Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 12: Nhân độc lập (Sống một mình)

Lại tới “Thúy Vi Lâu”. Trước đây, chỗ này là ký ức thống khổ của một mình Vinh Vương, thế nhưng lần này, là của hai người.

Tần Lâu gọi rất nhiều đồ ăn, y ăn cũng rất nhiều. Y hầu như chỉ đảo cơm vào miệng, nuốt hết thức ăn ở trên bàn, trên mặt biểu tình vẫn thỏa mãn như thế.

Vinh Vương thấy thế đau lòng, thấy y còn muốn vươn tay gắp đồ ăn, nhịn không được ngăn y lại.

“Đừng ăn nữa.” Vinh Vương ngữ khí rất ôn nhu.

Tần Lâu cười rộ lên, đùa hắn: “Ta vẫn còn đói, làm sao bây giờ?”

“Ta không mang đủ tiền a.” Vinh Vương chăm chú nhìn mắt y.

Buông đũa, Tần Lâu ợ một cái, mới đứng lên liền gập người xuống, điên cuồng nôn ọe.

Vinh Vương thấy sắc mặt y tái nhợt đến đáng sợ, trong lòng căng thẳng vô cùng.

Tần Lâu ngẩng đầu, lau đi uế vật bên khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Tiếc thật.”

Cuối cùng, VInh Vương ôm y bế về phủ. Trên đường, Tần Lâu vùi đầu vào lòng hắn, nơi chạm vào gương mặt của y, đột nhiên có điểm lạnh lẽo vô cùng.

————-

Y nằm hai ngày, Vinh Vương không tới, Liễu Mộng Túy cũng không có trở về.

Sinh hoạt tựa hồ vẫn là như thế này, Tần lâu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, vẩn vơ nghĩ, cũng tận lực quên đi những chuyện không muốn biết. Bỏ bàn cờ ra, cũng Vinh Vương chậm rãi chơi, Tần Lâu thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi cúi của người kia, hiền lành thực sự.

Khí chất yêu mị năm xưa không còn thấy bóng, Vinh Vương thoạt nhìn tựa hồ như một thanh niên đầy hứa hẹn.

“Ngươi sau đó năng đến bồi ta chơi cờ đi.” Tần Lâu đột nhiên nói.

Vinh Vương mỉm cười: “Chúng ta hình như là hai người bồi lẫn nhau.”

Tần Lâu cũng không khỏi bật cười thành tiếng, tay cầm quân cờ đột nhiên có chút run. Sau đó y nghiêng đầu, thấy Liễu Mộng Túy.

Dương quang ấm áp chiếu rọi khắp người hắn, thoạt nhìn nhu hòa như thế, ôn nhu như thế. Tần Lâu nheo mắt lại, cúi đầu, tiếp tục buông quân cờ xuống, sau đó nhìn VInh Vương đắc ý cười: “Ngươi thua.”

Vinh Vương thật sự thua, hắn có chút cảm thán: “Đánh bốn canh giờ liền, cuối cùng lại thua…”

Tần lâu nháy mắt mấy cái: “Nếu không phục thì tiếp tục chơi.”

“Hảo.”

Tần Lâu biết, bản thân đang tận lực quên đi cái người đang đứng ở một bên kia. Trái tim y bắt đầu run rẩy, y có thể cảm thấy được đường nhìn nóng rực của người kia.

Gương mặt đã từng khiến bản thân nhớ nhưng đến thế, vậy mà, giờ đây Tần Lâu hy vọng, cả đời cũng không cần thấy lại.

Cuối cùng, lại nghiêng đầu, hướng về phía người tựa hồ đang bị ánh dương quanh vây quanh kia, lộ một nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi còn muốn đứng bao lâu?”

Liễu Mộng Túy liền đi tới, cả người buộc chặt.

Vinh Vương rất thức thời đi ra bên ngoài.

Tần Lâu đột nhiên rất khinh bỉ chính mình, bởi vì hắn ngồi cách xa như thế, y vẫn ngửi được vị đạo quen thuộc kia.

Liễu Mộng Túy ngồi xuống trước mặt y, nhãn thần nóng rực nhìn y.

Tần Lâu cười tủm tỉm, nói: “Lúc nào khởi hành?”

“Ngày mai.” Ngữ khí có chút trầm thấp, thế nhưng vẫn rất dễ nghe.

“Cha mẹ nuôi thì sao?” Tần lâu phát hiện khả năng đóng kịch của mình tăng cao rồi, một tầng tiếu ý nhàn nhạt thủy chung không rách, trái lại, cười càng lúc càng hài lòng.

“Đã an bài ổn thỏa rồi.” Trong mắt Liễu Mộng Túy có một tia phức tạp.

“Là trở về thu thập đồ đạc sao? Đồ của ngươi ta không có chạm vào.” Tiếu ý đột nhiên đông cứng. “Ta đều đã quên nhà vốn là của ngươi, ta lập tức dọn đi.” Y hoảng hốt đứng lên, muốn vào trong nhà, lại bị Liễu Mộng Túy kéo lại, ôm vào lòng.

Vẫn là vị đạo khiến người ta thoải mái năm xưa, con mắt Tần Lâu có chút cay.

“Không phải như mọi người vẫn nói.” Ngữ khí Liễu Mộng Túy có chút vội vàng, vòng tay ôm Tần Lâu cũng dùng rất nhiều khí lực: “Tần Lâu, ta không thương nàng, ta chỉ yêu ngươi.”

Tần Lâu cho rằng, chính mình sẽ khóc, thế nhưng phát hiện ra, một giọt lệ cũng không rơi xuống.

“Bọn họ nói, chỉ cần ta tới Dịch Quốc làm phò mã, liền có thể hòa đàm, biên cảnh hai nước có thể trăm năm hưởng cảnh thái bình không lo loạn lạc.” Hắn cúi đầu nói, có chút đau đớn không kiềm nén được.

“Ngươi làm đúng a.” Mỉm cười, Tần Lâu giãy khỏi vòng tay của hắn, ngẩng đầu nhìn: “Cha mẹ nuôi sau khi biết, chắc hẳn vui tới không nói nên lời đi. Bọn họ vẫn mong ngươi có thể một bước lên trời a.”

Tần Lâu trước mặt thật xa lạ. Liễu Mộng Túy càng hy vọng, y có thể khóc nháo, chửi rủa chính mình.

Thế nhưng không có, nụ cười của y vẫn như cũ, xán lạn vô cùng.

Tần Lâu làm bộ như là thở phào nhẹ nhõm: “Ta vẫn đang do dự phải làm thế nào nói với ngươi chuyện ta không thích nam nhân a, hiện tại rốt cục không cần rồi. Chúng ta, làm huynh đệ là tốt nhất.”

Liễu Mộng Túy nhíu mày.

“Không phải là làm tổn thương ngươi rồi đấy chứ?” Tần Lâu lè lưỡi.

“Tần Lâu..” Thần sắc Liễu Mộng Túy vô cùng nghiêm túc: “Là ta phản bội thệ ước của chúng ta.”

Tần Lâu cười, hơi nghiêng đầu, trên mặt có mấy phần khó hiểu: “Giữa chúng ta, có thề ước nào sao?”

Liễu Mộng Túy sắc mặt cứng lại.

“Có phải là, ngươi hiểu nhầm gì rồi không?” Y đưa lưng về phía hắn, ngẩng đầu, trên gương mặt bừng sáng ánh dương quang, ngập tràn tiếu ý.

Liễu Mộng Túy không nói lời nào, trên mặt dần dần hiện rõ đau thương không kìm nén được.

“Nhà, ngươi trông giữ hộ ta đi.” Mí mắt hắn có chút run rẩy. “Hoặc là, bán đi cũng được.”

“Hảo.” Thanh âm không hề do dự.

Nghe được bước chân xa dần của Liễu Mộng Túy, trên mặt Tần Lâu vẫn tràn ngập ý cười, trong lồng ngực, đau đớn lại không sao ngăn được.

Sau đó, sẽ không gặp lại nữa đúng không?

Cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không giống năm xưa đúng không?

Cơn gió lạnh thổi qua, thổi khiến toàn thân y nổi da gà.

Cái lá duy nhất còn sót lại trên thân cây trong viện, lảo đảo buông mình, vẽ ra một độ cung cuối cùng của cuộc đời.

“Thì ra, đã sắp bắt đầu mùa đông rồi.” Y khóa chặt trường sam, thì thào tự nói.