Edit: Phong

Beta: Gờ

~~~~~

Thấy Cherry không nói lời nào, Nhan Tịch nghĩ cô đồng ý nên cũng không để ý đến Claire đang lạnh lùng ngồi trêи sô pha, tự biên tự diễn.

"Giọng иɦũ ɦσα em hơi lớn, tối đó nhà ông chủ có khách, cũng là người có thân phận nên dặn bà ta nói chuyện nhỏ một chút. Sau khi cơm nước xong, ông chủ chơi bài với khách, người иɦũ ɦσα kia sau khi dọn dẹp rồi, muốn nghỉ sớm một chút nên ghé sát tai ông chủ thì thầm: "Tôi đi ngủ trước nha." "

Nhan Tịch nói xong, tự ngồi cười khùng khục, mặc cho Cherry và Claire mặt không chút hứng thú bên cạnh.

"Ặc, truyện này không vui đúng không, vậy để em kể truyện khác."

Nhan Tịch nhìn hai người ngồi như tượng đá, cũng không nổi giận, mím môi, kể tiếp:

"Một đơn vị tổ chức kiểm tra sức khỏe, y tá thấy nhịp tim của vị lãnh đạo không được bình thường, nên nhờ chủ nhiệm khoa kiểm tra lại, sau khi kiểm tra, chủ nhiệm khoa nói với y tá một cách ôn hòa: sau này cứ cởi dây áo ngực ra là có thể đề cao hiệu suất công việc."

"..."

" Nhan Tịch ..."

Cuối cùng Claire cũng không thể nhịn được nữa, lên tiếng. Nhan Tịch đắc ý ngẩng đầu lên nhìn cô, sao, cuối cùng cũng cảm thấy buồn cười rồi đúng không?

"Em có im chưa."

"..."

Nhan Tịch im bặt, ngồi sang một bên. Cherry thở dài, nghe Nhan Tịch giảng đạo đương nhiên không đáng tin, còn người chỉ mới trải qua một cuộc tình như Claire thì có thể tư vấn tình cảm cho người khác sao? Cô vẫn luôn nghĩ tình cảm là chuyện hai người, lời người khác chỉ nghe tham khảo, chủ yếu vẫn dựa vào chính mình. Nhưng càng nghĩ cô lại càng muốn tìm ai đó để trút giận, cô nhìn đồng hồ, rồi cầm di động lên gọi một cuộc. Chưa đến nửa tiếng đã có tiếng gõ cửa.

"Tìm tớ chi á? Có biết tớ đang bận lắm không? "

Tiêu Mạc Ngôn ngồi trêи sô pha, vừa uống nước trái cây, vừa dùng giọng bề trêи lên tiếng. Mấy người này xem cô là cái gì chứ? Có chút chuyện là kêu cô, không biết cô bận lắm à? Lần này Cherry không cãi với Tiêu Mạc Ngôn, dù sao có chuyện muốn nhờ người ta thì cũng phải có thái độ tốt một chút.

"Tiêu, tớ muốn nhờ cậu chuyện này. "

Tiêu Mạc Ngôn cau mày nhìn chằm chằm Cherry từ trêи xuống dưới, nhờ cô giúp? Có chuyện gì mà ngay cả Claire cũng không giải quyết được, phải nhờ cô giúp?

Nhan Tịch nhìn ra thắc mắc của Tiêu Mạc Ngôn, vui vẻ thay Cherry nói rõ.

"Chuyện liên quan đến phụ nữ, bọn em biết chị là người am hiểu vấn đề này nhất. "

"..."

Tiêu Mạc Ngôn cứng người, nhanh chóng ngước lên nhìn về phía Hạ Linh Doanh đang ngồi cạnh Claire. Hạ Linh Doanh lạnh lùng nhìn cô, không lên tiếng .

"Nghe nhóc nói kìa, cái gì mà tôi am hiểu vấn đề về phụ nữ nhất chứ, tôi thay đổi lâu rồi nha. "

"Kinh nghiệm lúc trước cũng thừa sức rồi. "

Nhan Tịch bắt đầu tâng bốc. Thấy Tiêu Mạc Ngôn thay đổi sắc mặt, Claire thở dài, nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch vội ho khan một tiếng, không nói nữa.

Cherry vẫn cúi gằm mặt, tính cô trước giờ phải thích nhờ vả người khác, cho dù có là bạn thân cũng vậy. Nhưng chuyện với Lâm Nhược Nhiên thực sự khiến cô phát điên, cứng mềm gì cũng đã thử nhưng không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bước đến gần cô ấy, giờ Nhiên Nhiên tựa như một con nhộng khóa chặt bản thân trong thế giới của riêng mình, không để bất cứ ai xâm phạm vào thế giới ấy.

"Liên quan đến...LARA?"

Nhìn Cherry đau khổ, Tiêu Mạc Ngôn cũng không nhẫn tâm mang chuyện này ra làm trò đùa. Cherry cắn môi, gật đầu, trừ Lâm Nhược Nhiên thì còn ai có thể khiến cô trở thành như vậy chứ?

Tiêu Mạc Ngôn im lặng, ngón tay trắng nõn vuốt nhẹ miệng ly, khuôn mặt cũng trở nên  nghiêm túc. Thời đại học, quan hệ giữa Lâm Nhược Nhiên và mấy người họ cũng không tệ, lúc đó Tiêu Mạc Ngôn cũng nhìn ra cậu ấy đã có người trong lòng, dùng tính quyết đoán cũng chỉ để che giấu trái tim mong manh của mình, điều này Tiêu Mạc Ngôn rõ hơn bất cứ ai, nghĩ tới đây, cô ngước lên nhìn Hạ Linh Doanh.

Hạ Linh Doanh cũng đang nhìn cô bằng đôi mắt rất dịu dàng, xoa dịu bất an trong lòng cô.

"Thật ra, cậu ấy vẫn có thể yêu thêm lần nữa. "

Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh một hồi, rồi lên tiếng. Lời của cô khiến những người xung quanh đều rất phấn khởi, chỉ ngoại trừ Claire đang im lặng, cau mày.

"Sao vậy? "

Nhan Tịch bước đến, cầm tay cô. Claire thở dài, nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

"Thứ cậu nhắc đến thực sự là tình yêu? "

"Ý cậu là...? "

Cherry lo lắng nhìn hai người, không biết rốt cuộc họ đang muốn nói gì.

Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, nghiêm túc:

"Cảm xúc mỗi người đều không giống nhau, tớ chỉ nói một cách khách quan thôi. Cherry, Lâm Nhược Nhiên có thể chấp nhận cậu, nhưng phần lớn thứ tình cảm đó chỉ là cảm động, cậu mãi mãi cũng không thể hoàn toàn chiếm được tình cảm của Lâm Nhược Nhiên đâu. "

Cherry lặng người nghe lời của Tiêu Mạc Ngôn, ngay cả Hạ Linh Doanh và Nhan Tịch cũng im lặng không nói lời nào.

"Tớ suy từ bản thân mà ra thôi, nếu Hạ Hạ bỏ tớ, yêu người khác. Nhất định tớ sẽ đau khổ không kém gì Lâm Nhược Nhiên, nhưng bảo tớ cả đời này không có người phụ nữ khác là chuyện không thể, chỉ có điều vị trí của em ấy trong tim tớ sẽ mãi mãi không thay đổi. "

Tiêu Mạc Ngôn khe khẽ nói. Hạ Linh Doanh nghe xong, tim đập chệch đi một nhịp, cô bước đến trước mặt kẻ ngốc kia, cầm tay, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nhẹ nhàng nói.

"Em sẽ không bao giờ bỏ chị. "

"Chị biết mà. "

Tiêu Mạc Ngôn cười thỏa mãn, tình yêu này đã trải qua bao nhiêu sóng gió nên cô tin dù cho tất cả mọi người đều quay lưng lại với mình thì vẫn còn một Hạ Linh Doanh sẽ vẫn bên cạnh cô. Cô thực sự đồng cảm với Lâm Nhược Nhiên, dù sao cậu ấy cũng đã từng có tình cảm, dù rất mơ hồ, nhưng cũng từng được nắm giữ, thế mà nó lại lặng lẽ biến mất, bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được chuyện này, huống chi lại là một kẻ kiêu ngạo.

"Thôi, đừng nói những lời vô ích này nữa, giờ gọi LARA tới đây đi, Thiên Hoàng mới khai trương một khu du lịch, gần đây còn mở rộng đến gần bờ biển, chúng ta ra đó câu cá, ăn cơm. "

Không ai ủng hộ Tiêu Mạc Ngôn, Nhan Tịch lắc đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy thông cảm, đường đường là tổng giám đốc của Thiên Hoàng lại bị cả đám người "đá" sang một bên, nhưng nói đi cũng phải nói lại, giờ ai còn tâm trạng ra ngoài chơi chứ?

"Có những việc nên thuận theo tự nhiên."

Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng nói, sao cô lại không hiểu lòng Cherry được, nhưng có một số chuyện không thể nóng lòng, như Claire, rơi không biết bao nhiêu nước mắt vì VAN, ba năm, không phải người bình thường có thể đợi được, lại đổi lấy kết quả như vậy, nhưng cuối cùng cậu ấy cũng chấp nhận Nhan Tịch. Nên giờ chuyện duy nhất Cherry có thể làm đó là đợi, đợi Lâm Nhược Nhiên hoàn toàn buông tay thứ tình cảm dành cho Nhan Tịch, mở lòng với cô, chỉ có điều không biết phải chờ đợi bao lâu... Tiêu Mạc Ngôn thở dài.

Cuối cùng mọi người vẫn nghe theo Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn gọi cho kẻ tâm trạng không vui chút nào là Lâm Nhược Nhiên, rồi lái xe chở đoàn người ra bãi biển.

Đến nơi, Nhan Tịch vừa xuống xe, thấy bờ biển xanh biếc kéo dài vô tận, nàng vui vẻ nhắm mắt, dang hai tay đón gió biển. Claire thấy nàng như vậy, chỉ cười nhẹ.

Tiêu Mạc Ngôn đứng sau lưng nhìn Nhan Tịch, lắc đầu, lầm bầm.

"Y như con nít, sao lại có người tuyển một kẻ như vậy chứ."

"Ồ, lúc trước chắc chị không vậy đâu."

Hạ Linh Doanh nắm tay Tiêu Mạc Ngôn, cười nói. Tiêu Mạc Ngôn cau mày, không trả lời. Người ta nói "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", xem ra giờ có so Nhan Tịch với phân chó thì Claire cũng vẫn thích nàng.

"Ê, Tiêu, đừng nói chị đưa bọn tôi ra đây chỉ để hóng gió thôi nha?!"

Lâm Nhược Nhiên bất mãn hét lên. Cherry vẫn luôn im lặng quay sang nhìn Lâm Nhược Nhiên, cô muốn biết, rốt cuộc cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới tạo nên tính cách bây giờ, tựa như chỉ trong chớp mắt thôi, tất cả những nỗi đau đều biến mất để một lần nữa cô trở lại với vẻ rạng rỡ đứng trước mặt mọi người, khuôn mặt không mang theo chút nỗi buồn nào, chỉ còn lại vẻ quyết đoán thường ngày.

"Không phải chị muốn giúp mấy tiểu cô nương các người xả stress sao? Nhìn các người ngày nào cũng bị tình yêu tra tấn, chị cũng khó chịu thay. "

"Vậy sao, tôi thấy Hạ Hạ cũng không tệ nha. "

Lâm Nhược Nhiên nhướng mày nhìn Hạ Linh Doanh, quả nhiên, Tiêu Mạc Ngôn lập tức nheo mắt nhìn cô đầy cảnh giác.

"Oái..."

Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không nói nên lời. Không phải chứ, nàng nghĩ Claire đã có lòng chiếm hữu mạnh rồi, vậy mà Tiêu Mạc Ngôn còn cao hơn một bậc.

Nhan Tịch bước lên những hạt cát vàng óng, cười hạnh phúc kéo tay Claire. Claire bị tâm trạng nàng ảnh hưởng, khuôn mặt trước giờ vẫn lạnh lùng nay mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Nhan Tịch sợ cô lạnh, vươn tay định ôm, lại bị Claire đỏ mặt đẩy ra, tựa như cảnh cáo nhìn nàng. Nhan Tịch cười, biết xung quanh quá nhiều người làm cô xấu hổ nên cũng không ép buộc, tiếp tục nắm bàn tay lạnh băng kia, thỉnh thoảng đưa lên trước miệng hà hơi sưởi ấm.

Lâm Nhược Nhiên ngồi trêи bãi cát, ngước lên nhìn Nhan Tịch hồi lâu, rồi cúi thấp đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười đầy miễn cưỡng. Nhan Tịch, giờ xem ra cậu thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức trong mắt hay trong tim cũng chỉ có một mình Claire.

Tiệc nướng được bày ra trong tiếng nhạc du dương, gió biển nhè nhẹ thổi, vài người nằm trêи ghế dài trò chuyện vui vẻ. Nhan Tịch quay sang Tiêu Mạc Ngôn.

"Giám đốc Tiêu thật biết cách hưởng thụ. "

Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, trước kia cô quá bận rộn, thật sự không có thời gian dành cho bản thân. Từ sau khi có Hạ Linh Doanh, cô mới thực sự được sống, được thư giãn. Nhờ Hạ Linh Doanh, những lúc rảnh rỗi hẹn gặp bạn bè uống rượu cũng đã giảm đi không ít, dù thỉnh thoảng cũng có cãi nhau, nhưng như vậy đã là cuộc sống mơ ước của cô rồi, giờ có được, tất nhiên sẽ không bao giờ buông tay.

Nhan Tịch ngồi dậy, nhìn Claire, cười hỏi:

"Ăn rau củ không? Em nướng nha. "

"Ừa."

Claire mỉm cười, giơ tay lên sửa lại cổ áo cho Nhan Tịch. Nàng nhìn cô, ngây ngô cười, bị Tiêu Mạc Ngôn "nhiệt liệt" khinh bỉ .

Lâm Nhược Nhiên đang bận rộn đứng cạnh lò nướng, cô do dự trong chốc lát. Nhan Tịch vẫn bước đến, nhìn Lâm Nhược Nhiên, mỉm cười, nhưng Lâm Nhược Nhiên lại đáp trả nàng bằng ánh mắt lạnh băng. Tim Nhan Tịch khẽ nhói, nàng cúi xuống lấy một xâu thức ăn rồi đứng dậy nướng.

Nhờ kinh nghiệm lần trước nên Nhan Tịch nướng cũng không tệ. Claire từ từ thưởng thức, Nhan Tịch đứng cạnh nhìn xâu thức ăn bị Tiêu Mạc Ngôn nướng đen thành than, cười lăn lộn.

"Uây uây, giám đốc Tiêu sợ thiếu than hay sao mà giờ đã chuẩn bị trước rồi? "

Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nàng, rồi không nói thêm lời nào, nhanh tay giật xâu thịt trong tay nàng, đưa cho Hạ Linh Doanh, dịu dàng nở nụ cười.

"Ăn đi. "

"..."

Nhan Tịch sốc, nhìn bàn tay trống rỗng của mình, không dám lên tiếng, giờ nàng thật sự tin Tiêu Mạc Ngôn đã luyện võ mới có được tốc độ... cướp không ai sánh bằng như vậy.

Đang nghĩ phải trả thù thế nào, thì điện thoại đổ chuông. Nhan Tịch hơi kinh ngạc, nhìn tên mẹ Nhan trêи di động. Bình thường mẹ Nhan quản nghiêm, nhưng cũng ít khi gọi vì tôn trọng không gian riêng của nàng, vậy mà hôm nay...? Vừa tự hỏi, vừa bắt máy, tiếng mẹ Nhan điện ở đầu dây bên kia rõ ràng rất hốt hoảng, nói không kịp thở. Nhan Tịch cứng người cầm di động trong tay, mặt trắng bệch, cả người yếu ớt tựa như chỉ một cơn gió thổi qua có thể xô ngã.

~~~~~Hết Chương 56~~~~~

Haizzzz tội Nhiên Nhiên quá đi!!!! Có vẻ lại sắp có chuyện rồi