tháng của người, đã còn không tới năm ngày nữa, nhưng tình huống vẫn như cũ đối với chúng ta rất bất lợi. Ai gia đồng ý với ý kiến của Hứa Tể tướng, hãy cứ lui giữ phía Đông đi!" Thái hậu nghiêm mặt khuyên bảo. Hoàng thượng ngự giá thân chinh, Lưu Khiết và Hứa Sơn thân là đứng đầu hai đảng, tất nhiên là phải đi theo.

"Ha ha ha,thái hậu, Hứa tể tướng, các người đều đánh giá quá cao quân đội Tây Sa rồi. Mặc dù bọn chúng cường hãn hơn cấm vệ quân rất nhiều, nhưng trẫm không có để chúng trong mắt. Tiếp tục qua hai ngày nữa, các người sẽ biết cái gì mới kêu chân chính là binh đoàn vô địch!" Diệp Phong nhìn Lưu Khiết và Hứa Sơn, cáp cáp cười to vài tiếng hết sức lông bông, xoay người nghênh ngang đi khỏi tường thành.

Lưu Khiết và Hứa Sơn nhìn tình huống này, nhìn nhau một cái, trong lòng có chút hối hận đã theo ý tứ của hoàng thượng đến đây nghênh chiến, nhưng giờ cho dù hối hận cũng không còn kịp. Hoàng thượng bản thân dựa vào võ công siêu tuyệt, tuy bọn họ có thực quyền rất lớn, cũng không e ngại bọn họ. Với lại nếu lúc này manh nha phản lại, giang sơn của Thần Chân tất hẳn sẽ hai tay dâng tặng cho lục quốc.

Không thể tránh né được, Lưu Khiết, Hứa Sơn cùng đông đảo quan viên triều đình đi cùng đến đây, đành chờ hai ngày sau có thể xuất hiện kỳ tích không.

"Hoàng thượng, người rốt cuộc nắm chắc cái gì có thể ngăn con sóng dữ, đánh lui liên quân sáu nước? Thật sự có đại quân của hải ngoại tới trợ giúp không? Bây giờ không có thể đùa giỡn như vậy!"

Diệp Phong trở lại đại trướng xa hoa của hoàng đế, Liễu Nhược Yên đi theo tới đây, cùng Hứa Lâm và Tô Vân đã ăn mặc cải trang bí mật đến, đều vây quanh lo lắng hỏi. Đối với chuyện thế lực của mình ở Tây hải đã chạy đến, Diệp Phong không có tiết lộ với bất luận người nào, nếu không chuyện hắn giả hoàng thượng này nhất định sẽ lộ ra. Bởi vậy Liễu Nhược Yên tam nữ cũng giống đám người Lưu Khiêt, không giải thích được hắn vì sao tự cho có nắm chắc đánh lui đại quân sáu nước.

"Không có nói đùa, trẫm thân là Hoàng đế của Thần Châu, há có thể đối với chiến hỏa mà đùa giỡn. Các nàng chỉ cần tin tưởng trẫm là được, không cần suy nghĩ nhiều!" Diệp Phong mỉm cười lên tiếng, đi tới long sàng mềm mại dễ chịu, nhìn Hứa Lâm và Tô Vân mặc trang phục cung nữ màu hồng nhạt, ngẫm lại gần đây bôn ba ngày đêm đã không có chơi đùa với các nàng, vì thế không nhịn được cảm giác có chút hưng phấn dâng lên, " Lâm nhi, Vân nhi, đi sai người chuẩn bị nước cho trẫm, bôn ba trên đường, rốt cuộc có thể tắm rửa thoải mái, ngủ trên giường một giấc rồi"

Liễu Nhược Yên trông hoàng thượng đoan chắc như vậy, kìm nén nghi vấn ra khỏi miệng. Hứa Lâm và Tô Vân nhìn ánh mắt si mê của hoàng thượng, lập tức hiểu rõ ý niệm trong đầu hắn, trên mặt cùng hiện lên mây đỏ, cũng có chút khát vọng được sủng hạnh. Dù sao đi đến đây, các nàng hóa trang làm cung nữ, vẫn duy trì khoảng cách với hoàng thượng, không thể tưởng tượng bản lĩnh của Hiền phi, có thể rất dễ dàng bồi tiếp hoàng thượng!

"Ông…."

Diệp Phong mắt thấy Hứa Lâm và Tô Vân ra khỏi trướng, nhàn hạ vô sự, ôm Hiền phi ngồi ở bên giường, từ trong túi Như ý càn khôn lấy ra Thần Châu chí bảo "Thiên tử kiếm", một tiếng rút kiêm ra khỏi vỏ xanh biếc, nhìn thân kiếm trong suốt sáng long lanh, tán ra hơi lạnh uy nghiêm, than thở nói:" Thiên tử kiếm này không biết là chế tạo từ vật gì, không chỉ sắc bén vô cùng, còn trong suốt xuyên thấu, quả nhiên là bảo vật hiếm có" Vừa nói, thoáng vận kình vào kiếm trên tay, chỉ thấy chín long khí tử kim vòng quanh thân kiếm và cánh tay hắn, bay dạo xung quanh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Thiên tử kiếm là sự tượng trưng chân long thiên tử, hoàng thượng được bảo vật này, có thể nói như hổ thêm cánh!" Liễu Nhược Yên dán ở ngực trái Diệp Phong ôn nhu nói," nhưng sao cho đến nay ngài không chịu tin tưởng thần thiếp hoàn toàn vậy, tại sao lại không thể đem toàn bộ bí mật nói cho thần thiếp?"

"Hắc hăc, điều đó dùng ra bản lĩnh của nàng hầu hạ trẫm đi. Nếu nàng đêm nay có thể thắng được trẫm, nàng muốn biết cái gì trẫm đều nói cho nàng!"

"Như vậy sao được, hoàng thượng ngài biết rõ thiếp không phải đối thủ của ngài, lại nói như vậy,chàng thật xấu a!"

" Được,được, cái đó còn cộng thêm Lâm nhi và Vân nhi nữa, chỉ cần các nàng ba đêm có thể thắng được trẫm, muốn biết cái gì cũng không có vấn đề!"

Hiền phi Liễu Nhược Yên lần đầu lộ vẻ quyến rũ làm nũng, lưu manh hoàng đế thấy vậy hơi bị ngẩn ngơ, si mê, thêm cho nàng điều kiện khác, bàn tay xấu xa không thể chờ thêm nữa mà cùng điên cuồng kéo xé, đem ông quần cung trang màu trắng của Liễu Nhược Yên, ở trên người xé giống như vải rách, chẳng những không tìm cách che đi thân thể trắng nõn, mà còn tăng thêm tính dụ hoặc của mỹ nhân.

"Hoàng phi nữ nô của trẫm, xuất ra toàn bộ bản lĩnh của nàng đi, nếu không ngày mai nàng nhất định bị trẫm cưỡi không xuống giường được, ha ha!"

Lưu manh hoàng đế cười dâm một tiếng, cởi long bào vứt xuống giường, quỳ gối giữa hông mỹ nhân, tách ra chân ngọc trắng bóc thon dài của nàng, đỡ lên vai, nắm chặt chân ngọc không xương nhu nhược kia, thô bạo tiến vào cấm địa mềm mại của mỹ nhân, cưỡi điên cuồng, không kiêng kỵ.

Hứa Lâm và Tô Vân, dẫn cung nữ khiêng bồn tắm siêu lớn, tiến vào trong trướng, trông thấy màn giường được buông xuống, trong đó truyền ra tiếng thống khoái và sung sướng của Hiền phi cùng tiếng rên rỉ, lập tức liền biết Hoàng thượng lại bắt đầu hoang dâm, vội vàng ra hiệu cho cung nữ bỏ bồn tắm xuống đi ra khỏi trướng.

Sắc lang bệ hạ nhìn hai vị tuyệt sắc ra ngoài đã trở về, lập tức đã tập hợp các tư thế, ôm Liễu Nhược Yên vừa đi vừa trùng kích, tiến vào bồn tắm siêu lớn để nàng đứng vịn ở cạnh bồn, từ sau lưng lợi dụng cưỡi điên cuồng, đồng thời cũng kéo hai vị tuyệt sắc vào trong bồn. Giống như Hiền ohi xoay lưng về phía hắn hình thành tam giác quyết đồn, để cho hắn có thể tùy tâm sở dục đùa bỡn hoang dâm..