“Nói đi, gọi tôi ra đây có việc gì?” Trương Quang Bảo nhảy lên lan can lên tiếng hỏi Triệu Cảnh.

Triệu Cảnh lau nước mắt, khẽ thở dài nhìn nước sông Bồi uốn lượn dưới đập, không biết nên nói thế nào, dù sao thì nói lời này với một người đàn ông mà mình còn không tính là quen biết thì khả năng bị từ chối là trên 90%.

Nhưng nếu không như vậy thì người nhà cũng không thể nào tin tưởng bản thân mình được.

Sau khi lưỡng lự thì cô ấy lên tiếng: “Anh có thể giúp tôi một việc không?”

“Nói ra thử xem, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không trái với nguyên tắc làm người, không trái với nghĩa hiệp giang hồ thì tôi nhất định đồng ý.” Trương Quang Bảo chân thành nói, gương mặt không hề có chút đùa giỡn, thậm chí trong đôi mắt ấy còn lóe lên sự thành thật.

Triệu Cảnh có chút vui, trên đời này sao lại có loại người như này chứ, rõ ràng là đang ba hoa nhưng anh lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí không hề thấy anh có chút thể hiện nào.

Một người lạc quan như vậy thật khác xa so với cảnh tượng trong nhà vệ sinh ngày hôm qua.

Triệu Cảnh nhích về phía Trương Quang Bảo, bắt đầu nghĩ sẵn trong đầu, cố gắng nói năng uyển chuyển một chút.

Nhưng như vậy thì khổ cho Trương Quang Bảo rồi.

Anh vốn ngồi trên lan can hướng mặt về phía sông Bồi, đang nhìn ngư dân đánh cá dưới sông.

Vừa quay đầu lại thấy cảnh tượng như vậy thì không còn muốn di dời tầm mắt nữa.

Triệu Cảnh đứng bên cạnh anh, bởi vì anh đang ngồi trên lan can, Triệu Cảnh đứng dưới đất nên anh cao hơn Triệu Cảnh một chút, ánh mắt nhìn Triệu Cảnh nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Nhưng nhìn như vậy, chiếc áo thun không tay màu hồng của Triệu Cảnh dán chặt vào người, ôm trọn bộ ngực nhô cao ấy, từ góc nhìn của Trương Quang Bảo thì vừa khéo nhìn trúng lúc ẩn lúc hiện, ồ, cứ như một đường hầm sâu hoắm, nhưng nó thông về một cảnh xuân sắc thần tiên vô biên.

Thượng đế thật bất công, cho cô gái này vẻ ngoài xinh đẹp thì thôi đi, còn cho cả thân hình đẹp như vậy.

Nói thật là to cỡ nào Trương Quang Bảo cũng đều đã thấy qua hết, thân hình của người phụ nữ trước mặt đây không được coi là dữ dằn, nhưng cân đối, người đàn ông có chút kinh nghiệm cũng biết, phụ nữ không cần to, quan trọng là cân đối, như vậy mới thoải mái, dễ nhìn.

“Suy nghĩ của mình dơ quá rồi, mình là một tên biến thái...” Trương Quang Bảo vừa kiểm điểm trong lòng, vừa không chịu dời mắt đi.

“Tôi muốn mời anh đến nhà tôi một chuyến.” Cuối cùng Triệu Cảnh cũng nói ra, vào giây phút nói xong, cô ấy cảm thấy mặt mình nóng vô cùng, ngực như đang cất giấu một chú thỏ nhảy lên nhảy xuống, cô ấy lúng túng cúi đầu xuống không dám nhìn Trương Quang Bảo.

“Cái gì!” Trương Quang Bảo suýt nữa ngã từ lan can xuống, lúc này thân người đã nghiêng ra ngoài, nếu không phải Triệu Cảnh giữ chặt lấy anh thì có lẽ anh đã ngã thật rồi.

Anh kinh hãi ngồi lại mới phát hiện cánh tay ngọc ngà của Triệu Cảnh vẫn đang nắm lấy anh.

Dường như Triệu Cảnh cũng phát hiện nên vội vàng rút tay về.

“Tôi nói tôi không phải nghe lầm chứ? Cô muốn tôi đến nhà cô?” Trương Quang Bảo đương nhiên sẽ không tự luyến đến mức nghĩ Triệu Cảnh muốn dẫn anh về gặp phụ huynh, anh cũng đã đoán được là Triệu Cảnh muốn làm gì.

Người phụ này cũng tâm cơ quá, muốn tôi đi xin lỗi bạn trai cô, nói rõ ràng mọi việc? Với bộ dạng kiêu ngạo của anh ta hôm qua, chưa đánh anh ta đã là nể mặt lắm rồi.

“Ừm, anh nghĩ xem, hôm qua anh quậy một trận như vậy, anh tôi sẽ nghĩ chúng ta sẽ có mối quan hệ mập mờ gì đó, tôi giải thích làm sao thì người nhà cũng không tin, nếu như anh không giúp tôi, tôi sẽ không về nhà được mất.” Triệu Cảnh nói xong hơi chột dạ, tự mình chạy từ nhà ra đây, không phải bị đuổi ra, nói không về nhà được, chẳng qua là để được thông cảm mà thôi.

Trương Quang Bảo hơi động lòng, anh? Không lẽ người cao lớn hôm qua không phải bạn trai cô ấy?

“Ê này, Triệu Cảnh.” Nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nói ra được tên của người đẹp: “Cô nói là người hôm qua ở cùng cô, muốn đánh tôi là anh trai cô? Anh ta không phải bạn trai cô sao?”

Lần này Triệu Cảnh đúng là vui rồi, lắc đầu cười nói: “Không phải, anh ấy là anh ruột tôi, tôi làm gì có bạn...” Nói đến chuyện trong nhà, cô ấy ngừng lại không cần thiết phải nói quá nhiều với một người lạ.

Hơn nữa, người đàn ông này khiến người khác cảm thấy đáng ghét như vậy, nếu không phải có việc cần nhờ thì thật không muốn ở cùng anh ta thêm giây phút nào.

Nhưng Trương Quang Bảo đã nghe được rồi, nói như vậy thì cô gái này có thể giống như Minh Nguyên nói, là hàng cao cấp.

Hiếm thấy, đúng là hiếm thấy, loại phụ nữ này ở thời đại này đã được xếp vào đối tượng bảo vệ cấp quốc gia rồi.

Trước mắt, anh đã nghiêng 45 độ, dùng ánh mắt ngưỡng mộ về phía Triệu Cảnh.

Xinh đẹp, đúng là xinh đẹp, áo thun bó sát đến mức có thể nhìn thấy cơ bụng, ngực ít nhất cũng phải là cúp C, chết người nhất là cô ấy còn mặc một chiếc quần dài bó sát, những đường cong tuyệt diệu lộ ra rõ ràng.

Trương Quang Bảo dần cảm thấy hô hấp của mình hơi gấp, không được, không được, không được nhìn nữa, nhìn nữa là anh đây sẽ phạm sai lầm.

“Sao anh nhìn tôi như vậy?” Triệu Cảnh cảm giác được ánh mắt bất thường của Triệu Quang Bảo, nhìn lại thì thấy nơi anh ta đang nhìn không đúng, tự mình cúi đầu nhìn thì mới vỡ lẽ, vội vàng kéo cổ áo, thấp giọng mắng: “Biến thái!”

Trương Quang Bảo nghe thấy nhưng không tức giận mà còn cười nói: “Vậy thì cô nói oan cho tôi rồi, tôi đang dùng con mắt thưởng thức nhìn cô mà, không khác gì với thưởng thức hình thể người trong nghệ thuật là mấy, nếu như không phải trong lòng cô cứ nghĩ đến mấy việc xấu thì cũng là một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc đó.”

Triệu Cảnh đương nhiên là không ngốc đến mức tin anh, tên biến thái như vậy, cô ấy gặp nhiều rồi, trước mắt phải mau chóng tránh xa tên này một chút, lạnh lùng hừ nói: “Anh cũng giống nghệ sĩ lắm.”

“Nghệ sĩ? Ha ha...” Trương Quang Bảo cảm thấy lời này rất buồn cười, lớn như vậy rồi, lần đầu có người nói anh giống nghệ sĩ, những nghĩ lại thì mấy nghệ sĩ đó cũng chẳng ra làm sao, cô gái này đang móc méo mình đây.

Vừa hay lúc này con dao bếp đặt sau lưng vô cùng khó chịu, anh dứt khoát lấy ra, đặt lên lan can, chỉ vào nó nói: “Thấy nhà nghệ thuật nào mang theo dao chưa?”

Rốt cuộc cũng là con gái, vừa nhìn thấy Trương Quang Bảo rút dao ra, Triệu Cảnh hơi sợ.

Vốn định rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng nghĩ lại dáng vẻ nghi ngờ và thất vọng của gia đình nên cô vẫn quyết ở lại, cẩn thận hỏi: “Anh có thể giúp tôi không?”

Trương Quang Bảo không trả lời ngay, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Tại sao đây? Việc này là vì anh mới thành ra như vậy.

Anh cũng không thể...” Triệu Cảnh nhìn con dao bếp càng lúc giọng càng nhỏ đi, câu cuối cùng cũng không nói ra được.

“Không phải tôi không chịu giúp cô, nhưng vì không cần thiết.

Cô nghĩ xem, tôi và cô vốn không liên quan gì nhau, cái gọi là người trong sạch tự trong sạch, người ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, người khác có tin không thì tùy, cô hoàn toàn không cần để ý đến cách nhìn của người khác.

Nếu như tôi đi về nhà cô, nói không cần càng giải thích càng sai, không cần thiết đúng không?” Trương Quang Bảo nói lời thật lòng, con gái và em gái của mình còn không tin thì còn gì là gia đình nữa.

Thấy không còn hy vọng gì nữa, Triệu Cảnh không còn muốn ở cùng tên lưu manh này thêm một phút nào nữa, quay đầu đi không nói lời nào.

Trương Quang Bảo thấy vậy lập tức nhảy từ lan can xuống.

“Này, cô đợi tôi nói xong đã, này!” Vừa chạy được vài bước, nhớ lại con dao bếp vẫn còn trên lan can, bà ngoại trưa nay còn đợi nó nữa, vì thế anh quay lại lấy con dao bếp rồi lại đuổi theo.

Triệu Cảnh quay đầu lại nhìn, không kìm được hoảng sợ, anh vậy mà còn cầm con dao đuổi theo, cô ấy sợ đến mức chạy thụt mạng.

Như vậy, câu chuyện đã thêm phần thú vị.

Một cô gái trẻ xinh đẹp đang hoảng sợ bỏ chạy trước mặt, phía sau một tên tầm hai mươi tuổi mặc âu phục cầm con dao đuổi theo sau.

Nếu như bạn nhìn thấy cảnh tượng này, bạn sẽ nghĩ sao? Đúng vậy, nhất định bạn sẽ nghĩ có một tên thần kinh đang chém người.

Trương Quang Bảo không ngờ tới, chính vì con dao này, không, nên nói là người phụ nữ này đã khiến cho cuộc đời anh thay đổi, từ mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì những chuyện xảy ra tiếp theo đây sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời anh..