Dịch Bạch Đường chờ ở dưới lầu 3 đã thấy Thương Hoài Nghiên vội vàng đi ra từ trong tòa nhà trung tâm.

Ánh tà dương sắp tắt, khí trời vẫn còn lạnh.

Thương Hoài Nghiên vừa đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, nhìn thấy đối phương chỉ mặc một chiếc áo khoác, cổ cùng tai đều lộ trong gió rét, không khỏi cảm thấy đau lòng, vội vàng tháo khăn quàng cổ quàng lên cho Dịch Bạch Đường: "Buổi sáng tôi cũng quên mất không nhắc cậu mặc ấm trước khi ra ngoài, cậu có thấy lạnh không?"

Cây non yếu ớt vậy mà lại hỏi mình có lạnh không?

Cảm giác trong lòng Dịch Bạch Đường lúc này đại khái là một con Teddy nhỏ lại đang tự coi mình là chó kéo xe trượt tuyết, đang nỗ lực thể hiện bản thân trước gió mạnh.

...!Ngẫm lại đúng là còn có chút đáng yêu nữa.

Dịch Bạch Đường được Thương Hoài Nghiên cọ cọ đến thỏa mãn, đang muốn thưởng cho cây non một phần thưởng an ủi thì trong chớp mắt lại phát hiện ra có điều không đúng.

Hiện tại hắn và Thương Hoài Nghiên đang đứng đối diện với nhau, Thương Hoài Nghiên đưa lưng về phía tòa nhà trung tâm, còn hắn lại nhìn thẳng về phía cửa của tòa văn phòng...!Trước cửa tòa nhà lớn có một cô gái đang đứng đó, nhìn bọn họ từ phía xa.

Thương Hoài Nghiên không phát hiện ra ánh mắt phía sau lưng mình, còn hỏi Dịch Bạch Đường: "Sao cậu biết công ty tôi ở đây? Tôi nhớ là mình chưa từng nói với cậu..."

Ánh mắt của Dịch Bạch Đường và cô gái trẻ kia giao nhau.

Cách thật xa nhưng hắn vẫn phát hiện ra ánh mắt của cô gái kia thay đổi, trở nên tràn ngập phẫn nộ và ác ý.

Đúng rồi...!lúc nhìn cây non thì không có bất kì điều gì khác thường, vậy mà khi nhìn mình lại ngược lại, liên tục xuất hiện thay đổi.

Hắn nhanh chóng hiểu được điều gì đang diễn ra.

Cây non là một mầm non hoa tâm, cho nên đây là một đóa hoa nhỏ trước đó bị cây non thu vào trong túi?

Thương Hoài Nghiên: "Bạch Đường?"

Dịch Bạch Đường thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thương Hoài Nghiên đang đứng, nhận ra Thương Hoài Nghiên chưa phát hiện ra cô gái phía sau lưng.

Hắn đột nhiên có một chủ ý rất hay.

Dịch Bạch Đường: "Anh muốn biết vì sao tôi lại biết nơi anh làm việc phải không?"

Thương Hoài Nghiên: "Đúng vậy!"

Dịch Bạch Đường nói như chuyện đương nhiên: "Bởi vì tôi chú ý quan sát!" Chứ không giống như anh đâu, ngay cả bông hoa nhỏ của mình xuất hiện ngay cạnh mà cũng không nhìn ra ~ Thương Hoài Nghiên: "..." Câu nói này rõ ràng rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao mình lại luôn cảm thấy có sự coi thường...

Dịch Bạch Đường còn nói: "Được rồi, đi thôi, tối hôm nay ăn ở bên ngoài."

Nói xong, hắn dắt tay Thương Hoài Nghiên, xoay người, đi về phía một nhà hàng ở gần đó.

Chủ ý của hắn vừa vặn có thể thực hiện ở nơi đó.

Đây là một nhà hàng cơm Tây gần công ty Thương Hoài Nghiên, khá có danh tiếng.

Nhà hàng cơm Tây tọa lạc ở một nơi sầm uất trong thành phố, chủ quán còn thuê một dàn nhạc, gần như 7 ngày/tuần đều có người khác nhau lên biểu diễn.

Lúc Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên tiến vào nhà hàng còn cách giờ cơm một khoảng thời gian, cho nên trong nhà hàng phần lớn các chỗ ngồi vẫn còn trống.

Hai người được bồi bàn dẫn vào phòng ăn, hơi ấm phả vào mặt ngăn cách với gió lạnh bên ngoài, Thương Hoài Nghiên thay Dịch Bạch Đường cởi áo khoác: "Chúng ta ngồi ở đâu?"

Dịch Bạch Đường giơ cánh tay lên, tùy ý Thương Hoài Nghiên cởi áo khoác cho mình: "Ở chính giữa, nghe rõ tiếng dương cầm."

Quan trọng nhất là, ai muốn xem có thể xem một cách rõ ràng hoàn mỹ.

Thương Hoài Nghiên không có bất kì ý kiến nào khác.

Y gửi áo khoác của mình và Dịch Bạch Đường, cũng đi lên phía trước cùng với nhân viên phục vụ, cùng Dịch Bạch Đường đi đến vị trí lựa chọn trước đó.

Cách vài bước chân, đến khi đến được vị trí đã lựa chọn, Thương Hoài Nghiên lại vượt lên trước nhân viên phục vụ, mời Dịch Bạch Đường ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi vào vị trí đối diện.

Nhân viên phục vụ từ đầu đến cuối không hề có đất dụng võ: "..."

Tiếng đàn dương cầm ưu nhã vang lên bên tai.

Hoa hồng nở rộ trên mặt khăn trải bàn, lửa đỏ yêu diễm.

Thương Hoài Nghiên cảm thấy hết sức hài lòng với vị trí mà mình lựa chọn, y ân cần nhận lấy hai quyển thực đơn từ nhân viên phục vụ, đưa một quyển cho Dịch Bạch Đường: "Cậu muốn ăn gì?"

Nhân viên phục vụ lại một lần nữa không có đất dụng võ: "..."

Dịch Bạch Đường tiện tay lật qua lật lại, báo tên một loạt món ăn với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh.

Nhân viên phục vụ tiếp nhận thông tin nhưng không có hành động gì ngay lập tức mà nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, thấy Thương Hoài Nghiên không có ý định giúp mình ghi chép cả thực đơn mới coi như thở nhẹ một hơi, dứt khoát ghi lại các món Dịch Bạch Đường đã gọi, lại hỏi thêm một lần nữa: "Qúy khách còn cần gì nữa không?"

Thương Hoài Nghiên cũng không cần thêm gì nữa, nhưng khi vừa nghe thấy Dịch Bạch Đường bắt đầu gọi món, y hơi nhướng mày, sau khi các món ăn được gọi xong, lông mày của y đã nhướng đến cao vút, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Cậu biết tôi thích ăn gì?"

Dịch Bạch Đường hỏi ngược lại: "Tôi đương nhiên biết là anh muốn ăn gì, khẩu vị của anh làm sao tôi có thể không biết?"

Thương Hoài Nghiên lập tức bị thái độ đương nhiên của Dịch Bạch Đường làm cho kinh sợ, cảm thấy đối phương biết rõ khẩu vị của mình cũng không phải là điều gì kì lạ cả, dù sao thì Dịch Bạch Đường cũng là đầu bếp, mà y còn ăn cơm đối phương nấu lâu như vậy...!Nhưng ngay sau đó, linh cảm trong đầu y lóe lên, cười nói: "Cậu đoán phải không? Mấy lần trước kia tôi đến chỗ cậu ăn cơm cũng không gặp được mấy lần cậu nấu hợp khẩu vị của tôi mà."

Dịch Bạch Đường nhìn Thương Hoài Nghiên, không tỏ rõ ý kiến.

Thương Hoài Nghiên cười một lúc, lại bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Vì vậy y trầm mặc một lát, lại lên tiếng lần nữa, lúc nói còn cẩn thận vô cùng: "Cậu, lẽ nào muốn nói..."

Giọng Dịch Bạch Đường nhàn nhạt: "Tôi biết khẩu vị của anh với việc tôi muốn làm đồ ăn gì cho anh không mâu thuẫn."

Tuy rằng đồ ăn đó không hợp khẩu vị của anh, nhưng tôi vẫn muốn làm, là tôi muốn nhìn anh ăn ~ Thương Hoài Nghiên: "..."

Người này hóa ra coi chuyện bắt nạt y là chuyện đương nhiên, trong thời gian ngắn y thật không còn gì để nói.

Ở một nơi khác trong phòng ăn.

Phục vụ mang thực đơn giao cho nhà bếp, vừa quay người lại đã bị một cô gái ngồi ở vị trí sau chậu cây cảnh của phòng ăn làm cho giật mình.

Từ góc độ của cậu ta, chỉ thấy cô gái kia mặc quần áo thời thượng, gương mặt trang điểm tinh xảo, thế nhưng vẻ mặt lại ngập tràn tức giận, dữ tợn đến mức giống như bắt quả tang chồng mình ngoại tình.

...!Không phải là thật sự đến đây bắt gian đấy chứ!

Trong lòng nhân viên phục vụ hơi lo lắng, cậu ta đứng cách cô gái vài bước, nói hơi to một tiếng: "Chào quý khách, xin hỏi có mấy vị ạ?"

Cô gái đang lén lút quan sát Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho sợ hết hồn, đồng thời cũng tỉnh táo lại, sửa sang lại mái tóc, đến khi quay người lại đã có một nụ cười ưu nhã xuất hiện trên gương mặt: "Bàn một người là được rồi.

Bên kia có ai không?"

Cô gái đưa tay ra, chỉ về hướng vắng vẻ nhất trong phòng ăn, vừa vặn nơi đó cũng có thể nhìn được đến vị trí của Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường.

Bảy phần sườn dê non cùng với bò bít tết được dưới nước sốt khác nhau.

Món khai vị gồm bánh mì với bơ súp hương vị tươi mới.

Salad rau củ được tạo hình Hỏa Long sáng tạo, sắc thái diễm lệ.

Chờ đến khi toàn bộ những món ăn này được đặt lên mặt bàn vuông, lại thêm một giá nến tinh dầu được đặt ở giữa khiến cho không khí càng thêm tinh tế.

Cuối cùng là một ly rượu đỏ vị cam thuần.

Tất cả những điều trước mắt đều khiến cho Thương Hoài Nghiên cảm thấy thỏa mãn.

Y chạm nhẹ vào cành hồng cắm trong lọ hoa, có giây phút vô cùng xúc động muốn đưa cành hoa đó cho Dịch Bạch Đường ở phía đối diện.

Nhưng y đã nhanh chóng kiềm nén lại loại kích động này.

Giờ vẫn còn quá sớm, sẽ khiến đối phương sợ hãi.

Y âm thầm nhắc nhở bản thân, hi vọng lần tiếp theo hai người cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, bọn họ có thể tiếp tục tiếp xúc thân mật thật sự vào ban đêm.

Rất tốt, hiện giờ cũng là lúc đưa điểm tâm ngọt lên.

Dịch Bạch Đường dùng khăn ăn lau miệng, cũng nghiêng người nói với Thương Hoài Nghiên: "Tôi ra ngoài một lát."

Thương Hoài Nghiên: "Được."

Lúc này Dịch Bạch Đường mới đứng dậy, từ trong ánh mắt của Thương Hoài Nghiên hướng về phía nhà vệ sinh, cũng là hướng của phòng bếp.

Trước đó hắn đã cố ý đặt một phần điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, là một phần souffle vừa ra lò.

Lớp vỏ ngoài vàng nhạt vừa tầm, phía trên có rắc đường giống như lạc tuyết, bên trên còn có hai mảnh lá cây hương thảo nho nhỏ, rất phù hợp với hình ảnh cây non của hắn.

Dịch Bạch Đường hết sức hài lòng, cầm lấy một cái đĩa bên cạnh, đặt Souffle vào rồi bê ra ngoài.

Lúc quay lại chỗ ngồi của mình, nhân viên phục vụ qua lại trong phòng ăn bất ngờ nhìn thấy cảnh này, vội vàng tiến lên giúp đỡ, định nhận lấy đồ vật trong tay khách hàng, thế nhưng cậu ta chưa kịp làm gì đã bị Dịch Bạch Đường khoát tay ngăn lại, sau đó đường hoàng đi qua người nhân viên phục vụ, thẳng bước đến chỗ Thương Hoài Nghiên cách đó vài bước.

Lúc này nhân viên phục vụ mới bình tĩnh nhìn lại, phát hiện ra vị khách này cũng chính là bạn của vị khách trước đó đến đây dùng bữa nhưng việc gì cũng không để mình làm.

Nội tâm của cậu ta điên cuồng gào thét:

Được rồi, thời đại này đúng là không thể cứu vớt được, ngay cả hai người đàn ông cũng bắt đầu ngược cẩu!

Quyền của người độc thân đâu?!

"Cuối cùng cũng giống nhau —— "

Người phía trước đang ngồi cúi đầu nhìn di động.

Dịch Bạch Đường đi gần đến nơi thì nói một câu, sau đó một tay bưng khay, một tay chắp sau lưng, hơi cúi người, đặt souffle trước mắt Thương Hoài Nghiên: "Điểm tâm ngọt."

Thương Hoài Nghiên vừa nhận một tin nhắn, ngẩng đầu lên.

Trên mặt Dịch Bạch Đường mang theo ý cười nhàn nhạt:

"Tiên sinh, dùng cơm vui vẻ?"

Ánh lửa từ cây nến trên bàn đột nhiên nhảy một cái vào trong mắt Thương Hoài Nghiên, tiếp theo giống như lửa lớn cháy lan trên đồng cỏ, khiến cho Thương Hoài Nghiên không suy nghĩ được gì, dưới sự dẫn dắt của Dịch Bạch Đường, ở trên tay Dịch Bạch Đường cắn một miếng souffle mới ra lò.

Qủa thật là ngọt đến ê răng.

Y hít sâu một hơi, nhìn về phía Dịch Bạch Đường đã ngồi về phía đối diện, cầm lại souffle.

Thương Hoài Nghiên: "Cũng chỉ có một phần?" Trong lòng y khẽ động.

Dịch Bạch Đường từ chối: "Phải." Hừ hừ.

Thương Hoài Nghiên: "Cậu không nếm thử à?" Y nhìn miếng souffle bị mình cắn một miếng, trong lòng như có vật nhỏ cào nhẹ một cái.

Dịch Bạch Đường bình tĩnh: "Phải." Hừ hừ ~

Thương Hoài Nghiên: "Tại sao không ăn, mau tới nếm thử đi, nếm thử xem nó là hương vị gì, để lát nữa ăn sẽ không ngon ~ "

Dịch Bạch Đường miễn cưỡng: "...!Được." Hừ hừ?

Thương Hoài Nghiên phát hiện Dịch Bạch Đường thả lỏng tâm tình, vội vàng đưa souffle trong tay mình đến trước mặt Dịch Bạch Đường.

Sau đó ——

Dịch Bạch Đường cúi đầu, cắn một cái.

Đầu lưỡi hơi nóng, hàm răng cứng rắn.

Giống như cùng lúc với Thương Hoài Nghiên đưa bánh đến.

Dịch Bạch Đường không cắn lên bánh ngọt mà là cắn trên ngón tay của Thương Hoài Nghiên.

Ngón tay của Thương Hoài Nghiên chợt run rẩy, suýt chút nữa đã không cầm vững souffle.

Y: "Cậu..."

Dịch Bạch Đường ngẩng đầu lên, dương dương tự đắc: "Cắn sai rồi."

Thương Hoài Nghiên: "...!Ồ!" Thật mất mát!

Y xoa dịu cảm xúc mất mát trong lòng, nhanh chóng xoa xoa ngón tay, đè cảm giác tê dại nóng bỏng truyền đến từ đầu ngón tay xuống, lần thứ hai đưa souffle đến bên môi Dịch Bạch Đường.

Cây non thật ngốc, thật dễ bị lừa.

Dịch Bạch Đường nghĩ như vậy, sau đó, cúi đầu lần thứ hai.

Lần này, hàm răng của hắn nhắm chuẩn souffle.

Lần thứ hai Thương Hoài Nghiên nhìn lại, chỉ thấy lúc đối phương hơi thu lại con ngươi, đồng tử bị mí mắt che khuất, chỉ còn lại một vệt sáng mờ như có như không, bên trên mí mắt là hàng mi dài giống như cánh bướm đang lay động.

Thật, thật đáng yêu!

Thật, thật đẹp!

)/////// (

Sau đó.

"Rầm!"

Từ phía xa xa truyền đến tiếng cốc thủy tinh rơi vỡ trên mặt đất, âm thanh vỡ nát xuất hiện.

Nửa số người đang ngồi trong phòng ăn nhìn lại theo bản năng.

Thương Hoài Nghiên cũng không ngoại lệ, nhưng Dịch Bạch Đường đã đứng dậy trước một bước, ngăn lại tầm mắt của Thương Hoài Nghiên, cũng vươn tay cầm lấy tay đối phương, nói: "Được rồi, ăn xong rồi, đi thôi."

Thương Hoài Nghiên: Càng, càng đáng yêu)//////// (

Y không đủ năng lực để chống cự lại hành động nắm tay của Dịch Bạch Đường, đi cùng Dịch Bạch Đường ra ngoài, không còn nhớ tới việc muốn nhìn về phía âm thanh truyền đến kia.

Dịch Bạch Đường đi ở phía trước lại tự khen mình một lần nữa.

Rất tốt.

Chỉ dùng một bữa tối đủ để bảo vệ chủ quyền.

Cây non là của tôi.

Không cho người khác tùy tiện nhìn.

Cũng không để cho nó tùy tiện nhìn người khác ~

???? BTV: Phúc hắc công? Chiếm hữu công? Chương này rất đầy nhủ nha!.