Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 172: Chiến Huống Nguy Cơ, Lưu Manh Giá Đóa

"Sát..."

Đao quang kiếm ảnh, tiếng hô "sát" rung trời, lưỡi mác thiết mã, tiếng gầm rú liên miên, tiến công mãnh liệt của thú ải liên quân vào Tạp Tư Đặc Lộ thành lại bộc phát, sát khí nồng đậm lan tràn dưới hoàng hôn. Binh tướng của dực nhân vương quốc và thú ải liên quân, tại vùng núi quanh co tại đông tây phía bắc Tạp Tư Đặc Lộ thành, trên và dưới tường thành triển khai một trường chém giết khiến người khác nhiệt huyết sôi trào.

Mặc dù nói dực nhân là phi hành bộ đội trời sinh, khi thủ thành chiếm lợi thế về binh chủng, nhưng đối mặt với thú nhân cũng có một lượng lớn phi hành bộ đội, cùng với ải nhân leo trèo linh hoạt, bọn họ cũng không có cái gì gọi là ưu thế nữa.

Ưng nhân, điêu nhân, bức nhân và các phi hành bộ đội khác của thú nhân, đang trên không tại tường thành phía bắc cùng dực nhân bộ đội tiến hành một cuộc đại đối đầu phô thiên cái địa của không quân. Thêm vào ải nhân linh xảo cùng lục quân thú nhân phía dưới leo thang công thành, khiến cục diện chiến trường trở nên vô cùng hoành tráng, thanh thế!

"Ha ha ha, Mễ Cách nguyên soái, dực nhân không còn binh lực chi viện cho phòng tuyến tại Tạp Tư Đặc Lộ thành, lần này chúng ta nhất định có thể trước khi viện binh của nhân tộc tới, thành công đoạt lấy Tạp Tư Đặc Lộ thành, chiếm giữ tất cả lãnh thổ do dực nhân sở hữu tại bắc đại lục!"

Phía bắc Tạp Tư Đặc Lộ thành, đại bộ đội trung ương của thú ải liên quân, thú nhân nguyên soái là hoàng kim hùng sư Khố Lạc - Tây Đức, đứng trong đám động binh tướng, nhìn công thành chiến kịch liệt trước mắt, nhìn ải nhân nguyên soái Mễ Cách-Lạp Tề bên phải, dương dương tự đắc cười to.

So với trên trăm vạn đại quân của thú nhân và ải nhân, chỉ có khoảng bốn mươi vạn dực nhân binh tướng đóng tại phòng tuyến Tạp Tư Đặc Lộ, quả thật rất khó phòng thủ. Nếu không có viện binh tăng viện, phòng tuyến bị công phá là sự tình sớm muộn cũng xảy ra!

Hai đại đế quốc của nhân tộc điều động binh lực muốn trợ giúp dực nhân vương quốc, loại sự việc này tự nhiên không qua mắt được thú ải liên quân. Để có thể đột phá phòng tuyến trước khi nhân tộc tới, chiếm cứ lãnh thổ của dực nhân tại bắc đại lục, thú ải liên quân lần này phát động một đợt tiến công mãnh liệt đối với lãnh thổ phương bắc của dực nhân, không chỉ tấn công Tạp Tư Đặc Lộ thành, những phòng tuyến còn lại đều đang kịch liệt chiến đấu!

"Ân, mặc dù thắng lợi của chúng ta đã trước mắt, bất quá vẫn cẩn thận là tốt!" So với thú nhân nguyên soái Khố Lạc đang dương dương tự đắc, ải nhân nguyên soái Mễ Cách cũng rất tự tin, nhưng vẫn bảo trì tâm tình cảnh giác như trước. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ha ha, Mễ Cách nguyên soái an tâm, Tạp Tư Đặc Lộ thành đã đến tình huống cùng đường mạt lộ, bây giờ sẽ do hoàng kim hùng sư đến tông vỡ cửa thành do chúng tự nhận là kiên cố, để đại quân tiến vào trong thành, ha ha..." Khố Lạc nguyên soái cao hứng cười to, quay lại hạ lệnh cho đệ nhất thú nhân dũng sĩ ở bên trái: "Nộ Nham, mang theo thứ đồ vừa đúc tạo, đến đánh vỡ cửa thành địch quân cho ta!"

"Rõ!"

Nộ Nham đã sớm nôn nóng, nghe tiếng hưng phấn lĩnh mệnh, quay đầu hét lớn một tiếng với Hoàng kim hùng sư đoàn phía sau, khiến bọn chúng vác lên một chàng kích khí(dụng cụ dùng tông cửa thành) bằng thép thô đại dài đến tám mươi thước, hò hét xông thẳng đến cửa bắc của Tạp Tư Đặc Lộ thành.

"Thú nhân không hổ là chiến sĩ trời sinh, với lực lượng của hoàng kim hùng sư, thêm vào cái loại kích khí này thì cửa thành Tạp Tư Đặc Lộ không chịu được bao lâu. Phòng tuyến cuối cùng của dực nhân tại phương bắc tỉnh, cuối cùng cũng bị công phá rồi..." Ải nhân nguyên soái Mễ Cách, nhìn hoàng kim hùng sư đang tiến lên, trong đầu suy nghĩ tán thán.

Trên tường thành Tạp Tư Đặc Lộ, Ước Hàn nguyên soái anh tuấn bất phàm, đang nhíu mày nhìn chiến huống trên không và mặt đất, lại thấy hoàng kim hùng sư vác một chàng kích khí bằng thép rất lớn xông tới, lập tức hiểu được dụng ý của quân địch, hạ lệnh: "Áo Ni Khắc, ngăn chặn hoàng kim hùng sư của địch nhân!"

"Rõ!" Quang Minh ma kiếm đoàn đoàn trưởng Áo Ni Khắc đang đứng nghiêm bên trái Ước Hàn nguyên soái, nghe xong mệnh lệnh lập tức hô hào Quang Minh ma kiếm đoàn, tung cánh bay lên, nhắm về phía hoàng kim hùng sư phía dưới đang muốn phá cổng thành.

"Tuyết Lị, con không phải nói Tư Lược đoàn của Lôi Ân sẽ đến giúp sao? Như thế nào đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng của hắn?" Ước Hàn nguyên soái thấy Quang minh ma kiếm đoàn triển khai hành động, quay đầu nhìn ái nữ bên trái lo lắng hỏi, trước mắt tình thế của họ nếu còn không có viện binh, tuyệt đối thủ không vững Tạp Tư Đặc Lộ thành.

"Đợi thêm lát nữa, hắn nói nhất định sẽ đến, phỏng chứng có sự tình gì đó nên trì hoãn!" Tuyết Lị nghe vậy nghĩ đến nam nhân đã cướp đi trinh thao của nàng, mặt ngọc khẽ hồng nhẹ giọng trả lời, đôi mắt nhìn tình huống song phương địch ta trên chiến trường, tâm trang tràn ngập tự tin đối với kế hoạch của tên xú nam nhân kia!

Ba ngày trước, đêm mà Tuyết Lị trúng phải Cực lạc câu hồn yên, dưới sự ôn nhu xâm phạm của DIệp Phong, giải trừ thống khổ, hưởng thụ dư vận của cao trào rồi tiến vào mộng đẹp, nhưng hôm sau tỉnh lại, khi nàng phát hiện đang ỉ ôi trong lòng Diệp Phong, hơn nữa đã thất thân, nhất thời xấu hổ vạn phần nên khóc đến nỗi giống như một đứa bé khóc nhè, trong đầu nhớ rõ hôm qua có người ám toán, nàng ngửi phải mùi hương đó liền mất đi ý thức, những việc sau đó thì không rõ ràng lắm!

Diệp Phong lấy lí do có người cố ý ám toán, không đuổi kịp hung thủ, trở lại phòng nên bị xuân dược ảnh hưởng, từ đó thoát khỏi tội danh cố ý cướp đi trinh thao của Tuyết Lị, khẩn khoản thâm tình tỏ vẻ sẽ chịu trách nhiệm với Tuyết Lị.

Tuyết Lị đối mặt với việc mơ mơ hồ hồ thất thân, cùng với Diệp Phong thuyết phục sẽ có trách nhiệm với nàng, khiến suy nghĩ của nàng cực độ hỗn loạn, căn bản không biết làm thế nào cho tốt.

Diệp Phong không hổ là tên lưu manh đê tiện, thấy Tuyết Lị không nói nên lời, tên giả hỏa này liền nửa thô bạo nửa thâm tình ôm nàng vào lòng, thi triển lời ngon tiếng ngọt chuyên dùng lừa gạt nữ nhi, thêm vào Tuyết Lị vẫn rất có hảo cảm với hắn, cuối cùng cũng theo vận mệnh thẹn thùng đồng ý gả cho hắn.

Trinh khiết đã cho Diệp Phong, cũng đáp ứng sẽ gả cho hắn, cho nên Tuyết Lị vốn quan tâm dực nhân vương quốc tự nhiên có thể danh chính ngôn thuận biết kế hoạch đối phó thú ải liên quân của Diệp Phong, để hắn giúp quốc gia của mình.

"Ai, hy vọng bộ đội của hắn có thể đến kịp lúc, nếu không Tạp Tư Đặc Lộ thành thất thủ, lãnh thổ nước ta tại bắc đại lục sẽ không thể bảo toàn!" Ước Hàn nguyên soái vẫn chưa biết quan hệ của Tuyết Lị và Diệp Phong, nhìn cục diện chiến trường, nhíu mày cảm khái.

Trên sườn một hòn núi nhỏ cách mười dặm về phía đông của Tạp Tư Đặc Lộ thành, bạch hồ mỹ nhân Nguyệt Doanh, tay cầm viễn vọng kính của địa tinh, nhìn chiến huống trên dưới của Tạp Tư Đặc Lộ thành, không kềm được nghi hoặc lẩm bẩm, "Tên Lôi Ân này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì, thần thần bí bí đền bây giờ vẫn chưa xuất hiện!"

"Thú ải liên quân có trên trăm vạn binh, chỉ bằng vào Tư Lược đoàn của hắn, làm thế nào đẩy lùi thú ải liên quân, ta xem hắn hơn phân nửa là đang khoác lác!" Tuyết thỏ thục nữ La Lan, đứng bên cạnh Nguyệt Doanh không tin nói, "Hồ vương, ngài nghĩ hắn thật có thể giúp ngài đoạt lấy thú nhân vương quốc á?"

"Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ này là một nam nhân giống như một câu đố, luôn làm ra sự tình khiến người khác giật mình, ngươi ngàn vạn lần đừng xem thường hắn!" Bạch hồ mỹ nhân nhìn chiến huống ở Tạp Tư Đặc Lộ thành, trong miệng nhàn nhạt trả lời, lại lập tức cười nói: "Cho nên vấn đề hắn có thể giúp chúng ta cướp lấy thú nhân vương quốc hay không, cứ thử sẽ biết, dù sao theo kế hoạch mà làm, chúng ta tuyệt đối sẽ không có hại!"

La Lan nghe Nguyệt Doanh nói xong, nghĩ lại rất nhiều sự tích của Lôi Ân, gật gật đầu yên lặng dứng bên cạnh Nguyệt Doanh, không còn tiếp tục cho ý kiến gì nữa.

"Ha ha ha, thế nào, Áo Ni Khắc mĩ nam tự xưng thanh cao, mắt nhìn dực nhân các ngươi giữ không nổi trận địa, người có cảm tưởng gì?"

Quang Minh ma kiếm đoàn của Áo Ni Khắc muốn ngăn chặn hoàng kim hùng sư đoàn, bị phi hành bộ đội dự bị của thú ải liên quân cản trở, thú nhân đệ nhất dũng sĩ Nộ Nham, đái lĩnh hoàng kim hùng sư tiếp tục lao tới trước, đồng thời tự đắc cười nhạo lão cừu nhân Áo Ni Khắc.

"Đáng ghét!!" Trước mặt phải đối đầu với một số lớn phi hành bộ đội cản trở, Quang Minh ma kiếm đoàn không thể đến ngăn chặn Hoàng kim hùng sư đoàn đang muốn công thành, Áo Ni Khắc nghe Nộ Nham nói xong, nhất thời tức giận hét lớn một tiếng, phân phó thuộc hạ thoát khỏi dây dưa một cách nhanh nhất, một mình tung cánh bay về phía Nộ Nham, chuẩn bị xử lý tên Hoàng kim hùng sư đoàn đoàn trưởng này.

"Hừ, tới hay lắm, hôm nay chúng ta trước mặt hai bên quân đội quyết một trận tử chiến!"

Nộ Nham hiếu chiến, sớm đã muốn cùng Áo Ni Khắc đường đường chính chính so tài một phen, bây giờ thấy hắn một mình bay tới, lập tức một tiếng sư tử rống hưng phấn vang lên, vung lang nha bổng trong tay lên, nghênh tiếp Áo Ni Khắc đang từ trên không lao tới, cùng hắn triển khai chém giết.

Trừ hoàng kim sư vương có đại địa sáo trang thì không tính, Nộ Nham này là thú nhân đệ nhất dũng sĩ, cùng dực nhân vương quốc đệ nhất cường giả Áo Ni Khắc, tại trung ương của chiến trường triển khai chém giết, lập tức trở thành tiêu điểm khiến người khác để mắt. Binh tướng của song phương đều cổ vũ cho cường giả của nước mình!

Không có Quang Minh ma kiếm đoàn ngăn chặn, binh tướng của Hoàng kim hùng sư đoàn khiêng cự dại thiết chế chàng kích khí, chịu đựng mưa tên công kích từ trên tường thành, dũng mãnh lao tới dưới thành, luân phiên triển khai công kích vào cửa thành bằng gỗ dày, tiếng bang bang vang lên không ngừng bên tai, cửa thành căn bản không chịu nổi loại chàng(đánh,tông) kích cường lực này, đánh lâu tất bị phá!

Ước Hàn nguyên soái đứng trên tường thành, thấy tình huống này trong lòng lo lắng vạn phần, miễn cưỡng điều động một nhánh dực nhân trường thương đoàn, lao ra ngăn chặn sự công kích của hoàng kim hùng sư.

"Tốt, chúng binh tướng, vì vinh diệu của liên quân, theo ta..."

So với Ước Hàn nguyên soái đang lo lắng, thú nhân nguyên soái Khố Lạc và ải nhân nguyên soái Mễ Cách, nhìn cục diện trên chiến trường, đều lộ ra nụ cười hưng phấn, đưa mắt nhìn nhau, Khố Lạc nguyên soái đẫn đầu mở miệng gầm lên một tiếng hạ lệnh, muốn phát động tổng tấn công, song khi gã còn chưa phát ra một chữ "Tiến", một trận tiếng long ngâm trong trẻo từ phía tây vang lên, khiến gã chấn động, quay đầu nhìn về phía tây.

Hoàng hôn chiếu rọi bầu trời phía tây Tạp Tư Đặc Lộ thành, lưu manh công tước chân đạp song đầu cự long Thánh Ma, miệng ngậm Thanh sảng tiêu hồn, thân mặc áo khoác cổ cao, dẫn đầu ba nhánh phi hành bộ đội Long ưng kị sĩ đoàn, Bạch điêu xạ thủ đoàn, Hỏa thương xạ thủ đoàn của Tư Lược đoàn, nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của binh tướng hai bên tại chiến trường.

"Tới rồi, tới rồi, Tư Lược đoàn của Lôi Ân đã tới!" Tuyết Lị vốn đang yên tĩnh xem xét chiến huống và chờ đợi Tư Lược đoàn đuổi tới, nhìn luyến nhân(người yêu) đang cưỡi rồng dẫn quân đến, lộ ra cao hứng hoan hô.

Ước Hàn nguyên soái thở phào nhẹ nhõm đồng thời quan sát tứ phía tìm số bộ đội còn lại của Tư Lược đoàn, thầm nghĩ Lôi Ân nếu chỉ đái lĩnh phi hành bộ đội tới đây thì khẳng định không đem lại tác dụng gì lớn, trong thời khắc thế này thì hỏa pháo bộ đội của hắn mới là trợ lực lớn nhất cho việc thủ thành!

"Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ?"

Khố Lạc nguyên soái của thú nhân và Mễ Cách nguyên soái của ải nhân nhìn lưu manh công tước ở trên không phía tây, kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, e ngại bắt đầu điều động phi hành bộ đội, chuẩn bị khi hỏa pháo bộ đội nổi danh của Tư Lược đoàn vừa xuất hiện, thì lập tức tiêu diệt chúng, để tránh bọn chúng đem lại thương vong rất lớn cho liên quân!